"Cung Tuấn yêu Trương Triết Hạn không?"
Câu hỏi này một lần nữa lại hiện lên trong đầu Cung Tuấn. Lần thứ nhất câu hỏi ấy xuất hiện, câu trả lời của cậu là "Không yêu". Lần thứ hai câu hỏi ấy xuất hiện, câu trả lời của cậu lại là "Không biết". Nhưng sang lần thứ ba này, khi câu hỏi ấy vừa hiện lên trong đầu, cậu đã có thể khẳng định rằng...
Cung Tuấn cậu...yêu anh! Cung Tuấn...yêu Trương Triết Hạn.
Cậu thương anh, yêu anh rất nhiều, thế nhưng có bao giờ anh chịu dừng lại nhịp sống, quay đầu lại nhìn cậu để cảm nhận được tình cảm của cậu dành cho anh không? Hay anh lại cứ mãi vô tâm, chưa từng một lần để ý đến cậu, vẫn luôn chỉ có cậu, ngày qua ngày, âm thầm bên anh, âm thầm yêu anh, âm thầm bảo vệ anh.
Cung Tuấn nắm chặt bàn tay, cơ thể bất giác không ngừng run rẩy, trong lòng lúc này lại chợt cười cợt bản thân, yêu một người không yêu mình chẳng khác gì dang tay ra ôm lấy cây xương rồng, càng ôm chặt thì lại càng đau.
Hành động của cậu rõ ràng như thế, anh biết nhưng anh không hiểu, còn bản thân cậu cho đến tận khi hiểu ra thì lại đau đến quặn thắt nhưng chẳng thể nào cam tâm buông bỏ, cứ thế từng chút, từng chút chất đầy thêm nỗi bi ai. Tình yêu ấy nói đúng ra chỉ gói gọn trong hai chữ tiếc nuối, còn chưa cả thổ lộ hà cớ gì cứ phải ôm mãi những sầu bi.
Trong lòng rối như tơ vò, đang không biết phải làm thế nào bỗng nhiên có một bàn tay từ đằng sau chạm lên vai Cung Tuấn, cậu giật mình quay đầu lại nhìn, trông thấy người kia là Lăng Duệ thì liền nhíu mày, gạt bàn tay đó ra rồi tiếp tục trầm lặng.
- Sao đấy? Cãi nhau với Trương Triết Hạn sao? Tôi vừa mới xong môn giải phẫu đã nghe thiên hạ đồn ầm lên là vợ chồng nhà Cung thiếu đánh nhau long trời lở đất! Sinh viên ngành Y đúng là thiệt thòi mà, có chuyện gì cũng chẳng hóng được! - Lăng Duệ chầm chậm lên tiếng.
Thấy Lăng Duệ nhiều chuyện như vậy, Cung Tuấn liền liếc xéo cậu ta một cái, thế nhưng khi nghe được cái câu "Vợ chồng nhà Cung thiếu" tâm tình cậu bỗng nhiên được xoa dịu. Cung Tuấn đưa mắt sang nhìn Lăng Duệ, suy nghĩ một lát rồi hạ giọng nói.
- Lăng Duệ, cậu đã từng yêu chưa?
- Chưa từng yêu, nhưng tôi cũng đang thích một người! Nhưng đó chỉ là tình cảm từ phía tôi mà thôi!
- Vậy cậu có từng hối hận không?
- Không hối hận!
"Không hối hận"
Ba từ này quả thật có tác động rất lớn đối với Cung Tuấn, từ nhỏ đến giờ chưa một lần nào cậu thấy hối hận vì những gì mình đã làm, ngay cả việc ra tay đánh người kia, mặc dù tất cả mọi người đều cho rằng cậu sai, Trương Triết Hạn cũng cho rằng cậu không đúng thì Cung Tuấn cậu cũng không hối hận.
Thế nhưng giờ phút này đây, khi trông thấy thái độ mà Trương Triết Hạn dành cho mình, trông thấy anh cười và đi bên người khác, Cung Tuấn cậu lại thấy hối hận. Không phải cậu hối hận vì đã quen anh, đã thích anh hay là yêu anh mà là cậu hối hận vì đã không nhận ra sớm tình cảm của mình, hối hận vì đôi lúc hành động theo cảm tính mà không để ý đến cảm nhận của anh và điều hối hận nhất chính là cậu vẫn chưa nói cho anh biết, biết là cậu đã yêu anh.
Trông thấy thái độ khác lạ của Cung Tuấn, Lăng Duệ liền đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn người bạn của mình rồi cất lời hỏi lại câu hỏi lần trước.
- Cậu yêu Trương Triết Hạn?
Câu hỏi ấy khiến cho Cung Tuấn có chút bối rối, cậu đưa mắt nhìn Lăng Duệ, gương mặt lộ rõ vẻ mất tự nhiên thế nhưng cuối cùng cũng khẽ gật đầu. Thấy Cung Tuấn đã thừa nhận, Lăng Duệ liền cười cười rồi nói.
- Vậy thì tiến tới đi, tôi cũng đang định tỏ tình với người tôi thích đây!
"Tiến tới? Liệu có kết quả hay không?"
Rõ ràng cho dù chỉ là một giây thôi, Cung Tuấn cậu cũng chưa từng có được anh, vậy mà giờ đây cậu lại cảm thấy như mình đã mất anh cả vạn lần.
Đã biết trước kết quả nhưng vẫn nhắm mắt mà lao đầu vào, thật tâm cậu chỉ muốn mỉm cười khi được ở bên anh nhưng đến cuối cùng vẫn phải lau nước mắt. Cậu yêu anh, thế nhưng cái điều đó lại không liên quan gì đến anh...
Yêu là một đời đau khổ, không yêu là một đời tiếc nuối, giữa đau khổ và tiếc nuối Cung Tuấn cậu biết chọn sao đây."- Trong mắt tôi cậu thật đê tiện!
- Cung Tuấn...Trương Triết Hạn tôi ghê tởm cậu!"
Một câu nói rất ngắn gọn, đơn giản nhưng lại có thể bao hàm tất cả mọi chuyện, Trương Triết Hạn cũng có mặt ở sân bóng lúc đó, đương nhiên là anh biết cái người tên Từ Kiệt kia đã nói những lời khó nghe như thế nào, hai chữ "trai bao" mà cậu ta nói đến ấy thế mà lại chính là anh, và một điều làm anh ngạc nhiên hơn nữa là Cung Tuấn lại có thể vì anh, vì danh dự của anh mà phát điên lên như thế.
Vậy còn anh thì sao? Trương Triết Hạn anh đã làm gì?
Lăng Duệ nhìn sắc mặt của Trương Triết Hạn có chút biến đổi, trong lòng thầm mừng thay cho Cung Tuấn, thế nhưng cậu cũng muốn thử xem rốt cuộc Trương Triết Hạn đối với Cung Tuấn là thứ tình cảm gì, khoé miệng cong lên nở nụ cười nhàn nhạt, Lăng Duệ nhìn Trương Triết Hạn rồi lạnh lùng nói một câu.
- Anh có thể không để ý đến cậu ấy, có thể không quan tâm cậu ấy, nhưng nhất định đừng gây tổn thương cho cậu ấy! Những năm tháng qua, Cung Tuấn sống cũng chẳng dễ dàng gì, cậu ấy đủ khổ rồi!
Trương Triết Hạn nghe xong tất cả thì chỉ thấy sống lưng mình ớn lạnh, không nhịn được mà thầm mắng chửi chính mình trăm ngàn lần, là anh đã hiểu lầm Cung Tuấn, không những thế còn tạo ra phiền phức cho cậu, nhìn Lăng Duệ đứng đó, Trương Triết Hạn thật sự muốn cảm ơn cậu ta, những thông tin mà cậu ta vừa nói đã khiến cho anh nhận ra mọi chuyện, giúp anh một việc lớn.
- Lăng Duệ! thật sự cảm ơn cậu! - Trương Triết Hạn chân thành nói.
- Anh không cần nói cảm ơn tôi! Tâm trạng của Cung Tuấn hiện giờ thật sự không ổn và tôi nghĩ chỉ có anh mới có thể giúp cậu ta trở lại bình thường!
- Tôi...tôi...
Thấy Trương Triết Hạn ấp a ấp úng không nói nên lời, Lăng Duệ liền cất tiếng hỏi.
- Trương Triết Hạn! Anh có chút tình cảm nào dành cho Cung Tuấn không?
- ...
- Cung Tuấn ấy mà, anh đừng nhìn vẻ bề ngoài hào nhoáng đó của cậu ấy mà nghĩ rằng cậu ấy có tất cả, vô lo vô nghĩ! Thật ra thì cậu ấy rất cô đơn! Lúc nào cũng cố tỏ ra mình mạnh mẽ, bất cần đời, thật ra những việc mà cậu ấy làm cũng chỉ vì không muốn cho người khác nhìn thấy được sự yếu đuối ẩn sau con người của mình mà thôi!
Nghe xong lời Lăng Duệ nói, Trương Triết Hạn bỗng nhiên lại hiểu ra một điều, nỗi buồn lớn nhất của một người là khi lúc nào cũng phải tỏ ra mình đang hạnh phúc và nỗi đau lớn nhất lại chính là luôn phải cố gắng coi như không có chuyện gì.
Trương Triết Hạn thật sự không có tự tin rằng mình sẽ có được trái tim của Cung Tuấn, thế nhưng anh lại không thể cản được mong muốn được gặp cậu ngay lúc này. Chẳng cần phải tốn quá nhiều thời gian để đắn đo cân nhắc, Trương Triết Hạn liền ngẩng đầu lên nhìn Lăng Duệ rồi cất tiếng hỏi.
- Cung Tuấn hiện giờ đang ở đâu?
- Chán nản không muốn học nữa, cậu ta về nhà làm bạn với rượu rồi!
Trương Triết Hạn nghe xong liền quay đầu sang nhìn Vương Việt, hiểu được ý của anh, Vương Việt bất đắc dĩ đành phải gật đầu, chấp nhận bao che cho Trương Triết Hạn bắt chước Cung Tuấn...trốn học.
- Anh đi đi! Tôi sẽ báo lại với giáo viên là anh không được khoẻ!
Thấy ngay cả một người luôn tuân thủ quy tắc như Vương Việt cũng đã mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, Lăng Duệ liền thầm tung hoa trong lòng. Giúp Cung Tuấn hoá giải hiểu lầm, giải thích rõ ràng cho Trương Triết Hạn, làm cho Vương Việt không còn ác cảm với Cung Tuấn, hơn thế nữa ngay cả Lăng Duệ cậu cũng đã tạo được ấn tượng tốt với người kia, một việc làm mang đến quá nhiều lợi ích rồi.
Đợi Trương Triết Hạn đi rồi, thấy Vương Việt cũng chuẩn bị rời đi, Lăng Duệ liền vội vàng đưa tay mình lên nắm lấy tay Vương Việt rồi nghiêm túc, trầm giọng nói.
- Vương Việt! Tôi thích cậu!
***
Trương Triết Hạn nhanh chóng bắt taxi rồi đi đến biệt thự của Cung Tuấn, ban nãy mong muốn được gặp cậu mãnh liệt như thế vậy mà giờ đây khi đứng trước cánh cổng trang nghiêm to lớn kia, Trương Triết Hạn anh lại nhụt chí, không dám đưa tay lên nhấn chuông, cứ đứng ngẩn người ra đó, không chịu tiến vào nhưng cũng chẳng muốn rời đi.
Ba tiếng sau...
Vốn dĩ Cung Tuấn định về nhà uống rượu giải sầu vậy mà đang lái xe trên đường thì lại nhận được điện thoại của Lăng Duệ, cậu ta nói rằng bản thân mình đang có chuyện vui vậy nên không thể cùng Cung Tuấn cậu sẻ chia nỗi buồn được, như vậy sẽ rất xui xẻo.
Bạn rượu không có, Cung Tuấn cũng chẳng muốn về nữa, suy nghĩ một lát cậu liền lái xe đến hồ câu quen thuộc để câu cá, giải toả nỗi buồn. Thế nhưng tâm trạng không tốt ảnh hưởng đến việc câu, ngồi đợi bao nhiêu lâu cũng chẳng câu được con cá nào, tâm trạng vốn đã tệ giờ lại còn tệ hơn, Cung Tuấn liền thu lại cần câu rồi quyết định đứng dậy ra xe đi về.
Thời gian cứ thế dần trôi, Trương Triết Hạn cứ đợi như thế, hết đứng rồi lại ngồi, ngồi chán thì lại đứng, cứ mỗi lần anh định tiến đến bấm chuông thì lí trí anh lại ngăn cản anh làm điều đó. Cơ thể cao lớn cứ đứng lên ngồi xuống mãi như thế, vừa bồn chồn vừa lo lắng, anh không biết lát nữa gặp Cung Tuấn thì anh nên làm gì, nói những gì, trong đầu lúc này đây lại không ngừng hiện lên câu hỏi.
"Trương Triết Hạn và Cung Tuấn, có thể hay không?"
Đầu tiên Trương Triết Hạn muốn làm rõ tình cảm của mình trước, anh nhớ đến nụ cười của Cung Tuấn, nụ cười ấy rất thoải mái khi ở bên anh, thoải mái đến mức cứ như thể dù thế giới ngoài kia có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cậu ấy vậy. Hành động của Cung Tuấn dành cho anh, từng cử chỉ đều dịu dàng, chu đáo, đặc biệt là rất quan tâm và biết cách chăm sóc cho anh. Ánh mắt của cậu mỗi khi nhìn anh, mặc dù không muốn nhưng Trương Triết Hạn cũng phải thừa nhận rằng, thật sự trong đôi mắt ấy của cậu...chỉ có một mình anh.
Trên thế gian này, tất cả mọi thứ có thể vứt bỏ, tất cả mọi thứ có thể thay đổi, duy chỉ có đôi mắt của một người là thứ chân thật nhất có thể lưu giữ lại. Đời thay đổi, người thay đổi, nhưng ánh mắt vĩnh viễn không thể là tờ giấy trắng và trong ánh mắt của Cung Tuấn, trên thế gian này không ai có thể hơn Trương Triết Hạn.
Một người như thế, Trương Triết Hạn có thể không rung động sao?
Không thể 🤣
Nếu như mọi thứ đã được sáng tỏ, nếu như Cung Tuấn vì anh mà trở nên sầu bi, phiền muộn vậy không bằng hãy cứ để anh phá bỏ cái rào cản này đi, không phải chỉ là tỏ tình thôi sao? Trương Triết Hạn anh có thể làm được, vì người mình thật lòng yêu thương, dũng cảm một chút thì có sao đâu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip