Nhìn con số Hạ Ngũ (下伍) khắc lên mắt trái của cậu bé, Iaken cười ngượng. Cậu vậy mà một đường chạy thẳng vào hào địch rồi.
"Ta cũng rất vui khi gặp nhóc. Nhưng Rui này, nhóc thả ta ra trước được không?" Iaken cười thỏa hiệp.
Hạ Ngũ lạnh lùng kéo căng sợi chỉ trên tay, bộc lên người Iaken thêm mấy vòng nữa, rồi thít chặt. Đứa trẻ vô cảm đáp lời:
"Ngài Muzan đã ra lệnh, bằng bất cứ giá nào cũng phải mang ngài trở về."
Iaken cứng họng. Biết là không còn có thể thỏa hiệp, cậu vẫn nên trực tiếp ra tay thì tốt hơn. Đúng lúc cậu định xuống tay thì Inosuke hét lên:
"Bắt lấy!"
Nhìn cây kiếm với lưỡi khá kì quặc đang phi tới chỗ mình, Iaken dù mừng vì tinh thần giúp đỡ của Inosuke nhưng nhanh chóng hụt hẫng. Cây kiếm kia bay được một nửa thì quay đầu, rơi xuống. Thấy vậy, Inosuke lập tức nổi khùng lên, chửi bới ầm ĩ.
"Ngu ngốc." Hạ Ngũ nhìn Inosuke đầy khinh bỉ.
Câu nói vừa dứt, tay phải Hạ Ngũ đã không cánh mà bay. Dù cảm thấy vô cùng ngờ vực trước hành động bảo vệ loài người của vị kia, nhưng Hạ Ngũ lại không dám mở miệng dị nghị. Vì chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen lạnh lẽo tựa vực thẳm kia, cả người cậu ta sẽ không ngừng run rẩy. Nỗi sợ này, sức ép này thực sự quá mức khủng bố.
Hạ Ngũ run sợ vội quỳ gối, dập đầu: "Xin ngài thứ lỗi cho kẻ xấc xược này."
Iaken lạnh nhạt, nói: "Cút."
Nhận lệnh, Hạ Ngũ lập tức chạy chối chết, nhất quyết vứt luôn nhiệm vụ mình được giao phó ra sau đầu.
Nhưng ngay khi bóng dáng Hạ Ngũ mất dạng, Iaken liền đã thành con rối đứt dây, cứ vậy mà ngã xuống. May sao, bên dưới có Inosuke nhanh nhẹ nhảy lên, đỡ được.
"Này. Này, ngươi làm sao vậy?" Inosuke vỗ vỗ lên khuôn mặt thiếu sức sống của Iaken.
"Khụ. Khụ."
Nhìn thấy Iaken bị mình vỗ mấy cái mà trực tiếp ho ra máu, Inosuke không khỏi có chút hoảng. Hoàn toàn quên mất, mình vừa cứu một con quỷ.
Bị lắc có chút đau, Iaken yếu ớt mỉm cười, gắng sức thều thào: "Không sao. Nghỉ một chút sẽ ổn thôi. Mấy nhóc không cần lo."
"Mấy nhóc cái con khỉ. Rõ ràng, ở đây chỉ có mình ta thôi." Inosuke cục súc.
Biết mình đã bị phát hiện, từ trong bóng tối, Tanjiro chậm chạp bước ra. Khiến cho Inosuke có chút giật mình, tự hỏi, không biết tên này là cái giống gì mà xúc cảm nhạy bén của cậu không nhận ra?
Nhưng không nói không rằng gì Tanjiro rút kiếm ra, đâm tới. Cũng may Inosuke nhanh tay kéo Iaken lùi về sau. Đầu heo quát lớn:
"Tanjiro ngươi làm cái khỉ gì vậy hả?"
"Tránh ra đi, Inosuke." Tanjiro nổi cáu.
Cảm nhận nộ khí ngậm tràn trong ánh mắt từng luôn dịu dành nhìn mình, Iaken lau đi máu ở khóe miệng, gượng dậy, tươi cười: "Đây là chuyện giữa ta và Tanjiro."
Nhìn hai tên điên, một thì là quỷ, yếu tới hắn vỗ mấy cái liến ho ra máu, một lại cảm xúc mất kiếm soát nộ khí dày đặc. Đấng Ỉn không mấy khi động não liền muốn phát điên. Cậu lao ra chặn ở giữa hai người, hét ầm lên:
"Muốn ta tránh ra? Còn mơ đi. Con quỷ này rất thú vị. Ta sẽ không đưa cho mày đâu, Tanjiro."
Có chút ngỡ ngàng vì các xử lý không giống ai của Đấng Ỉn, Iaken cười phá lên. Bị lây Tanjiro rồi.
Inosuke nổi cáu, kéo mạnh cổ áo Iaken: "Ngươi cười cái gì?"
"Inosuke? Không được vô lễ với Iaken-san." Tanjiro đánh mạnh vào tay Inosuke, ép cậu ta buông tay.
Vì mất đi điểm dựa, Iaken cứ vậy chao đảo. Ngay khi sắp ngã xuống, thì lại được Tanjiro kéo vào lòng. Nhưng cậu vẫn thể chưa ngừng cười:
"Ha ha. Xin lỗi. Ha ha. Xin lỗi. Ta không nhịn cười được. Ha ha. Khụ. Khụ." Iaken cười tới mức ho luôn ra máu.
Tanjiro lo lắng: "Anh làm sao vậy?"
Iaken nghĩ một lúc rồi nói: "Ăn bậy."
Cả ba rơi vào yên lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip