Chi Can Co Tien Ta Yeu Hien Vien Viet Full Chuong 165 Vi Mot Nguoi Kia Tien Hanh Doat Thien Ha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lão thái hậu chậm rãi đi tới, nhẹ nhà ng đem á o lông chồ n khoá c lên ngườ i Hiên Viên Tiêu, sau đó bà ngồ i xuố ng bên ca h hắ n.

“Hoà ng nhi, ai gia hiể u được.”

Lão thá i hâụ thoá ng nhế ch môi, gợi lên mô

ý cườ i nhợt nha .

“Ai gia cuñ g từ ng giố ng như con vâỵ !”

Lão thá i hâụ nhı̀n thấ y hắ n như cu,̃ không hề phả n ứ ng, than nhẹ mô hơi, laị nó i: “Hoà ng nhi, con cho rằng có được đứ a nhỏ kia không khó , nhưng con không giữ được nà ng.”

Đôi mắ t củ a Hiên Viên Tiêu rố t cuộc giâ giâ , hà ng mi dà y run rẩ y, sau đó mım̉ cườ i, rồ i laị im lă g.

Lão thá i hâụ giương mắ t nhı̀n, chı̉ thấ y con trai củ a bà ngồ i im ở chỗ kia, ôm chă lấ y đầ u củ a mı̀nh, toà n thân vô lực, thâ chı́ bà nhı̀n thấ y trong đôi mắ t khé p hờ kia mô mà u hồ ng nhợt nha .

Đó là nướ c mắ t ẩ n nhẫn không kiềm chế được mà tuôn ra. Chố c lá t sau, tâm của bà xoắ n laị .Bà vẫn là nghĩ về nà ng khá đơn giả n, đem vi ̣ trı́ của nàng trong lò ng con trai bà nghı đơn giả n.

Bắt đầu từ khi nào, thứ quan trọng nhấ t trong lò ng hoà ng nhi củ a bà đã thay đổ i? Thứ thâ sự quan trọng hóa ra đã không còn rồi.

“Chı̉ cầ n con không phải người mạnh nhất thiên hạ này, con liề n không thể bả o vệ được nà ng.”

Rố t cuộc, Hiên Viên Tiêu châ rãi ngẩ ng đầ u lên, nhı̀n về phı́a lão thá i hâụ .

“Hoà ng nhi à , trướ c hãy đa được thiên hạ đã, chờ khi thiên hạ nà y là củ a con, nà ng cuñ g sẽ thuôc̣ về con.” Lão thá i hâụ đó n nhâ đôi mắ t đang nghiên cứ u củ a Hiên Viên Tiêu, cườ i cườ i, như mô ngườ i mẹ bı̀nh thườ ng, bà đưa tay cha và o má i tó c đãbi tuyế t là m ướ t củ a Hiên Viên Tiêu, “Không ai có thể cự tuyê quân vương duy nhấ t trong thiên ha.̣ ”

Hiên Viên Tiêu rũ xuống mi mắ t, như đang tự hỏ i. Trong lò ng băn khoăn không biế t nên xử trı́ thế nà o.

“Thờ i điể m nà ng rờ i đi có nó i gı̀ hay không?...Có nó i...nó i đ ế n Bá nh Trôi hay không...?”

Mô trâ gió là nh la h thổ i qua Trườ ng Nhac̣ cung vắng vẻ, Hiên Viên Tiêu nắ m thâ chă á o lông chồ n trên ngườ i, trong thanh âm mang theo sự thê lương cù ng bấ t lực không thể che giấ u.

Hiên Viên Tiêu rố t cuộc cuñ g hiể u được cá i gı̀ đố i vớ i hắ n là quan tro g nhấ t.

Hai mươi lăm năm qua, điạ vi ̣ củ a hắ n cà ng đổ i cà ng cao, hoà ng tử , thá i tử , cuố i cù ng trở thà nh mô đế vương cao cao taị thượng, nhâ được sự kı́nh tro g, ngưỡ ng mộ củ a moị ngườ i.

Thể nhưng, thứ mà hắ n khao khá t, laị cắ m rễ sâu trong tâm hồ n hắ n.

Hắ n khá t vo g tı̀nh thân, khát vọng được quan tâm, khát vọng được số ng dướ i mô bầ u trờ i sac̣ h sẽ.

Nhưng hắ n chưa bao giờ đa được điề u nà y, chỗ dựa củ a hắ n vıñ h viễn là chı́nh mı̀nh, vıñ h viễn số ng ở nơi trà n ngâp̣ âm mưu bên trong bứ c tườ ng hồ ng.

Mô giây trướ c quan tâm hắ n chu toà n, giây tiế p theo lại có thể ở trong lò ng hắ n mà hạ xuố ng đôc̣ dược.

Bao nhiêu năm qua hắ n cuñ g chưa từ ng nhı̀n thấ y mô thứ gı̀ thâ sự sac̣ h sẽ, ngoaị trừ mô đôi mắ t xanh biế c trong suốt vô cùng.

Nhưng như vâỵ thı̀ thế nà o?

Che giấ u dướ i á nh mắ t ấ y là tâm điạ xấ u xa như rắ n rế t.

Như thế , hắ n oá n hâ , oá n hâ chı́nh mı̀nh thâ ngu xuẩ n.

Như thế , hắ n trở nên hoà n my,̃ hoà n mỹ đế n không bao giờ tin tưở ng...sự chân thà nh tha thiế t.

Thế nhưng, nế u hắ n không găp̣ được nà ng, nế u sự thâ không phả i như vâỵ , hắ n có thâ sự là may mắ n.

Kỳ thâ , là may mắ n sao?

Vẫn số ng trong mờ mi , không minh bac̣ h, không hề biế t đế n sự ấ m á p, vâỵ mớ i là ha h phú c sao?

Nhưng, ngườ i kia, đã là m biế n đổ i cuôc̣ số ng củ a hắ n, phá hủ y tâm tư cả đờ i củ a mô quân vương, laị không biết vì sao mà cắ m rễ ở sâu trong tâm hồ n hắ n, liề n như vâỵ không thể đè né n mà cù ng thứ hắ n sớ m đã quên mấ t cắm sâu và o trong lò ng hắ n, ngay cả năm thá ng cuñ g không thể cha tớ i nơi ấ y.

Trong lò ng lão thá i hâụ đã dự đoá n moị phả n ứ ng củ a Hiên Viên Tiêu, phá i á m vệ không ngừ ng đuổ i theo, hoặc là lớn tiếng trá ch bà đã can thiêp̣ và o, chı̉ là bà không nghı ̃ đế n hắ n sẽ như ngườ i mấ t hồ n, ngồ i ngẩ n ngườ i ở Trườ ng Nhac̣ cung, mô câu cuñ g không nó i, thâ khiế n ngườ i ta không thể lý giả i.

Bộ da g nà y củ a Hiên Viên Tiêu cà ng là m cho lão thá i hâụ cả m thấ y viêc̣ bà trợ giú p Thương Quan Lăng rơi đi la đung. Co môt sô ngườ i không được phé p có nhược điể m, nhữ ng đau khổ hiê taị hế t thả y rồ i sẽ qua đi.

“Nà ng nó i nà ng sẽ không trở về .” Lão thá i hâụ bı̀nh tıñ h mà nó i,“Bá nh Trôi là cá i...”

Hiên Viên Tiêu giố ng như bi lờ i nó i củ a thá i hâụ kı́ch thı́ch, bỗng nhiên laị cườ i ha hả , khó e mắ t, đuôi lông mà y đề u như đang cườ i, cả lồ ng ngực cuñ g điên cuồ ng mà run rẩ y.

“Trẫm muố n có được thiên hạ ngay bây giờ , trẫm phả i dù ng ngà n dă giang sơn nà y để giữ chân nà ng laị .”

Lão thá i hâụ ở phı́a sau Hiên Viên Tiêu hơi hơi mı́m môi.

Bệ ha,̣ nế u ngườ i không thể hoà n thà nh tâm nguyê đấ y, thiế p sẽ để con củ a chú ng ta thay ngườ i hoà n thà nh, thiế p muố n ngà n dă giang sơn nà y đề u khắ c lên tên Hiên Viên gia chú ng ta!

***

Đưa mắ t nhı̀n laị rừ ng bac̣ h dương, được bao phủ trong lớp tuyế t mỏ ng, nhấ t thờ i, tinh thầ n tôi hoang mang.

Dướ i á nh trăng, trên nề n tuyế t trắ ng, mô ngườ i thong thả đứng khoanh tay.

Một bộ bạch sam tay áo phất phới, mô đầ u tó c trắ ng hỗn loa bay bay, mô đôi mắt bạc đa mac̣ , xa cá ch.

Hắ n cứ như vâỵ đứ ng lă g trên nề n tuyế t trắ ng, bı̀nh tıñ h mà nhı̀n tôi, nương theo từ ng trâ gió la h, mù i hoa ngoc̣ lan nhà n nha thuôc̣ về riêng hắ n trong nhá y mắ t quấ n lấ y toà n bộ cơ thể tôi.

Hắ n nó i: “Lầ n nà y ta không muô .”

Tôi cườ i cườ i, tiế n lên và i bướ c, nhı̀n thấ y căp̣ mắ t mà u bac̣ xinh đep̣ củ a hắ n, vô cù ng tự nhiên mà mở miê g: “Vân tiên nhân, đã lâu không găp̣ .” Châ rãi vươn tay về phı́a hắ n, măc̣ dù bắ t tay có điể m ngố c, nhưng trong nhá y mắ t đó tôi đã lựa cho như vâỵ .

Căp̣ con ngươi mà u bac̣ hơi run rẩ y, lộ ra bac̣ môi băng lãnh giâ giâ hướ ng về phı́a trướ c giương lên mô cá i. Ngay sau đó , mô đôi tay la h như băng liề n bao lấ y gương mă tôi, đầ u ngó n tay la h buố t nhẹ nhà ng vuố t ve.

“Thật tốt, nàng còn sống!” Đôi mắ t lưu chuyể n, măc̣ dù trong suố t nhẹ nhà ng, nhưng laị lãnh khố c, không có tı̀nh cả m.

“Sẽ không laị để cho nàng rờ i khỏ i.” Thầ n sắ c bı̀nh tıñ h, thanh âm tự nhiên trong trẻ o nhưng la h lù ng mà trầ m thấ p.

Á ch, thà nh thâ mà nó i khi nghe như vâỵ thı̀ trong lò ng xe qua mô giây cực không thoả i má i, nhưng chı̉ là mô giây. Lố i suy nghı củ a Vân tiên nhân thı̀ không thể dù ng cá ch suy nghı ̃ củ a ngườ i bı̀nh thườ ng mà lý giả i, tôi coi như không có nghe thấ y.

Cá i gı̀ tôi cuñ g chưa nghe thấ y.

NO, tôi quyế t đi h cấ p cho tên Vân tiên nhân la h như băng mà động lòng người nà y mô cá i ôm thuầ n khiế t mang theo ấ m á p, hữ u nghi.̣

Vı̀ thế , tôi vươn song chưở ng chuẩ n bi ̣ôm cái eo nhỏ thon thon, uyể n chuyể n kia, cac̣ cac̣ .

“...Á ch...” Không phả i chứ!

Bỗng dưng, đôi tay vố n ôn nhu đă trên mă tôi giơ lên, Âu Dương Vân laị nhanh chó ng bổ ra kı̀nh khı́ chung quanh mı̀nh ba tấ c.

Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy một luồng khí co rút dội lại, cả người bị văng ra xa ba thước.

Âu Dương Vân thở dà i đầy ngụ ý, giương mắ t nhı̀n đế n gương mă mỹ lệ đang giâ dữ củ a Thượng Quan Lăng, trong lò ngđô nhiên căng thẳ ng, con ngươi mà u bac̣ không dao đô g, lưu chuyể n ra mô tia á y ná y, nhưng sau đó lú c mở miê g nó i laị là bı̀nh tıñ h, lãnh đa :“Cô gia không thı́ch ngườ i bên ngoà i đu g c hạm, có điều....” Hắ n laị nhı̀n nhı̀n á nh mắ t Thượng Quan Lăng, chớp chớp con ngươi mà u bac̣ , do dự xong, mớ i laị nó i:“Có điều, nế u là nàng...thı́ch... Cô gia... Cô gia có thể ...ngoaị lê.̣ ”

Bỗng nhiên, Âu Dương Vân duỗi tay ra, tôi bi mô cỗ lực đaọ mạnh mẽ ké o qua, tiế p theo ngã và o mô cá i ôm không có độ ấ m, nháy mắt một cỗ khí lạnh gắt gao bao lấy tôi.

Tôi vô cù ng ngac̣ nhiên, đây là chuyện gì vậy?

Xưng ‘Cô gia’ với tôi, cò n không thı́ch ngườ i khá c đu g cha ? Anh vốn dĩ lúc ở Tiên Nguyệt phường cũng không có như vậy nha Vân tiên nhân!

Thế, anh không cho lão nương ôm, hiê taị dựa và o đâu ôm lão nương?

Tôi ra sứ c giãy duạ trong lò ng Âu Dương Vân, ngẩ ng đầ u nhı̀n hắ n, ôn nhu như nướ c mà nó i: “Đú ng rồ i, đú ng rồ i, bả n cung cuñ g không thı́ch bingườ i khá c đu g cha , nhấ t là mô tên Cô gia cô đơn.”

Âu Dương Vân kinh ngac̣ nhı̀n tôi, đôi mà y xinh đep̣ hơi hơi cau laị , tiế p theo con ngươi mà u bac̣ chớ p chớ p, lông mi giương cao như bỗng nhiên tın̉ h ngô,̣ lộ ra nụ cười với một biể u tı̀nh khó tả , ngữ khı́ bı̀nh tıñ hvẫn đạm mạc như cũ hỏ i:“Lăng nhi, nàng đang nó i mát, đú ng không?”

Trong nhá y mắ t ấ y, gương mă đep̣ đế n không thuôc̣ về ngườ i phà m kia dườ ng như phá t ra tia sáng ló ng lá nh, là m cho ngườ i ta thấ t thầ n.

“Không phả i.”Tôi giương mi, rấ t có khı́ thế . Ai nó i má t a, tôi đây có thể so vớ i và ng 24K cò n tinh khiế t hơn à nha!

Là mô tiếng cườ i khẽ, không sai phá t hiê ra mô tiế ng cườ i khẽ. Từ khó e môi củ a Âu Dương Vân, cá i vi tiên nhân la h như băng nà y trà n ra.

“Tu luyê ‘Mạch Tuyệt thần công’ phả i phố i hợp ‘Thanh Tâm quyết’, ta hiê giờ đã đô phá tầ ng thứ tá m củ a Mac̣ h Tuyê , thiên hạ này đã khó gặp địch thủ .”

“Cá i gı̀?” Đây là thứ tôm tép gı̀? Nghe tên đã thấ y rấ t la h. Mac̣ h tuyê ? Thanh tâm? Tôi đây chẳng thèm!

“‘Thanh Tâm quyế t’tu đế n tầ ng thứ chı́n sẽ đoa tuyê luc̣ duc̣ . Nế u chố ng laị nó nhấ t đi h sẽ chế t.” Trong mắ t lại không có mô tia cả m tình.

Cai gı mà thầ n công, đây ro rang chınh là ma công thì có?

Nhớ lại tiểu Vô Cầu từng kể cho tôi rằng Vân tiên nhân sau khi biế t được ‘tin chết’ của tôi đã tà n sá t hà ng loa dân trong thà nh, tôi liề n thố t ra một câu: “Không thể luyê nữ a!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip