PN3 - Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sau khi đá bạn trai cũ, tôi gả cho anh trai của hắn – Chương 9

Lộ Lăng tới khách sạn, còn gặp một vài fan giả mạo làm phóng viên.

Khi anh vào cửa, một số cô gái liên tục cầm điện thoại chụp hình anh.

Trợ lý ngăn cản vài lần cũng vô dụng, Lộ Lăng đi vào thang máy, fan còn đi theo, mãi tới khi gần tới cửa phòng tiệc, các cô không vào được, lúc này mới lấy giấy bút ra đưa cho Lộ Lăng.

"Lăng Lăng, anh có thể ký tên không? Em là fan của anh đó"

"Lăng Lăng! Em rất thích bộ phim của anh, anh sẽ còn nổi tiếng hơn nữa trong tương lai!"

"Hôm nay anh đẹp trai quá!"

Ban đầu trợ lý không định để cho Lộ Lăng ký tên, Lộ Lăng nghĩ thầm bản thân mình còn chưa nổi tiếng mà bày đặt học người ta cái thói làm cao làm gì, lỡ như mai mốt nổi tiếng rồi, mấy fan này có vài người chuyển thành anti, kể lại chuyện ngày xưa cậu chảnh chọe làm cao, chẳng phải đã thành tư liệu để hắc cậu rồi sao?

Cậu đa mưu túc trí một phen, quyết định mặc kệ trợ lý muốn ngăn cản mà ký tên cho các cô.

Ký xong, cậu cảm thấy bản thân thật là có tầm nhìn xa, trong giới giải trí tìm đâu ra được mấy nam nghệ sĩ thông minh như cậu chứ? Cậu không nổi thì ai nổi được đây?

Trợ lý mở miệng "Lăng Lăng, công ty không cho cậu ký tên cho fan"

Lộ Lăng không thèm quan tâm xua tay "Sợ gì chứ, tôi flop như vậy, ký hay ký cũng chẳng sao, có đem cho free cũng không ai thèm đâu"

Có đôi khi trợ lý cảm thấy mạch não của Lộ Lăng đúng là không bình thường, nhưng cụ thể không bình thường chỗ nào thì lại không nói ra được.

Tới cửa phòng tiệc, Lộ Lăng dừng chân lại.

"Ý gì đây?" Cậu chỉ vào hai tấm biển trước cửa.

Một cái là buổi tiệc chúc mừng đóng máy đoàn làm phim bên cậu, còn một cái biển lớn hơn, tổ chức cũng lớn hơn bên cậu.

Trợ lý "Tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe nói có mỗi đoàn phim của chúng ta tổ chức tiệc đóng máy ở khách sạn này thôi"

Lộ Lăng "Giống cái này sao?"

Trước cửa có đặt mấy lẵng hoa, Lộ Lăng bước thẳng tới xem.

Lẵng hoa kia là fan tiếp ứng, trông nó rất đẹp, bên trên còn viết tên của một tiểu sinh lưu lượng.

"Hóa ra là cậu ta, chẳng trách nhiều lẵng hoa như vậy"

Trợ lý thò đầu qua nhìn, hỏi Lộ Lăng "Gần đây cậu ta có đóng phim gì à? Không phải là ca hát sao"

Lộ Lăng "Không yên phận làm nhạc mà lại đi đóng phim, sợ mình nổi tiếng quá sao?"

Trợ lý phỉ nhổ "Chẳng phải con chó con mèo nào cũng có thể đóng phim được"

Lộ Lăng xuất thân là diễn viên được đào tạo chính quy, có kỹ thuật diễn xuất bài bản.

Trợ lý đã đi theo cậu một thời gian, luôn coi thường những diễn viên không chuyên đá chéo sân. Mấy năm nay, giới giải trí đã loạn thành một nồi cám heo, thù lao đóng phim cao ngất ngưỡng càng lúc càng tăng.

Muốn mời minh tinh nổi tiếng phải chi 2/3 ngân sách dự toán, đặc biệt là mời minh tinh lưu lượng có nhiều fan, đại IP thì chuyển thể tràn lan, tư bản sợ không hồi lại được tiền vốn, gần như muốn gọi tên hết toàn bộ tiểu sinh và tiểu hoa lưu lượng của giới giải trí nhét vào trong một bộ phim.

Làm phim không cần nhìn vào kỹ thuật diễn xuất, cũng chẳng cần nhìn vào kịch bản, chỉ cần nhìn xem fan có đánh nhau lên hotsearch hay không, dựa vào fan để duy trì nhiệt độ cho bộ phim khi phát sóng, chủ yếu là để kiếm tiền từ fan.

Bởi vì Lộ Lăng không có những fan như thế, cậu đơn thuần hoàn toàn dựa vào kỹ năng diễn xuất để kiếm cơm, trợ lý của cậu thì vô cùng xem thường những lưu lượng đó.

Trợ lý an ủi Lộ Lăng "Lăng Lăng, tương lai chúng ta nhất định sẽ nổi tiếng!"

Lộ Lăng đẩy cửa vào "Dĩ nhiên rồi"

Đại sảnh rất náo nhiệt, trên bàn đặt đầy điểm tâm chưa có ai đụng qua.

Đại sảnh được chia làm hai bên trái, phải. Bên phải là tiệc đóng máy của đoàn phim lớn, diễn viên cũng nhiều hơn.

Đoàn phim của Lộ Lăng ở phía bên trái, tuy không quá hoành tráng, nhưng cũng không thấp kém chút nào.

Đạo diễn nhìn thấy cậu đến, liền tiếp đón "Nam chính của chúng ta tới rồi, chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy"

Lộ Lăng lần lượt chào hỏi những người có mặt tại hiện trường, với tư cách là nam chính bộ phim, cậu cũng được coi như là một nhân vật quan trọng trong buổi tiệc đóng máy hôm nay.

Sau khi chào hỏi xong, đạo diễn nói với cậu rằng vị chủ tịch Triệu kia có chút chuyện nên lát nữa mới tới đây.

Trong buổi tiệc đóng máy này, còn có sự có mặt của ông chủ công ty giải trí quản lý Lộ Lăng, có thể thấy được ông chủ này coi trọng cậu thế nào, Lộ Lăng không dám khiến ông mất mặt nên vội vàng làm ra dáng vẻ nịnh hót, dành phần lớn thời gian cho ông chủ của mình.

Bữa tiệc đóng máy kế bên cũng rất náo nhiệt, khui sâm panh, bắn pháo bông.

Lộ Lăng nhìn qua, nói chuyện với ông chủ của mình "Ở bên kia sao náo nhiệt quá vậy?"

Ông chủ cười nói "Hôm nay có một nhân vật lớn tới ấy mà"

Lộ Lăng "Nhân vật lớn nào?"

Ông chủ "Lâm gia ở Bắc Kinh, cậu biết không, khai thác dầu mỏ ấy"

Lộ Lăng sửng sốt, ông chủ nghĩ rằng cậu không biết, còn giải thích một hồi lâu "Chúng ta có nỗ lực cả đời cũng không tới được vạch xuất phát của người ta, cậu không biết cũng là chuyện bình thường, thanh niên các cậu thường không để ý tới người trong giới kinh doanh, cậu chỉ cần biết địa vị của người ta rất lớn là được"

Lộ Lăng chậm chạp nói "Là Lâm Từ sao?"

Ông chủ "Cậu cũng biết Lâm Từ à?"

Lộ Lăng sờ sờ cái mũi của mình "Nghe nói bây giờ đang làm chủ"

Ông chủ "Đúng vậy, mới xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính cách đây mấy ngày, vẻ ngoài thì anh tuấn lịch thiệp, ông trời thật là bất công, cho dù có không sinh ra trong nhà họ Lâm thì chỉ dựa vào khuôn mặt kia thôi cũng đủ để bước vào giới giải trí đi đóng phim rồi"

Lộ Lăng cười gượng hai tiếng, hỏi chuyện chính "Vậy Lâm Từ cũng tới đây à?"

Ông chủ "Bọn họ nào có diễm phúc như vậy, là em dâu của Lâm Từ tới"

Lộ Lăng sững người lại.

Ông chủ không biết mối liên quan giữa Lộ Lăng và Lâm gia mà huyên thuyên nói "Năm ngoái nhị thiếu gia nhà họ Lâm cưới vợ còn lên cả hotsearch, vợ cậu ta chỉ là một beauty blogger, đúng là đã bay lên cây thành phượng hoàng"

Lộ Lăng lúng túng nói "Ha ha, phải đó"

Cậu hỏi "Em dâu của Lâm Từ tới làm gì vậy? Cô ấy đóng phim à?"

Ông chủ "Không phải cô ấy đóng phim, cô ấy tới thăm một người chị em của mình thôi. Tôi nghe nói là đóng vai nữ thứ 2, tên gì Thiến Thiến ấy, là hotgirl mạng chuyển sang đóng phim"

Lộ Lăng "À" một tiếng.

Ông chủ nói "Tôi thấy có người quen, đến chào hỏi một cái đây, cậu tự ở lại chăm sóc bản thân. Đúng rồi, cậu không được ăn điểm tâm trên bàn đâu đấy, tôi sẽ cho người theo dõi cậu"

Lộ Lăng có sở thích ăn vặt, chắc là trợ lý đã báo cáo cho ông chủ biết.

Nhưng trong tình huống thế này, Lộ Lăng làm gì còn tâm trạng ăn uống, đừng nói là đồ ăn vặt, cho dù có là đồ ăn do đầu bếp nhà hàng Michelin làm ra cậu cũng chẳng buồn ăn.

Nguyễn Ngọc đang trò chuyện vui vẻ với người chị em của mình.

Hai người họ không cao lắm, cũng không quá nổi bật so với những nữ diễn viên khác trong đoàn, nhưng chỉ cần để ý kỹ thì vẫn có thể tìm ra.

Lộ Lăng nghĩ rằng khi cậu nhìn thấy Nguyễn Ngọc, cậu sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, có khi còn xông lên tát cho cô một cái, tuy rằng hành vi này có vẻ không được đàn ông cho lắm, nhưng trước kia Lộ Lăng thật sự hận cô đến chết.

Không có cô, cuộc đời của cậu cũng không trắc trở như vậy.

Nhưng trên thực tế, lúc này Lộ Lăng nhìn thấy cô, trong lòng lại không dậy lên bất kỳ gợn sóng nào.

Cậu ghét Nguyễn Ngọc, ghét Nguyễn Ngọc hủy hoại cuộc sống của cậu.

Hai năm trước, cậu thậm chí cho rằng cuộc sống của mình nửa đời trước đã bị hủy hoại, tương lai tốt đẹp mà cậu đã vẽ ra cùng với Lâm Thâm toàn bộ đều trở thành hoa trong gương, trăng trong nước.

Cậu đã phải nếm trải sự phản bội và đau đớn tột cùng.

Nhưng giờ đây, những nỗi đau đó dường như chẳng còn đáng nhắc tới nữa, thời gian là liều thuốc chữa khỏi những đau khổ, câu nói này luôn đúng.

Lâm Thâm và cô ấy đã có cả đứa con rồi, cậu có làm gì đi chăng nữa cũng vô dụng.

Lộ Lăng là người nghĩ thoáng, nếu không thì cậu cũng chẳng chia tay với Lâm Thâm một cách đơn giản dứt khoát như vậy.

Trợ lý có biết chuyện của Lộ Lăng và Lâm Thâm, trong lòng run sợ tiến lên dò hỏi "Không sao chứ?"

Lộ Lăng "Em còn có thể sao nữa?"

Trợ lý nhìn thoáng qua Nguyễn Ngọc đầy ẩn ý.

Lộ Lăng cười "Anh yên tâm, em không tới mức nhào lên đánh nhau với cô ta ở đây đâu, cô ta thì có liên quan gì tới em chứ, cùng lắm là từng xài chung một người bạn trai thôi"

Trợ lý "Tôi thì sợ cô ta tới gây chuyện với cậu đấy....."

Ý của anh ta là, Nguyễn Ngọc bây giờ đã là nhị thiếu phu nhân nhà họ Lâm, chẳng còn là một hotgirl mạng nhỏ bé trước đây nữa, cô ta muốn tới gây chuyện với Lộ Lăng thì rất đơn giản.

Lộ Lăng cười lạnh một tiếng "Tôi sợ cô ta sao? Tương lai gặp mặt không chừng còn phải gọi tôi một tiếng chị dâu, dâng trà cho tôi. Ông đây nhất định phải khiến cho tiểu tiện nhân này cùng với Lâm Thâm phải quỳ trên mặt đất kêu lên"

Trợ lý thở dài "Phải gọi là ba ba chứ, làm gì có chị dâu nào kêu người ta quỳ xuống được" Anh ta nói xong, chợt tỉnh lại "Sao cô ta phải gọi cậu là chị dâu?"

Lộ Lăng "hừ" một tiếng, không nói gì nữa.

Có trợ lý nhìn chằm chằm, cậu không dám ăn điểm tâm trên bàn, ngay cả uống một ly champage cũng bị trợ lý nhắc mãi không thôi.

Dạo này Lộ Lăng có béo lên một 1kg, trợ lý canh phòng nghiêm ngặt không cho cậu ăn nhiều, cậu đành phải ôm cái bụng đói tìm một chỗ chơi điện thoại.

Cậu vốn không muốn động vào Nguyễn Ngọc, còn tìm một chỗ cách xa cô ra, nhưng đại sảnh lớn như vậy, oan gia luôn có ngõ hẹp.

Lộ Lăng đi dạo một vòng quay lại thì trực tiếp đụng phải Nguyễn Ngọc.

Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Lộ Lăng nhìn cô, cô mặc một chiếc váy đen nhỏ cúp ngực rất trễ, đi hai bước cảm thấy sắp rớt ra, cô đang trò chuyện vui vẻ với mấy nghệ sĩ lớn trong giới giải trí, tựa hồ như có thể chen vào vòng của bọn họ vậy.

Lộ Lăng cảm thấy nhàm chán, xoay người rời đi, chẳng ngờ đúng lúc đó Nguyễn Ngọc nhìn thấy cậu, chẳng những nhìn thấy, còn gọi Lộ Lăng.

"Lộ Lăng, không ngờ lại gặp anh ở đây" Nguyễn Ngọc tỏ ra rất thân thiện.

"Hai người chỉ mới gặp nhau vài lần, chưa từng nói chuyện với nhau lấy một câu, bây giờ nghe giọng điệu của Nguyễn Ngọc, cứ như hai người họ đã quen biết nhau rất lâu rồi vậy.

Lộ Lăng không thèm quan tâm tới cô, chẳng ngờ người bên cạnh cô lại lên tiếng "Bạn của cô sao?"

Nguyễn Ngọc mỉm cười nói "Có thể coi là thế"

Cô nhìn Lộ Lăng "Nghe nói dạo này cậu đang đóng phim?"

Lộ Lăng sắp dùng hết phong độ rồi "Ừ, tôi có việc phải đi trước, các người cứ nói chuyện"

Người bên cạnh Nguyễn Ngọc đúng là không có mắt, không nhỉn ra Lộ Lăng muốn chạy, đi lên cười chào hỏi với cậu, muốn mời cậu uống một ly.

Lộ Lăng từ chối "Tôi không uống rượu"

Nguyễn Ngọc cười nói "Đừng vội đi, chồng tôi lát nữa sẽ đến đây, hai người cũng đã lâu rồi không gặp nhau, không định gặp một chút sao?"

Bước chân Lộ Lăng dừng lại, hỏi cô "Lâm Thâm muốn đến đây?"

Nguyễn Ngọc gật đầu, mỉm cười, không có ý tốt.

Lộ Lăng nghĩ thầm: Đã là người đến sau mà còn dám khiêu khích mình?

Cậu nói "Cô ở nhà không được vui sao?"

Nguyễn Ngọc "Có ý gì?"

Lộ Lăng "Nếu cô ở nhà đó sống rất tốt, vậy cô cứ nhớ mãi không quên 'người tiền nhiệm của chồng cô' làm gì?"

Sắc mặt Nguyễn Ngọc cứng đờ, im lặng không nói.

Lộ Lăng "Nếu Lâm Thâm có tới thì người nên lo lắng là cô, chứ không phải là tôi, cô không sợ hắn nối lại tình xưa với tôi sao?"

Nói tới đây, Lộ Lăng cười một tiếng "Hay là cô tin tưởng vào nhân phẩm của tôi nên yên tâm để cho tôi với Lâm Thâm ở cùng một chỗ, không sợ tôi khiến hắn cho ngoại tình? Cô cũng đã sinh con ra rồi, coi như giúp nó tích chút công đức đi, khuyên cô đừng ở đây mà diễu võ dương oai với tôi nữa"

Thanh âm của cậu không lớn không nhỏ, nhưng đủ để những người xung quanh đó đều nghe thấy.

Mọi người xì xầm bàn tán với nhau.

Tuy rằng chuyện Lâm Thâm với gia đình náo loạn ầm ĩ, nhưng cũng chỉ có người trong vòng của bọn họ biết được, tin tức về vụ bê bối này chưa kịp ra khỏi vòng đã bị Lâm gia dập tắt trước.

Lộ Lăng "Có điều cô lợi hại hơn tôi, thủ đoạn cũng cao minh hơn tôi. Mẹ của Lâm Thâm không thích tôi lắm, cô có thể gả vào nhà đó, chắc cũng hao tốn không ít công sức nhỉ?"

Cha của Lâm Thâm là doanh nhân, mẹ hắn trước kia từng là thiên kim tiểu thư quan chức nhà nước, họ luôn không vừa mắt tiểu minh tinh như Lộ Lăng chứ đừng nói tới là hotgirl mạng.

Cậu không biết Nguyễn Ngọc đã dùng thủ đoạn gì, có điều cậu cũng chẳng muốn suy nghĩ tới.

Lộ Lăng nhấc ly rượu, chúc Nguyễn Ngọc "Bách niên hảo hợp"

Trợ lý nhanh chóng giật lấy ly rượu của cậu rồi kéo Lộ Lăng sang một bên "Cậu đừng uống rượu, cậu không uống được nhiều, lát nữa say thì làm sao mà về"

Lộ Lăng "Say thì say, anh đưa tôi về"

Cậu giận dỗi, lại uống một ly.

Nhà đầu tư họ Triệu khoan thai tới trễ, ông ta giải thích vì trên đường gặp một người bạn, đứng nói chuyện một hồi nên mới tới trễ.

Ông ta dẫn người bạn đó của mình tới, là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai. Đoàn phim này chỉ là một đoàn phim nhỏ, không có mắt nhìn người, không hề biết đây chính là Lâm Từ.

Nhưng trợ lý liếc mắt một cái liền nhận ra.

Anh ta điên cuồng giật tay áo Lộ Lăng, kết quả Lộ Lăng không thèm để ý tới anh ta mà dựa vào trên bàn, có hơi choáng váng.

Triệu Kiếm nói "Lâm tổng, cậu xem, nơi này nhỏ như vậy, cũng không có đồ ăn gì ngon, hay là tôi đưa cậu tới chỗ khác nếm thử?"

Lâm Từ cười nói "Không cần, tôi đến đây để gặp một người bạn"

Triệu Kiếm vẫn chưa suy nghĩ kỹ tại sao ông ta với Lâm Từ vô tình gặp nhau, Lâm Từ lại đi đến chào hỏi ông ta, một đại nhân vật như anh lại bắt tay với ông, cùng ông xưng huynh gọi đệ, chưa tới hai phút thì đã trở thành hảo bằng hữu.

Anh hỏi Triệu Kiếm đi đâu, Triệu Kiếm nói mình đến đoàn phim, Lâm Từ lại nói đúng lúc có một người bạn ở đấy nên đi theo.

Tới nơi rồi, ông ta hỏi thăm đạo diễn một chút mới hiểu ra.

Hóa ra là em dâu người ta ở đây, tới đây thăm cũng chẳng có gì là lạ.

Triệu Kiếm tới đoàn phim rồi, ông ta luyến tiếc Lâm Từ, nhưng nhìn thấy Lộ Lăng thì lại càng luyến tiếc hơn.

Ông cân nhắc một chút, quyết định trước hết tới chỗ Lâm Từ trước, tìm từ ngữ trong miệng mấy lượt, cuối cùng vừa quay đầu lại đã không thấy người đâu.

Triệu Kiếm cũng không quan tâm Lâm Từ đi đâu, ông đoán chắc là đi tìm em dâu của mình.

Ông ta hỏi thăm đạo diễn chỗ của Lộ Lăng, đạo diễn chỉ vào một chỗ "Mới lúc nãy ở đây xong, thằng nhóc ham chơi, chắc lại chạy đi đâu nói chuyện phiếm rồi"

Triệu Kiếm đành phải tự mình đi tìm, không tìm thấy Lộ Lăng, lại gặp Lâm Từ.

Triệu Kiếm căng thẳng tiến lên chào hỏi, vừa đi tới phía trước Lâm Từ, lại phát hiện ra Lộ Lăng đang trong lòng Lâm Từ.

Triệu Kiếm sững sờ cả người.

Lộ Lăng uống say, cũng có vẻ không say lắm, nhìn thấy Lâm Từ, cậu có hơi kinh ngạc, vẻ kinh ngạc dừng lại trong mắt Lâm Từ.

Cậu cúi đầu nhìn tay Lâm Từ đang đặt trên vai mình "Anh lợi dụng em à?"

Lâm Từ "Anh cứ nghĩ em sẽ hỏi tại sao anh ở đây."

Lộ Lăng "Anh cứ hay xuất quỷ nhập thần như vậy, có gì đáng hỏi chứ"

Cậu rối rắm một chút "Sao anh lại ở đây?"

Lâm Từ cười "Bí mật"

Triệu Kiếm không tìm được cơ hội để chen miệng vào, chờ Lâm Từ dỗ người xong rồi, mới ngẩng đầu nhìn Triệu Kiếm "Có chuyện gì sao?"

Triệu Kiếm nhìn nụ cười của Lâm Từ, sau lưng ớn lạnh "Không có chuyện gì"

Ông xoay người đi ngay.

Lâm gia, Triệu Kiếm không thể trêu vào.

Chín năm qua, tình hình trị an trong nước không được tốt. Nhiều công ty được thành lập nhanh chóng đa số đều không sạch sẽ, Lâm gia chính là một trong số đó. Trước khi tập đoàn tài phiệt có thương hiệu lâu đời chưa được tẩy trắng hoàn toàn thì mang lưới quan hệ của Lâm gia gần như thâm nhập vào hầu hết mọi ngành nghề và các cơ quan nội bộ, cùng bao gồm cả chuỗi sản nghiệp ngầm không người biết.

Tuy rằng ngày thường Lâm Từ có vẻ rất thân thiện, luôn nở nụ cười, nhưng có thể tiếp quản được tài sản của Lâm gia, chứng tỏ hắn không phải là một người sạch sẽ gì.

Triệu Kiếm dĩ nhiên không có cái gan dám đoạt người của Lâm Từ.

Lộ Lăng đứng lên "Anh không đi gặp em dâu anh sao?"

Lâm Từ "Không cần"

Lộ Lăng cười nói "Lâm Thâm muốn đến sao?"

Lâm Từ "Không nghe nó nói"

Lộ Lăng nghĩ thầm: Quả nhiên Nguyễn Ngọc gạt mình.

Lâm Từ không có biểu tình gì "Em hy vọng nó tới?"

Lộ Lăng "Không hy vọng"

Cậu lẩm bẩm "Sao Triệu Kiếm có vẻ rất sợ anh?"

Lộ Lăng kết giao với Lâm Thâm nhiều năm, chỉ biết là Lâm gia rất giàu, không dễ phá sản trong một lúc được thôi.

Nói thật ra, trước đó cậu còn từng ảo tưởng Lâm gia sẽ phá sản, về sau cậu sẽ nuôi Lâm Thâm, hai người chen chung một cái ghế sopha hỏng ăn quà vặt với nhau.

Cậu thật sự đã uống quá nhiều rồi, suy nghĩ lung tung, người trên sopha lại biến thành Lâm Từ mỉm cười nhìn cậu, khiến cho cậu hoảng sợ, Lộ Lăng nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, chân khuỵu xuống.

Cũng may Lâm Từ rất nhanh chóng đỡ lấy cậu, anh có hơi bất mãn "Lần sau không được uống rượu một mình"

Lộ Lăng nuốt nước bọt, sắc mặt đỏ bừng không bình thường "Trong rượu có cái gì"

Trong rượu có cái gì, nếu Lâm Từ không tới, có lẽ lúc này cậu sẽ gặp phải Triệu Kiếm.

Lộ Lăng khẽ cắn môi, mắng một câu "Mẹ nó....."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip