Chương 2: Hạ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Cuộc làm tình mãnh liệt kéo dài suốt đêm.

Đến lúc sau Lâm Ân chống cự làm tiếp, bởi vì khả năng thích ứng tự nhiên của Alpha và Omega, cho dù không có ký hiệu kết hợp, thời gian dài cũng sẽ hình thành dấu ấn tạm thời khó loại bỏ trong thời gian ngắn. Chờ đến khi lăn lộn ở trên giường nhìn thấy tia nắng đầu tiên của buổi sáng, Lâm Âm liền bắt đầu đẩy Alpha đang đè trên người mình ra : «Được rồi.... Ưm... Rút ra đi... »

Suốt cả đêm triền miên, cổ họng Lâm Ân cơ bản đã khàn đến mất tiếng. Mặc dù Ovi đã ra khỏi phòng ngủ nhiều lần rót nước cho cậu uống, nhưng lượng nước bổ sung này lại sớm bị dâm thủy động tình tràn trề tiêu hao gần như không còn. Lâm Ân thoáng lùi về phía sau, cũng có thể cảm giác được tấm đệm dưới mông ướt át một mảng, mang theo dinh dính nhớp nháp.

Alpha đang chìm đắm trong dục vọng miễn cưỡng liếm liếm xương quai xanh của cậu, Lâm Ân sợ anh đánh dấu, nhanh chóng đẩy đầu anh xuống. Ovi ngược lại không tức giận, thuận thế cắn mút vú cương cứng đỏ bừng của Lâm Ân, Lâm Ân phải lặp lại lần nữa: "Nghe chưa ... Rút ra đi ..."

Tuy nhiên, mặc dù lý trí biết phải làm gì nhưng bản năng khuất phục Alpha đã ngăn cản không cho cậu làm những hành động tổn thương đến đối phương, hai chân bị chơi mềm nhũn mở ra, mép thịt đỏ hồng ngoan ngoãn ngậm lấy dương vật của đối thương.

Mãi đến tận khi Lâm Ân bắt đầu nói : « Bụng của tôi đau... ». Ngày hôm qua trong lúc vội vàng, cú đấm bị Alpha tấn công vẫn luôn không để ý đến. Chỉ sau đó, Ovi cuối cùng thông qua sự tự chủ vượt người thường của mình rút dương vật ra, bắn lên trên đùi Lâm Ân.

Da đùi trắng nõn của Omega lấm tấm những chấm trắng đục, không ngừng chảy xuống khiến Lâm Ân phải oán trách một câu: "Anh sao lại bắn lên chân của tôi..."

Tuy nhiên nhìn thấy sắc mặt buồn rầu của Ovi, cậu liền ngậm miệng lại : Ovi dằn vặt một đêm này, anh không chỉ không mở dấu hiệu sinh sản cả đời của mình, thậm chỉ bắn vào ký hiệu tạm thời cũng không có, hoàn toàn là một cái gậy đấm bóp cá nhân, đến bắn vào cái đùi lớn cũng không cho, cũng là quá vô nhân đạo đi.

Lâm Ân run chân bò lên, định vào phòng tắm tắm rửa thì nghe thấy tiếng Ovi ở phía sau : « Em phải đi sao ? »
Lâm Ân ngừng một chút, nói : « Ừ, cảm ơn anh đã giúp tôi. » Nói như vậy, mặc dù thuốc ức chế có thể ức chế động dục nhưng chúng vẫn có hại cho cơ thể. Nếu có thể vượt qua những khó khăn về tâm lý, gậy đấm bóp hình người so sánh với thuốc ức chế còn tốt hơn, vừa khỏe mạnh lại sảng khoái ----- nếu có thể khắc phục được.

Thành công ăn được nam thần, Lâm Ân nhiều ít có chút mừng thầm, chỉ là thân phận thực sự lúng túng, không thích hợp ở lâu. Cậu chỉ tiện tay khoác chiếc áo sơ mi, bước đi lại khiến tinh dịch dọc theo đùi lớn chảy xuống.

« Phòng khách dưới lầu có khoang trị liệu, đi nằm một chút đi, sẽ không mất nhiều thời gian. » Ovi lên tiếng nhắc nhở.

Ovi đối xử với tình nhân thật ôn nhu...Lâm Ân hơi cô đơn nghĩ : Đáng tiếc phần ôn nhu này không phải thuộc về cậu.

Lâm Ân tắm xong thay quần áo, theo lời đi tìm đến khoang trị liệu nằm vào. Khoang điều trị của gia đình Ovi chắc là quân dụng nên hiệu quả cực cao, Lâm Ân cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại một lúc là cơn đau nhói ở bụng biến mất hoàn toàn, thậm chí cả cơn đau nhức toàn thân do cuộc tình cả đêm gây ra cũng không còn. Sau khi ngồi dậy và xem xét, chỉ mất chưa đầy hai mươi phút.

Khi bước ra, Ovi đã mặc đồng phục, quần tây và áo sơ mi, đứng ở cửa ra vào, như thể đang đợi cậu. Sau khi xoay người, càng hiện ra thân hình kiên cường cao to.

Chờ Lâm Ân đến gần, anh đưa cho cậu chiếc hộp kim loại nhỏ trên tay: "Nó có chứa chất làm dịu mới được quân đội phát triển, thích hợp cho omega. Chất ức chế ít hơn sẽ gây tổn thương lớn cho cơ thể. Còn có một chút đồ chơi nhỏ, nếu có chuyện gấp, có thể sẽ hữu ích. "

Lâm Ân cầm lấy, trong tay nặng trình trịch: "Cảm ơn, đã làm phiền..."

« Không cần khách sáo như vậy. » Đôi mắt Ovi nhìn cậu chăm chú, « Sau này nếu cần giúp đỡ cũng có thể tìm tới tôi, em biết nhà tôi, có chuyện gì liền trực tiếp.... Không, tốt nhất là liên hệ với tôi trước, tôi... »

« Tôi đi đây. » Lâm Ân nhẹ nhàng ngắt lời anh.

Sau khi bước ra khỏi nhà Ovi, Lâm Ân đi bộ một đoạn, một mặt tự nhiên rẽ vào một cửa hàng, đi ra qua cửa sau của ngôi nhà, sau đó đi đường nhỏ, rẽ vào khu vườn và leo qua cửa sổ - những thứ này là khi cậu làm thợ săn nửa đêm mò vào nhà Ovi mà thuần thục.

Sau đó nhanh chóng cởi bỏ mặt nạ sợi sinh học, giấu đi cái hộp nhỏ, mặc bộ đồ ngủ thường mặc vào, đè bộ quần áo đã thay xuống đáy tủ, nhìn thời gian còn chưa tới lúc rời giường hằng ngày của cậu, lại nhìn xung quanh đồ đạc trong phòng quen thuộc, đem chăn ga gối đệm làm lộn xộn lên, sau khi cọ xát chăn ga gối đệm, cuối cùng cũng nhét mình vào trong, nhắm mắt lại, để lộ một khuôn mặt đang ngủ yên bình ——

Ừ, như vậy sẽ không có sơ hở nào đi ?

Nhớ lại vị hôn phu ở phòng khách, đều phải đấu trí đấu dũng lén lén lút lút, hơn nữa biết rõ vị hôn phu mới vừa cùng tiểu yêu tinh lửa nóng một đêm, còn muốn cậu giả bộ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra... Mẹ nó, cõi đời này còn có chính cung nào thảm hại hơn cậu không ?

Mới vừa thở ra một hơi thì có tiếng gõ cửa, khiến Lâm Ân sợ đến tim hẫng mấy nhịp.

Đó là giọng nói của Ovi. Anh lịch sự gõ cửa hai lần, hỏi, "Lâm Ân, em dậy chưa?"

Lúc thường không có việc gì thì Ovi sẽ không đến phòng của cậu, Lâm Ân cũng là vì để ngừa vận nhất mới làm xáo trộn căn phòng, không nghĩ tới cái vạn nhất này thật sự xuất hiện, cậu nhỏ giọng hắng giọng một cái, để không bị lộ, cố ý dùng ngữ điệu mơ hồ lim dim kéo dài âm thanh : « Hả---- ? Mời vào---- ? »

Cửa không khóa, chốt cửa bị nhẹ nhàng vặn một cái liền mở ra, Ovi đứng ở cửa, nhìn Lâm Ân đem mình chôn trong đống chăn mền lộn xộn, thần sắc ôn hòa nói : « Xin lỗi, đánh thức em. »

Lâm Ân biết giọng mình vẫn còn khàn nên không dám lớn tiếng, cố nói ngắn gọn: "Không sao, có chuyện gì vậy?"

Ovi đã mặc vào áo khóa đồng phục, cài cúc đến nút trên cùng, nghiễm nhiên hiện ra dáng dấp cấm dục lãnh đạm hàng ngày, anh nói : « Tôi đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, ngắn thì mười ngày, lâu là một tháng sẽ không về nhà, cũng sẽ không liên lạc trong nhà, khoảng thời gian này tôi hi vọng em có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt. »

Phản ứng này...Hẳn là không nhận ra được cậu nhỉ ? Lâm Ân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đè xuống cảm giác mất mát trong lòng, lật người nói : «Biết rồi... Chúc anh làm nhiệm vụ bình an thuận lợi. »

« Cảm ơn. » Ngữ khí vẫn là sóng lớn không sợ, vì vậy Lâm Ân đang trầm mê giả bộ ngủ không chú ý tới ánh mắt của đối phương rơi trên người cậu.

Nhìn Omega không tim không phổi giả vờ ngủ, người này tựa hồ còn tưởng rằng sẽ không bị phơi bày sao ? Quả thực, động tác của cậu rất nhanh, vết tích nên để lại, nên thanh lý đều thanh lý đến phi thường sạch sẽ, liền ngay cả lâm thời nghĩ thanh đều làm được tương đương đẹp đẽ, nguyên bản không xuất hiện bất kỳ kẽ hở nào—— ngửi trong không khí đối với người khác là như có như không, nhưng đối với anh mà nói lại là pheromone nồng đậm ngọt ngào đến rung động tâm can... Ovi đỡ trán, không tiếng động mà cười cười.

Lâm Ân đã tự mình nghỉ hai ngày. Rốt cuộc, thời kỳ động dục thụ động do pheromone mạnh gây ra đã không diễn ra suôn sẻ. Thuốc làm dịu do Ovi đưa ra quả thực là một thứ tốt, nó ôn hòa hơn thuốc ức chế và không có tác dụng phụ. Lâm Ân ở nhà hai ngày, cảm thấy phản ứng động dục cơ bản biến mất, liền thu dọn đồ đạc đi Học viện.

Bởi vì vấn đề thể chất của Omega, mọi người không ngạc nhiên về sự vắng mặt của cậu, những điều hiện tại được dạy trong tháp ngà chỉ là việc nhỏ như con thỏ đối với Lâm Ân, bởi vậy không lo lắng rằng việc học không theo kịp. Vì vậy, Lâm Ân ngồi trong lớp học cả ngày, bắt đầu nhớ lại những sự kiện lớn đã xảy ra với Quý Tinh vào thời điểm này ở kiếp trước của mình, để có thể lợi dụng ưu thế tiên tri và bắt sóng nếu có thể.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới thực sự nhớ ra một điều : tháng 6 năm 279 Tinh lịch, hoàng gia của Công tước La Lan và quân đội cấp cao phát động chính biến, quân nổi dậy và quân đội hoàng gia đã giao chiến với nhau, bắt đầu cuộc "hỗn loạn ở La Lan " kéo dài trong hai mươi năm. Mặc dù cuộc chiến kéo dài này cuối cùng kết thúc với thắng lợi của quân đội hoàng gia, nhưng nó cũng khiến sinh lực của hoàng tộc bị tổn thương rất lớn, hơn mười năm không ít gia tộc vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Sự kiện lớn sẽ diễn ra vào năm sau, Lâm Ân biết rằng hiện tại cậu còn một điều quan trọng hơn: vào ngày 7 tháng 10 của đời trước, tức là sinh nhật lần thứ mười tám của cậu, cậu bị nói rằng mình là một Omega hoàn toàn rác rưởi, cậu khiếp sợ bàng hoàng, không biết làm sao, cho đến khi bị bố và mẹ kế đuổi ra khỏi nhà.

Vấn đề này luôn canh cánh trong lòng cậu, như một con dao sắc bén sớm muộn sẽ rơi xuống. Trong kiếp tái sinh này, có quá nhiều thay đổi mà cậu không lường trước đã xảy ra, cậu đã có thể động dục nhưng vẫn không ngửi thấy mùi kích thích tố nào. Điều xảy ra là Omega không thể xác nhận thể chất mình làm sao trước lần động dục đầu tiên ở tuổi trưởng thành, vì vậy Lâm Ân nhất định phải sống sót trong một tháng còn lại.

Dù quyết tâm đợi nhưng Lâm Ân sẽ không làm điều gì ghê tởm về bản thân. Bà mẹ kế đã cố gọi cậu về nhà nhiều lần nhưng bị cậu lấp liếm cho qua. Cậu thực sự không tìm được cớ nên dứt khoát chơi trò biến mất, sau đó ngây thơ nói rằng cậuquá bận rộn với việc học của mình, nhất định sẽ về nhà vào ngày sinh nhật của mình.

Với lời hứa « Sinh nhật nhất định sẽ về », mẹ kế cũng không cách nào ép cậu quá gấp, trong máy truyền tin bất đắc dĩ than thở nói « Nhớ con », thoạt nhìn rất chân thành yêu thương.

Lâm Ân một bên làm giàu túi tiền của mình mà bôn ba, một bên tìm cách ứng phó với « La Lan rung chuyển » sắp tới, một mặt phải diễn kịch với cha và mẹ kế, quả thực bận rộn đến đầu óc choáng váng. Nhưng điều mà cậu không ngờ là « Cuộc đảo chính La Lan » diễn ra sớm, vào ngày 6 tháng 10 năm 278, ngày cuối cùng năm mười bảy tuổi của Lâm Ân.

Ngay từ đầu Lâm Ân không nhận ra rằng nhóm binh sĩ xông vào phòng tập thể dục của học sinh bằng đạn thật có liên quan gì đến "La Lan rung chuyển" nổi tiếng. Cho đến khi cậu nhìn thấy biểu tượng trên vũ khí của những người lính này - một bông hoa cỏ ba lá đang nở, cậu mới đột nhiên phản ứng.

Cuộc đời này quả thật có rất nhiều thay đổi, nhưng cậu cũng không đoán được con bướm nào vỗ cánh*, khiến cuộc tiến quân diễn ra trước hơn nửa năm?
*Chính là đang nói đến Hiệu ứng cánh bướm

Trong ký ức « Cuộc đảo chính La Lan », Công tước La Lan đã chọn tham gia lực lượng với cấp cao quân đội sau khi anh ta tích lũy được sức mạnh một trăm năm. Sấm sét phóng ra như một ngọn lửa thảo nguyên. Hoàng gia đế quốc vốn đã đắm chìm trong hòa bình hàng trăm năm, đã mất cảnh giác, một quốc gia vương thất tất cả đều lâm vào tù nhân.

Sau khi quân nổi dậy chiếm đóng kinh đô ba năm, quân hoàng gia ở biên cương vất vả tổ chức phản công hiệu quả, hai bên giằng co không xong hơn mười năm, cuối cùng cuộc chiến cũng kết thúc dưới sự chiến đấu gian khổ của quân đội hoàng gia.

Lúc này, Lâm Ân đang trốn trong đám học sinh đang hoảng loạn, lạnh lùng nhìn hiện trạng của những kẻ nổi loạn La Lan.

Vũ khí bọn họ cầm rất tinh xảo, nhìn thoáng qua cũng biết bên trong chứa đựng công nghệ tân tiến của đế quốc mấy năm gần đây, nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng, thỉnh thoảng có thể thấy vũ khí trong tay nên điều khiển như thế nào qua một giọng nói trầm. Quân phục của họ không đồng nhất, thậm chí một số còn mặc quân phục của quân đội hoàng gia. Họ quan sát ánh mắt của những học sinh này, với một chút do dự trong khi quyết liệt, nếu không họ sẽ không để họ la hét lâu như vậy, mà chặn sân thể dục, không chọn học sinh nào để bắn để "giết gà dọa khỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip