Doc Sung Xung Hi Phu Lang Tu Sac Tham Uyen 002 Nguoi La Phu Lang Cua Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit: Thủy Tích

Tống Duy An đang nghĩ ngợi thì cửa phòng chợt bị người đẩy phát ra tiếng "kẽo kẹt", sau đó một giọng sợ sệt vang lên, "Ngươi, ngươi tỉnh rồi sao?"

Giọng nói này có hơi xa lạ, nó chưa từng xuất hiện trong mộng của hắn. Tống Duy An cứ cảm thấy dường như bản thân đã bỏ sót một chuyện gì rất quan trọng, nhưng khó được thấy có người tới nên hắn cũng chỉ có thể thỏa mãn cơn khát trong người trước đã, "Nước."

"À, ngươi, ngươi chờ ta một chút." Ôn Nhạc thấy người đã tỉnh còn chưa biết phải làm sao, vừa nghe được giọng nói khàn khàn của Tống Duy An mới lập tức lấy lại tinh thần, xoay người đi ra phòng bếp rót nước.

Tống Duy An thấy người đi một hồi trở  lại, trong tay còn có thêm một cái chén lập tức chật vật ngồi dậy, nhận lấy chén chậm rãi uống.

Cuối cùng tới khi chén nước thấy đáy, hắn cũng thấy đỡ hơn chút mới mở miệng hỏi, "Ngươi là ai?"

"Phu, phu lang." Ôn Nhạc nghe đối phương hỏi vậy, nghĩ tới sáng nay lúc hai người gặp mặt thì đối phương đã ngất đi, có lẽ còn chưa biết y là ai cho nên mặt nóng lên đáp lại.

"Phu lang?" Ý là người chăm sóc bệnh à? Không đúng, nhà họ Tống này sao có thể mời người tới chăm sóc cho hắn được chứ. Với lại, Tống Duy An cảm thấy cách xưng hô 'phu lang' này hơi quen quen, thế là hắn cứ lặp đi lặp lại hai chữ này, "Phu lang..."

"Khoan đã." Tống Duy An đột nhiên nghĩ tới... Người Tống Vĩnh Cường cưới không phải là phu lang đó sao?, "Ý, ý của ngươi, ngươi là phu lang của ta?"

Tống Duy An nhớ tới lần trước mình tỉnh lại, người đàn bà kia có nhắc tới mấy từ "xung hỉ", "phu lang", "tân lang" lập tức hoảng sợ đến nỗi bị y lây luôn tật cà lăm.

"Vâng." Ôn Nhạc thấy người này phản ứng quá khích như vậy cũng căng thẳng theo. Y siết chặt vạt áo, tiếng nói nhỏ tới nỗi gần như không nghe thấy được, sắc mặt cũng tái nhợt đi nhiều.

Cho dù là con nhà nghèo cũng rất ít khi lấy phu lang, mặc dù Ôn Nhạc đã chuẩn bị tâm lý bị người chán ghét vứt bỏ, nhưng khi thật sự rơi vào hoàn cảnh đó thì y vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Còn Tống Duy An thấy phản ứng của đối phương chỉ cảm thấy trò đùa lần này hơi quá rồi. Không biết nhà họ Tống nghĩ gì, Tống Vệ An cũng đã bệnh tới nước này rồi mà người nhà họ Tống còn vội vàng nhét một phu lang tới xung hỉ cho hắn. Nói trong chuyện này không có vấn đề, đánh chết cả nhà họ Tống, Tống Duy An cũng không tin.

Tống Duy An nhìn người gầy gò, tính cách lại mềm mại trước mắt. Trong phòng, ngay cả ngọn đèn dầu cũng không thắp, chỉ có ánh trăng bên ngoài nhưng cũng không thể thấy rõ được mặt mũi của đối phương. Thật ra đối với một gay như hắn, chuyện có phu lang không phải không thể tiếp thu, chỉ mong là phu lang này có thể hợp mắt hắn chút, chứ đừng làm người khiếp sợ quá là được rồi.

"Ngươi đã ăn chưa?" Sau khi giải quyết cơn khát và làm rõ những nghi ngờ nảy sinh trong lòng, bụng Tống Duy An lại bắt đầu lên tiếng phản đối.

"Rồi." Ôn Nhạc biết chắc bây giờ người này đã đói lắm rồi. Lúc ăn cơm tối, y có chừa lại phần cháo của mình, nghĩ có lẽ nửa đêm người này tỉnh lại cũng có cái để ăn.

Cho đến khi một chén cháo khó nuốt trôi xuống bụng, Tống Duy An mới cảm thấy cả người mình thoải mái hơn một chút. Hắn nằm lại trên giường chuẩn bị ngủ thêm một giấc, có lẽ ngày mai sẽ phát hiện bản thân là đang nằm mộng.

Mới vừa định ngủ thì một góc chăn đã bị người nào đó vén lên, một thân thể ấm áp chui vào theo. Tống Duy An cảm nhận được sau khi đối phương nằm xuống rất cẩn thận rúc sát tới bên mép giường, thấy vậy hắn cũng chỉ yên tĩnh nhắm mắt lại ngủ.

Cuối cùng, tới ba ngày kế tiếp Tống Duy An đã được tận mắt chứng kiến lượng hô hấp đáng nể của bà Tống. Mỗi ngày, từ sáng sớm bà ta đã bắt đầu chửi đổng về phía cửa phòng hắn, lời khó nghe gì cũng nói ra được. Tống Duy An vốn mới hạ sốt còn vô cùng chóng mặt, lại còn bị bà ta hô oang oang như vậy khiến hắn càng khó chịu hơn.

Vì để hắn có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày, Ôn Nhạc đành phải kham hết công việc trong nhà. Vừa giặt quần áo nấu cơm, vừa gánh nước cho gà ăn, bận rộn tới nỗi chân không chạm đất, còn phải chịu đựng tiếng mắng chửi bén nhọn của bà Tống tới đưa thức ăn cho hắn nữa.

Hôm nay Tống Duy An tỉnh dậy lại phát hiện trong phòng vô cùng yên tĩnh, không hề có giọng oang oang của bà Tống. Đúng lúc này, hắn thấy Ôn Nhạc bưng cháo tiến vào bèn hỏi, "Sao hôm nay bên ngoài lại yên tĩnh vậy?"

"Là tộc, tộc lão và trưởng, trưởng thôn."

Được rồi, phu lang này cái gì cũng tốt, mặt mày xinh đẹp, tính cách mặc dù yếu ớt chút cũng hợp gu hắn, nhưng tật cà lăm lại khiến người khác khó chịu.

"Tộc lão và trưởng thôn?" Sau khi nghe rõ ý đối phương muốn nói, Tống Duy An chợt có dự cảm chẳng lành. Vô duyên vô cớ tộc lão và trưởng thôn lại tới nhà họ Tống, hắn cảm thấy chuyện này có liên quan tới mình, "Ngươi biết họ tới làm cái gì không?"

"Tới nói, nói chuyện phân gia." Ôn Nhạc vừa nói vừa lo lắng quan sát sắc mặt đối phương. Người này chỉ mới vừa tỉnh lại, nếu một hồi lại chịu kích thích thì làm sao bây giờ.

Tống Duy An thầm nói quả nhiên là vậy, e là bà lão này tốt bụng cưới phu lang cho mình chỉ là đang kiếm cớ đuổi mình ra ngoài mà thôi.

"Có phải chỉ cho hai chúng ta ra riêng thôi không?" Cho dù thế nào thì vẫn phải hiểu rõ hết rồi mới nghĩ cách đối phó được.

"Đúng vậy." Ôn Nhạc nghĩ tới đây cũng suy sụp theo.

"Ra đi hai bàn tay trắng?" Nhà họ Tống sẽ không tốt bụng tới nỗi chia những thứ khác cho Tống Vệ An đâu.

"Đúng vậy." Ôn Nhạc gật đầu, lại nghĩ đến chuyện gì nên lại nói thêm một câu, "Một, một căn nhà cũ ở phía nam thôn."

Tống Duy An đợi một hồi cũng không thấy Ôn Nhạc nói thêm cái gì nữa, bèn hỏi: "Không còn gì khác?" Bà Tống chuẩn bị dùng một căn nhà rách nát đuổi hai người họ ra sao?

"Không còn."

"..." Quả nhiên là vậy. Nếu như hắn nhớ không lầm thì nhà họ Tống đúng là có một căn nhà cũ ở phía nam thôn, dùng để cho nhà bác cả Tống cưới vợ lúc trong nhà còn nghèo.

Sau đó Tống Vĩnh Cường học được nghề giúp sinh hoạt nhà họ Tống tốt lên, mua luôn mảnh đất gần nhà họ Tống xây mấy gian nhà lớn. Còn căn nhà ở phía nam thôn vẫn để trống, tuy Tống Vĩnh Cường và Tống Vệ An thỉnh thoảng có tới quét dọn nhưng qua nhiều năm như vậy cũng đã rất cũ nát rồi.

Tống Duy An cầm lấy cái chén trong tay Ôn Nhạc húp vội giải quyết xong chén cháo, sau đó vén chăn lên mặc chiếc áo bông đầy mụn vá vào chuẩn bị xuống giường, "Mau tới đỡ ta xuống đi."

Bà Tống này nhân lúc hắn bệnh gấp gáp đuổi hai người ra ngoài không biết còn đổ bao nhiêu tiếng xấu cho họ nữa đây.

"Ngươi còn, còn bệnh, không, không thể đứng lên được." Ôn Nhạc vội vàng xua tay, nếu như trúng gió sẽ làm bệnh tình nặng hơn nữa.

"Đã là lúc nào rồi, nếu ta không đứng lên thì sau này hai ta khó mà sống an ổn được." Người nhà quê rất coi trọng danh tiếng, hầu hết những người bị cha mẹ đuổi ra ngoài mà không cho thêm cái gì đều là có vấn đề về đạo đức. Thân xác này đã mang tiếng là khắc tinh, nếu lại bị người nhà họ Tống mượn thêm cái cớ gì đuổi đi thì sau này khó sống được trong thôn lắm.

"Vậy bây giờ chúng ta, chúng ta phải làm, làm gì đây?" Ôn Nhạc nghe thấy 'hai ta' từ miệng đối phương đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng với tình hình trước mắt cũng không thể để y suy nghĩ nhiều thêm nữa.

Y thấy người nọ nhất quyết muốn đứng lên, chỉ có thể ngồi xổm xuống mang giày vào giúp người nọ, rồi sau đó mới đỡ đối phương từ từ đứng lên. Năm nay, Tống Vệ An mới mười lăm nhưng khi đứng lên lại cao hơn Ôn Nhạc mười sáu tuổi rất nhiều, "Cẩn, cẩn thận đó."

Tống Duy An được phu lang dìu lấy một tay, một tay còn lại vịn tường đi tới nhà chính. Đúng như dự kiến, vừa mới đến gần đã nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của bà Tống.

"Tộc thúc, thúc nói xem có loại con trai bất hiếu như vậy sao? Đi mà không nói tiếng nào chỉ để lại đứa sao chổi đòi nợ này. Mới sinh ra đã khắc chết cha nó, tôi đã nói nó là ngôi sao chổi, bây giờ thằng hai cũng mất rồi, chẳng phải sau này nó sẽ khắc cả nhà họ Tống chúng tôi sao? Tôi đã mời thầy lang tới, cũng đã làm tiệc mừng cho nó rồi, mà cái thứ lười biếng đó tới bây giờ vẫn còn nằm trên giường kìa." Bà Tống vừa nói vừa đấm ngực giậm chân, trên mặt vô cùng đau khổ.

Tống Hữu Tài ngồi ở bậc cửa nhà chính rút tẩu thuốc ra, vốn ông ta không đồng ý chuyện ra phân gia này nhưng bạn già mỗi lần thấy đứa cháu đó thì đều giống như trong mắt có dằm vậy. Với lại, thầy lang Tôn cũng nói về sau đứa nhỏ này xem như phế rồi, cho nên muốn phân gia thì phân gia vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip