Duong Sang Dao Tinh Chuong 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trịnh Nghiệp Thành mỉm cười không trả lời. Anh ta đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn trên ngón tay Trịnh Sảng nên bất giác nhìn Trịnh Sảng bằng ánh mắt ngờ vực. Trịnh Sảng không né tránh ánh mắt Trịnh Nghiệp Thành, cô giơ tay đến trước mặt anh ta: "Có vấn đề gì sao?"

"Không có". Trịnh Nghiệp Thành lấy lại thần trí, tươi cười với Trịnh Sảng.

Dương Dương ở bên cạnh ngẩng đầu, cất giọng trầm trầm: "Nói đi".

Trịnh Nghiệp Thành hắng một tiếng, tỏ vẻ nghiêm túc: "Máu của cô ấy bình thường, không có dấu hiệu bị nhiễm xạ". Trịnh Sảng liền thở phào nhẹ nhõm. Đây là kết quả cô muốn nghe nhất.

"Có điều, nhóm máu thuộc loại hy hữu. Cho đến nay trên thế giới hình như chưa phát hiện ra trường hợp tương tự. Đây là nhóm máu vô cùng hiếm". Trịnh Nghiệp Thành cung kính đưa bản xét nghiệm cho Dương Dương. Dương Dương hơi cau mày, đón lấy tờ xét nghiệm rồi xem chăm chú.

"Lão đại, Giáo Văn lão đại muốn nói chuyện điện thoại với lão đại ạ". Bạch Ưng không biết đi tới từ lúc nào, lên tiếng bẩm báo.

Dương Dương sa sầm mặt: "Không nghe".

Thấy Dương Dương từ chối một cách dứt khoát, Trịnh Sảng ngẩng đầu nhìn hắn. Có điều, sức hút của Dương Dương không thể bằng đồ ăn ngon vừa được đem lên, Trịnh Sảng lại cắm đầu thưởng thức mỹ vị.

Bạch Ưng mỉm cười: "Tôi đã nói với Giáo Văn lão đại rằng lão đại sẽ không giúp anh ta nữa. Nhưng anh ta cứ nhất định đòi nói chuyện với lão đại".

Trịnh Nghiệp Thành lắc đầu: "Chuyến vừa rồi không phải lão đại giúp anh ta lấy hàng về, đồng thời giải quyết một lô phiền phức cho anh ta, không biết anh ta sẽ tính sao. Bây giờ còn dám tìm đến lão đại, Giáo Văn chắc muốn bị ăn đòn đây".

Dương Dương cất giọng lạnh lùng: "Để anh ta tự giải quyết".

"Dương! Nếu tôi có thể tự giải quyết, tôi nhờ anh ra mặt làm gì?". Giọng nói của Giáo Văn đột nhiên vọng tới. Bạch Ưng và Trịnh Nghiệp Thành quay đầu, thấy Hoàng Ưng tay cầm điện thoại đi vào, âm thanh từ điện thoại được chỉnh đến mức lớn nhất.

"Anh muốn tôi làm gì?" Dương Dương liếc Hoàng Ưng, lên tiếng hỏi Giáo Văn.

Giọng Giáo Văn đầy vẻ bất lực: "Dương, cục diện ở Trung Đông quá phức tạp. Tôi không có khả năng bảo bọn họ khai thông một tuyến hàng không cho tôi đi qua. Dương, anh hãy ra mặt giúp tôi đi. Nếu không, lô hàng này sẽ không thể đến nơi đúng hẹn".

Trịnh Sảng vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe. Thấy giọng nói khẩn cầu của Giáo Văn, cô không thể kìm chế nổi, cất giọng ngờ vực: "Anh có phải là lão đại không đấy?". Tiếng năn nỉ ỉ ôi của Giáo Văn khiến người nghe nổi da gà, làm cho Trịnh Sảng hết muốn ăn. Giáo Văn chẳng có tư thế của một lão đại chút nào. Nếu nói ra anh ta là trùm Mafia, chắc người khác sẽ cười té ghế.

"Tôi không phải thì là cô chắc? Dương, nhanh lên đi. Tôi đã tới gần Trung Á rồi, sắp tiến vào biên giới Trung Đông. Tôi phát tín hiệu chào hỏi mà chẳng ai thèm để ý đến tôi". Đối mặt với sự hoài nghi của Trịnh Sảng, Giáo Văn chỉ biết vừa nói vừa nghiến răng ken két. Nếu bây giờ không phải anh ta đang khẩn cầu Dương Dương, anh ta sẽ cho Trịnh Sảng biết, rốt cuộc anh ta có tư cách làm lão đại hay không.

Nghe Giáo Văn nói vậy, sắc mặt Dương Dương càng âm u hơn. Hoàng Ưng đứng bên cạnh vội lên tiếng: "Lão đại, lô hàng đó là của chúng ta".

Dương Dương đảo mắt qua Hoàng Ưng. Nếu lô hàng này không phải của hắn, hắn đã mặc kệ sự sống chết của Giáo Văn. Giúp Giáo Văn cướp hàng về, bây giờ lại phải ra mặt giải quyết đường hàng không. Giáo Văn mà ở trước mặt hắn vào lúc này, hắn thật sự muốn đấm anh ta một phát.

"Đồ vô dụng". Giọng nói lạnh lùng của Dương Dương như xuống đến không độ. Qua điện thoại có thể nghe thấy tiếng thở phào của Giáo Văn ở đầu kia. Dương Dương mắng câu đó có nghĩa hắn đã nhận lời. Giáo Văn không dám nói thêm một câu nào lập tức tắt máy, không để Dương Dương có cơ hội giáo huấn anh ta.

Thật ra Giáo Văn cũng không muốn cúi đầu trước Dương Dương, nhưng anh ta không còn cách nào khác. Ở vùng đất phức tạp như Trung Đông, Giáo Văn không có thực lực bằng Dương Dương. Vì nhu cầu về vũ khí ở Trung Đông vô cùng lớn, nên bất cứ thế lực nào cũng kính nể Dương Dương. Trong khi đó, bọn họ chẳng coi anh ta ra gì. Mafia Italy là tổ chức hắc bang có lịch sử lâu đời nổi tiếng thế giới, nhưng thế lực của Giáo Văn không thể tiến vào khu vực Trung Đông. Vì vậy, anh ta có thể nghêng ngang ở châu Âu và châu Mỹ, còn trên mảnh đất Trung Đông, anh ta vẫn phải cúi đầu thận trọng.

Hoàng Ưng, Bạch Ưng và Trịnh Nghiệp Thành bất giác cười thầm khi chứng kiến cử chỉ của Giáo Văn. Do lô hàng được vận chuyển bằng đường hàng không chứ không theo lộ trình như kế hoạch ban đầu nên thời gian không mấy cấp bách. Chỉ cần bọn họ khai thông đường hàng không, lô hàng sẽ đến nơi ngay lập tức. Vì vậy, bọn họ không sợ không thể giao hàng đúng kế hoạch.

"Liên hệ với mấy vị tộc trưởng (tiểu vương), nói là tôi cần mượn đường bay" - Dương Dương dặn dò. Khi nào xong việc, nhất định hắn phải cho Giáo Văn một trận mới được.

"Vâng ạ" - Hoàng Ưng gật đầu và đi ra ngoài. Dương Dương rất có ảnh hưởng ở khu vực Trung Đông. Chỉ cần hắn đề xuất mượn đường bay, phía Trung Đông sẽ mở đường hàng không cho hắn mà không cần hỏi chuyển hàng cho người nào.

Sau khi xử lý xong vụ hàng hóa, thấy không còn vấn đề gì, Bạch Ưng rút chiếc hoa tai đá quý đỏ đưa cho Dương Dương "Cái này hơi phức tạp, từng bộ phận nhỏ liên kết với nhau. Nếu cố tình xâm nhập, cấu tạo bên trong sẽ bị phá hủy. Tôi không thể tìm ra kết cấu, thiết kế và tính năng của nó".

Nghe Bạch Ưng nói vậy, Dương Dương quay đầu về phía Trịnh Sảng. Lúc này cô đang trợn tròn mắt nhìn chiếc hoa tai đá quý đỏ. Thấy Dương Dương nhìn mình, Trịnh Sảng lập tức cúi gằm mặt, giả bộ không thấy hắn. Cô đã nói, đồ của cô rơi vào tay người khác cũng chẳng thể làm gì. Hơn nữa, hoa tai có một đôi kết nối với nhau. Thiếu chiếc còn lại trên tai cô, giỏi như Bạch Ưng cũng đừng hòng tìm ra nguyên lý và tính năng của nó.

"Làm lại đi" - Dương Dương dùng hai ngón tay kẹp chiếc hoa tai đưa cho Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng ngẩng đầu hỏi: "Làm gì cơ?"

Dương Dương đưa mắt liếc chiếc hoa tai trên tai Trịnh Sảng, cất giọng lạnh nhạt: "Màu sắc xấu quá".

Trịnh Sảng cau mày, Dương Dương chê màu sắc khó coi? Đôi hoa tai đá quý đỏ của cô khó coi ở điểm nào? Cô đeo lên cũng thấy đẹp đấy chứ. Trịnh Sảng bất giác trừng mắt với Dương Dương: "Lão đại. Anh không biết thưởng thức màu sắc thì đừng có phát biểu linh tinh. Hoa tai của tôi xấu ở điểm nào?"

Nghe Trịnh Sảng nói vậy, Dương Dương cau mày nhìn Trịnh Sảng. Trịnh Sảng đột nhiên cảm thấy một bầu không khí lạnh bao phủ xung quanh cô. Cô liền nở nụ cười tươi: "Hihi, lão đại, tôi nói sai rồi, sai rồi. Có điều, tôi mất mười năm mới hoàn thành đôi hoa tai này. Trong khoảng thời gian đó, tôi phải chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần. Bây giờ anh bảo tôi làm cái mới, vấn đề có vẻ hơi nghiêm trọng đấy".

Trịnh Sảng không nói dối. Cô không phải học chuyên ngành này. Chỉ là cô tự lần mò, tự tìm ra nguyên lý từ thực tiễn, làm đến đâu chỉnh sửa đến đó. Nếu bảo cô làm một cái mới, có lẽ cô phải nghiên cứu lại từ đầu.

Thần sắc Dương Dương càng âm trầm khi nghe Trịnh Sảng bộc bạch. Hắn ném chiếc hoa tai đến trước mặt Trịnh Sảng, cất giọng lạnh lùng: "Hãy sửa lại bề ngoài, hình dáng khó coi quá".

Trịnh Sảng nhăn mặt khi thấy Dương Dương tỏ ra vô cùng khó tính. Cô nhặt chiếc hoa tai lên phân trần: "Lão đại! Rốt cuộc anh muốn gì? Hoa tai của tôi có một đôi, mỗi chiếc đều có tác dụng riêng của nó. Anh bảo tôi phải sửa thế nào?"

Dương Dương im lặng một lát rồi đột nhiên lên tiếng: "Lại đây".

Trịnh Sảng liếc qua Dương Dương, thấy vẻ mặt hắn trầm trầm, không có bất cứ biểu hiện nào. Cô không hiểu ý đồ của Dương Dương, nhưng cũng nghe lời đi về phía hắn.

"Đeo vào". Vẫn là giọng nói lãnh đạm của Dương Dương.

Trịnh Sảng trợn mắt: "Lão đại, anh muốn..."

"Nhanh lên". Dương Dương lên tiếng, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn.

Trịnh Sảng cứng họng, nhìn chiếc hoa tai đầy vẻ nữ tính trong tay mình rồi lại nhìn tai Dương Dương. Nếu Dương Dương đeo thứ này, không biết hiệu quả sẽ như thế nào. Đồng thời, Trịnh Sảng cảm thấy phẫn nộ trước hành vi cướp bóc trắng trợn của Dương Dương. Đây là đồ của cô, vậy mà quay một vòng đã không còn thuộc về cô.

Nhưng dù có nghiến răng nghiến lợi tức tối đến mấy cũng chẳng làm gì được Dương Dương. Thế là Trịnh Sảng ngoan ngoãn đeo hoa tai cho Dương Dương. Mái tóc đen của hắn trùm đến tai, khiến chiếc hoa tai đỏ nửa kín nửa hở, mang lại cảm giác không thể mô tả thành lời. Màu đỏ phối hợp với màu tóc đen nhánh, tạo thành sự tương phản đặc biệt.

Trịnh Sảng không rời mắt khỏi chiếc hoa tai đá đỏ của cô trên tai Dương Dương. Chiếc hoa tai không còn vẻ nữ tính và dịu dàng, ngược lại mang đến sự hưng phấn khi nhìn thấy máu đỏ. Đúng vậy, trang sức màu đỏ duy nhất trên người Dương Dương kết hợp với dáng vẻ lạnh lùng của hắn, không tạo thành phong cách thời trang ôn hòa, mà mang lại cảm giác máu tươi. Chiếc hoa tai càng khiến Dương Dương trở nên ngông cuồng và lạnh lẽo vô tình hơn.

Trịnh Sảng lắc đầu bất lực. Vật trang sức của phụ nữ đeo trên người hắn, không những không khiến khí chất của hắn bị suy yếu mà còn tạo ra hiệu quả khác biệt. Trịnh Sảng bất giác sờ lên chiếc còn lại trên tai cô, đúng là hết nói nổi.

"Sử dụng thế nào?" - Dương Dương sờ vào chiếc hoa tai vừa xuyên qua tai hắn, lên tiếng hỏi Trịnh Sảng.

"Anh biết nhìn hàng thật đấy" - Trịnh Sảng lẩm bẩm trong miệng. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Dương Dương, Trịnh Sảng miễn cưỡng tươi cười. Dương Dương đúng là kẻ cướp không hơn không kém. Cô không những bị cướp đồ, mà còn buộc phải phun ra cách sử dụng, cô quả là người vô dụng.

"Lão đại, tộc trưởng Bunu không đồng ý" - Trịnh Sảng vừa định chỉ Dương Dương cách sử dụng chiếc hoa tai, Hoàng Ưng đột nhiên đi vào bẩm báo.

"Lại là tộc trưởng Bunu. Con người này sao phiền phức vậy?" Trịnh Nghiệp Thành nãy giờ đứng sau chứng kiến màn kịch hay giữa Dương Dương và Trịnh Sảng tỏ thái độ không hài lòng.

"Vâng, rất là phiền phức. Nhưng đường hàng không của ông ta nằm ở vị trí trung tâm. Nếu ông ta không cho qua, chúng ta không dễ giải quyết". Bạch Ưng cau mày giải thích.

Dương Dương vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: "Yêu cầu của ông ta?"

Bạch Ưng nói nhỏ: "Ông ta muốn lão đại đích thân đi gặp ông ta".

Dương Dương nghe vậy bất giác cau mày. Trịnh Nghiệp Thành lớn tiếng: "Ghê gớm thật, ông ta muốn bắt chẹt chúng ta".

Bạch Ưng mở miệng: "Ai bảo ông ta có thế lực lớn nhất Trung Đông. Hơn nữa lần này chúng ta cần đến không phận của ông ta. Biết là bị ông ta bắt bí cũng chẳng có cách nào khác"

Hoàng Ưng lắc đầu: "Tôi thấy hình như không phải. Nghe khẩu khí của ông ta có vẻ rất sốt ruột. Khi tôi gọi điện thoại bảo lão đại cần mượn không phận, ông ta giống như trút được gánh nặng. Có điều, ông ta tỏ thái độ khá kiên quyết, nhất định bắt lão đại đi gặp ông ta. Khi nào lão đại đến gặp ông ta, ông ta sẽ lập tức cho phép hàng của chúng ta qua không phận của ông ta".

Dương Dương nghe xong liền cất giọng lạnh lùng: "Chuẩn bị máy bay".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip