Chương 3: Ghen tị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Song Tử đứng tựa lưng vào cánh cửa hội học sinh, thở dài một hơi. Bỗng, cánh cửa gỗ bật mở, một cô gái xinh đẹp tựa tiên giáng trần bước ra.

"Chị Thiên Bình, ta đi thôi"

Cô gái nọ gật đầu, hai chị em họ Mạn sóng bước cùng nhau đi đến phòng hội trường. Hội trường giờ đã đông đúc người, hai người họ tạm biệt rồi đi đến hàng ghế của lớp mình. Như mọi khi, tiết sinh hoạt tập thể được điều hành bởi hội trưởng hội học sinh-Hàn Ma Kết.

Mở đầu buổi sinh hoạt, hội trưởng nêu ra những thành tựu mà trường đạt được, những điểm cần phát huy và những điều cần khắc phục giữa các lớp. Sau đó là phổ biến những hoạt động thi đua cũng như nội dung kiểm tra khảo sát tháng cũng như lịch thi giữa kì. Khối 11 nghe tin tháng này sẽ có sự kiện nhằm giải tỏa căng thẳng cho học sinh thì mừng lắm, thật sự rất biết ơn Nguyễn Kim Ngưu, không phải là nhờ có anh chắc họ sẽ chết ngạt trong cái môi trường đầy nội quy và phép tắc này mất. 

Song Tử ngồi ở hàng ghế chót, đôi mắt vô hồn cứ mải nhìn về phía chị gái Thiên Bình của mình. Ở hàng ghế lớp 11, có một thiếu nữ đang ngồi trang nghiêm chăm chú nghe cậu con trai trên bục. Góc nghiêng hoàn hảo, nước da trắng hồng, đôi mắt xanh biếc mở to cùng cặp mi dài, mái tóc bồng bềnh xoăn nhẹ ở đuôi, cô trông khác gì một nữ thần xinh đẹp. Thiên Bình luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, luôn được mọi người quan tâm và chiều chuộng. Ai nhìn vào cô thì đều ngưỡng mộ khi thấy khí chất thanh cao cùng những cử chỉ nho nhã đến hoàn hảo.

Mạn Gia vốn là một gia tộc nổi tiếng, gia tộc ban đầu chỉ có duy nhất một cô công chúa-Thiên Bình. Mạn lão gia và Mạn phu nhân cưng chiều cô công chúa bé nhỏ của mình hết mực, cho đến một ngày...

__________________________________________________________

"Thiên Bình, công chúa của ta, con đã chọn được người hầu riêng chưa?"

Mạn phu nhân đầy cưng chiều nhìn Thiên Bình, cô không chỉ xinh đẹp mà còn chính là niềm tự hào của gia tộc này a~. Mới 11 tuổi đã thông thạo chữ nghĩa, lễ nghi, giành được nhiều giải thưởng ở nhiều lĩnh vực, mẹ cô thật sự rất hài lòng.

"Con vẫn đang xem họ trình diễn tài năng ạ, những...con chưa thấy ai đủ hoàn hảo cả."

Cô chán nản ngồi trên ghế bành nói, khuôn mặt đã có phần buồn ngủ... Người cuối cùng thi chọn làm quản gia riêng của cô bước vào.

Lúc này, đôi đồng tử màu xanh ngọc mở to hết cỡ, một thiên thần nhỏ bước vào. Cô bé trạc tuổi Thiên Bình, có vẻ ngoài hơi nhút nhát nhưng vẫn cố bước đi thật hoàn hảo để diện kiến tiểu thư. Đó là một cô bé có mái tóc dài ngang vai, đôi mắt xanh đục vô hồn với làn da trắng nõn. Cô bé trông rất trưởng thành, không kém cạnh gì so với những người thi trước. Thiên Bình càng choáng ngợp hơn khi thấy cô thiên thần nhỏ này vượt qua các bài thi về tài năng, kĩ năng và ứng xử rất chau chuốt và kĩ lưỡng. 

Ngày đó, cô tiểu thư họ Mạn nọ đã quyết định cô gái bé nhỏ kia làm quản gia riêng cho mình. Rồi hai người kết thân với nhau, Thiên Bình vốn không có bạn nay càng có hảo cảm hơn với cô quản gia nhỏ của mình. Rồi không lâu, Song Tử-cô quản gia hôm nào đã trở thành con nuôi của Mạn Gia, trở thành bạn thân cũng như em gái kết nghĩa của Thiên Bình.

__________________________________________________________

Nhìn kìa, chị ấy luôn rạng rỡ, luôn hoàn hảo, thật đáng ngưỡng mộ làm sao! Còn cô, chỉ là cô gái u ám với đôi mắt màu xanh đục, không bao giờ có được thứ mình muốn. Cô tuy được Thiên Bình yêu chiều hết mực, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình giống như một đứa con của Mạn Gia. Sự mặc cảm và tự ti trong cô đã vô tình tạo ra những bức tường vô hình ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. 

Đôi tay thoăn thoắt gõ lên chiếc điện thoại di động, rồi nhấn nút "đăng". Chương truyện này dài hơn cô tưởng rất nhiều. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ về đủ thứ, bỗng cô bừng tỉnh bởi tiếng chuông báo hiệu hết giờ sinh hoạt. Cô vội đứng dậy tìm Thiên Bình, và vô tình làm rơi chiếc điện thoại yêu quý. Đang cúi xuống nhặt thì cô bỗng bị đẩy ra. Do bây giờ chuyển tiết nên học sinh nào cũng vội vàng tận dụng thời gian để về phòng học đúng giờ. Cô bất lực nhìn chiếc điện thoại ở ngay trước mặt mà không nhặt được, mệt mỏi cúi xuống thêm lần nữa. Lần này thì lại có một bàn tay khác nhấc chiếc điện thoại của cô lên, người đó nhìn qua một chút rồi thản nhiên nhét vào túi. Cô lại vội vàng đi xin lại chiếc điện thoại:

"Bạn gì đó ơi, chiếc điện thoại đó là của mình..."

"A, mày đây rồi Song Tử, tao nhặt được điện thoại của mày, định đi tìm để trả nè"

Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên. Trong trường này thì làm gì có ai dám xưng mày tao ngoài cậu ta chứ?

"Cảm ơn cậu, Thiên Yết..."

Song Tử lịch sự đáp lại, định đi về phía ngược lại thì bỗng sựng lại:

"Cậu, lại đi đánh nhau?"

Cậu bạn ngỗ nghịch tên Thiên Yết nhún vai:

"Thì đó, mày thấy tao mất hút cả tuần không? Là do bị đình chỉ học đó, hôm nay mới lết xác tới trường nè"

Song Tử đã quá quen với việc này rồi. Cô thật sự khâm phục Thiên Yết, cậu ta là người duy nhất dám bộc lộ cá tính của mình, và là người duy nhất chống đối lại cái trường có phương pháp giáo dục nghẹt thở này.

"Vết thương không băng bó cẩn thận sẽ bị nhiễm trùng, cậu còn để cho nó kéo dài lâu như vậy nữa..."-Vừa nói, Song Tử vừa lấy trong túi áo lọ cồn và băng cá nhân ra-"cẩn thận đấy"

Sơ cứu xong xuôi, Song Tử đi thẳng, không thèm chào Thiên Yết lấy một cái. Tại sao lại không chăm lo cho bản thân đến mức như vậy chứ? Cô thấy Thiên Bình trên hành lang, trùng hợp thay tiết 2 cả 2 chị em đều học tiết thư viện nên đi chung.

"Em lại qua lại với thằng ranh đó?"

Thiên Bình đi trước Song Tử một quãng, giọng hơi khó chịu hỏi

"Em không qua lại với ai cả, chỉ là làm việc tốt"

Song Tử đáp lại, rồi lại tiếp

"Chiều nay chị có muốn đi đâu không?"

"Chị muốn ăn kem, lâu rồi chưa đi"

"Được thôi, cũng may lịch trình hôm nay chị khá rảnh. Em đưa chị đi"

Song Tử đi sau Thiên Bình lướt xem lịch trình của chị mình rồi tranh thủ trả lời một vài email quan trọng. Chẳng mấy chốc cả 2 người đã đến thư viện, Thiên Bình cười tươi với Song Tử rồi ôm tập sách vở đến với khu vực của lớp, trước khi đi có để lại cho cô em gái một câu nói:

"Em gái, em không còn là quản gia của chị như ngày xưa nữa, giờ em là em của chị, vì vậy, cứ để những công việc đó cho các người hầu khác đi nhé. Còn nữa, lâu rồi chị em ta chưa đi chung, chị rất vui đó"

Nụ cười và câu nói chân thành của Thiên Bình khiến Song Tử ngây người ra trông một chốc. Sống mũi cô hơi cay cay, nhưng cô cố gắng bình tĩnh để không làm bất cứ giọt nước mắt nào rơi xuống. Cô đã giằn vặt suốt bao năm nay, cô đã luôn gọi mình là kẻ phản bội, nhưng, mỗi khi nhìn thấy nụ cười ấy, cô lại không nỡ nói ra sự thật...

"Chị à, chị biết không, em ghen tị với chị lắm đấy! Em có lỗi với chị rất nhiều đó, chị biết không? Nhưng...em vẫn rất yêu chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip