" Không, anh không phải bố, sẽ không có ai đánh em nữa cả!"
Tiếp cận được đối phương rồi, Tiêu Chiến nhanh chóng vòng tay ôm lấy Vương Nhất Bác, dùng lực ghì chặt lấy đầu người ấy giấu sâu vào lồng ngực của mình rồi vỗ nhẹ dỗ dành. Anh khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, đem một tay xoa xoa mái tóc cậu mà trấn an: " Đều qua rồi, ổn rồi! Không sao, đừng sợ!" Vương Nhất Bác bắt đầu cảm nhận được bình yên trong vòng tay Tiêu Chiến, cậu không còn quá sợ hãi nhưng vẫn còn run, anh phải giữ nguyên tư thế mà xoa dịu một lúc lâu mới có thể trở về trạng thái tĩnh lặng như bình thường. Tiêu Chiến lại phải khó khăn dìu tấm thân cao lớn hơn mình đứng lên đi về phía chiếc bàn ọp ẹp. Đặt cậu ngồi xuống ghế rồi anh cũng ngồi xuống một bên nắm lấy tay cậu, mỉm cười hiền: " Nhất Bác, từ giờ có anh rồi, em không cần phải sợ gì nữa cả!" Vương Nhất Bác không phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt ngơ ngác. Mãi một lúc cậu mới lí nhí lên tiếng: " Anh là ai?" Câu hỏi khiến Tiêu Chiến hơi khựng lại vì bị quê. Vậy mà suốt hơn một tuần qua, Vương Nhất Bác lại thờ ơ đến mức chẳng thèm để ý đến anh, còn anh thì cứ mải lẽo đẽo theo sau giúp người ta mà quên mất không hỏi họ có cần hay không? Quên luôn cả việc giới thiệu bản thân mình. Nghĩ rồi nghĩ, Tiêu Chiến lại tặc lưỡi cho qua. Chấp làm gì một kẻ tâm thần không bình thường kia chứ? Anh híp mắt cười, tự tin giới thiệu: " Anh là Tiêu Chiến! "Vương Nhất Bác vẫn tròn mắt nhìn vào nụ cười rạng rỡ nở trên môi Tiêu Chiến, trong lòng tự sản sinh ra một cỗ khó chịu. Thế nhưng nghĩ mãi cũng không ra Tiêu Chiến là kẻ nào, từ đâu đến. Cái tên lạ hoắc, chẳng có một chút ấn tượng nào trong tâm trí của cậu. Vương Nhất Bác khẽ chau mày, rút tay về, thờ ơ ném lại cho Tiêu Chiến hai từ:
" Không quen!"
Tất nhiên không quen rồi. Tính ra thì trong lúc Vương Nhất Bác còn bình thường tỉnh táo, hai người cũng chỉ mới chạm mặt nhau được hai lần, nói chuyện cũng chẳng quá hai câu. Còn chưa kịp làm thân, cậu đã bị sang chấn tâm lí. Anh làm sao có đủ sức mạnh để đánh bại hết những ám ảnh trong quá khứ của cậu mà giành lấy cho mình một chút ấn tượng được cơ chứ?
Tiêu Chiến gượng gạo thu khoé môi về, chưng ra một nụ cười khổ. Anh cũng chẳng biết tâm hồn của Vương Nhất Bác rốt cục là đang ở hiện tại hay quá khứ? Tại sao mới nãy còn như đứa trẻ con, bây giờ lại trở về làm tảng băng trôi lần đầu gặp mặt?
Chẳng để Tiêu Chiến thắc mắc lâu, Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên gương mặt không chút biểu tình mà nhìn Tiêu Chiến, thẳng thắn xua đuổi:
" Anh đi đi, mẹ tôi sắp về rồi!" Có lẽ đó là câu nói mà bất cứ bậc phụ huynh nào cũng sẽ dặn con nhỏ khi họ phải đi ra ngoài mà để chúng ở nhà một mình. Nào là không được tiếp xúc với người lạ, nào là có ai hỏi thì nói bố mẹ sắp về rồi. Vương Nhất Bác bây giờ đích thị đang mang tâm hồn của một đứa trẻ. Câu nói của cậu khiến Tiêu Chiến thoáng bị sốc mà mở lớn hai mắt, rồi như nhận ra điều gì đó anh lại trở về trạng thái bình thường, dùng thái độ chân thành nhất để tiếp cận, làm quen: " Nhất Bác ngoan, có phải em thường xuyên phải ở nhà một mình không?" Vương Nhất Bác cắn răng khẽ gật đầu, Tiêu Chiến lại tiếp tục phỏng vấn: "Trước kia nhà em cũng ở đây à?" Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn quanh căn nhà rồi khẽ lắc đầu. Tiêu Chiến hít một hơi rồi dè dặt hỏi tiếp: " Mẹ em... vẫn luôn tốt với em chứ!?" Cậu bắt đầu nhìn anh với ánh mắt có chút khó chịu, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Tiêu Chiến muốn hỏi thêm vài điều nữa, nhưng anh sợ Vương Nhất Bác sẽ lại phát điên lên. Nói đúng hơn là anh chắc chắn khi nhắc đến người đàn ông kia phản ứng của cậu sẽ gay gắt hơn rất nhiều. Anh không muốn làm cậu kích động, cũng không muốn cậu chỉ nghĩ về những kỉ niệm không vui. Chỉ cần theo dõi phản ứng của Vương Nhất Bác với người kia từ đầu, Tiêu Chiến cũng có thể tự mình suy luận ra được vài chuyện. Có lẽ phần lớn những chấn thương tâm lí của Vương Nhất Bác đều từ bố cậu mà ra. Tiêu Chiến không tra khảo thêm nữa mà dùng thái độ khen thưởng đề trả công cho những cái gật đầu, lắc đầu của người kia. Anh lại cười hiền, vươn tay xoa nhẹ mái tóc cậu: " Ngoan lắm!" Vương Nhất Bác dường như đã rất lâu rồi mới được khen cũng bất giác khẽ cong khoé miệng. Tuy chỉ là nhếch môi trong thoáng chốc nhưng cũng đủ để Tiêu Chiến cảm nhận được niềm thích thú hiếm hoi trong tâm hồn của một đứa trẻ. Đây cũng được coi là một tín hiệu tốt, tín hiệu cho thấy cậu đã bắt đầu mở lòng, chấp nhận làm bạn với anh. Điều đó tiếp thêm sức mạnh cho Tiêu Chiến có thể mở lời xin cho mình một danh nghĩa ở lại ngôi nhà này. Anh trộm hít một hơi, lấy hết can đảm của mình để một lần đánh cược: " Nhất Bác! Mẹ của em... ừm, bà ấy đang bận đi công tác rất xa... Anh, có thể ở đây làm bạn với em chứ?" Vương Nhất Bác khẽ chau mày, có vẻ không đồng ý. Tiêu Chiến lại cầm tay cậu lên, dùng cả hai tay mình mà bao bọc nó, anh hạ giọng: " Nếu anh đi, em sẽ phải ở nhà một mình thời gian rất dài" "...!?" Chẳng đợi người kia kịp phản đối, Tiêu Chiến đã nhanh nhảu khoe khoang: "Nhưng nếu có anh.... à ừm, anh biết nấu ăn, biết vẽ tranh, biết hát còn cả biết lắp lego nữa. Chúng ta cùng nhau chơi, có được không?" Vương Nhất Bác vẫn không lên tiếng, nhưng cũng không có dấu hiệu sẽ đuổi anh đi. Nghĩ ngợi một lúc rồi cậu cúi người xuống, nhặt hết đống lego vương vãi trên nền nhà đẩy về phía anh. Như thế này Tiêu Chiến cũng có thể mặt dày xem như người ta đã đồng ý rồi vậy. Tiêu Chiến nhận lấy đống lego, híp mắt cười hiền: "Nhất Bác, anh không hứa sẽ ở cạnh em đến hết cuộc đời, nhưng anh hứa sẽ không rời đi trước khi em bình tâm trở lại!" Suốt cả buổi nói chuyện, dù đa số chỉ là độc thoại nhưng Tiêu Chiến cũng không hiểu vì sao trong lòng anh lại cảm thấy có chút vui vẻ. Một chút thành tựu khi anh thành công thu về được hai lần khẽ cong môi của Vương Nhất Bác. Tương lai còn dài, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Nếu như trước kia, Vương Nhất Bác vì không tìm được nơi phù hợp để chia sẻ tâm sự của mình, thì bây giờ, anh sẽ cùng cậu trở về thời điểm bắt đầu, ở bên cạnh, dìu cậu vượt qua những nỗi ám ảnh khó quên trong cuộc đời. Cùng cậu tạo ra những kỉ niệm vui để thay thế. Tiêu Chiến vậy mà lại vô tình đem cái tên Vương Nhất Bác viết lên cuốn sổ kế hoạch tiếp theo trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, tương lai của anh vậy mà lại tính luôn cả phần của cậu. Ngay cả cái suy nghĩ chơi chơi rằng sẽ dùng hết chân tình của bản thân để đối đãi một người nào đó, đến bây giờ cũng thành sự thật rồi.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip