Mot Giac Mong Cu Hoang Duong Bjyx Hai Muoi Sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Giỏi cho ngươi, Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến cúi đầu hạ tầm mắt, trong tay là một tờ giấy mỏng, bên môi là một nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt lại không hiện ra một tia cảm xúc nào.

Trên giấy chỉ có vỏn vẹn mấy chữ, nội dung vô cùng mơ hồ, tất cả lại là tiếng lóng, người ngoài xem chỉ sợ không hiểu. Nhưng Tiêu Chiến đương nhiên không thuộc đội ngũ những 'người ngoài' kia. Thực ra trên giấy cũng không có gì, chỉ nói rằng hành động ám sát Chiếu vương 'lại' thất bại.

Chiếu vương Vương Nhất Bác là một trong năm người có quyền lực nhất hoàng triều, nhưng khác với hoàng đế và ba vị hoàng thúc khác quanh năm ru rú ở trong thâm cung, Vương Nhất Bác lại là người hay đi lại các nơi nhất, cũng dễ dàng trở thành mục tiêu ám sát nhất.

Trong vài năm nay hắn cũng bị ám sát mấy lần, nhưng sát thủ đa phần chưa kịp quấy nhiễu đến hắn đã bị thủ vệ xử lý, chỉ một số nhỏ trong đó có thể làm hắn bị thương ngoài da, có thể làm nguy hiểm đến tính mạng của hắn thì chỉ có một phần cực nhỏ, mà trong đó Tiêu Chiến cũng mấy lần làm chủ mưu!

Tiêu Chiến nâng tay đưa tờ giấy đến trước ánh nến. Tờ giấy trải qua xử lý đặc biệt mỏng như cánh ve, chạm vào liền bùng cháy.

Y búng đầu ngón tay bắn tờ giấy về phía trước, lửa theo đó bùng cháy dữ dội, trước khi rơi xuống đất thì ngay cả tro bụi cũng không còn nữa.

Vương Nhất Bác thực sự không phải là người đơn giản. Hắn được sủng ái tuyệt đối không phải là không có lý do. Mỗi khi thu được tin tức về Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại càng thêm khẳng định ý nghĩ này.

Mỗi khi làm chủ mưu, y lại cảm thấy như mình đang tiếp cận người kia gần thêm một chút. Còn sau khi thân cận với Vương Nhất Bác, y lại thấy khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một xa xôi, xa như cách cả một biển trời. Gần gần xa xa, quả thực là một cảm giác thật kỳ lạ mà chính y cũng không thể lý giải. Cảm giác này thậm chí còn chân thật hơn cả việc gần gũi da thịt gấp trăm ngàn lần.

Lúc trước Tiêu Chiến làm chủ mưu việc ám sát Vương Nhất Bác vài lần nhưng cũng không phải là thật tình muốn giết hắn, chỉ là thử thôi. Tuy rằng mỗi lần ám sát đều là thật sự xuống tay, nhưng Tiêu Chiến cũng không cho rằng trình độ ám sát như vậy có thể lấy đi tính mạng của Vương Nhất Bác. Hắn là người khó đoán biết mấy, nhưng nếu như trình độ của mấy lần ám sát trước có thể giết được hắn, y mới cảm thấy kinh ngạc đấy!

Tiêu Chiến thổi tắt nến, bước đến nằm trên nhuyễn giáp. Thân thể y ngày càng không ổn, hơi một chút là thấy mệt, ban ngày ban đêm phải hai lần nghỉ ngơi, tổng cộng một ngày ngủ sáu canh giờ. Đầu vừa đặt xuống gối, đầu óc Tiêu Chiến liền mông lung, mơ màng nghĩ: mỗi lần thu được tin tức về Vương Nhất Bác, trong lòng kính nể hắn thêm một ít, mà cùng với đó, tâm tình muốn giết hắn cũng tăng thêm càng nhiều.

Muốn giết hắn… thật tình là muốn giết hắn! Ý niệm cừu hận này giúp Tiêu Chiến chống đỡ. Đây cũng chính là loại tâm tình khi thợ săn nhìn thấy con mồi vĩ đại của mình.

Có ai biết rằng, vị hoàng tử sống trong lãnh cung thoạt nhìn có dáng vẻ hào sảng này, một hoàng tử không ngừng cúi đầu trước người khác này, bên trong so với thế nhân lại là một thợ săn cực kì kiêu ngạo.

Trớ trêu thay, người thợ săn này tuy có đủ thông minh tài trí, cũng có đủ tâm ngoan thủ lạt, thế nhưng lại không có một thân thể tương xứng với trí tuệ và tâm cơ kia, hơi một chút liền mệt mỏi, lúc này chỉ trong chốc lát đã ngủ bất tỉnh nhân sự.

Sau khi tỉnh lại, cảm thấy sau tai ngứa ngáy, Tiêu Chiến lấy tay sờ lên mới biết là có người đang hít thở phía sau tai mình – ấm áp ướt át.

Tiêu Chiến mở to cặp mắt hạnh rực rỡ, chớp chớp, lông mi thật dài giống như cây quạt phe phẩy. Cúi đầu nhìn, liền thấy bên dưới là một cánh tay rắn chắc, ôm ở bên hông toát lên khí phách mười phần. Cánh tay này cũng tựa như chủ nhân của nó, luôn cường thế không để cho người khác cự tuyệt nhưng lại ẩn chứa một loại ôn nhu khó thấy.

Là duyên? Là nghiệt?

Mối quan hệ giữa hai người ở thời điểm hiện tại, Tiêu Chiến đã không thể phân biệt rõ. Nhưng mà… cũng nên chấm dứt rồi. Chung quy thì cũng phải đi đến hồi kết.

"Đang nghĩ gì vậy?" Tiếng nói trầm thấp khàn khàn vì còn ngái ngủ của Vương Nhất Bác vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Chiến. Cánh tay đang ôm lấy y của hắn chuyển một cái, y liền nằm úp sấp trên ngực hắn.

Rõ ràng là ôn nhu ngọt ngào, thế nhưng hành động này lại làm cho Tiêu Chiến kinh hoảng đến mức muốn chạy trốn. Ánh mắt y tối sầm lại, y âm thầm cắn răng chịu đựng những xao động trong lòng mình, lúc ngẩng đầu lên đã là đôi mắt đầy ý tứ mê hoặc, hai tay trắng nõn ôm lấy cổ Vương Nhất Bác: "Chiếu vương thật là nhiệt tình, vừa mới sáng sớm…" Đoạn sau còn chưa nói xong đã bị Vương Nhất Bác nuốt vào trong bụng, hôn đến triền miên.

Trước đây Vương Nhất Bác không hề đặt tâm tư trên người Tiêu Chiến, cho đến gần đây mới nghĩ về y nhiều hơn, không nghĩ đến vì vậy mà thấy được rất nhiều chuyện, lại nhìn ra rất nhiều mê hoặc. Việc Tiêu Chiến khiến người ta chán ghét thật sự không phải không có lý do — là bởi vì y căn bản không muốn làm cho người ta thích mình. Vương Nhất Bác không hiểu vì sao Tiêu Chiến phải làm như thế. Ngoại trừ không thể trêu chọc hoàng đế và Lan phi ở trong cung ra, y quả thật đáng ghét đến nổi danh!

Vừa yêu lại vừa hận.

Vì thế gần đây, mỗi khi Tiêu Chiến muốn nói cái gì làm cho người ta không thích, Vương Nhất Bác sẽ đi trước một bước làm cho y không nói ra lời.

Vương Nhất Bác hôn thật lâu mới buông Tiêu Chiến ra. Vừa buông ra, Tiêu Chiến liền nhăn mặt hít thở từng ngụm không khí, vẻ mặt như có vài phần ảo não, mà Vương Nhất Bác thì lại cười ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip