Mot Giac Mong Cu Hoang Duong Bjyx Hai Muoi Lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mấy hôm nay, Tiêu Chiến liên tục đến thăm Hoan Cô mấy lần, mỗi lần đến đều có tiến bộ. Hiện tại đầu óc Hoan Cô có khi thì không rõ ràng, có lúc nhận ra người, có lúc lại không nhận ra được, có khi nghĩ mình mới mười tuổi, có lúc lại nhớ là mình đã hai mươi ba tuổi, luôn nhớ nhớ quên quên.

Tào Ẩn Bạch đã từng nói, đầu óc của Hoan Cô thì có thể cứu chữa, khôi phục đến bảy, tám phần thì không thành vấn đề, nhưng mặt của nàng thì khó có thể chữa được.

Gã nói mặt Hoan Cô bị hỏa thiêu cháy hết da, chỉ có cách là tìm một nữ tử trẻ tuổi mới chết, lột lấy da rồi ghép vào mặt Hoan Cô. Có như vậy thì mới chữa được khoảng tám phần, còn các phương pháp bình thường thì không thể nào chữa được.

Tiêu Chiến nghe xong liền cho người đi tìm ngay.

Cũng giống như ở trong mắt Vương Nhất Bác, hai người Tiêu Chiến – Tiêu Ninh, một người là mây trắng trên trời, một người là bùn đen dưới đất, người dân trong lãnh địa cũng nhìn nhận hai vị chủ nhân như vậy. Bá tánh kính yêu Tiêu Ninh, còn với Tiêu Chiến thì vừa yêu vừa hận lại càng sợ! Thục Tây mới được Tiêu Chiến cai trị một năm, hoàn cảnh đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng trị an lại kém đi, cùng với đó là pháp quy tăng tiến, các hình phạt tàn khốc hạng nhất.

Tào Ẩn Bạch quen biết y nhiều năm, mơ hồ phát hiện hình như là Tiêu Chiến cố ý, nhưng cũng khuyên y: "Những chuyện nham hiểm thiếu đạo đức như vậy, vẫn là đừng làm thì hơn". Nào biết Tiêu Chiến nhướng mày, nói: "Ta mặc kệ chuyện này, chẳng lẽ người ta sẽ nhìn ta bằng con mắt khác sao?". Dứt lời liền đi mất.

Lúc ấy Tào Ẩn Bạch thấy trên mặt Tiêu Chiến như viết: Chuyện nham hiểm hơn, Tiêu Chiến y còn làm được, chuyện cỏn con này đã tính gì?

Thấy y cố chấp, Tào Ẩn Bạch cũng không tranh cãi cùng y, chỉ có điều Hoan Cô câm điếc bẩm sinh, không chữa được, ám chỉ rằng điều kiện của Lan phi gã không làm được.

Tiêu Chiến nghe thấy chỉ cười, nói trừ phi Hoan Cô cự tuyệt thành thân cùng y, nếu không nàng vĩnh viễn là phi tử chính tuyển của y, muốn Tào Ẩn Bạch hết sức chữa trị.

Tào Ẩn Bạch thường xuyên không nắm bắt được suy nghĩ của Tiêu Chiến, cho dù hiện tại y đem tất cả những chuyện quan trọng cho gã xử lý, nhưng Tào Ẩn Bạch vẫn hiểu rõ kỳ thật y vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm gã, mà chỉ giao tám phần tin tưởng, hai phần còn lại giấu đi không cho gã biết.

Tuy rằng Tào Ẩn Bạch thường xuyên không hiểu được Tiêu Chiến nghĩ gì, nhưng đại khái cũng đoán được một chút, thế mà hiện tại thái độ của Tiêu Chiến đối với Hoan Cô rất kỳ lạ, là một loại kỳ lạ mà Tào Ẩn Bạch không thể hiểu được.

"Ngươi tên là gì?" Tiêu Chiến hỏi Hoan Cô. Hoan Cô viết lên trên bàn hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Hoan Cô"

"Người kia là ai?" Tiêu Chiến chỉ Tào Ẩn Bạch, Hoan Cô lại viết "Bạch".

"Còn ta?" Tiêu Chiến chỉ vào mình. Hoan Cô trừng mắt nhìn, lại viết xuống "Chiến".

"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Tiêu Chiến hỏi. lần này Hoan Cô nghiêng đầu, thật lâu cũng không nghĩ ra, cuối cùng chu môi lắc đầu với y.

"Hảo ngoan". Tiêu Chiến sờ sờ đầu của nàng, đưa cho nàng mấy viên đường: "Đi chơi đi".

Dỗ ngọt Hoan Cô xong, Tiêu Chiến cả người mềm oặt như không xương dựa vào ghế, ngay cả ngồi cũng không ngồi vững, trên mặt là biểu tình rất hài lòng: "Không tồi! Ít nhất thì cũng nhận ra được người".

Tào Ẩn Bạch không biết rốt cục thì Tiêu Chiến muốn Hoan Cô làm gì? Cũng lười tìm hiểu, chỉ nói với y về bệnh tình của nàng: "Hoan Cô có khi nhớ rõ tuổi của mình, có khi lại không nhớ, trí nhớ của nàng ta loạn hết cả lên, có khi nhớ mình là ba bốn tuổi, khi thì tám, chín tuổi, cũng có trí nhớ lúc mười lăm mười sáu tuối, nhưng duy nhất không có trí nhớ năm mười hai, mười ba tuổi kia". Vì sao lại như vậy? Mọi người cũng tò mò.

Tiêu Chiến nghe xong nhàm chán nói: "Có thể là do bị hủy dung". Tiếp theo lại nhướng một bên mày hỏi: "Nếu ta nói cho nàng biết thì sao?"

Tào Ẩn Bạch nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không nên".

Tuy là Tào Ẩn Bạch không rõ Tiêu Chiến và Hoan Cô trong lúc đó có chuyện gì xảy ra, nhưng là theo như lời của Tiêu Chiến thì trận hỏa hoạn thiêu cháy thái y viện làm chết cháy Lý thái y kia là do y làm, vậy thì chuyện của y và Hoan Cô có lẽ không có nhiều điều vui vẻ.

"Vì sao?" Tiêu Chiến hỏi. Bệnh ốm đau bình thường thì y còn có thể chẩn đoán, còn bệnh điên như Hoan Cô, y đành phải hỏi Tào Ẩn Bạch.

"Năm đó Hoan Cô bị trận hỏa dọa, nếu may mắn thì nàng sẽ thanh tỉnh, nếu không may thì không tỉnh được".

"Vậy sao?" Tiêu Chiến vẻ mặt không thú vị nói.

Tào Ẩn Bạch mặc kệ y, nói xong liền ra cửa.

Tiêu Chiến vốn cũng chỉ muốn xem tình hình của Hoan Cô, hiện nay xem xong rồi, liền tính toán dẹp đường hồi phủ. Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Hoan Cô đang chơi đùa ở gần đó, đột nhiên trong lòng có một ý niệm lóe lên, vẫy tay gọi Hoan Cô lại đây.

Hoan Cô chạy đến, toàn thân đều là bùn, không biết là đang nghịch gì. Tiêu Chiến nhìn Hoan Cô thấp hơn y nửa cái đầu, trong lòng không có thành ý nghĩ: Thật xin lỗi, Ẩn Bạch. Ta không có sự nhẫn nại để chờ đợi.

Y nói với Hoan Cô: "Hoan Cô, ngươi còn nhớ sự kiện xảy ra năm mười hai tuổi không?".

Hoan Cô vẻ mặt mê man, Tiêu Chiến chỉ nói tiếp: "Ngươi còn nhớ ta không? Ta là Tiêu Chiến. Năm ngươi mười hai tuổi ta mười tuổi, làm dược nhân cho gia gia ngươi trong thái y viện".

Biểu tình Hoan Cô có chút dao động, Tiêu Chiến thêm lực nói: "Có nhớ hai nhi tử của Trương thái y hay bắt nạt ngươi, cướp đồ ăn của ngươi, là ta dạy ngươi đem thuốc xổ bỏ vào đồ ăn chúng cướp của ngươi?".

Hoan Cô sắc mặt trắng bệch, đôi môi run run. Tiêu Chiến híp mắt cười: "Ngươi nhớ rõ chứ?" tiếp theo hai tay ôm lấy mặt nàng, khiến cho nàng cùng y bốn mắt nhìn nhau, lại nói: "Trận hỏa hoạn kia, là ta phóng".

Hoan Cô vốn đang ngoan ngoãn đột nhiên đánh vào người Tiêu Chiến. Hoan Cô vốn phải làm việc nặng từ nhỏ, nàng một khi dùng sức thì rất mạnh, Tiêu Chiến bị nàng đẩy lui hai bước, lưng đập vào tường. Hoan Cô vẫn đánh theo, lệ rơi lã chã, chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ nơi yết hầu, càng không ngừng đánh Tiêu Chiến.

Tuy là Tiêu Chiến tự mình làm bậy, nhưng thân thể y không thể chịu nổi lực đạo như vậy, Tào Ẩn Bạch đành phải ra tay kéo Hoan Cô lại, khí lực Hoan Cô không hề nhỏ, hai người lôi kéo một trận gần chết mới làm cho Hoan Cô yên tĩnh lại.

Dàn xếp xong cho Hoan Cô, Tào Ẩn Bạch ra khỏi phòng, nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi trên ghế, một thân nhếch nhác, không khỏi chán nản nói: "Như vậy ngươi vui hơn chưa?"

Tiêu Chiến rõ ràng biết Hoan Cô trở nên điên điên ngốc ngốc không thoát khỏi liên quan với trận hỏa hoạn năm đó. Nếu làm cho Hoan Cô chậm rãi nhớ lại thì là biện pháp an toàn,

Tiêu Chiến biết vậy, lại cố ý nói cho Hoan Cô, cố ý làm cho Hoan Cô thống khổ thêm một lần!

Y phóng hỏa thiêu chết Lý thái y, thiêu hủy mặt của Hoan Cô, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Thế nào cứ phải làm cho Hoan Cô thống khổ thêm một lần mới có thể cam tâm sao?

Bởi vì hoàn cảnh thời thơ ấu, bồi dưỡng nên Tiêu Chiến lấy 'lợi' làm mục đích, cho nên Tiêu Chiến trước giờ làm việc gì cũng phải có nguyên nhân. Tào Ẩn Bạch không hiểu, Hoan Cô hai bàn tay trắng, Tiêu Chiến vì sao còn muốn đối phó nàng? Chẳng lẽ bọn họ thực sự có thâm thù đại hận sao?

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt thâm trầm khó dò. Y đột nhiên cười nói: "Đúng vậy! Ta rất vui vẻ". Trên mặt là biểu tình khiêu khích 'ngươi làm gì được ta nào'.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip