Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sắc mặt Dung Cảnh Chanh hòa hoãn một chút, “Chị biết sai liền tốt rồi, tôi còn tưởng rằng chị còn khổ sở mấy ngày nữa.”

Khóe mắt Tô Ngọc càng thêm ửng đỏ, bả vai rùng mình. Tư... Tư thế như này, sao lại có thể…… Trời ạ……

Cảm giác hạ thể bị đụng vào thật rõ ràng, cô thấy thẹn đến mức trong đầu suy nghĩ lộn xộn, mặt hiện lên một chút bất an.

Nội tâm Tô Ngọc liều mạng mê hoặc bản thân, tự nói cho chính mình chuyện này không có gì cả, cô gặp được loại chuyện này cũng không thể chần chừ, Cảnh Chanh quan tâm sẽ bị loạn……

Không quan hệ, không có quan hệ, dù sao sẽ không còn lần sau, Tô Ngọc trấn an trái tim đang đập cuồng loạn, ép chính mình không cần tiếp tục để ý ngón tay đang quấy loạn nơi huyệt khẩu riêng tư, không cần quan tâm chủ nhân ngón tay kia là ai, chỉ cần quan tâm thuốc mỡ mát lạnh kia sẽ giảm bớt đi đau đớn liền tốt rồi.

Cảnh Chanh rút ngón tay ra, lật tới lật lui trong ngoài hoa môi, mang theo một chút dịch trong suốt từ địa phương bị thọc vào rút ra tàn nhẫn một đêm, giờ phút này bị vuốt ve thế mà lại làm khóe mắt Tô Ngọc phiếm toan, ngăn không được hít hà một hơi.

Lông mi cô rũ xuống, ngăn không được rùng mình.

"Đau sao?" Tay của Dung Cảnh Chanh chống ở cạnh đùi Tô Ngọc, ngón tay vẫn còn ít thuốc mỡ, thấp giọng ở bên tai cô nói.

Thanh âm khiến Tô Ngọc ngưng tụ lại tầm mắt đang tán loạn, cúi đầu liền thấy hắn tinh tế lấy thuốc trắng sữa bôi lên trên ngón tay ướt dầm dề, lần thứ hai tìm kiếm đến nơi riêng tư của cô, thật cẩn thận, từng chút một thâm nhập thân thể của cô.

Có lẽ là vì động tác của Cảnh Chanh quá mức ôn nhu, cô thế mà lại không cảm thấy chỗ nào không tốt, mông lung không tự giác nhìn theo quần áo đang ướt đẫm của Dung Cảnh Chanh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đang chuyên tâm của hắn.

Hô hấp hơi dồn dập, trước mắt Tô Ngọc từng chút biến thành màu đen.

Trong tầm mắt, Cảnh Chanh vẫn đang là bộ dáng quen thuộc ấy, nhưng mà vì cái gì…… Cô lại cảm thấy có chút gì đó không giống?

Tâm lực Tô Ngọc tiều tụy liền hôn mê bất tỉnh, eo mềm không tự chủ được mà ngã xuống.

Dung Cảnh Chanh không kịp phòng bị,ôm lấy Tô Ngọc đang ở trong lòng ngực hắn, sửng sốt một lát, chậm rãi cúi đầu……

Tô Ngọc nghe thấy bên tai mình có tiếng ve kêu, còn có cảm giác vô cùng nóng nực, có cái đồng hồ báo thức hình con gấu con mới tinh đang treo trên tường, thời gian đang là giữa trưa hai giờ ba mươi phút, kim giây rắc một tiếng dừng lại ở giữa, giây phút không kém.

A, là giấc mộng đó, cô đang mơ về lần đầu gặp mặt của cô và Dung Cảnh Chanh.

Bé Tô Ngọc đã đói bụng, bụng béo đang kêu rột rột, chóp mũi nghe được mùi thơm ngào ngạt của món thịt bò hầm khoai tây, bé thèm thuồng không nhịn được mà nuốt nước miếng, bé chờ rồi lại chờ, bố vẫn chưa về nhà nấu cơm.

Bé rốt cuộc không nhịn được nữa nhấc váy bò lên trên khung cửa sổ không cao, men theo cửa sổ bò đi ra ngoài, rốt cuộc bé mới chỉ có 3 tuổi, thân thể vừa nhỏ vừa mềm, có thể nói không cần phải cố sức.

Bố Tô phòng cháy phòng trộm, nhưng không ngờ được nước đi của con gái bảo bối nhà mình lại chủ động chạy ra bên ngoài.

Đi được gần mười mét, Tô Ngọc nhón mũi chân hết sức gõ vang lên cái cửa lớn của biệt thự đơn lập cách vách, bảo mẫu vội vàng mở cửa cúi đầu vừa thấy trợn tròn mắt, đây là con cái nhà ai.

Tô Ngọc rối rắm vần vò váy nhỏ của mình, lắp bắp hỏi bé có thể mua một bữa cơm không.

Bảo mẫu là một dì tuổi trung niên, thấy bộ dáng vô cùng đáng thương của Tô Ngọc, vừa mềm lòng vừa rối rắm, ánh mắt nhìn bé trai đang ngồi một mình ở trên sô pha, "Bé đợi chút nha, để cô đi hỏi một chút."

Tô Ngọc theo tầm mắt của bảo mẫu nhìn thấy bé trai kia, đôi mắt đạm sắc bỗng nhiên sáng bừng!

Trời ơi, đây không phải là búp bê bản SD(*) ver hiện thực sao!

Làn da trắng tinh, tóc đen hơi xoăn, bộ lễ phục nhỏ hoa lệ chỉnh tề, ở cổ còn có cái nơ con bướm rất lớn, vớ trắng bọc lấy đôi chân mượt mà, đôi giày da màu đen nhỏ điểm lên thảm. Từ trước đến nay Tô Ngọc luôn là cô bé thực ngoan ngoãn lễ phép,thế mà lúc này đây lần đầu tiên cô không có được chủ nhà đồng ý liền rảo bước cửa nhà người khác, đi đến trước mặt người ta, cười vô cùng ngây thơ hồn nhiên, tự chủ trương kéo lấy tay cậu bé con.

Biểu tình Dung Cảnh Chanh vốn đang yên lặng bất động rốt cuộc có biến hóa, mí mắt thon dài của bé hơi hơi vén lên, ánh vào là ánh mặt trời đầu tiên trong đời bé
---------------
(*) Búp bê BJD là những con búp bê, được mô phỏng theo hình ảnh của cơ thể con người và được sản xuất tập trung chủ yếu tại các nước Hàn Quốc, Mỹ, Nhật gần đây có thêm Trung Quốc, Úc và Châu Âu. Những con búp bê này sẽ có đủ khớp nối trên cơ thể, để cho phép người chơi có thể tạo dáng theo tất cả những tư thế mà họ muốn. Những khớp này có dạng hình cầu vì thế chúng mới có tên là Ball Joint Doll (BJD).

P/s: xem xong giá của mấy em tự dưng đau thận

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip