Chaennie Chuyen Ver Tong Tai Tuyet Ai Tinh The 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chaeyoung cuối cùng cũng được xuất viện trở về nhà, buổi tối ở nhà họ Park bỗng trở nên im ắng, không ai không sợ cô chủ lại cùng mợ chủ khi nào sẽ lại cãi nhau, rồi họ lại bị vạ lây.

Nhưng hôm nay, trong phòng ngủ của Park Chaeyoung và Kim Jennie náo nhiệt lên hẳn, mẹ Park nhìn con gái mình bảo.

"Tiểu Jen có thai, giường ngủ phải thoải mái một chút, nên nó nhất định ngủ ở trên giường rồi. Còn mày, muốn lăn đi đâu thì lăn nhưng không được giành với con bé, nếu không..."

"Con biết rồi, mẹ không cần đe dọa." Chaeyoung tỏ thái độ bỏ ngoài tai.

"Hứ!"

"Rầm"

Mẹ Park nguýt con gái một cái rồi đi mất, Park Chaeyoung thấy vậy liền đưa chân muốn bò lên giường.

"Này... mẹ nói tôi được ngủ trên giường?"


"Tôi có đuổi cô đi à?" Cô hỏi vặn lại.

"Không có, nhưng mà..." Jennie nhìn nhìn cô, Park Chaeyoung nhíu mi tâm, có chút không vui. Nhưng cô là đại tổng tài của một tập đoàn lớn, cái mồm này lừa lọc đã không biết bao nhiêu người thì đối với một Kim Jennie cô lại thừa lý lẽ để bắt nạt:

"Tôi vừa mới tiểu phẫu, chẳng lẽ cô thấy tôi có thể xuống đất hoặc nằm trên sofa ngủ sao? Cái giường lớn như vậy, cô có thể nằm hết?"

Jennie thấy cũng đúng, nhưng mà chuyện này cũng rất kỳ quái. Từ khi kết hôn đến giờ có khi nào cô chịu ngủ chung giường với nàng đâu?

Chaeyoung cũng không cần để ý đến vẻ mặt của nàng, nhân cơ hội nàng còn chưa nghĩ ra được lý luận đúng đắn thì tự tiện cùng hống hách nằm ra giữa giường, tay chân đặt lung tung, chỉ chừa cho Jennie một chỗ nhỏ xíu.

Nàng cũng không biết làm sao, cố gắng chen chúc nằm lên giường. Dù sao cô cũng nói rằng cô cũng không làm gì nàng. Có gì phải sợ?

Ai ngờ nằm một chút, Park Chaeyoung lại dịch người nằm nghiên quay về phía nàng, Jennie giật thót cũng nằm nghiên đưa lưng về phía cô nhưng mà dường như vẫn có cảm giác ánh mắt của cô xăm xăm nhìn về phía mình, lưng nàng rịn cả mồ hôi.

Thật sự vô lý mà thấy căng thẳng.

Thấy Jennie run cầm cập, Chaeyoung bất giác nhếch môi, lại đưa tay như vô tình lướt qua lưng của nàng.

"Em... Em làm gì vậy?" Jennie hốt hoảng bật dậy, nhưng thấy Park Chaeyoung vẫn nằm yên nhắm nghiền mắt thì có chút xấu hổ, hơi nằm xuống tuy vậy vẫn cảnh giác nhìn cô.

"Cô la cái gì? Nửa đêm không ngủ thì cho người khác ngủ, nghĩ tôi có hứng thú làm gì cô chắc? Tôi còn canh cô hơn canh trộm đấy, chứ cô lại đề phòng tôi sao?"

Chaeyoung không mở mắt nhưng giọng nói rất cao ngạo, chểnh mảng kéo lại áo của mình, còn che hai tay trước ngực thật như Jennie có ý tứ xàm sở mình. Đương nhiên Jennie tức giận rồi rất tức giận đằng khác , nàng nằm xuống tiếp, trùm chăn lên người không quan tâm cô nữa.

Lần này thì không nàng chỉ nằm một lúc đã ngủ mất, dẫu sau cũng đã khuya.

Nhưng ai ngờ đâu càng về khuya thì con quỷ gian manh mới càng lộng hành dữ dội.

Theo thói quen, Jennie nửa đêm sẽ tìm kiếm chăn gối, nơi ấm áp dựa vào. Mà đêm nay, cái gối nàng dựa vào ấm hơn hẳn những đêm trước

Quả nhiên, nàng vẫn còn non tay lắm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Park Chaeyoung đã không thấy đâu, còn Jennie thì vẫn nằm trên ổ chăn bùi nhùi ở giữa giường.

Sao kỳ vậy? Rõ ràng nàng bị Chaeyoung ém nằm ở mép giường mà?

Quái lạ thật, chẳng lẽ do tướng ngủ của nàng không được tốt nên lấn giường của cô sao? Chắc là cô sẽ nổi điên lắm.

Nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ quá nhiều, điện thoại đã vang lên, bắt máy nói chưa được mấy câu giọng của nàng gần như là reo lên vui vẻ:

"Irene , chị về nước rồi sao?"

[Đúng vậy Jen , có thể gặp em một lát không?] Irene không ngần ngại đề nghị.

Chỉ là không giống như trước đây, Jennie lại dè dặt vô cùng: "Em..."

[Sao vậy? Chẳng lẽ ngay cả làm bạn em cũng không cho chị cơ hội sao?] Lần nào cũng là Irene mở đường, Jennie cũng không thể thẳng thừng cự tuyệt, nghĩ đến Park Chaeyoung vừa khỏe lại cô là đi công ty rồi, chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu.

"Không phải vậy đây, chị đặt chỗ đi, em sẽ đến."

Cúp máy, Kim Jennie lập tức có chút hối hận, Park Chaeyoung sẽ không thích nếu mấy ngày này nàng tự tiện ra ngoài. Nhưng mà đã lỡ hứa rồi thì biết làm sao?

Lúc xuống nhà ăn sáng, Jennie cả kinh khi nhìn thấy tên ác ma vẫn còn ngồi bẹp trong nhà, cố nén lo sợ vào trong nàng ngồi xuống cạnh mẹ Park, ăn được nửa bát cháo thì mở miệng.

"Mẹ à, chút nữa con muốn ra ngoài mua chút đồ."

"Đồ gì?" Park Chaeyoung đang ăn cháo, nghe vậy thì lập tức chen vào hỏi.

Đọc vui vẻ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip