Thu Phi Chuong 71 Loi The

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trong khoảnh khắc, Sungyeol, Sunggyu, Sungjong ba người đồng loạt đứng khựng tại chỗ, vừa ngạc nhiên vừa âm thầm dò xét Jiyeon.

"Park Soojin?" Jiyeon giương mắt nhìn Kim Myungsoo, cười hết sức lạnh nhạt, nói: "Cô ấy là ai? Ta gọi là Jiyeon".

Kim Myungsoo nghe Jiyeon nói, giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến nỗi không nhìn ra được cảm xúc của Jiyeon. Hết sức bình tĩnh đối với cục diện đáng buồn ấy, không có lấy một chút gợn sóng. Hắn không thích, hắn không thích bộ dạng này của Jiyeon.

Lập tức Kim Myungsoo duỗi cánh tay ra, ôm chầm Jiyeon nhảy lên bờ ao, vừa dùng lực vận nhiệt hong khô quần áo ướt sũng cho Jiyeon, vừa trầm giọng nói: "Sunggyu, ngươi nói cho nàng biết Park Soojin là ai".

Sunggyu đang đứng im lìm một bên, nghe Kim Myungsoo chỉ đích danh mình, lúc này bước lên từng bước một, tầm mắt không dám nhìn loạn, chỉ dán chặt vào cái bớt hoa anh đào trên trán Jiyeon, gằn từng chữ: "Park Soojin, chính là tiểu thư đứng hàng thứ chín của Park Gia, một trong hai đại thế gia đứng đầu Tề quốc. Theo lời thuộc hạ của hoàng thái tử Tề quốc nói, so với thiên tài nổi danh khắp Tề quốc Park Hyomin dường như còn lợi hại hơn, trên trán có cái bớt hoa anh đào, tay phải tàn tật".

Dừng một chút rồi nói tiếp: "Theo Park Gia đồn đãi, trong một đêm Trung thu mấy năm trước, Park Soojin bị người bắt đi, mất tích, biến mất ở trước mắt mọi người, từ đó về sau không hề xuất hiện lấy một lần nào nữa".

Nói đến đây liếc nhìn thật sâu Jiyeon một cái, rồi mới tiếp tục: "Bao nhiêu năm qua Park Gia luôn âm thầm tìm kiếm thiên tài mất tích của bọn họ, đã gần như ngầm treo giải thưởng hoàng kim ngàn lượng cho ai tìm được. Hoàng thái tử Tề quốc cũng phái người tìm kiếm cho đến tận bây giờ, đáng tiếc không hề có tung tích".

Mạng lưới tình báo của y bắt được nguồn tin tình báo này, bởi vì do hoàng thái tử Tề quốc chú ý nên mới khiến y chú ý. Khổ nỗi thiên tài gì đó bọn họ chưa một ai đã gặp qua, mà cũng chưa nghe ai nói qua, cho dù cao thủ ẩn núp nơi Tề quốc cũng không hề biết một người nào như vậy, hình như chỉ trong một đêm lộ ra tin tức này rồi thôi. Là một thiên tài, mà lại bị tàn tật. Bởi vậy dần dà bọn họ cũng chẳng để ý đến nữa.

Im lặng tuyệt đối, sau khi Sunggyu dừng lời, quanh ao sen hết sức tĩnh lặng.

Lâu thật lâu sau, trên gương mặt Jiyeon chậm rãi nổi lên một ý cười đùa cợt, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, thản nhiên nói: "Bắt đi, ha ha".

Kim Myungsoo chưa bao giờ thấy kiểu cười như vậy ở trên mặt Jiyeon, đùa cợt nhẹ nhàng như vậy đấy, nhưng không hiểu sao lại làm cho lòng hắn ngập tràn chua xót.

"Đúng, bao năm qua Park Gia quả thực đã bỏ không ít công sức, đến bây giờ vẫn còn tìm kiếm". Sunggyu trầm giọng nói.

Jiyeon khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt hết sức lạnh lẽo nhìn cánh tay phải của mình, thản nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: "Tìm kiếm một kẻ tàn phế".

Kim Myungsoo khẽ nhướng mày, trừng Jiyeon, khẽ nói: "Không được kêu tàn phế". Tuy rằng Jiyeon không thừa nhận, nhưng hắn có thể khẳng định, Jiyeon trước mắt hắn lúc này nhất định chính là Park Soojin kia.

Jiyeon nghe vậy thu hồi ánh mắt đang nhìn xa xăm, quay đầu nhìn Kim Myungsoo, một lúc lâu sau mới đưa tay nắm chặt tay Kim Myungsoo, tựa vào trong ngực Kim Myungsoo, khẽ gật đầu: "Được".

"Ta muốn biết". Nhiệt độ từ cơ thể hắn toát ra bức hết nước trên người Jiyeon, hong khô quần áo. Kim Myungsoo duỗi tay ôm lấy Jiyeon đặt ngồi trong lòng hắn, cúi đầu nhìn sâu vào đáy mắt lạnh lẽo của Jiyeon, gằn từng chữ một.

Hắn muốn biết tất cả mọi chuyện trước kia của Jiyeon, những năm tháng mà hắn không được tham dự. Nhưng theo biểu hiện của Jiyeon lúc này, xem ra không giống như lời đồn đại. Nào là Park Gia đau lòng vì Park Soojin mất tích, nào là Jiyeon bị bắt đi gì gì đó, xem ra không phải vậy rồi, chắc chắn việc này có vấn đề. Hắn muốn biết, mặc kệ là tốt hay là xấu, mặc kệ đó là miệng vết thương của Jiyeon, dẫu cho có là chuyện riêng tư thì hắn vẫn muốn biết. Jiyeon của hắn nếu không thể chịu đựng nổi, hắn sẽ chịu thay cô.

Jiyeon nhìn ánh mắt cực kỳ kiên quyết của Kim Myungsoo đang chiếu rọi vào mình, sâu thẳm trong đôi mắt ấy không hề có chút nghi ngờ, chỉ có lo lắng và đau lòng.

"Ta không sao". Jiyeon khẽ hé ra một nét cười dịu dàng, ngẩng đầu lên, rất tự nhiên, rất thân mật hôn nhẹ Kim Myungsoo một cái.

Kim Myungsoo ôm chặt thân thể Jiyeon, sự mạnh mẽ ấy, vòng tay cứng rắn như sắt ấy, mạnh mẽ như vậy lại khiến người ta có thể yên tâm dựa vào. Bên cạnh ba người Sunggyu, Sungjong, Sungyeol vẫn bình tĩnh tự nhiên, không ai lên tiếng, trên mặt cũng không có ý tứ gì khác, không có ý đối địch, cũng không có hoài nghi. Thậm chí hai người Sunggyu, Sungjong có vẻ hiểu biết Jiyeon hơn, theo bản năng khẽ nhíu mày. Nụ cười của Jiyeon trống rỗng hết sức, bình tĩnh hết mực, nhìn qua rất đẹp, nhưng lại cho người ta cảm thấy rất không thoải mái mà không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả.

Bọn họ hiểu Jiyeon, hiểu một người có thể bỏ qua cơ hội sống sót, lại muốn trở về cùng chết với Vương gia bọn họ, một cô nương như vậy, nếu nói với bọn họ rằng cô đối với Vương gia bọn họ không hề thật lòng, chỉ là gian tế địch quốc phái tới, đánh chết bọn họ cũng không tin. Cho nên, hiện tại rõ ràng đã biết Jiyeon có thể là Park Soojin của Tề quốc kia, nhưng bọn họ vẫn không hề có chút ý đối địch hay đề phòng nào.

Bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc chuyện này là sao.

Vuốt ve cánh tay Kim Myungsoo đang ôm vòng quanh eo mình, Jiyeon thản nhiên cười nói: "Chàng muốn biết, ta sẽ không gạt chàng bất cứ điều gì cả..."

Đoạn năm tháng ấy đã qua đi thật lâu, cô cũng không muốn nhắc tới, nhưng nếu Kim Myungsoo muốn biết, cô sẽ nói.

Kim Myungsoo nghe vậy cánh tay lại lần nữa ôm thật chặt Jiyeon, đem cả người Jiyeon vùi vào trong lòng hắn, những chuyện sắp nói ra có lẽ hắn sẽ không thích.

Giọng nói bình tĩnh quanh quẩn bên ao sen tĩnh lặng, lời nói rất lạnh nhạt, rất chậm rãi, miêu tả thật ngắn gọn, không lên giọng xuống giọng, cũng không dõng dạc, càng không có âm thanh thúc giục lệ rơi, có chăng chỉ là bình tĩnh, bình tĩnh quá mức.

Chỉ là giọng nói gằn từng tiếng kia rơi trên mặt đất rồi biến mất trong không khí lại làm cho người ta thương cảm đến tan nát cõi lòng.

Tiếng nói bình tĩnh như vậy cứ thế thốt ra, nhưng tận cùng là một chuyện có thật hết sức vô tình, tận cùng là đau đớn xé ruột xé gan, tận cùng là tuyệt vọng đến ảm đạm lạc hồn.

Lời nói nhẹ nhàng phiêu đãng trong khoảng không tĩnh lặng. Sunggyu, Sungjong, Sungyeol đầu mày ba người đã sớm nhíu thật sâu, trên mặt loé lên không phải là đồng tình thương cảm, mà là sát khí, sát khí hết sức lạnh lẽo.

Kim Myungsoo ôm Jiyeon, không có biểu hiện gì khác, chỉ bình tĩnh nhìn Jiyeon. Không nóng nảy, không phát cuồng, thậm chí ngay cả một chút biến hoá nơi ánh mắt cũng không có, nhìn qua cũng bình tĩnh như Jiyeon vậy.

Nhưng bọn Sunggyu đều biết rõ, bề ngoài càng bình tĩnh thì bên trong lại càng điên cuồng như nham thạch nóng chảy, một khi Kim Myungsoo nổi giận thì chỉ có thể máu chảy thành sông. Nhưng nếu Kim Myungsoo bình tĩnh, thì sẽ không có máu đổ, mà hắn sẽ huỷ diệt tất cả thành tro bụi.

"Cho nên, bà bà liền dẫn ta đi". Thản nhiên một câu tổng kết tất cả, thanh âm rơi xuống, chỉ lưu lại một không gian tĩnh lặng.

Không ai nói tiếp, không ai động đậy, trong nháy mắt khắp vùng ao sen trầm tĩnh đến đáng sợ.

"Khốn nạn". Giữa trầm mặc, Sunggyu đột nhiên đấm thật mạnh vào tường đá. Thảo nào vừa rồi Jiyeon khẽ cười đầy vẻ trào phúng như vậy, bắt đi, lũ Park Gia khốn kiếp còn dám nói vậy.

Jiyeon lạnh nhạt cười, khốn nạn sao? Có lẽ vậy, cô đối Park Gia cũng chẳng còn ý nghĩ nào khác.

Sungyeol, Sungjong đều nhìn vào Jiyeon, rất bình tĩnh, giống như cô cũng chỉ là một trong những người đứng xem, là Jiyeon đang kể lại câu chuyện của một người nào khác mà không phải câu chuyện của chính cô. Bình tĩnh và hững hờ đến vậy, đến mức như hoàn toàn bàng quan, sao có thể bình tĩnh đến thế? Sao có thể lạnh nhạt đến thế? Tấm lòng ấy, nét tao nhã này, bọn họ mặc dù vô cùng tức giận nhưng cũng đã bị thuyết phục vạn phần sâu sắc.

Rầm! Một thanh âm hưởng ứng muộn màng, Kim Myungsoo vẫn bất động thần sắc, nhưng đã giáng một đấm thật mạnh lên bờ đá.

Jiyeon hoảng hốt, kéo tay Kim Myungsoo lại, nhìn thấy trên nắm tay kia đang có máu rỉ ra, quả là đã đấm rất mạnh, đau lòng lẫn không đồng ý nhìn Kim Myungsoo nói: "Làm gì vậy, đau......"

Còn chưa nói xong, Kim Myungsoo đột nhiên lật tay lại cầm tay phải Jiyeon, nắm chặt, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đó, trầm giọng nói: "Còn đau không?"

Kinh mạch bị tổn thương, hắn biết, đó là da thịt đớn đau trăm vạn phần khó nhịn.

Jiyeon bình tĩnh nhìn Kim Myungsoo, khẽ lắc đầu, dịu dàng cười: "Không còn đau từ lâu rồi".

Lời vừa dứt, Kim Myungsoo đột nhiên duỗi tay ra ôm đầu cô, ghì vào lòng mình, đặt lên vòm ngực cứng rắn của mình, đôi tay nóng rực ôm chặt lấy cô, cứng như sắt bao cô lại. Đau, cái ôm dùng toàn lực kia khiến cả người đều đau, nhưng Jiyeon không hề động đậy, cứ để mặc Kim Myungsoo ôm chặt lấy mình, thật chặt.

Không nói gì, nghe rõ tiếng tim đập rộn ràng, cảm giác được cơ bắp vững chắc, vòng tay ôm ấp mạnh mẽ, và kể cả lồng ngực rộng lớn ấy, lúc này đang phát ra dấu tích đau đớn và phẫn nộ rất đậm. Không có một lời, trái tim xưa nay vẫn luôn kiên cường đột nhiên dường như há miệng, chua xót dâng trào.

Nước mắt đã từ rất lâu chưa từng rơi nữa, nay lại chậm rãi tràn ra khóe mắt, chỉ một giọt, chậm rãi lướt qua lồng ngực Kim Myungsoo, rơi xuống lòng hai người.

Đó là nước mắt ẩn nhẫn suốt bao nhiêu năm. Lúc bi thương tột cùng rời khỏi Park Gia vẫn không hề rơi lấy một giọt nước mắt, Jiyeon vốn đã nghĩ rằng đời này cô không còn nước mắt nữa. Lại không thể ngờ, Kim Myungsoo một câu cũng chưa nói, chỉ ôm chặt cô như vậy lại làm cho cô suốt bao năm không hề rơi lệ, vậy mà lúc này lệ lại có thể nhẹ nhàng rơi ra, những uất ức và đớn đau của ngày ấy, sau bao nhiêu năm hoá thành một giọt lệ, phát tiết ra hết.

Sungyeol, Sunggyu, Sungjong ba người thấy vậy, chậm rãi rút lui, đem toàn bộ không gian tặng lại cho hai người họ.

Không ai để tâm tới thân phận Jiyeon, người Tề quốc thì đã làm sao, bọn họ chỉ biết cô là Jiyeon, là thê tử tương lai của Vương gia nhà bọn họ,chỉ vậy là đủ.

"Tư nay về sau, ta sẽ bảo vệ nàng, ta sẽ luôn yêu thương nàng, nàng muốn gì ta cũng sẽ cho nàng, sẽ không để cho nàng bị ức hiếp, sẽ không để nàng phải đau lòng, sẽ không để cho nàng cô đơn một mình. Từ nay về sau, ta, Kim Myungsoo, thề: sẽ không còn bất cứ kẻ nào có thể thương tổn nàng được nữa".

Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai Jiyeon, rất lạnh lùng, rất tàn khốc, nhưng chết tiệt lại làm cho trái tim người nghe ấm áp, chết tiệt lại làm cho người ta lệ nóng vòng quanh.

Jiyeon cầm lấy tay Kim Myungsoo, muốn ngẩng đầu lên, lại bị Kim Myungsoo gắt gao kềm lại, làm cho cô muốn động cũng không thể động, một câu cũng không thốt ra được.

Kim Myungsoo không muốn Jiyeon trả lời, cô chỉ cần nghe là đủ.

Trong đáy mắt lạnh lẽo chợt loé lên nét thô bạo. Park Gia, được, được lắm.

Người của Kim Myungsoo hắn cũng dám coi thường, lại dám đối đãi với người hắn thương yêu như thế, tốt nhất nên cầu nguyện cho hôm nay hắn không thể ra khỏi hoàng lăng, nếu không, Park Gia cứ việc chờ máu tẩy cả nhà đi.

Từ phía xa, Sungjong thấy ánh mắt Kim Myungsoo, sắc mặt bất động ôm ngực đứng tại chỗ, hướng Sungyeol và Sunggyu trao một ánh mắt. Vương gia nhà bọn họ ngoan độc có tiếng, Park Gia lại tổn thương người ngài ấy yêu nhất, mặc kệ cho dù trước mắt vẫn còn mắc kẹt tại nơi đây, Vương gia nhà bọn họ không thể ra khỏi nơi này thì không nói, nếu có thể ra khỏi lăng mộ này thì Park Gia phỏng chừng sẽ bị Vương gia nhà bọn họ nhổ tận gốc mới giải trừ được hận.

Jiyeon bị Kim Myungsoo ôm chặt trong lòng, cảm nhận được cảm xúc dao động nơi Kim Myungsoo, không khỏi khẽ giãy dụa, nhưng không cách nào giãy khỏi vòng tay ôm ấp của Kim Myungsoo, đành phải buồn giọng kêu lên: "Soo, Soo".

Kim Myungsoo hít sâu một hơi, ép hạ tâm tình đang cuồng bạo của mình, hai tròng mắt vốn tràn ngập sát khí lúc này đã khôi phục vẻ lạnh lùng tàn bạo thường ngày, chậm rãi buông lỏng vòng ôm đang vây khốn Jiyeon, cúi đầu nhìn Jiyeon mà mình yêu thích sắc mặt đang đỏ bừng vì đau buồn. Không nói một lời, cuối xuống đặt lên cánh môi Jiyeon một nụ hôn nóng rực, nuốt luôn lời Jiyeon định thốt.

Hắn muốn làm gì sao có thể để Jiyeon nhìn ra được, Park Gia dẫu thế nào cũng có quan hệ huyết thống với Jiyeon, hắn làm sao có thể để Jiyeon khó xử, hắn có cả ngàn phương pháp có thể khiến cho Park Gia diệt vong trong câm lặng.

Hung hăng hôn Jiyeon nửa ngày, Kim Myungsoo dường như nhớ tới gì đó, ngẩng phắt đầu nhìn Jiyeon đang thở hổn hển, nghiêm mặt nói: "Bà bà kia, muốn cảm tạ thì để ta cảm tạ, về sau không cho phép nàng mỗi ngày thầm nghĩ đến bà bà gì đó của nàng nữa, có nghe thấy không?"

Thảo nào Jiyeon đối với bà bà của cô tốt như vậy, sâu nặng đến thế này thì hắn phải đối đãi cho thật tốt thôi. Nhưng mà, về sau để hắn đền đáp là được rồi, đừng có mơ vẫn chiếm cứ vị trí đầu trong lòng Jiyeon nữa, nghĩ thôi cũng không thích rồi.

Jiyeon nghe Kim Myungsoo nói vậy, không khỏi trong nháy mắt dở khóc dở cười nhìn Kim Myungsoo, người này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy trời?

"Còn cái tên Park Joon kia là ai?" Thấy Jiyeon bình tĩnh nhìn hắn, Kim Myungsoo lại lần nữa thay đổi đề tài, Jiyeon của hắn đối với tên Park Joon gì đó lại có ý buông tha, bốc hoả ghê.

Jiyeon khẽ hạ mắt xuống một chút, thở dài một hơi, nói: "Y không phải là Park Joon, mà là Park Hyojoon".

Trong tên có chữ Hyo ở Park Gia chỉ có Park Hyojoon và Park Hyomin là có. Hai cây sáo, một cây nửa xanh nửa trắng và một cây toàn thân xanh biếc, tỷ tỷ từng cho cô xem qua nên cô nhận ra.

Vốn đang kinh ngạc vì sao Kim Myungsoo lại hỏi Jiyeon vấn đề này, Sunggyu chợt nghe Jiyeon nói, lúc này sắc mặt trầm xuống, tiếp lời: "Park Hyojoon, nhị ca của cô nương".

"Nhị ca cái gì". Kim Myungsoo nhất thời sắc mặt nặng nề, hung hăng trừng mắt liếc Sunggyu một cái thật sắc, Jiyeon của hắn tứ cố vô thân, nhị ca cái gì mà nhị ca.

Rồi cúi đầu nhìn Jiyeon, hỏi nhỏ: "Vì sao?"

Vừa nghe cái tên Park Hyojoon này hắn đã biết là ai, cũng đã hiểu được vì sao đêm đó Jiyeon nắm chặt tay hắn như vậy. Jiyeon đã sớm phát hiện ra, cho nên mới đến giữ chặt hắn, cho nên mới lo lắng. Chỉ là, việc đã thế vì sao cô còn muốn tha cho Park Hyojoon một con đường sống? Trong mắt Jiyeon hiện lên ý xin lỗi, nhẹ giọng nói: "Y đã cứu ta một lần".

Lúc cô năm tuổi, tỷ tỷ không có bên cạnh, các anh chị họ khác bắt nạt cô, lúc đó Park Hyojoon chín tuổi vừa vặn đi ngang, đã cứu cô từ dưới ao lên, cho nên...

"Lăn ra đây cho bổn vương". Mới nói được đến đây, Kim Myungsoo đột nhiên quát to một tiếng, khiến Jiyeon hoảng sợ.

Khi tiếng Kim Myungsoo vừa dứt, một phiên cửa đá bên cạnh ao sen bị đẩy ra, Park Hyojoon mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Jiyeon, đôi môi khẽ nhúc nhích, nhưng không thốt ra được tiếng nào.

Jiyeon thấy Park Hyojoon đột nhiên xuất hiện, sau một lát hơi sửng sốt, rồi cũng chậm rãi quay đầu, không thèm để ý nữa.

"Soojin......"

"Nàng tên là Jiyeon". Kim Myungsoo vẻ mặt lạnh lẽo trừng Park Hyojoon. Trong lăng mộ chỉ có mỗi nơi này có nước, muốn giữ mạng tất nhiên sẽ quanh quẩn ở đây, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn.

Ôm chặt Jiyeon vào trong ngực, Kim Myungsoo chậm rãi đứng lên, ánh mắt âm ngoan lạnh lùng đảo trên người Park Hyojoon, tàn ngược nói: "Hôm nay bổn vương tha cho ngươi một mạng, về sau người phụ nữ của bổn vương không còn nợ ngươi một chút ân tình nào nữa. Bây giờ, cút cho bổn vương! Nếu để cho bổn vương phát hiện ngươi còn quanh quẩn nơi đây, đừng trách bổn vương vô tình".

Jiyeon nợ người, hắn trả thay cô.

Park Hyojoon bình tĩnh nhìn Jiyeon, y rời nhà đi ẩn núp Tần quốc đã mười năm, rất nhiều chuyện y không hề biết. Hóa ra, thiên tài của Park Gia bọn họ không phải bị bắt đi, mà là......

"Vút...." Park Hyojoon còn chưa kịp kêu lên lấy một tiếng, kiếm của Sungjoon đã gần như cắm trên vách tường đá ngay trên đầu y.

"Cút". Kim Myungsoo quát lớn một tiếng.

Park Hyojoon nhìn Jiyeon, cắn cắn môi, xoay người bước đi.

Sungjong thấy vậy lạnh lùng nói: "Hôm nay tha cho ngươi một con đường sống, ra khỏi lăng đừng để ta gặp lại ngươi". Vốn ở trong hoàng lăng nhất định phải giết chết y, nhưng lúc này lại buông tha y, nhưng mà việc ra khỏi lăng mộ.....

Park Hyojoon nghe Sungjong nói, đầu cũng không quay lại nhanh chóng rời đi, không nói thêm gì nữa.

"Ra khỏi lăng?" Jiyeon nghe Sungjong nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn Kim Myungsoo.

Kim Myungsoo thấy Jiyeon nhìn hắn, trấn tĩnh lại tinh thần. Vừa rồi nghe về thân thế của Jiyeon khiến tâm tình hắn không tốt lắm, lập tức hồi phục thần sắc kiêu ngạo, lấy lại uy thế khuấy trời đạp đất ngày xưa, để tâm tư lắng xuống, nhìn Jiyeon, trầm giọng nói: "Ta đã nói rồi, muốn lấy mạng Kim Myungsoo ta ư, không dễ vậy đâu, ngồi chờ chết, không phải tác phong của ta".

Dù muốn làm gì, trước hết phải ra ngoài được đã, nếu không đừng nói là diệt Park Gia, tất cả đều trở nên công cốc hết. Lúc này cần phải trấn tĩnh để tìm đường ra ngoài mới là quan trọng.

Jiyeon thấy Kim Myungsoo vẫn như cũ, vẫn là bừa bãi lẫn tự tin như vậy, không khỏi khẽ cười, từng nhịp từng nhịp trái tim của cô cũng bình tĩnh trở lại. Đúng vậy, cái dáng vẻ tràn ngập tự tin như vậy chỉ có thể là Kim Myungsoo. Một đao đã chém ra thì sẽ không bao giờ ngừng lại, quyết không buông tha cho kẻ địch.

"Vương gia, bây giờ chúng ta làm phải làm gì?" Sungyeol, Sunggyu, Sungjong ba người đã đi tới, vừa rồi bị một loạt sự tình quấy rầy, không kịp nghĩ sẽ thoát ra ngoài bằng cách nào. Hiện tại mọi thứ đều đã bình lặng trở lại nên quyết tâm hết thảy vì mục tiêu tìm đường ra. Không đến thời khắc cuối cùng quyết không buông tay, chờ chết không phải là điều bọn họ quen làm, tuy rằng hy vọng thoát ra ngoài hết sức xa vời, nhưng dù thế nào cũng phải liều mạng thử mới biết được.

Kim Myungsoo ôm ngang thắt lưng Jiyeon, đứng ở bên cạnh ao sen, nghe vậy trầm giọng nói: "Ta hiểu Woohyun, y rất nhanh trí, ta đoán y nhất định đòi phá lăng". Sunggyu, Sungjong liếc nhau, đều đồng lòng gật gật đầu. Bề ngoài Woohyun có vẻ thư sinh nho nhã, thực ra thủ đoạn và tính tình cực kỳ tàn nhẫn, không thèm để ý đến quy củ hoàng gia, phá lăng, tuyệt đối có thể.

"Nơi mỏng nhất của Hoàng lăng này ở đâu?" Kim Myungsoo nhíu mày nhìn Sungyeol hỏi.

Nếu tìm được nơi mỏng nhất của hoàng lăng, hắn nghĩ hoàng huynh cũng sẽ không ngăn cản Woohyun, như vậy bắt đầu từ chỗ nào là thích hợp nhất?

Sungyeol trầm ngâm một lúc, không dám khẳng định: "Theo thuộc hạ được biết, nơi mỏng nhất của hoàng lăng hẳn là ở góc trên phía tây bắc, vị trí cụ thể thuộc hạ không biết, nhưng cho dù là nơi mỏng nhất, cũng phải ba mươi trượng đá nham thạch hợp lại".

Y phụ trách giám sát, không phải phụ trách xây dựng, chỉ biết đại khái, không biết chi tiết.

"Chết tiệt, làm chắc chắn như vậy làm gì". Sungjong nghe Sungyeol nói không khỏi nghiến răng, ba mươi trượng, dày như vậy, lại còn dùng loại đá nham thạch vững chắc nhất, cho dù khoan, cho dù phá lăng, nhanh nhất cũng phải hai ba tháng mới có thể mở đường ra sao? Bọn họ ai có thể ở bên trong lăng mộ không có đồ ăn mà có thể sống hai ba tháng.

(*) 1 trượng tương đương 3,33 m

Sungyeol nghe xong cũng không biết nói gì.

Jiyeon nghe vậy chỉ khẽ nhíu mày nói: "Cửa vào lăng mộ có nhược điểm". Thiên Cân Đính, nặng ngàn cân, nhưng cũng không tới ba mươi trượng đá nham thạch.

Kim Myungsoo nghe thấy thế liền ôm Jiyeon nói nhỏ: "Nơi đó có cơ quan liên hoàn, phá hư một chỗ, toàn bộ hoàng lăng sẽ sụp ngay, không thể phá được". Bằng không hắn trực tiếp chờ ở nơi đó là được, chứ cần gì phải chạy đi tìm hướng khác, Thiên Cân Đính hạ xuống, toàn bộ cơ quan tự hủy của hoàng lăng sẽ được khởi động, hoàng lăng có rất nhiều vị trí không thể đụng vào, cũng không thể đào lên mở ra, nếu không muốn toàn bộ hoàng lăng sụp xuống, chỉ có thể lựa chọn mở một hang động làm lối ra, cho nên dù Woohyun có điều động nhiều nhân mã cũng không có tác dụng gì lớn.

Jiyeon nghe vậy gật gật đầu, nàng đối với cơ quan mật đạo, quả thật biết rất ít.

Kim Myungsoo dò tìm trong trí óc bản vẽ thiết kế lăng mộ, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó trầm giọng nói: "Hoàng lăng lấy Phục Hy sáu mươi bốn quẻ, Tiên Thiên bảy mươi hai phương vị làm chủ chốt, ấn như vậy tính ra, nơi mỏng nhất hẳn là ở góc tây bắc, trên vị trí khảm cung. Đi, bọn họ phá ở ngoài, chúng ta khoét ở trong, có thể nhanh hơn một chút".

Tuy rằng bọn họ ít người, nhưng cũng có thể phá được mấy thước, tiết kiệm được một chút thời gian, bây giờ cũng chỉ có biện pháp này.

(*) 1 thước tương đương 0,333 m

"Jiyeon, nàng ở trong này giữ hồ nước". Xác định việc phải làm, Kim Myungsoo nhìn Jiyeon nói nhỏ.

Jiyeon vừa nghe qua dĩ nhiên hiểu ngay ý của Kim Myungsoo. Lỡ may Park Hyojoon còn có đồng đảng khác vẫn còn sống, thừa dịp bọn họ không ở đây hạ độc vào nước, vậy mọi việc liền hóa thành tro bụi. Hơn nữa cô không có võ công gì, phá lăng, cô không đủ sức để làm chuyện đó.

Jiyeon gật đầu một cái: "Được, ta sẽ phòng thủ ở nơi này".

Kim Myungsoo nhấc cánh tay ôm chặt Jiyeon, cúi xuống hôn một cái, xoay người mang theo đám người Sungjoon tiến về góc phía tây bắc bước thẳng đi.

Jiyeon thấy Kim Myungsoo đi xa, khẽ nhón người lên, bay lên phía trên ao sen, chọn một đóa sen lớn nhất, khoanh chân ngồi xuống, đặt Phượng Ngâm Tiêu Vĩ trên chân, lẳng lặng phòng thủ.

Một ngày lại một ngày trôi qua, bên trong lăng mộ không có ngày tháng, cũng không biết rốt cuộc đã qua bao nhiêu ngày, cho dù là ban ngày thì vẫn là đêm đen phủ quanh. Duy nhất biết đến, chính là bụng càng ngày càng đói, uống nước dĩ nhiên là không thể no bụng được, sắc mặt ngày một tái nhợt, sắc hồng trên mặt cũng từ từ mất đi.

Kim Myungsoo nhờ có nội công thâm hậu, nên nhìn vẫn có vẻ bình thường, chẳng qua sắc mặt hơi khó coi một chút. Nhưng Jiyeon đến đáy mắt cũng đã hỏm sâu vào, vô cùng tiều tụy.

Nhưng mỗi ngày khi Kim Myungsoo trở về uống nước, trên mặt Jiyeon luôn tràn đầy nét tươi cười thản nhiên, rất dịu dàng, rất bình thản. Kim Myungsoo nhìn mà đau lòng không chịu nổi, lại không biết phải nói gì, quay đầu bước đi, càng thêm liều mạng mở đường, điên cuồng đào xới.

Jiyeon yên lặng tính toán giờ, khắc lên trên bông sen cô đang ngồi thêm một dấu dài nữa, nhẩm tính chừng một tháng đã qua đi, thời gian nhanh quá. Đã gần như đến giới hạn chịu đựng của cô mất rồi. Mọi thứ trước mắt dường như đều đã trở nên hỗn độn, đến cả tinh thần cũng không tập trung nổi nữa.

Cót ca cót két, loáng thoáng có tiếng động truyền đến, khóe miệng Jiyeon khẽ động một cái, tiếng động này có vẻ không giống tiếng động của Park Hyojoon tới lấy nước, đây là tiếng gì, có lẽ nào là cô hoảng loạn đến lảng tai luôn rồi?

Mở mắt ra miễn cưỡng nhìn nơi có tiếng động truyền đến, có một vật nho nhỏ đen thui gì đó ngồi xổm bên hồ nước, Jiyeon nhất thời ngẩn người, cái gì vậy?

Trừng mắt nhìn, hít sâu mấy hơi, Jiyeon tập trung tinh thần nhìn lại.

Chỉ thấy ở nơi đó có cái gì đó đen thùi lùi, nửa thân mình đều ở trong hồ sen, nhìn những bọt nước bay lên xung quanh, hình như là đang uống nước.

Uống nước? Hoàng lăng có thứ gì sống mà đến uống nước? Trong khoảnh khắc đó, tinh thần Jiyeon chấn động, đang định mở miệng kêu lên, thì rầm một tiếng, tiếng nước vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip