1. Phòng số 3 trên tầng 3 của toà A3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Một buổi chiều tháng mười một, Sài Gòn vẫn nắng như đổ lửa. Nghệ Trí vừa về phòng đã lao thẳng tới phía cái quạt thân yêu, há miệng thở hồng hộc. Bữa nay xui xui thế nào bị xếp lịch học bù ở cơ sở tận trên thành phố, làm nó phải bon chen gần chết trên chiếc buýt đi từ làng đến chốn phồn hoa. Khiếp đảm con xe số 8, nhét người như xếp cá mòi, muốn té cũng chả còn chỗ để mà té nữa là.

Lý Thái Linh tốt bụng quăng cho đứa bạn chí cốt ly đá me mua tận 5 đồng dưới toà, đã hút gần một nửa và mất mấy cục đá vào miệng con Trân.

"Mày không đi học à?"

"Lâu lâu nghỉ bữa."

"Nghỉ mẹ nửa kỳ rồi lại còn lâu lâu."

Giọng con Trân oang oảng từ giường trên. Con nhỏ đang bận báo cáo cuối kỳ nên sáng đêm chết chìm trong đống đồ án. Có lần giữa đêm Nghệ Trí bò dậy đi vệ sinh bị đôi mắt sáng quắc giữa đêm của nó hù xém ngất xỉu.

"Nhã đâu ? Đội nắng vào chợ mua cơm cho nó xong giờ không thấy bóng dáng."

Vừa hết tiết chưa kịp đứng dậy đã nghe Nhã gọi điện í ới nhờ mua giùm suất gà kho gừng, còn dặn xin thêm cơm, thêm canh, thêm ớt, thêm nước mắm.

"Đang ngủ thì nghe tin sét đánh." Con Trân uể oải đáp lời.

"Bị cấm thi mày ạ."

"Nên đang đi ôm chân thầy rồi."

Thân Du Nhã, xinh xắn nhứt cái phòng 303 toà A3 này, chân dài cả thước, học hàng không hẳn hoi. Mà không phải học tiếp viên đâu, nó học kỹ thuật hàng không, nghe bảo sau này đi sửa máy bay dạo.

Còn Lý Thái Linh, đẹp người đẹp nết, hiền lành giỏi giang, học Báo chí bên Nhân văn nên chuyện gì cũng phải qua miệng nó mới đến được tai mấy đứa trong phòng.

Con Trân là dân Logistics, cái ngành nói ra không ai biết học cái gì, mà chính chủ cũng không biết luôn. Nhưng mỗi lần ngồi nhìn nó chạy đống code vận tải thì chỉ thấy ngầu vãi chó mèo, chắc tương lai cũng rộng mở.

Phòng này còn có hoa khôi Thôi Trí Tú khoa Quan hệ quốc tệ, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương. Cười một cái là nắng toả rực rỡ nên đôi bận con Nhã bảo nó ít khoe răng một chút chứ cái lò này chưa đủ nóng hay gì.

Cuối cùng là Nghệ Trí, trưởng phòng danh giá. Nói trắng ra thì cái chức bầu cho vui thôi chứ đám kia lâu lâu chán thở lại leo lên đầu nó ngồi. Trí theo công nghệ sinh học, sau này ra làm ngân hàng, do bên nhà có sẵn ô dù. Đôi lần con Trân không đăng kí được môn lại khóc lóc ỉ ôi đòi nó bao nuôi.

Phòng 6 nhưng có 5 mống ở, giường còn lại để cho mấy "người" kia chán bay lơ lửng thì nằm cho đỡ mỏi, đặng người ta còn thương đừng bật đèn giữ đêm hay mở nước chảy róc rách chứ dạo này phí điện nước tăng ghê quá. Mất công lại phải làm cái bàn cầu cơ gọi về chia tiền nữa phiền lắm.
------------------------------------------------------
[090121]
Mạch

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip