Chương 260

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đế Lam Tuyệt mở tiệc ở Thiếu quân phủ, đồ ăn cư nhiên rất không tồi, liền ngay cả Thanh Quỳ cũng nhịn không được khen ngợi: "Đầu bếp của Thiếu quân phủ thực sự là trù nghệ rất cao."

Dạ Đàm cười khàn giọng: "Đây không hẳn là chuyên môn của hắn. Hắn giỏi nhất là làm các món ăn đặc biệt của Yêu tộc, nào là 'Chân người kho', 'Đầu người hấp'. 'Hàng người nướng than'. . . . . ."

Nàng đếm từng món trên đầu ngón tay, quả nhiên, cả bàn không ai có hứng ăn nữa.

Huyền Thương quân ngược lại tiếp tục ăn cơm, nói: "Hai tộc Nhân, Yêu bất hòa nhiều năm, Nhân tộc cũng thường xuyên lấy thú vật làm đồ ăn. Tập tục của Yêu tộc cũng không có gì lạ."

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có người cất cao giọng nói: "Huyền Thương Thần Quân thật là thấu tình đạt lý."

Mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một nam tử có dáng người vạm vỡ dẫn theo một đội yêu binh ngẩng cao đầu bước tới. Huyền Thương quân nhíu mày —— người này là ai, mà lại không quan tâm đến uy nghiêm của Thiếu quân Yêu tộc, tự tiện xông vào. Rõ là không có quy củ.

Triều Phong liền bới mấy chén cơm —— nhìn điệu bộ này, chắc bữa tiệc phải dừng ở đây rồi. Chậc chậc.

Thiếu quân phủ chợt im lặng, mọi người đều có suy nghĩ khác nhau.

Đế Lam Tuyệt cong mày, nói: "Thúc phụ (chú ruột) chưa thông báo, đã xông thẳng vào Thiếu quân phủ của ta, hình như không hợp quy củ cho lắm."

Người này chính là thúc phụ Bạch Hổ thân vương Đế Hào của hắn. Đế Hào một đầu tóc trắng, giống như lông hổ của y, trắng đến phát sáng. Bởi vì đang ở tuổi sung sức, thần quang trong mắt y lộ ra ngoài, bắp thịt ở cánh tay nổi lên cuồn cuộn, cánh tay phải khoác da lông Bạch Hổ, lúc bước đi tràn trề sức lực.

Y liếc nhìn bàn tiệc, cười lạnh: "Thiếu quân cư nhiên mở tiệc chiêu đãi mấy người này. Chẳng lẽ ngươi không biết, bọn họ đã phản bội hai tộc Thần, Ma, hiện giờ đang bị Thần đế và Ma tôn truy nã sao?"

Đế Lam Tuyệt tức giận nói: "Ta muốn mở tiệc chiêu đãi ai, không cần phải báo cho ngươi."

Đế Hào từng bước ép sát: "Những việc ta làm, đều là vì sự yên ổn của Yêu tộc. Người đâu, đuổi mấy người này ra khỏi Yêu giới, để tránh Thiếu quân nhất thời hồ đồ, bị kẻ xấu mê hoặc, phạm phải lỗi lớn."

Y ra lệnh một tiếng, yêu binh phía sau lập tức tiến lên, Đế Lam Tuyệt rốt cuộc nhịn không được, gầm lên: "Ai dám?"

Đế Hào cười lạnh: "Thiếu quân còn trẻ, khó tránh suy nghĩ không chu toàn. Ta thân là thúc phụ của ngươi, đương nhiên phải thường xuyên nhắc nhở. Còn thất thần làm gì? Không mau lên đi."

Một đội yêu binh đầu người tai báo, răng thú lộ ra ngoài, mắt thấy sắp đi lên xua đuổi mọi người. Đế Lam Tuyệt không nhịn được nữa, vung móng vuốt trên tay lên, chính là pháp bảo Phần Dã. Đế Hào thấy thế, không những không sợ, mà càng đắc ý trong lòng —— nếu Đế Lam Tuyệt động tay với mình vào lúc này, chắc chắn thất bại. Đến lúc đó hắn thảm hại không thể tả, mất hết oai phong, còn phục chúng thế nào được?

Bên cạnh, Triều Phong nhỏ giọng hỏi: "Ta nhớ rõ hai tộc Thần, Ma không hề có ân oán gì với hắn, Bạch Hổ thân vương này vì sao lại hùng hổ dọa người?"

Hắn vốn là hỏi Huyền Thương quân, nhưng mà Dạ Đàm luôn lanh mồm lanh miệng, lập tức nhỏ giọng đáp lại: "Hắn đâu phải muốn uy hiếp chúng ta đâu chứ? Hắn là muốn ép buộc Đế Lam Tuyệt động tay. Nếu hắn ở trước mặt mọi người đánh Đế Lam Tuyệt thành chó, ai còn có thể ủng hộ vị Thiếu quân này nữa?"

Triều Phong ngạc nhiên: "Yêu tộc bức vua thoái vị đều trực tiếp như vậy sao?"

"Một đám dã thú, có thể cao minh được đến đâu?" Dạ Đàm đảo mắt xem thường. Quả nhiên, Đế Lam Tuyệt bên cạnh cầm chặt hai móng, gằn từng chữ một: "Dẫn theo người của ngươi, cút ra ngoài đi!"

Đế Hào làm sao có thể "cút" cho được? Y còn đang chờ mong dập tắt uy phong của Đế Lam Tuyệt ở trước mặt mọi người đây. Y chuyển động hai tay, vung ra móng vuốt đen sẫm sắc bén: "Xem ra, ngươi là muốn cùng thúc phụ lãnh giáo mấy chiêu? Ngẫm lại hồi còn bé, ta từng dạy ngươi pháp thuật. Hiện giờ cũng đúng lúc xem thử sự tiến bộ của ngươi."

Đế Lam Tuyệt đâm lao thì phải theo lao, Thanh Quỳ nhỏ giọng nói: "Hay là. . . . . . chúng ta rời khỏi đây đi? Để tránh làm Thiếu quân khó xử."

Dạ Đàm nói: "Nếu như chúng ta đi rồi, lẽ nào Đế Lam Tuyệt có hào quang chiếu lên mặt được sao?"

Huyền Thương quân nhíu mày, Dạ Đàm dùng khuỷu tay chọc chọc hắn: "Chàng mau nghĩ cách đi!"

"Không có cách nào hết." Huyền Thương quân đếm từng hạt cơm trong chén của mình, hiển nhiên không hề có ý định giúp đỡ. Con người hắn, luôn chính trực trượng nghĩa. Hiện giờ bình chân như vại, đương nhiên không phải chỉ đơn giản vì chén cơm này như vậy.

Dạ Đàm không còn cách nào khác, ai bảo mình có việc cầu người chứ?

Nàng cọ cọ Huyền Thương quân, giọng nói nhão đến nỗi muốn vắt ra nước: "Hữu Cầm, ta biết chàng chính trực nhất, lương thiện nhất, nhiệt tình nhất, thích giúp người nhất! Chàng hãy giúp chú hổ con đáng thương này một lần đi!"

Huyền Thương quân tiếp tục đếm số hạt cơm trong chén của mình, Dạ Đàm liền tiến đến bên tai hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhẹ nhàng thổi một hơi vào vành tai hắn. Cả người Huyền Thương quân tức khắc như bị điện giật, xương mềm gân xốp. Dạ Đàm đong đưa cánh tay hắn: "Hữu Cầm. . . . . ." Âm cuối còn luyến láy thêm vài nấc.

Triều Phong rùng mình sởn gai ốc.

Huyền Thương quân lúc này mới không nhanh không chậm mà đặt đũa xuống, dùng khăn lụa trắng khẽ lau khóe miệng. Trước mặt, Đế Lam Tuyệt đối đầu với Bạch Hổ thân vương Đế Hào, hắn cao giọng nói: "Thiếu quân Yêu tộc mở tiệc chiêu đãi công chúa Thiên giới Thiếu Điển Tử Vu. Bạch Hổ thân vương không những mang binh đến đây, thậm chí còn luôn mồm muốn đuổi Tử Vu công chúa ra ngoài. Yêu tộc thực sự là không đem Thần tộc để vào mắt luôn ấy nhỉ."

Đúng rồi, chúng ta không phải còn có Tử Vu sao? ! Dạ Đàm như bừng tỉnh mộng —— chuyện cầm lông gà làm lệnh tiễn, nàng am hiểu nhất.

Quả nhiên, Huyền Thương quân vừa nói xong, Đế Hào vốn định châm biếm vài câu, nhưng nghe thấy những lời này, y lại sửng sốt.

—— cái gì? Mở tiệc chiêu đãi Thiếu Điển Tử Vu?

Trên bàn tiệc, Thiếu Điển Tử Vu cũng ngây người: "Hả?" Nàng nhìn về phía huynh trưởng của mình, sau một lúc lâu liền phản ứng lại, vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng! Hắn chính là mở tiệc chiêu đãi bản tiên quân! Đế Hào thân vương, hôm nay ngươi vô lễ như thế, sau khi ta trở về, nhất định sẽ bẩm báo với phụ thần!"

Nàng hất cằm lên cao, cố gắng giả ra một bộ dạng hung ác. Đế Hào nhìn nàng, lại nhìn Huyền Thương quân, trong lòng nhất thời có chút chột dạ.

Yêu tộc tuy rằng là kẻ thọc gậy bánh xe của Tứ giới, nhưng nếu luận về thực lực, thì lại kém xa so với hai tộc Thần, Ma. Nếu thực sự đắc tội với Thần tộc, không chỉ đối với Yêu tộc, mà đối với chính y cũng bất lợi. Y chỉ có thể bất chấp tất cả, già mồm át lẽ phải: "Vậy. . . . . . Tử Vu công chúa là khách quý của Yêu tộc, tự nhiên có thể ở lại. Nhưng đám người kia, hẳn là nên đuổi đi xa chứ nhỉ?"

Tử Vu tức giận nói: "Những người còn lại là khách mời của bản tiên quân! Ngươi vô lễ với khách mời của bản tiên quân, ta, ta. . . . . ." Nàng nhìn nhìn Thiếu Điển Hữu Cầm, hiển nhiên không biết lúc này nên ứng đối như thế nào.

Huyền Thương quân lạnh lùng nói: "Hay cho câu đuổi đi xa!"

Hắn mở miệng nói chuyện, tự có uy áp. Đế Hào nhịn không được lùi về phía sau một bước, nhưng cảm thấy bản thân sợ hãi, lại vội bước lên phía trước. Huyền Thương quân chữ chữ lãnh đạm, nhưng vẫn bày ra sự tôn quý thanh ngạo vốn có: "Bọn ta được Tử Vu công chúa dẫn đến, tự nhiên cũng là khách. Yêu tộc đuổi khách đi, cần phải được Yêu hoàng đích thân phê chuẩn. Từ bao giờ đến phiên ngươi dẫn người xông thẳng vào Thiếu quân phủ thế?"

Dạ Đàm lập tức phụ họa: "Đúng vậy! Ngươi có công văn Yêu hoàng phê chuẩn không? Hay là Yêu hoàng nhường ngôi cho ngươi rồi?"

"Cái này. . . . . ." Đế Hào bị câu hỏi này làm cho á khẩu không trả lời được.

Trên ghế, Huyền Thương quân vẫn đang ngồi ngay ngắn không hề có ý định đứng dậy, tựa hồ như sự có mặt của Bạch Hổ thân vương không đáng để hắn đứng dậy chào đón. Hắn không đếm xỉa gì tới vị thân vương này, mà lại nói với Đế Lam Tuyệt: "Lam Tuyệt Thiếu quân, người này ăn nói lỗ mãng, lạm quyền đến mức này, chi bằng để bọn ta giúp ngươi bắt hắn, giao cho Yêu hoàng xử trí, thế nào?"

Thực ra, lúc này hắn và Triều Phong đều là hai cái thùng rỗng. Nếu thực sự đánh nhau, cho dù hai người bọn họ có hợp sức, đoán chừng cũng không phải đối thủ của vị Bạch Hổ thân vương này. Nhưng nếu hắn từ trên cao nhìn xuống, điềm tĩnh tự tin, chắc chắn Đế Hào không dám mạo phạm.

Đế Lam Tuyệt cực kỳ không muốn nhận ân tình này của hắn. Nhưng mà lúc này tại đây, hắn không có lựa chọn. Hắn nói: "Đế Hào, bản Thiếu quân niệm tình ngươi là trưởng bối của ta, hôm nay sẽ không so đo với ngươi. Nhưng ngươi thân là thần tử (bề tôi), nên làm đúng bổn phận. Nếu còn thất lễ, đừng trách ta không niệm tình thân. Còn không lui ra đi!"

Đế Hào cắn chặt răng nanh. Nhưng y quả thực không dám đánh cược.

Huyền Thương quân của Thiên giới và Tam điện hạ Triều Phong của Ma tộc đang ở đây, nghe đồn hai giới Thần, Ma phong tỏa hai khí thanh, trọc. Nhưng bọn hắn bây giờ còn có bao nhiêu chiến lực, lại khó mà phỏng đoán. Nếu hai người họ liên thủ, chỉ sợ mình sẽ mất mặt trước mọi người.

Y nhanh chóng cân nhắc trong đầu, Triều Phong cũng đã không nhanh không chậm mà rút chiến liêm Tham Niệm ra. Thanh liêm sắc bén kia, không biết đã uống bao nhiêu máu tươi, khiến người khác khiếp hồn. Hắn nhẹ lau mũi liêm, nói: "Yêu tộc làm việc, đúng là nói nhiều lời vô nghĩa, không được nhanh gọn như Ma tộc."

Ma tộc luôn cuồng vọng khát máu, càng không có tính nhẫn nại. Đế Hào nhìn lướt qua, sự can đảm đóng băng, tuy rằng không cam lòng, nhưng chỉ có thể hành lễ qua loa với Đế Lam Tuyệt, dẫn theo một đội yêu báo, mặt xám mày tro mà rời khỏi Thiếu quân phủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip