Edit Hoan Kich Mot Vai Chuong 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ngồi trên xe, tiểu trợ lý mang theo bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một hơi cảm thán.

Giang Hà rủ mắt hỏi hắn:

 "Ngươi trước khi theo ta, đã đi theo ai?"

Tiểu trợ lý thân thể cứng đờ, lúng túng nói: "Nguyễn..."

Giang Hà nở nụ cười, đánh gãy lời nói của tiểu trợ lý: 

"Ta không đoán sai. "

Tiểu trợ lý gãi đầu một cái, cẩn thận tỉ mỉ quay sang hỏi:

 "Ca, ngươi bây giờ đang suy nghĩ gì?"

Giang Hà nói: "Vân Dương sẽ đáp ứng đúng không?"

Tiểu trợ lý nói: "Ca, Vân tổng nhất định sẽ rất tức giận." gặp Giang Hà nhìn hắn, hắn tiếp tục nói:

"Ta trước theo Nguyễn ca, khụ khụ, nghe qua hắn nói, Vân tổng viết kịch bản vốn là muốn đoạt giải thưởng..."

Giang Hà ngạc nhiên nói: "Kịch bản của anh ấy rất tốt, người muốn diễn không phải nên có rất nhiều sao. "

Tiểu trợ lý sờ sờ mũi: "Thế nhưng không ai biết Vân tổng là người viết kịch bản. "

Giang Hà ngẩn người, nhớ lại, Vân Dương xác thực chưa bao giờ dùng tên thật, không muốn lợi dụng danh tiếng của mình...

Giang Hà có phần bất đắc dĩ: "Anh ấy ở loại chuyện như thế này đều thật kiên quyết."

Tiểu trợ lý cười: "Nguyễn ca cũng nói như vậy." Giang Hà hỏi: "Nguyễn tiền bối còn nói cái gì?"

Tiểu trợ lý nhếch miệng: "Vân tổng muốn dùng kịch bản của chính mình bồi dưỡng ra một ảnh đế" hắn dừng một chút, "Ca, ngươi thật sự muốn làm như thế sao, Vân tổng khẳng định rất tức giận, sau đó ngươi làm sao có thể tiếp tục ở trong giới này a. "

Giang Hà nói: "Ta không dự định tiếp tục đóng phim. " hắn thả xuống mắt, chỉ cần vẫn là nghệ sĩ của Vân Dương, chỉ cần còn ở trong cái vòng giải trí này, chỉ cần còn có thể nhìn thấy Vân Dương, chỉ cần còn có cơ hội tiếp xúc với Vân Dương, hắn sẽ không nhịn được muốn đến bên Vân Dương, nhưng hắn không chịu được khi nhìn Vân Dương còn có người khác bên cạnh, đã như vậy, liền không gặp lại đi.

Dọc theo đường đi hắn không nói chuyện. Khi đến công ty, Vân Dương không ở trong phòng làm việc, chỉ có Tạ Thụy Thừa ngồi ở nơi Vân Dương bình thường hay ngồi, sắc mặt nhàn nhạt nhìn máy vi tính. Nhìn thấy Giang Hà, hắn nở nụ cười: "Đến rồi?"

Lần trước lúc hắn rời đi, đến khi quay tống nghệ xong hắn đều không quay trở lại nơi này, cho tới hôm nay.

Giang Hà cúi đầu nói: "Tạ tổng, Vân... Ở đây sao?"

Tạ Thụy Thừa cân nhắc nhíu mày: "Vân Dương không ở đây, có chuyện gì sao?"

Giang Hà nói: "Ta có việc muốn nói với anh ấy." Tạ Thụy Thừa khép lại máy vi tính, nhẹ nhàng để lên bàn, đứng dậy: 

"Em ấy hiện tại không có thời gian, không bằng chúng ta trước đi ra ngoài tâm sự?"

Dứt lời Tạ Thụy Thừa liền đứng dậy bước ra cửa, không cho người khác cơ hội cự tuyệt, Giang Hà không thể làm gì khác hơn là xoay người đi theo phía sau hắn.

Tạ Thụy Thừa dẫn hắn đi tới một tiệm cafe xa hoa ở gần công ty. Nhân viên cửa tiệm cúi chào, đem hai người dẫn đến bên trong phòng riêng, Giang Hà sau khi ngồi xuống liền cúi đầu, Tạ Thụy Thừa hỏi hắn:

 "Ngươi muốn nói với Vân Dương chuyện gì?"

Giang Hà không nói lời nào, Tạ Thụy Thừa liền nở nụ cười: "Ngươi không muốn nói? Vậy để ta nói đi."

Giang Hà liếc mắt nhìn Tạ Thụy Thừa, không nói gì, chỉ là yên lặng nghe.

Tạ Thụy Thừa hỏi: "Ngươi muốn rời đi?"

Giang Hà khẽ ừ một tiếng.

Tạ Thụy Thừa cười nói: "Ngươi không hiếu kỳ vì sao ngươi là người duy nhất có thể ở bên Vân Dương ba năm sao?"

Giang Hà nói: "Anh ấy muốn đoạt giải thưởng." Tạ Thụy Thừa gật đầu: "Nhưng bây giờ hắn còn chưa đoạt được giải thưởng đây. "

Giang Hà bình tĩnh nói: "Khi gặp mặt tôi sẽ nói rõ ràng với anh ấy. " Tạ Thụy Thừa lắc đầu: "Ngươi không hiểu ý của ta." 

Giang Hà nghi hoặc nhìn sang, Tạ Thụy Thừa đứng lên đi tới bên cạnh hắn, còn không có phản ứng lại, tóc của hắn đã bị Tạ Thụy Thừa nắm lấy trong tay. Tạ Thụy Thừa tàn nhẫn giống như là muốn đem tóc và da đầu của Giang Hà cùng lúc kéo ra. Đau đến hắn không nhịn được kêu ra tiếng.

Giang Hà không kịp nhúc nhích, đã bị Tạ Thụy Thừa ấn chặt đầu ném tới trên bàn, mỗi một cái đập xuống đều rất mạnh, tiếng va chạm vang ra thật lớn đưa tới nhân viên phục vụ đến, Tạ Thụy Thừa xé đi tầng ngụy trang, âm thanh vẫn là cực kỳ bình tĩnh: 

"Không có chuyện gì. " 

Bên ngoài không còn tiếng bước chân, Giang Hà từ trong đau đớn tỉnh lại, tiếp theo lại là nắm đấm của Tạ Thụy Thừa đập xuống, hướng về trên bụng, trên mặt của hắn, không chút lưu tình.
Giang Hà bị đánh ngã xuống đất, cuộn tròn người đứng dậy, nỗ lực bảo vệ mình, Tạ Thụy Thừa lại đạp hắn một cước, sau đó khí tức hơi không vững vàng nói: 

"Nhịn ngươi lâu như vậy rồi, nếu không có Vân Dương, ngươi cho rằng ngươi và những người khác sẽ khác nhau ở chỗ nào. "

"Giang Hà, ta còn cho là ngươi thật thông minh. "

Quá đau, lưng, eo, bụng, đầu không có một chỗ không đau, đau đớn làm hắn tỉnh táo, lại vừa làm cho hắn hỗn độn, Giang Hà nghe không rõ lời nói của Tạ Thụy Thừa, hắn ngẩng đầu lên, khàn khàn nói:

 "Cái gì?"

Tạ Thụy Thừa từ trên cao liếc mắt nhìn hắn, không để ý tới câu hỏi của Giang Hà, lấy điện thoại di động ra gọi cho Nguyễn Triết Tục, chính mình nhấc chân rời đi.

Giang Hà trực giác có điều không tốt, nhưng cả người đau đớn, đến kêu cứu cũng không có sức lực, lúc bị người trói chặt tay chân đặt lên xe , Giang Hà đột nhiên rõ ràng, Vân Dương muốn hắn đóng phim, điều đó cùng lợi ích của Vân Dương có liên quan mật thiết, nên lúc trước Tạ Thụy Thừa không dám động đến hắn, mà bây giờ hắn cho Tạ Thụy Thừa lý do để động thủ ...

Lần thứ hai tỉnh táo lại, Giang Hà bị vứt bên trong một gian phòng tối, trước mặt ngồi một người, Giang Hà mở miệng:

 "Ngươi là ai?"

Người đối diện cười một tiếng, là Nguyễn Triết Tục.

Nguyễn Triết Tục tựa hồ đã ngồi rất lâu, không dự định lại ở lâu thêm, đứng lên đi tới trước mặt hắn, bên trong một vùng tăm tối Giang Hà không thấy rõ vẻ mặt của Nguyễn Triết Tục, nhưng lại có thể nhìn thấy ác ý chôn sâu trong cặp mắt mang theo nụ cười ôn nhu kia.

Giang Hà hai tay bị trói đã từ từ tê dại, đột nhiên cảm nhận được một luồng áp lực, hắn trừng hai mắt cố gắng tỉnh táo, nghe được Nguyễn Triết Tục hừ lạnh một tiếng: 

"Giang Hà, ngươi cuối cùng cũng coi như bị mất quyền thi đấu. "

Hắn không nhịn được kêu lên, hai tay bị Nguyễn Triết Tục đạp dưới lòng bàn chân, tuy không nhìn thấy nhưng cảm nhận càng sâu, Nguyễn Triết Tục chân ở ngón tay của hắn dẫm lên, hắn phảng phất đều có thể nghe thấy tiếng xương gãy đi. Cảm giác đau được kích thích, mỗi một nơi đau đớn trong người càng ngày càng rõ ràng, hắn cắn chặt hàm răng, chỉ cảm giác cả người mình đều bị nghiền ép.

Quá đau.

Nguyễn Triết Tục hay ở chỗ là khi làm hắn tuyệt vọng sẽ không mất đi kiểm soát, so sánh với Tạ Thụy Thừa  là có thêm chút phong độ, không có dằn vặt hắn. Giang Hà ở trong bóng tối cố gắng nghĩ đến cái gì đó để cho mình thanh tỉnh, không ngủ thiếp đi. Đem ký ức lăn qua lộn lại xem, hắn phát hiện cuộc sống của chính mình chỉ có Vân Dương.

Nửa đời trước cực khổ lại dằn vặt, là những năm tháng vô vị không có sắc thái, hoàn toàn là u ám không có bất cứ thứ gì, mãi đến tận khi Vân Dương xuất hiện trong cuộc đời của hắn, một chùm tia sáng để cuộc sống của hắn từ đây có sắc màu. Ánh sáng ấy hết sức sực rỡ, rực rỡ đến tất cả mọi vật xung quanh đều bị che khuất. Mặc dù ánh sáng này là lạnh lẽo, không hề có một chút nhiệt độ, nhưng hắn lại tự cho mình ảo giác, phảng phất chỉ cách rất gần, hắn có thể chạm được tia nắng ấm áp đó.

Hắn ở trong đầu một lần lại một lần miêu tả khuôn mặt của Vân Dương, ở trong lòng từng lần từng lần một hỏi mình:

 "Ba năm đều đã qua, tại sao dần dần lại nhịn không được?" Rõ ràng vừa bắt đầu chỉ muốn chờ ở Vân Dương bên người là tốt rồi.

Là hắn trở nên lòng tham? Vẫn là...

Giang Hà nhớ tới Tạ Thụy Thừa, lôi kéo khóe miệng đau đớn bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.

Hay là hắn quá nhỏ bé, năng lực không đủ...

Từ lúc Giang Hà được cứu ra cho đến khi khỏi hẳn đã là nửa năm sau, dường như  là tiểu trợ lý báo cảnh sát, lúc hắn tỉnh lại ở bệnh viện, tiểu trợ lý - không, bây giờ là Nguyễn Triết Tục - tiểu trợ lý ngồi ở bên giường, một mặt hổ thẹn.

Giang Hà vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng không ngăn được tiểu trợ lý ở một bên nói chuyện.

"Kỳ thực ngươi không phải là người thứ nhất bị bọn họ đối xử như thế, ở bên cạnh Vân tổng, người không có năng lực gì, cuối cùng đều như vậy. "

"Vậy tại sao cứu ta?" Giang Hà nghiêm mặt.

Tiểu trợ lý nói:

 "Vân tổng không thích người bên cạnh hắn có tâm tư khác, hắn không thích người bên cạnh mình làm loạn lên. "

Giang Hà nhìn hắn: 

"Ta đang hỏi ngươi, ngươi tại sao phải cứu ta?"

Tiểu trợ lý: "Vừa rồi là đáp án của ta," hắn dừng một chút, "Ta không giống Ngũ Thanh, không có thế lực gì, cũng không thể không sợ bọn họ, ta muốn cứu ngươi, cũng chỉ có thể chờ thời gian  thích hợp nhất rồi cứu"

Giang Hà nói: "Ta muốn gặp anh ấy. "

Tiểu trợ lý lấy điện thoại di động, mở ra ghi âm, cười nói: "Không có cơ hội. "

Trong điện thoại di động truyền ra người đại diện thanh âm: "Hắn nói muốn hủy hợp đồng... Sau đó là Vân Dương lạnh nhạt thanh âm: "Hiện đang giải ước?"

Người đại diện chần chờ nói: "Hắn... Đã đi rồi?"

Vân Dương: "Đi? Đi cái gì đi? Tạ Thụy Thừa lại làm cái gì?"

Tạ Thụy Thừa thanh âm cũng vang lên: "Bảo bảo, anh chẳng hề làm gì cả. "

Vân Dương hừ nói: "Khiến người ta gãy chân không phải ngươi làm?"

Tạ Thụy Thừa mới vừa lên tiếng đã bị Vân Dương đánh gãy.

Vân Dương: "Ngươi câm miệng." hắn dừng một chút, "Phiền chết. "

"Có ta đây," Nguyễn Triết Tục ở bên cạnh, âm thanh rất ôn nhu, "Không có chuyện gì."

"Ngươi cũng cút cho ta," Vân Dương nói, "Ai cho ngươi tới đây."

Trong ghi âm không một người nói chuyện, chỉ có âm thanh quần áo ma sát huyên náo, Vân Dương thanh âm lại vang lên: "Đi thì đi, đem người tìm trở về, kêu hắn bồi thường hợp đồng. Ghi âm im bặt , tiểu trợ lý thu lại: 

"Vân tổng vốn là định đem kịch bản phim đưa cho ngươi, ngươi đi rồi, kế hoạch của hắn lại muốn làm lại từ đầu. "

Giang Hà nói: "Là..."

Tiểu trợ lý đánh gãy hắn: "Là ai cũng không đáng kể, Nguyễn ca trở thành ảnh đế,  là dựa theo Vân tổng kế hoạch đoạt tới, diễn xuất của hắn kỳ thực so với ngươi càng thích hợp, Tạ tổng cùng Vân tổng nhận thức đã bao nhiêu năm, năm đó Vân tổng đoạt quyền, Tạ tổng còn giúp một chút, coi như Vân tổng biết ngươi không phải cố ý rời đi, là bị bọn họ, ạch... hãm hại, Vân tổng cũng sẽ không bởi vì ngươi từ bỏ hai người bọn họ. "

Giang Hà nói: "Ta muốn gặp hắn. "

Muốn gặp Vân Dương kỳ thực rất khó, trước kia rất khó gặp, hiện tại càng khó hơn. Trước kia là bởi vì Vân Dương không ở, hiện tại Giang Hà thành như vậy, coi như Vân Dương ở công ty cũng không có người cho hắn đi vào.

Giang Hà mới khỏi, sắc mặt vẫn còn mang theo màu trắng bệnh trạng, một bộ dáng dấp đáng thương đứng ở dưới sảnh, tiểu cô nương phụ trách cũng là rất bất đắc dĩ:

 "Giang tiên sinh, ta nói thật đi, trước đây cũng có  tình huống giống như vậy, muốn tới gặp Vân tổng, cuối cùng chỉ sẽ thảm hại hơn, không có thứ gì, ngươi còn không bằng cứ thế mà đi thôi. "
Giang Hà lắc đầu: "Ta không phải đến đòi cái gì, ta chỉ muốn gặp anh ấy một chút. "

Tiểu cô nương bất đắc dĩ chết rồi: "Thật sự không thể để cho ngài gặp a, ngài nói thế nào ta cũng không thể để ngài đi vào trong, ngài đừng làm khó dễ ta. "

Giang Hà rũ mắt, cửa thang máy truyền đến âm thanh, hắn nhìn sang, là Vân Dương, xung quanh vây quanh rất nhiều người, đều là người quen.

Ngũ Thanh từ Vân Dương bên người rời đi, đi tới đại sảnh, cúi đầu nhìn tiểu cô nương, tiểu cô nương khóc không ra nước mắt: "Ta..."

Ngũ Thanh quay đầu nhìn về phía hắn, gật gù:

 "Giang tiên sinh, đã lâu không gặp. "

Giang Hà suy yếu nhìn hắn, cũng nói: "Đã lâu không gặp. "

Ngũ Thanh miệng hơi cười: "Vân tổng không dự định truy cứu ngài, xem như là tình cảm ngày xưa, Giang tiên sinh cũng nên buông xuống, nhanh chóng rời đi. "

Giang Hà nói: "Ta muốn gặp anh ấy. "

Ngũ Thanh mặt không biến sắc: "Ngài nếu như đứng ở chỗ này một ngày, cũng sẽ không có người cho ngài gặp  Vân tổng. "

Giang Hà thoáng nhìn thấy Vân Dương đã sắp ra khỏi công ty, quay đầu liền chạy tới, chỉ  vài bước đường, thân thể tan vỡ mới vừa bình thường lại đau lên. Hắn nén đau đớn, hướng về phương hướng của Vân Dương hô lên: "Vân Dương!"

Phòng lớn loạn lên, mấy người bảo vệ tiến lên muốn đem Giang Hà mang đi, Vân Dương đạp lên vầng sáng đi đến chỗ hắn, trên mặt không có vẻ gì, âm thanh cũng là trước sau như một lạnh nhạt: 

"Ồn ào cái gì?"

Giang Hà nhìn về phía Vân Dương, ánh mắt si ngốc: "Vân Dương..."

Vân Dương liếc hắn một cái, "Đi rồi còn tới đây làm cái gì?"

Giang Hà phủ nhận nói: "Không phải..."

Vân Dương nhíu mày: "Không là cái gì? Không phải ngươi là người muốn hủy hợp đồng?"

Giang Hà nhớ lại những gì mình và người đại diện nói, lại cúi đầu.

Vân Dương cười một tiếng, dựa người lại đây, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Về đây làm gì?"

Nhiệt khí phả vào lỗ tai hắn, làm cho hắn một trận run rẩy, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Vân Dương đôi môi màu đỏ sưng nhẹ, Giang Hà không nhịn được hướng về phía bên cạnh hắn nhìn, Nguyễn Triết Tục nở nụ cười, đưa tay lau môi mình.

Giang Hà con mắt lại chăm chú nhìn vào trên môi Vân Dương: "Vân Dương..." Hắn muốn hôn lên, như đem mình hiến dâng cho Vân Dương vậy, như hôn lên vị thần của chính mình.

Hắn nói: "Em không đi. "

Vân Dương đứng thẳng lên, trên mặt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn:

 "Muốn tới thì tới? Muốn đi thì đi?"

Giang Hà lắc đầu: "Không phải..."

Vân Dương hừ một tiếng: "Ai quan tâm ngươi có phải hay không. "

Ngũ Thanh tiếng đến phía sau Vân Dương, ôm eo Vân Dương, Vân Dương vuốt ve tay hắn một cái. Giang Hà nhìn mấy người liếc mắt đưa tình ở trước mắt, trong lòng một mảnh cay đắng, hắn trầm mặc một lát mở miệng

 "Em muốn ở lại, có thể không?"

Vân Dương còn chưa nói, Ngũ Thanh đã trả lời hắn:

 "Không thể."

Vân Dương cũng không trả lời, mấy người liền muốn rời đi, không biết ai ở phía sau đạp Giang Hà một cước, Giang Hà hướng về phía trước bổ nhào một cái liền quỳ trên mặt đất, xung quanh nhất thời một trận cười vang.

Vân Dương cũng xoay đầu lại, trong mắt mang theo chút khinh bỉ ý cười, hắn cười vài tiếng rồi rời đi, còn lại Giang Hà một người quỳ ở trong đám người, nhìn bóng lưng Vân Dương rời đi, như là một bức tượng đá chờ đợi hào quang chiếu sáng nhưng vĩnh viễn chỉ có thể ở trong bóng tối chờ đợi diệt vong.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip