Kookieoftae:
" Yeonjun thằng bé nhìn bên ngoài mạnh mẽ thế thôi nhưng thực ra yếu đuối lắm. "
Soobinnn:
" Chắc anh ấy phải chịu nhiều mất mát lắm? "
Kookieoftae:
" Tất nhiên. Thằng bé như ngày hôm nay có lẽ cũng do quá khứ cả."
Soobinnn:
" Em thấy anh ấy lúc chơi bóng rổ rất mạnh mà. Nhìn không giống một con người có nhiều mất mát đâu. "
Kookieoftae:
" Thằng bé tìm đến bóng rổ như sự giải thoát cho chính mình. Nó bắt đầu chơi bóng rổ từ năm cấp 3 để giảm stress. Còn một lý do nữa là ... "
Soobinnn:
" Là? "
Kookieoftae:
" Thằng bé giỏi che giấu cảm xúc của mình. "
Soobin quay lại với hiện tại. Cậu mải ngắm người con trai đang cười nói kia.
Không hiểu là vì lý do gì nhưng cậu không muốn thấy nụ cười đó nữa. Nó quá gượng ép, cậu không hề muốn Yeonjun phải treo những nụ cười giả tạo ấy trên môi.
" Này Soobin. "
" Soobin, mày sao thế? "
" Em không khoẻ chỗ nào sao?"
Tiếng gọi của những con người kia kéo cậu về thực tại. Soobin hoàn hồn trả lời:
" Không sao không sao. "
" Nãy giờ hồn mày treo ở đâu đấy. Mọi người gọi mãi không nghe. "
" Tao suy nghĩ tí chuyện ấy mà. "
" Mày mà suy nghĩ? Cười chết lão tử mà. Suy nghĩ xem này ăn gì hả? "
" Mất nết vừa thôi. Tao đang suy nghĩ ... "
Soobin bỏ dở câu nói, ghé sát mặt vào Yeonjun, cười lưu manh.
" Đang suy nghĩ cách bắt cục đáng yêu tên Choi Yeonjun về nhà. "
Câu nói đó thành công làm Yeonjun đỏ mặt.
" Ya Soobin. Có phải em được anh nhân nhượng quá nên làm tới không hả. " Anh đẩy nhẹ bả vai cậu một cái.
Nói là nhẹ nhưng ngay lập tức Soobin ngồi sụp xuống ôm cái vai mình.
" Argg, đau quá. "
Yeonjun thấy vậy hốt hoảng cúi xuống, vừa nãy rõ ràng anh đánh nhẹ mà sao lại thành ra vậy.
" Soobin, em có sao không? Vừa nãy anh đánh nhẹ mà. "
" Chỗ anh đánh là chỗ hồi trước em mổ, giờ thỉnh thoảng đụng vào vẫn đau ... Argg, chết mất. " Cậu khó khăn đáp lời anh.
" Thôi chết rồi, phải làm sao bây giờ. Soobin, hay xuống phòng y tế nhé? "
" Thôi anh. Thực ra em có một cách để hết đau nhưng phải có người giúp ... "
" Mau nói đi. Anh giúp em. " Yeonjun nghệ vậy lập tức đồng ý mà không kịp suy nghĩ kĩ.
Cậu nghe vậy liền kéo anh ôm trọn vào lòng.
" Vầy là hết đau nè. " Soobin tình nghịch nói.
" Aaa, em lại trêu anh rồi. " Yeonjun nhăn mày.
Mặc dù tỏ ra khó chịu nhưng anh vẫn không hề đẩy cậu ra, cứ mặc cho vòng tay to lớn bao trọn mình.
Hai con người ôm nhau đầy tình cảm khiến ai cũng ghen tị. Hạnh phúc là thế nhưng họ nào nghĩ tới ba con người đang nhìn họ.
" Chỗ này sao tành nồng mùi tình yêu thế nhỉ. "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip