Bac Quan Nhat Tieu Abo H Mot Chuyen Nho Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
🌸🦁🐰🌸

8.

Tiêu Chiến hầu như là dùng đầu ngón tay để tính thời gian.

Đầu giường Vương Nhất Bác đặt một cái lịch ngày mà lần trước hai người họ cùng đi mua, mỗi ngày cậu đi, Tiêu Chiến đều sẽ gạch một cái lên ngày đó.

Anh ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, Vương Nhất Bác mới đi mấy ngày anh liền gầy đi ba bốn ký.

Vương Nhất Bác bận rộn đến mức ngay cả WeChat cũng chưa có thời gian trả lời. Lần cuối trả lời anh là ba ngày trước, hơn hai giờ đêm, đoán chừng là mới rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút, vội vàng gửi tin nhắn thoại cho Tiêu Chiến:【Yên tâm đi, anh rất khỏe, em đừng lo lắng cho anh, ăn cho giỏi....】Câu nói tiếp theo còn chưa kịp nói xong, bối cảnh bên kia đã truyền đến một trận tiếng vang, giọng nói không thể không vội vàng kết thúc.

Tiêu Chiến ôm di động nghe đi nghe lại giọng nói kia, ngay cả trước khi đi ngủ cũng phải nghe lại mấy lần.

Anh biết Vương Nhất Bác nhất định muốn nói tiếp là anh phải ăn cơm cho giỏi. Mỗi lần nghĩ như vậy, dường như lo lắng đều quấn anh đến không nhấc nổi tay chân: Em sẽ ăn cơm thật giỏi, thật hy vọng anh cũng có thể chăm sóc cho mình thật tốt.

Phòng trọ của Vương Nhất Bác cũng không lớn nhưng thiếu một người nên cũng thoáng đãng không ít. 

Lòng Tiêu Chiến run sợ mà chịu đựng mấy đêm, sợ mình rơi vào loại cảm xúc này quá mức, hơn nữa gần đây công việc ở phòng làm việc cũng rất nhiều, cuối cùng quyết định trước khi Vương Nhất Bác về vẫn là nên dọn về nhà trọ của mình ở trước.

Đây là biện pháp tốt nhất, bởi vì lo lắng cũng vô dụng, mà anh ở nhà mình có công cụ đầy đủ, cũng thuận tiện làm việc hơn.

Nhưng anh cũng không biết mình sinh ra cái tật xấu gì, nhà trọ này đã ở nhiều năm rồi mà lúc này lại khiến cho anh đứng ngồi không yên. Mới ở trong chốc lát, anh liền đóng gói lung tung tất cả các công cụ dùng cho bản vẽ cùng quần áo, lại quay trở về nhà Vương Nhất Bác.

Nhà của anh rất tốt, quen thuộc lại dễ ở nhưng lại cô đơn không có hơi thở của Vương Nhất Bác.Anh không hiểu sao một người lại có thể sinh ra ảnh hưởng lớn đối với mình như vậy nhưng anh cũng không thể nào giải thích được, anh nhớ Vương Nhất Bác muốn chết.

Ngày thứ mười hai, Vương Nhất Bác lại gửi cho anh một tin, nội dung lời ít mà ý nhiều:【Tất cả đều ổn】phía sau còn có thêm mấy ký tự lộn xộn, chỉ sợ là lúc vội vàng vô tình gõ ra.

Tiêu Chiến dùng ngón tay vuốt ve mấy chữ kia từng chút một, một tháng quá dài, thật sự quá dài.

Kỳ phát tình là vào ba ngày sau, Tiêu Chiến đau khổ suy nghĩ một chút, đột nhiên linh quang chợt lóe, tìm đông tìm tây trong ngăn tủ một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một tấm danh thiếp. Anh soi dãy số phía trên, gọi cho vị bác sĩ kia.

Vừa nghe thấy anh vẫn muốn một lòng một dạ ngăn cản kỳ phát tình, giọng nói của bác sĩ lại nghiêm khắc lên.

"Không phải không phải," Tiêu Chiến nhanh chóng giải thích, "Tôi có Alpha rồi...."

Anh do dự một chút, lại kiên định lặp lại, "Tôi có Alpha rồi."

Nghe thấy bác sĩ ngạc nhiên mà "Ồ" một tiếng, anh cũng nhịn không được mà hơi nhếch khóe môi, bổ sung nói: "Nhưng vì anh ấy bận công tác không thể về kịp nên tôi muốn hỏi một chút có cách nào có thể khống chế hoặc là kéo dài kỳ phát tình lần này không."

Bác sĩ hỏi thăm thời gian cụ thể về kỳ phát tình của anh, giọng nói nghe rất nhẹ nhàng, "Vậy anh tới sớm một ngày đi, ngày mốt tới tìm tôi, tôi tiêm cho anh một mũi."

Tiêu Chiến thoáng yên tâm, "Được."

"Mũi tiêm này sẽ bắt đầu có hiệu quả kéo dài," Bác sĩ kiên nhẫn giải thích, "Tháng này kỳ phát tình sẽ không tới nhưng tháng sau lúc đến sẽ có phản ứng lớn hơn so với bình thường một chút."

Sau khi cúp điện thoại, lòng Tiêu Chiến lại có chút ấm áp, thầy thuốc nhân tâm, lần trước ông già này vẫn luôn hung dữ âm dương quái khí, không nghĩ đến thật sự là quan tâm anh.

(Âm dương quái khí: kỳ quái; quái gở.)

Hai ngày sau Tiêu Chiến dậy thật sớm, thu xếp một chút rồi chuẩn bị đến bệnh viện tiêm. Anh cầm lấy viết nghiêm túc vòng một cái vào lịch ngày, dưới đáy lòng yên lặng cổ vũ mình: Đây đã là ngày thứ mười bốn rồi, còn nửa tháng thôi Nhất Bác liền quay về.

Tiêm một mũi xong, Tiêu Chiến ấn miếng bông cầm máu, ngồi trước bàn làm việc của bác sĩ.

Dường như tất cả đã không còn giống lúc trước nữa, cùng một phòng khám, cùng một chỗ ngồi, cùng một bác sĩ.

Nhưng tất cả đều khác. Lần trước lúc tới lòng anh vẫn luôn run sợ bởi vì cơ thể anh chính là một trái bom tùy thời đều có thể phát nổ và anh không có nơi nào để kêu cứu, không hề có cách nào cứu nhưng lần này anh đã có đối tượng để có thể phó thác, giờ này khắc này anh an tâm đến kỳ lạ.

"Thân thể anh khôi phục rất tốt," Bác sĩ khen ngợi gật đầu, "Số lần kết hợp với Alpha càng nhiều, tin tức tố của hai người các anh sẽ càng thêm hòa hợp nhất thể. Bây giờ thân thể của anh rất ổn định, điều này không thể tách rời với việc thường xuyên giao hợp cùng Alpha của anh."

Oa ah. Lỗ tai Tiêu Chiến liền biến hồng, bác sĩ này nói chuyện cũng quá trực tiếp đi, nói về sinh hoạt tình dục của người khác rõ ràng như vậy có thật sự ổn không?

Bác sĩ liên tiếp nói vài tiếng chúc mừng vì anh có thể tìm được Alpha của mình, cảm thấy chúc phúc từ tận đáy lòng. Nhưng khi ông bắt đầu thẳng thắn nói về "10 lợi ích hàng đầu của việc quan hệ tình dục của Alpha cùng Omega", cuối cùng Tiêu Chiến không chịu nổi nữa mà tìm cái cớ đánh gãy đề tài này. Anh thành tâm cảm ơn bác sĩ rồi đứng lên về nhà.

Bệnh viện cách nhà Vương Nhất Bác rất gần, đi về còn chưa đến mười phút. Giải quyết xong vấn đề kỳ phát tình, tâm trạng Tiêu Chiến thoải mái không ít. Hôm nay thời tiết khá tốt, anh không tính sẽ về nhà ngay, liền phơi nắng chậm rãi đi dạo.

Mới vừa đi đến cửa tiểu khu đột nhiên nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Bác. Lòng Tiêu Chiến căng thẳng, không biết là chuyện gì mà phải dùng điện thoại để nói.

Tuyệt đối đừng là vì bị thương cần phải báo cho người nhà nha, Tiêu Chiến tuyệt vọng mà cắn chặt răng, nhận cuộc gọi.

"Alo?" Âm thanh Tiêu Chiến không dễ phát hiện mà khẽ run.

"Đang làm gì?" Trong điện thoại giọng nói của Vương Nhất Bác nghe ra thật vui sướng, cũng không phải là bộ dạng bị thương.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, vui mừng khôn xiết hỏi, "Sao anh có rảnh mà gọi điện cho em vậy? Nhiệm vụ sao rồi? Còn vội hay không? Gần đây anh có cơ hội ăn cơm thật tốt không? Có thời gian ngủ sao? Anh có bị thương hay không? Tây Nam bên kia có khó khăn gì không..."

Vương Nhất Bác nghe anh hỏi thịch thịch thịch liên hoàn như súng máy không khỏi cười khẽ đánh gãy anh, "Anh vẫn ổn, đừng lo lắng."

Tiêu Chiến lập tức ngoan ngoãn dừng lại, do dự hồi lâu vẫn là nhịn không được nhỏ giọng hỏi, "Khi nào thì anh trở về a?"

"Nói cho em," Thanh âm Vương Nhất Bác đều mang theo ý cười, cậu cũng giống Tiêu Chiến, nhớ nhung đã tràn ra ngoài tai nghe, "Anh đã trở về rồi."

Tiêu Chiến nháy mắt siết chặt di động, không màng người qua đường ghé mắt mà hô lớn tiếng, "Thật sao?!"

"Thật," âm thanh Vương Nhất Bác đột nhiên hạ thấp, "Lần này anh lập công lớn, sáng nay hơn 8 giờ đã về cục rồi. Lãnh đạo vừa mới mở đại hội tuyên dương anh xong, lát nữa còn muốn nói chuyện riêng với anh nữa, anh làm bộ đi WC mới thoát ra được."

"Thật sao." Tiêu Chiến vui vẻ không biết làm sao. Anh chụp cái trán, nói năng lộn xộn hỏi, "Vậy, bây giờ em đây..."

"Tới tìm anh đi?" Vương Nhất Bác thử hỏi, cậu cũng muốn giống các đồng nghiệp đã kết hôn kia, đều có quyền được tiếp đón người nhà, bây giờ, lập tức, lập tức.

"Được!" Tiêu Chiến nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi. Anh luyến tiếc cúp điện thoại nhưng Vương Nhất Bác nói lãnh đạo muốn tìm cậu để nói chuyện riêng. Có thể nghe ra được Vương Nhất Bác đang kiềm chế nhưng giọng nói vẫn rất tiếc nuối.

Bạn đời của anh là một anh hùng, Tiêu Chiến lần đầu tiên suy nghĩ về chuyện này, anh tung tăng mà nghĩ: Hơn nữa anh hùng của anh còn không có chút tổn hại gì, bình bình an an mà trở lại bên cạnh anh rồi.

Tới cục cảnh sát rồi, Tiêu Chiến vội vội vàng vàng xuống xe, đi tới vài bước tay chân đều đồng nhất.

Anh mới bước vào cửa cục cảnh sát, vừa lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đi theo phía sau một vị lãnh đạo, hai người sắp đẩy cửa tiến trong một văn phòng.

Lúc Vương Nhất Bác nhìn thấy anh dường như muốn nhảy lên tại chỗ, trước khi lãnh đạo nhìn thấy, cậu nhanh chóng cố gắng kiềm chế chính mình, vội vàng dùng khẩu hình miệng nói: Chờ anh chờ anh! Lập tức đi ra!

Tiêu Chiến cười phụt một tiếng, vội gật đầu ý bảo đã biết.

Anh đang đứng ngốc ở cửa, một vị cảnh sát bưng trà đi tới, "Chào ngài, có chuyện gì sao?"

Tiêu Chiến lập tức đứng ngay ngắn, "Tôi đang đợi Vương Nhất Bác."

"Oh" cảnh sát khách khí gật đầu, "Xin hỏi ngài là?"

"Tôi tên Tiêu Chiến." Tiêu Chiến trả lời nói, sau đó cũng không biết tiếp theo nên nói cái gì. 

Chẳng lẽ muốn trực tiếp nói cho người ta biết mình là vợ của Vương Nhất Bác sao? Thật ra cũng không phải không thể, chẳng qua là anh vẫn có chút xấu hổ khó mở miệng thôi.

Ai ngờ vị cảnh sát này lập tức há to miệng, trên dưới quan sát anh vài lần, "Chính là anh sao!"

"Tôi?" Tiêu Chiến không thể hiểu được mà lặp lại.

"Anh dâu, anh dâu!" Vị cảnh sát này đặc biệt lau tay vào quần áo vài cái rồi mới đưa qua, "Thật khéo, thật khéo a, gọi em là tiểu Trương là được."

[BĐ: Chỗ này là tẩu tử 嫂子 nghĩa là chị dâu nhưng vì Tiêu Chiếu là con trai nên mình dùng anh dâu, không biết có ổn không mn?]

Tiêu Chiến do dự nắm tay cùng cậu ta, lại nghe ngữ điệu khoa trương của cậu ta nói: "Anh biết không anh dâu, anh chính là một huyền thoại đó."

"Đừng gọi tôi là anh dâu." Tiêu Chiến lúng túng mà chớp mắt, nhanh chóng từ chối cái xưng hô từ trên trời giáng xuống này.

"Em thật bội phục anh đó," tiểu Trương giơ ngón cái, "Lúc trước em bội phục nhất là anh Nhất Bác mà anh lại có thể khiến cho anh ấy say đắm thành như vậy. Bây giờ em thật sự bội phục anh nhất đó, toàn bộ chi đội của chúng em đều bội phục anh."

Tiêu Chiến bị trận nói khoác không rõ này khiến cho cả người không được tự nhiên, chần chừ cười cười, "Có ý gì a...."

Tiểu Trương nhìn nhìn phía sau, hẳn là Vương Nhất Bác trong chốc lát nữa còn chưa thể đi ra, vì thế cậu ghé sát vào nói nhỏ cùng Tiêu Chiến: "Nhiệm vụ lần này của chúng em xem như là khá đối khó, cho kỳ hạn là một tháng. Nhưng ngày thứ mười hai lại có một cơ hội đột phá, thật ra cũng không tính là cơ hội gì vì rất mạo hiểm. Theo như tính cách bình thường của anh Nhất Bác, anh ấy tuyệt đối sẽ án binh bất động, ổn trung cầu thắng. Thế nhưng tối hôm đó, mọi người đều đang ngủ, anh ấy đơn thương độc mã mà len lén lần mò, bắt giặc phải bắt vua trước, trực tiếp đánh nát hang ổ của băng đảng mại dâm kia luôn."

(Án binh bất động: chờ thời cơ hành động. Ổn trung cầu thắng: giành chiến thắng trong sự an toàn ổn định)

Tiêu Chiến nghe được mà hít sâu vào một hơi, anh cau mày không dám tin, "Một mình anh ấy?"

"Tụi em cũng khó hiểu a," tiểu Trương giang tay ra, "Hỏi anh ấy sao lại mạo hiểm như vậy, lúc đầu anh ấy không chịu nói tiếng nào, bị hỏi quá mà nóng nảy mới nói 'Tiêu Chiến đang ở nhà chờ anh'."

Tiểu trương lại cười hé hé, "Thế nên chúng em mới biết, thì ra là kim ốc tàng kiều nha."

(Kim ốc tàng kiều: giấu người đẹp trong nhà không cho ai biết.)

Tâm trạng Vương Nhất Bác vô cùng vô cùng tốt, Tiêu Chiến tới cục tìm cậu lần này hẳn là mọi người đều thấy rồi, điều này làm cho lòng hư vinh của cậu chiếm được thỏa mãn cực lớn. Lại nghĩ đến lúc này Tiêu Chiến đang ở ngoài phòng làm việc chờ cậu, cậu đã kìm nén không được mà muốn tông cửa xông ra ngoài rồi.

Nhưng khi Vương Nhất Bác đang cao hứng phấn chấn mà ra cửa thì lại nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Chiến âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt nhìn qua như hung thần ác sát, giống như cậu có thù oán gì với anh vậy.

Vương Nhất Bác không hiểu nổi mà thò lại gần, "Làm sao vậy?" Nói xong cậu lập tức tự cho là thông minh mà cau mày nhìn về phía tiểu Trương, "Mày chọc anh ấy tức giận gì à?"

Tiểu trương vừa thấy bầu không khí này của hai người, nhanh chóng bôi dầu vào chân mà chuồn mất.

"Em không vui sao?" Vương Nhất Bác kéo kéo cánh tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại trực tiếp quay đầu rời đi.

"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác đuổi theo Tiêu Chiến tới gara, mãi đến khi ngồi vào trong xe, Tiêu Chiến cũng vẫn là cái bộ dáng giận không thể áp chế được kia.

"Vì sao em không vui?" Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, tâm đột nhiên trầm xuống, cậu cúi đầu hỏi, "Em không muốn tới tìm anh có phải không?"

Tiêu Chiến thoạt nhìn càng tức giận, anh nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác, "Lúc trước anh nói với em nhiệm vụ lần này phải mất bao lâu?"

"Một tháng," Vương Nhất Bác thành thành thật thật trả lời nhưng lại không rõ vì sao, "Làm sao vậy?"

"Vậy vì sao nửa tháng anh đã trở lại?"

Vương Nhất Bác vô tội mà nhìn Tiêu Chiến, "Nhiệm vụ rất thuận lợi, anh liền về sớm trước hạn."

"Thuận lợi?" Tiêu Chiến tức giận đến nỗi âm thanh cũng run rẩy, "Tự mình một mình lẻn vào hang ổ của nhóm tội phạm, anh nói cái này gọi là thuận lợi sao?"

Vương Nhất Bác bị hỏi ngốc, "... Ai, ai nói với em?" Cậu vỗ đùi, "Tiểu trương có phải không?"

Tiêu Chiến không để ý tới cậu, chỉ hỏi tiếp, "Vì sao anh sốt ruột trở về như vậy?"

Vương Nhất Bác há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời thế nhưng không có đáp lại. Cậu nhìn đôi mắt đỏ lên của Tiêu Chiến, không khỏi nói lắp, "Anh, anh sốt ruột là bởi vì.... Bởi vì em, bởi vì em...."

"Bởi vì kỳ phát tình của em sắp tới rồi, phải không?" Tiêu Chiến đánh gãy cậu.

Vương Nhất Bác bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, lại có chút oan ức, "Anh không muốn em một mình khó chịu a."

"Em không đáng, em không quan trọng như vậy. So với tính mệnh của anh, kỳ phát tình quan trọng cái rắm," cánh mũi Tiêu Chiến hơi hơi mấp máy, "Anh là cảnh sát, chẳng lẽ cái này còn em phải tới nói cho anh biết sao?"

Vương Nhất Bác nhất thời lâm vào thế bí, không khỏi cũng nghiêm mặt, không lựa lời nói mà nói, "Em cho rằng mình cái gì cũng đều biết rõ phải không? Em lại dựa vào cái gì nói với anh cái gì là quan trọng, cái gì là không quan trọng?"

Tiêu Chiến nghe được Vương Nhất Bác hỏi ngược lại, dường như bị thương không nhẹ, anh nhanh chóng chớp mắt, muốn nhịn xuống khóe mắt ẩm ướt, sau đó gật gật đầu, "Đúng vậy, em dựa vào cái gì chứ."

Lúc này mới ý thức được lời mình nói nghe ra rốt cuộc đả thương người bao nhiêu, Vương Nhất Bác hối hận tím cả ruột. "Anh không phải có ý này!" Cậu gấp vô cùng, vươn tay muốn chạm vào Tiêu Chiến nhưng lại sợ bị từ chối.

Tiêu Chiến mệt mỏi rũ mi mắt xuống, lông mi đáp lên vành mắt thâm đen vì lo lắng đến ăn ngủ không yên mà sinh ra, anh thở dài một hơi, "Trước mắt chúng ta đừng gặp mặt nữa."

"Cái gì mà trước mắt đừng gặp mặt?" Thân thể Vương Nhất Bác không tự giác mà nghiêng về phía trước, muốn Tiêu Chiến nói cho rõ ràng, "Cái gì trước mắt đừng gặp mặt!"

Tiêu Chiến mở cửa, không nói một lời xuống xe rời khỏi.

Úi dồi ôi —— Vào lúc này Tiểu trương - vị cảnh sát đang ở trong cục vỗ ót một cái —— Quên nói cho anh dâu biết trên người anh Nhất Bác vẫn còn rất nhiều vết thương rồi.

Sao lại quên mất cái này chứ. Tiểu Trương vui rạo rực mà hớp một ngụm trà, nhưng mà cũng không sao, cậu đã kể rõ hết tất cả tình yêu cảm động trời đất của anh Nhất Bác cho anh dâu rồi, sợ là anh Nhất Bác phải cảm ơn cậu muốn chết luôn ý chứ.

🌸🦁🐰🌸

Vậy là mình xa nhau :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip