QuảiAll - Light

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tác giả: 落墨

Linh gốc: https://haihaonizai043.lofter.com/post/1fc93d73_1cbe8a6e3

Lời tác giả:

Đừng áp đặt tiểu thần tượng, não động sản vật, QuảiAll

Không thích đừng đọc!!!

Không cần phun ta bubu

__________________________________________________________

                                                                                                 

                                                                                                

                                                                                                

0.

                                                                                                

Viên Nhất Kỳ cảm thấy bản thân vẫn còn tính là hạnh phúc.

Nhân sinh của nàng từng có bóng tối, tựa như trí mạng sắp nuốt chửng nàng.

Nhưng may mắn chính là, nhân sinh của nàng cũng tràn ngập ánh sáng.

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

1.

                                                                                                

Đồ dùng thủy tinh bị ném mạnh vào tường, ngay tại một khắc tiếp xúc với mặt tường, vỡ vụn, từng mảnh nhỏ bắn ngược ra ngoài, cắt lên mặt Viên Nhất Kỳ, để lại một đạo vết thương, màu máu đỏ tươi thấm ra.

Đau đớn cứa vào tim của cả hai người.

Ánh mắt Viên Nhất Kỳ ảm đạm, liếm liếm cánh môi khô khốc.

“Chia tay đi.”

Cuộc sống sau đó rơi vào bóng tối, những phỏng đoán tùy tiện và ác ý ập vào người, ép Viên Nhất Kỳ tới mức cơ hồ thở không nổi.

“Lạch cạch...” Tiếng mở cửa vang lên, cánh cửa được đẩy ra mang theo một ít ánh sáng và không khí mới mẻ tràn vào, ánh sáng chiếu lên gương mặt trắng bệch của Viên Nhất Kỳ.

“Sao lại không mở cửa sổ?” Người vừa tới kéo bức màn cửa ra, một mảnh đen nhánh trong phòng đột nhiên trở nên sáng sủa hẳn lên, nữ hài mở cửa sổ, lại bắt đầu thu dọn căn phòng bừa bộn của Viên Nhất Kỳ.

Không biết đã qua bao lâu, trước mắt Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, “Còn không mau ăn cơm đi?” Người nọ cười rộ lên.

Giống như một đạo ánh sáng chiếu vào trong bóng tối mờ mịt ấy.

“Kỳ Tĩnh.” Lời vừa ra khỏi miệng, thanh âm liền trở nên run rẩy.

“Chị đây.” Kỳ Tĩnh ngồi xổm xuống, tới gần Viên Nhất Kỳ, mở rộng đôi tay.

Nước mắt rốt cuộc cũng đè nén không nổi nữa, Viên Nhất Kỳ lần đầu tiên bật khóc.

Ở trong lòng ngực Kỳ Tĩnh, không hề khắc chế chính mình mà khóc nức nở.

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

2.

                                                                                                

Hồng Bội Vân đột nhiên tới, đã tối muộn rồi nhưng lại bảo mình tới chơi game cùng.

“Lên a, làm gì vậy chứ, Viên Nhất Kỳ?”

Viên Nhất Kỳ nhìn người bạn đang ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh, không chút hình tượng.

Hốc mắt có chút đỏ.

“Nghĩ cái gì vậy, Viên Nhất Kỳ, nhanh lên!” Hồng Bội Vân đá vào chân nàng.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người cả hai.

“Chị có tật xấu a.”

Viên Nhất Kỳ rốt cuộc cũng mỉm cười.

Cảm ơn.

“Hồng Bội Vân, trung lộ, nhanh lên.”

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

3.

                                                                                                

Nàng có bạn cùng phòng mới, là Dương Huệ Đình.

Nàng vẫn luôn rất thích chị ấy.

Bởi vì nàng cảm thấy Dương Huệ Đình rất giống mình.

Hai chú nhím làm thế nào để ôm nhau?

Bất quá là thức trắng đêm trong bóng tối.

Giúp nhau liếm láp miệng vết thương.

“Chị sẽ rời khỏi em sao?”

Viên Nhất Kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, Dương Huệ Đình biết được.

Không cách nào đặt ra một lời hứa hẹn, vậy nên chỉ có thể dùng một cái ôm để thay thế.

Trước khi ban mai xuất hiện, chị sẽ luôn ở bên cạnh em.

Cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa thì sẽ luôn ở bên nhau.

Loại chuyện cổ tích gạt người này, Viên Nhất Kỳ sớm đã không tin nữa.

Chị xem...

Khi bình minh ló dạng, tuyết đầu mùa tan đi.

Dương Huệ Đình vẫn sẽ rời khỏi Viên Nhất Kỳ…

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

4.

                                                                                                

Ban đêm là khoảng thời gian rất dễ sinh ra cảm giác buồn bã trong ngày.

Nếu không phải nhận được một cuộc điện thoại.

Viên Nhất Kỳ cũng sẽ không ra bờ sông tản bộ khi đêm đã khuya.

Gió lạnh thổi qua, Viên Nhất Kỳ quấn chặt áo khoác của mình.

Bất quá cũng tốt, ít nhất sẽ không nảy sinh chút thương cảm lung tung.

“Kỳ Kỳ có chuyện gì cũng có thể nói với chị a.”

“Quỳnh Quỳnh của chúng ta rất tốt.”

Gió ven sông xem ra cũng không quá lạnh.

Ít nhất chỉ nắm tay thôi cũng đủ ấm áp rồi.

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

5.

                                                                                                

“Này này này, đừng uống rượu khi bụng đói.”

Viên Nhất Kỳ giật lấy chai rượu trong tay Tả Tịnh Viện.

Rồi lại tự mình uống một ngụm lớn.

“Thật may là còn có em nha, bằng không chị cũng không biết phải làm thế nào.”

Bắt đầu nói nhảm rồi.

Viên Nhất Kỳ một phen bế Tả Tịnh Viện đang nằm liệt trên sô pha lên.

Tả Tịnh Viện lúc uống say rất nghe lời, chỉ là thích nói nhảm.

“Chị nói thật a, cảm ơn em nha.”

“… Im miệng, chị rất nặng a.”

Xem như báo đáp lại lần trước em uống say tới không còn biết gì rồi gục trong lòng chị đi.

Cũng cảm ơn chị.

Huynh đệ đồng cảnh ngộ.

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

6.

                                                                                                

“Lại cùng nhau tụ họp, chính là vui vẻ!” Tả Tịnh Viện nâng ly.

Mặt đỏ tới không còn hình dáng.

“Lại chuốc say em ấy rồi.” Thanh Ngọc Văn chỉ vào Tả Tịnh Viện mà cười lớn.

Rõ ràng mặt của bản thân cũng đã đỏ tới không ổn.

“Viên Nhất Kỳ uống đi, sẽ không có không vui chứ?” Thanh Ngọc Văn nhìn nàng.

Trong mắt là vui vẻ không hề che giấu.

“Uống!”

Viên Nhất Kỳ nâng ly uống cạn.

Xuyên qua tấm kính, Viên Nhất Kỳ nhìn thấy.

Cả ba người đều đã đỏ mặt.

“Vui vẻ lên, Kỳ Kỳ!”

Thanh Ngọc Văn uống say rồi.

“Được!”

Phải vui vẻ nha.

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

7.

                                                                                                

“Đệ đệ, có chuyện gì vậy?” Hứa Dương Ngọc Trác lớn tiếng bước vào.

Túi lớn túi nhỏ chen chúc nhau, and một Trương Hân.

Tình cảm ân ái tới rồi.

Viên Nhất Kỳ còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu khinh thường.

Đã bị Hứa Dương Ngọc Trác kéo vào trong lòng.

“Đệ đệ sao lại ngất xỉu, không có ăn uống đầy đủ sao?”

Hứa Dương Ngọc Trác từng chút vỗ nhẹ lưng nàng.

“Còn phải hỏi, khẳng định là không ăn uống đầy đủ.”

Trương Hân buông túi thuốc lớn trong tay xuống, còn có các loại thức ăn gọi bên ngoài.

“Cậu nói người khác? Trương Hân, chính cậu còn không phải?” Hứa Dương Ngọc Trác hét lên.

“Nói em ấy đi, nói mình làm gì...”

“Cậu cũng không tốt hơn là bao đi?”

“Mình vẫn tốt mà.”

“Cậu xác định?”

“Mình sai rồi sai rồi...”

...

Trái tim cũng trở nên mềm mại hơn một chút.

Ấm áp mà lại tràn ngập thiện ý.

                                                                                                

                                                                                                

-----------

                                                                                                

                                                                                                

8.

                                                                                                

“Tiểu Tửu nói muốn gặp mama của nó.”

Đoàn Nghệ Tuyền đùa nghịch móng vuốt của Whiskey.

“Chẳng lẽ không phải là chị muốn gặp em?”

Viên Nhất Kỳ tìm một cái chăn đắp lên người Đoàn Nghệ Tuyền.

Đoàn Nghệ Tuyền đỏ mặt, cũng không nói thêm câu nào.

“Nói đùa thôi.”

Viên Nhất Kỳ ngồi bên cạnh Đoàn Nghệ Tuyền, xoa đầu chị.

“Chính là chị muốn gặp em.” Đoàn Nghệ Tuyền cúi đầu, lỗ tai đều đã nóng rực.

“Có chuyện gì không vui sao?”

Viên Nhất Kỳ mở một chai bia đưa cho Đoàn Nghệ Tuyền.

Nhìn thấy hốc mắt của đối phương đã phiếm hồng.

Viên Nhất Kỳ yên lặng kéo chị vào lòng mình.

“Em ở đây.”

Em chia cho chị một ít ánh sáng, đừng khóc nữa.

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

9.

                                                                                                

Tưởng Thư Đình vẫn luôn là một đứa trẻ trong mắt Viên Nhất Kỳ.

Nhưng Tưởng Thư Đình vẫn không chịu thừa nhận bản thân là một đứa trẻ.

“Em hy vọng, chị cũng có thể nói với em những thứ khiến chị không thoải mái.”

Buổi tối hôm công diễn sinh nhật ấy.

Tưởng Thư Đình gửi WeChat.

Còn chưa kịp hồi âm.

Lại tới thêm một tin nhắn nữa.

“Là nghiêm túc, em không có trưởng thành nhanh như chị, nhưng em cũng đang cố hết sức để có đủ năng lực ở cạnh chị.”

“Tiểu hài…” Viên Nhất Kỳ ngẫm nghĩ một lúc, lại xóa đi.

“Ting~” Điện thoại rung lên.

Tưởng Thư Đình ấn mở tin nhắn trước.

“Trong lòng chị sẽ vĩnh viễn mang theo kiên nhẫn.”

Đi chậm một chút cũng không sao cả, chị sẽ chờ em.

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

10.

                                                                                                

“Tới chơi tới chơi!” Quách Sảng gõ cửa phòng nàng.

Mang theo một đám người ngồi xuống, “Chúng ta chơi trò chơi quốc vương đi.”

Ánh mắt của Quách Sảng khi nhìn mình khiến Viên Nhất Kỳ có lý do để tin tưởng.

Quách Sảng đang dụ dỗ nàng, hừ, loại trò chơi phải xem thiên mệnh này, mình đây mới không thèm sợ.

Viên Nhất Kỳ cùng Lâm Thư Tình ăn pocky.

Viên Nột Kỳ cùng Tưởng Thư Đình chóp mũi chạm chóp mũi hát một bài.

Viên Nhất Kỳ cùng Vương Dịch bên cạnh sexy dance.

Quách Sảng…

Rốt cuộc cũng tới Quách Sảng, hôm nay mình cũng không tin…

Quách Sảng và số 7, số 7 là ai?

Chính là bản thân mình, a, vậy cũng không sao cả.

Viên Nhất Kỳ hận a, trò chơi quốc vương chết tiệt…

Bất quá, nhìn một đám người trong phòng mình, Viên Nhất Kỳ cảm thấy,

Trái tim được lấp đầy.

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

11.

                                                                                                

“Cậu ấy là 1, em tin không?”

Nhìn Lâm Thư Tình trước mặt đang nhiệt tình ôm lấy Hồng Bội Vân lâu ngày không gặp.

Trong đầu Viên Nhất Kỳ đột nhiên nghĩ ngay tới những lời này.

“Aiya, cảm ơn huynh đệ đã chăm sóc chị ấy.”

“Rõ ràng là chị chăm sóc Viên Nhất Kỳ, bubu~” Lâm Thư Tình không phục.

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy rõ ràng chính là một đứa trẻ đang mặc vest.

Cười rộ lên.

“Đúng vậy, Tiểu Tình cổ linh tinh quái của chúng ta chăm sóc chị nhiều hơn một chút.”

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

12.

                                                                                                

Người kia thì sao…

“Lời chúc sinh nhật dành cho Thẩm Mộng Dao, chính là hy vọng chị ấy thân thể khỏe mạnh...”

Viên Nhất Kỳ xoay đầu đi.

Đối diện với ánh mắt dưới phần tóc mái đã được vén lên của đại tỷ tỷ.

Thứ đó sáng lên lấp lánh, đại tỷ tỷ ở trên sân khấu phát quang phát nhiệt.

Cười rộ lên.

Chị ấy cũng là ánh sáng của mình.

Là cực quang lướt qua sinh mệnh trong giây lát.

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

13.

                                                                                                

Mình ở giữa một mảnh tối tăm tìm kiếm ánh sáng.

Thật may mắn chính là,

                                                                                                

Mình đã tìm được rồi...

                                                                                                

                                                                                                

                                                                                                

End.
__________________________________________________________

                                                                                                

Công diễn sinh nhật hôm nay Quải Quải cũng nhận được thư và lời chúc của hầu hết những người trong fic rồi. Viên Nhất Kỳ, sinh nhật vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip