Nhiều CP - Uyển Bình Nam Lộ Lục Bách Hào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Số 600 Đường Uyển Bình Nam

---

Tác giả: 努力生活的山木.

Link gốc: https://shanmu871.lofter.com/post/3106b595_1cb38e939

__________________________________________________________

                                                                                                  

                                                                                                 

                                                                                                 

Cứu tử phù thương duyên nhật nguyệt, huyền hồ tế thế tục càn khôn.

Tôi là một sinh viên y khoa, hiện tại đang thực tập ở Trung tâm sức khỏe tâm thần, số 600 đường Uyển Bình Nam, thành phố Thượng Hải.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

1

                                                                                                 

Bệnh nhân giường số một luôn thích cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, ngoài miệng lẩm bẩm lầm bầm không biết đang nói cái gì.

Nàng là một bệnh nhân mắc chứng hay quên rất nặng, vẫn luôn cầm bút viết là để phòng ngừa bản thân quên mất những chuyện quan trọng.

Xuyên qua cửa kính, tôi nhìn thấy trên đất ngổn ngang đầy những trang giấy, mặt giấy được vẽ bằng bút nước màu lam, tuy dày đặc nhưng chỉ là lặp lại một câu.

“121, màu lam.”

Trên tủ đầu giường là bức ảnh nàng chụp chung với một nam sinh, nàng dựa vào lòng nam sinh mà cười xán lạn, mi mắt cong cong.

Đáng tiếc vị bệnh nhân tên Tạ Lôi Lôi này, cả đời cũng không thể nhớ lại ý nghĩa chân chính của tình yêu và dũng khí.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

2

                                                                                                 

Ngay khi cửa phòng số hai vừa mở liền tản ra một mùi hương ngọt ngào và béo ngậy, bệnh nhân giường số hai chuyên tâm không ngừng cho vào miệng từng ngụm bánh kem phô mai việt quất.

Nàng tên Đới Manh, trên bệnh án cho thấy nàng là một bệnh nhân mắc chứng cuồng ăn nghiêm trọng. Nhưng bệnh trạng của nàng cùng những người mắc chứng cuồng ăn vô độ bình thường lại bất đồng, nàng mỗi ngày chỉ ăn bánh kem phô mai việt quất.

Trong khung tự thuật của bệnh nhân chỉ có một câu.

“Tôi muốn ở trong nhân sinh của chị ấy vẽ lên một chiếc bánh kem phô mai việt quất tươi đẹp.”

Chỉ mong phô mai việt quất thơm ngọt có thể sưởi ấm trái tim đau khổ của nàng.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

3

                                                                                                 

Bệnh nhân giường số ba là một người kỳ quái.

Tất cả các mục kiểm tra và chỉ số đều bình thường, nhưng nàng cố tình ăn vạ bệnh viện sống chết không muốn rời đi.

“Xin chào, buổi sáng tốt lành.”

Nàng cùng tôi chào hỏi.

“Còn nhớ tôi không, tôi tên Tả Tịnh Viện.”

Bệnh nhân giường số ba cười với tôi, hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt bên miệng rất đẹp, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.

“Cậu biết Đường Lỵ Giai ở giường số tám đi, giúp tôi chuyển lời cho chị ấy, tôi phi thường hận chị ấy. Nếu muốn vứt bỏ tôi, tôi có thành quỷ cũng sẽ không buông tha chị ấy.”

Biểu cảm thiên chân vô tà, ngữ khí lại âm trầm đáng sợ.

Làm gì có chỗ nào mắc bệnh, bất quá chỉ là một đứa trẻ si tình mà thôi.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

4

                                                                                                 

Cảm xúc của bệnh nhân giường số bốn thật phấn khởi, nàng một bên thu thập hành lý của mình, một bên cùng tôi lải nhải.

“Cậu ấy mua một căn hộ ở Thượng Hải, rất nhanh sẽ đến đón mình về nhà.”

Nàng vỗ vỗ tấm nệm của bệnh viện, vẻ mặt ghét bỏ bộc lộ ra ngoài.

“Tấm nệm này không được, so với tấm nệm đắt tiền mà mình mua trước đây thật quá kém. Chờ khi đến nhà cậu ấy rồi, mình lại mua một cái, để cậu ấy cho dù ở bất cứ nơi nào cũng không thoải mái bằng ở nhà.”

“Nhưng không thể lại xóa bỏ ếch xanh lữ hành trên ipad, đó là do mình cực cực khổ khổ nuôi dưỡng, mình là có cảm tình với nó, không thể nói xóa liền xóa.”

“Đợi cậu ấy có thời gian, mình vẫn muốn mang cậu ấy đến Trường Xuân, ba của mình rất thích cậu ấy.”

Bệnh nhân giường số bốn, Phùng Tân Đóa, qua các triệu chứng lâm sàng được chẩn đoán đúng thật là mắc chứng hoang tưởng.

Chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, còn một kiếp nạn có lẽ vĩnh viễn không cách nào vượt qua.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

5

                                                                                                 

Phòng số năm có nhu cầu rất lớn đối với khăn giấy.

Tôi chỉ mới đứng ở nơi này năm phút ngắn ngủi, đã dùng xong một gói khăn giấy.

Bệnh nhân giường số năm một bên lau nước mắt, một bên duỗi tay lấy gói khăn giấy tiếp theo, tôi bước lên hai bước đưa khăn giấy cho nàng.

Nàng khóc nức nở cùng tôi nói lời cảm tạ, lập tức lại khóc ướt cả miếng khăn giấy đang cầm trong tay.

“Mình rất buồn a, bác sĩ.”

Nước mắt của nàng từng giọt chảy ra từ hốc mắt.

“Mình không biết phải làm sao bây giờ, em ấy tại sao phải sợ a, cho dù mình thích em ấy, vì để em ấy ở lại bên cạnh mình, mình cũng sẽ không nói cho em ấy biết.”

Bệnh nhân giường số năm, Nông Yến Bình, bệnh trầm cảm lại nặng hơn, tôi đánh một dấu trên bệnh án.

Trong hoài niệm của nàng, không có gì không thể nói, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

6

                                                                                                 

Bệnh nhân giường số sáu, Đoàn Nghệ Tuyền, trạng thái nhìn qua rất tốt.

Lúc tôi bước vào, nàng còn khí thế ngất trời mà ở trong phòng rèn luyện thân thể, đường cong khi tập giãn cơ rất đẹp.

“Bác sĩ, buổi sáng tốt lành.”

Trên trán nàng thấm một tầng mồ hôi mỏng, lúc cười lên để lộ hàm răng nho nhỏ lại hơi nhọn.

Tôi vừa định hỏi vài câu theo lẽ, lại nghẹn lời khi thấy nàng dùng ngón tay che miệng.

“Suỵt… Bác sĩ, cậu nghe…”

Tôi dừng chân nghiêm túc lắng nghe, trong phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng cười thanh thúy của nàng quanh quẩn.

“Em ấy lại bảo mình ngoan ngoãn rồi.”

Cho đến ngày nay, y học cũng không cách nào giải thích rõ nguyên nhân bệnh nhân mắc chứng ảo giác xuất hiện ảo giác.

Có lẽ, thật sự có một người ở nơi nào đó trên thế giới này bảo nàng ngoan ngoãn đi.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

7

                                                                                                 

Phòng số bảy không giống với những phòng bệnh khác.

Bất đồng với trạng thái tự do của những bệnh nhân còn lai, bệnh nhân giường số bảy bị trói chặt trên giường, khó có thể nhúc nhích, mu bàn tay đặt cạnh giường bê bết máu.

Nàng tên Viên Nhất Kỳ, là một bệnh nhân mắc chứng hưng cảm, khi phát bệnh cảm xúc tăng vọt, dễ chọc giận, tinh thần hưng phấn, có tính hung hăng cực đại.

“Bác sĩ.”

Giọng nói của nàng đang run rẩy, không biết là bởi vì tinh thần hưng phấn cao độ hay là do áp lực phải chống lại sự trói buộc dẫn đến.

“Em nhớ Trừ Tịch rồi.”

Nàng từ đó chưa từng đi Taikoo Li hay Disney lần nào nữa, cũng chưa bao giờ có được một quán cà phê mèo ở Trùng Khánh.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

8

                                                                                                 

Phòng bệnh số tám đặc biệt an tĩnh.

Tôi thấy được Đường Lỵ Giai trong lời của bệnh nhân giường số ba Tả Tịnh Viện.

Nàng rất gầy, một mình ôm chân ngồi trên giường mở to mắt phát ngốc, không nói một lời, vô thanh vô tức.

Nàng nhìn thấy tôi bước vào cũng không có phản ứng gì, thẳng đến khi tôi đem lời nói của Tả Tịnh Viện thuật lại cho nàng, mới cử động khóe miệng một chút.

“Tôi đã biết, bác sĩ.”

Nàng nói xong lại khôi phục dáng vẻ vô hồn, tôi lo lắng tiến lên hai bước, muốn kiểm tra tình trạng của nàng một chút.

“Tôi không có việc gì, bác sĩ, tôi quen rồi. Em ấy cả đời này, yêu cũng là tôi, hận cũng là tôi. Thành quỷ cũng sẽ không buông tha tôi, vậy em ấy vẫn là thành quỷ đi.”

Thế gian văn tự tám vạn chữ, chỉ có chữ tình đả thương người nhất.

Bệnh nhân số tám mắc chứng rối loạn lưỡng cực, cũng không biết ngày nào trong tương lai của nàng mới có thể lần nữa lĩnh hội được cảm xúc của người đang yêu.

                                                                                                 

                                                                                                 

-----------

                                                                                                 

                                                                                                 

9

                                                                                                 

Bệnh nhân giường số chín từ lúc rời giường liền bắt đầu quét dọn phòng bệnh.

Lúc tôi bước vào còn bị phun cồn khử trùng y tế khắp người.

“Không thể có bụi.”*

(* 灰 - hôi/khôi - bụi, màu xám...)

Nàng nghiêm túc nói với tôi.

Nàng tên Dương Băng Di, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đã nghiêm trọng đến mức cần phải dùng đến các yếu tố can thiệp và điều trị từ bên ngoài.

“Cái gì cơm hữu, cái gì lựa chọn thứ nhất, gạt người.”

Nàng đột nhiên lại ngồi xổm xuống phun cồn, cầm khăn bông hung hăng chà lau mặt tủ đầu giường đã sáng đến độ có thể soi được bóng người.

“Rác rưởi.”

Có lẽ chỉ có thể chờ đến khi Khôi của nàng đến ôm nàng một cái, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của nàng mới có thể thật sự chữa khỏi đi.

                                                                                                 

                                                                                                 

-----------

                                                                                                 

                                                                                                 

10

                                                                                                 

Bệnh nhân số mười vẫn luôn xuất hiện tình trạng nôn khan.

Rõ ràng đã gầy như que củi, nhưng vẫn không chịu ăn chút gì, chỉ ôm Thiên Mao Tinh Linh lăn qua lộn lại hỏi.

“Thiên Mao Tinh Linh, Dương Thanh Dĩnh là ai?”

Bệnh án cho thấy bệnh nhân bởi vì ăn lượng lớn que cay khiến dạ dày phản ứng kịch liệt mà nhập viện, qua kiểm tra lại phát hiện bệnh nhân mắc chứng biếng ăn tâm lí.

Có lẽ que cay ở trong lòng nàng có ý nghĩa không giống bình thường đi.

Tôi nhìn bệnh án giường số mười không khỏi thở dài.

Lâm Gia Bội a Lâm Gia Bội.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

11

                                                                                                 

Từ Huệ Linh giường số mười một bệnh tình tái phát.

Chứng ảo tưởng vốn khó có thể khống chế, hơn nữa trạng thái của bệnh nhân giường số mười một thập phần không ổn định, cho tới nay nàng luôn là một vị bệnh nhân khiến cho nhóm bác sĩ đặc biệt đau đầu.

“Từ Sở Văn! Em trở về rồi!”

Nàng thậm chí còn không nhận rõ tôi.

“Chị hôm qua đã trở về Trùng Khánh, mang Qua Tử đi xem công diễn, còn đến trung tâm sinh hoạt, đi xem nơi chúng ta ở trước đây.”

Nàng cười lên rất đẹp, đôi mắt phát ra ánh sáng, là biểu tình của nữ hài tử khi nhìn thấy người mình thích.

“Chúng ta vẫn là bạn tốt sao? Tốt nhất trên thế giới sao?”

Tôi gật gật đầu, nhìn đôi mắt nàng càng ngày càng sáng, chậm rãi rời khỏi phòng.

Bất quá chỉ là một giấc mộng dài đã bắt đầu.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

12

                                                                                                 

Bệnh nhân giường số mười hai luôn ngồi một mình bên cửa sổ nhìn đám đông tới lui dưới lầu.

Nàng là một điển hình của chứng tự kỷ, cự tuyệt hết thảy mọi giao lưu với thế giới bên ngoài, khuyết thiếu nghiêm trọng các loại tiếp xúc tình cảm với người khác, chỉ lặp lại một loạt hành vi mang tính nghi thức.

Hành vi mang tính nghi thức của giường số mười hai biểu hiện ở việc vỗ tay, nàng sẽ một bên vỗ tay, một bên mặc niệm lặp lại một câu.

“Cậu chụp tam mình chụp tam, Ngọc Tử yêu nhất Tô Sam Sam.”

Bệnh nhân giường số mười hai tên Tô Sam Sam, vị này có biệt danh là người của Ngọc Tử, hẳn là một người rất quan trọng với nàng đi.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

13

                                                                                                 

Y tá nói cho tôi, bệnh nhân giường số mười ba vẫn luôn đi lại không ngừng trong phòng bệnh.

Tôi vừa mới bước vào phòng bệnh, nàng liền nôn nóng chạy đến trước mặt tôi.

Nàng mắc chứng rối loạn lo âu, bệnh án cho thấy là vì căng thẳng từng đợt kéo dài làm xuất hiện triệu chứng lo âu khẩn trương, tâm phiền ý loạn, đối với những sự việc bất hạnh dai dẳng hoặc những mối nguy hiểm không thể lường trước nào đó, lo lắng quá mức.

“Bác sĩ, tôi vẫn là không yên tâm.”

Biểu tình trên mặt nàng đều là sợ hãi bất an.

“Tuy rằng em ấy nói tôi không thể rời khỏi em ấy, người theo đuổi em ấy cũng nhiều, nhưng một là không có thích em ấy bằng tôi, hai là không đáng yêu như tôi, ba là dáng người không tốt bằng tôi, bốn là sẽ không làm nũng giống tôi, năm là không cao như tôi.”

Nàng dừng một chút, biểu tình bất an dần dần giảm xuống, khóe miệng thoáng mỉm cười, ngữ khí cũng trở nên hòa hoãn.

“Bác sĩ, em ấy không có tôi không được.”

Tôi yên lặng rời khỏi phòng bệnh số mười ba, chỉ mong bệnh nhân số mười ba Dương Diệp vĩnh viễn có thể tìm được phương pháp giảm bớt chứng lo âu của bản thân.

                                                                                                 
                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

14

                                                                                                 

Bệnh nhân giường số mười bốn là mới nhập viện.

Thời gian bị bệnh của nàng khá dài, mức độ cũng tương đối nghiêm trọng, lúc trước vẫn luôn ở bệnh viện khác tiến hành điều trị, hôm qua mới chuyển viện đến đây.

Tôi vừa mới bước vào phòng bệnh, bệnh nhân giường số mười bốn liền mỉm cười với tôi.

“Cậu là bác sĩ sao?”

Tôi gật gật đầu, cẩn thận đọc tờ mô tả tình trạng bệnh trên hồ sơ bệnh án.

“Nụ cười của Đình Đình-san ở trong lòng mình là vị trí thứ nhất.”

Nàng đột nhiên nói với tôi, vẻ mặt ôn nhu mang theo một chút ý cười, vừa dứt lời, lại thay đổi một vẻ mặt khác, trên mặt nàng hiện lên vẻ khinh thường cùng khinh miệt.

“Việc đó xác thật là không thể nào chú ý.”

Tôi lại cúi đầu xem bệnh án lần nữa.

Lý Nghệ Đồng, hai nhân cách phân liệt, bệnh nhân trong cùng một thời gian trải nghiệm đến hai bản thân khác nhau, do đó biểu hiện thành những đặc điểm về thân phận, cá tính và hành vi hoàn toàn khác nhau.

                                                                                                 

                                                                                                 

----------

                                                                                                 

                                                                                                 

Cởi chuông vẫn cần người buộc chuông, tâm bệnh vẫn cần tâm dược.

                                                                                                 

Tôi là một sinh viên y khoa, hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ thực tập của tôi, ngày mai tôi sẽ chính thức trở thành một bác sĩ, nhận chức ở Trung tâm sức khỏe tâm thần, số 600 đường Uyển Bình Nam, Thượng Hải.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

End.
__________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip