"Perth!"
"Perth. Tỉnh lại. Anh xin em. Tỉnh lại cho anh."
"Perth!"
...
"Saint. P'Saint. Anh tỉnh lại đi." Saint lúc được Perth gọi còn tưởng mình vẫn còn đang nằm mơ, cậu thất thần nhìn người trước mặt đang lo lắng nhìn mình, trong lòng bỗng ấm áp lạ thường. "P'Saint, anh ngủ mơ thấy ác mộng sao?" Perth mới về, trong nhà sáng đèn, đang không thấy Saint thì nghe thấy âm thanh rên rỉ từ phía sô-pha. Cậu lập tức thả đống đồ trong tay xuống, tiến lại gần nơi phát ra âm thanh. Saint nằm trên sô-pha, người co lại thành một khối. Mắt nhắm nghiền nhưng miệng không ngừng lẩm bẩm gọi tên cậu. Thấy không ổn, Perth ngồi xuống bên cạnh rồi lay Saint dậy. Thấy Saint mở mắt nhưng vẫn còn mang vẻ hoang mang sợ hãi, cậu liền dang tay ôm lấy Saint."Đừng sợ, đừng sợ. Có em ở đây rồi, P'Saint."Saint từ trong vòng tay ấm áp thoát ra, nhìn chằm chằm vào Perth, run rẩy cất giọng: "Perth, em không sao chứ? Em chảy rất nhiều máu. Anh rất sợ. Rất sợ...""Đừng sợ... em không sao mà. Em không bị gì cả." "Nhưng em chảy rất nhiều máu. Em vì bảo vệ anh nên mới bị tai nạn. Anh xin lỗi. Perth. Em không cần bảo vệ anh. Anh lo được mà."Perth lần nữa kéo Saint vào lòng, đặt cằm Saint lên vai mình, khẽ vuốt nhẹ sau lưng Saint để Saint vơi bớt căng thẳng."Chẳng phải em đã lớn, đã có thể bảo vệ anh sao? Em không còn là thằng nhóc trốn sau lưng anh nữa. Em muốn trở thành chỗ dựa cho anh."Perth thủ thỉ bên tai Saint, âm thanh dịu dàng kiên định quẩn quanh cùng mùi The Noir 29.
Saint chưa tỉnh mộng.
Perth bị tai nạn, di chứng mất trí nhớ còn chưa khôi phục, làm sao có chuyện thân thiết ân cần với Saint thế này?
Saint nghiêng đầu nhìn Perth. Tóc đầu đinh cùng làn da bánh mật khoẻ mạnh.
Đúng là mơ."P'Saint?"Một giọt nước mắt lăn khỏi vành mắt của Saint, rơi xuống: "Ừ. Anh biết rồi Perth.""Nên cho anh mơ như vậy thêm một chút thôi. Được không?"Người đang ôm lấy cậu không nói gì cả. "Em biết không. Lúc thấy em ngất đi trước mắt anh. Anh đã trả lời em rồi. Nhưng bây giờ chỉ cần em khoẻ lại dù anh phải trả giá thế nào, anh cũng chấp nhận."Vòng tay ấm áp ôm lấy Saint dần dần lạnh đi, rồi tan biến. Saint lại rơi vào một mảnh lạnh giá. Không biết qua bao lâu, Saint mới chậm chạp mở mắt. Lặng lẽ lau đi vệt nước mắt chảy dài trên má. Chỉ là mơ mà thôi....Perth thất thần đứng trên cầu thang. Trong tay còn đang cầm theo một chiếc chăn mỏng. Cậu chỉ cảm thấy Saint vừa nói mơ vừa khóc rất... đáng thương. Saint dường như còn rất lạnh, nên anh ấy mới run rẩy như thế đúng không. Vậy là Perth quyết định đi lấy chăn cho Saint. Cậu lo lắng. Có thứ gì đó trong lòng không chịu được. Muốn làm gì đó cho Saint. Nhưng khi thấy Saint tự tỉnh lại, tự lau nước mắt, trong lòng Perth có chút không vui. Saint không cần sự chăm sóc của ai cả, phải không? Anh ấy luôn độc lập và tự làm được tất cả mọi việc. Nếu xuất hiện bây giờ, không khéo sẽ làm anh ấy cảm thấy cậu đang tỏ ra thương hại không biết chừng. Vậy là Perth quay ngược về phòng cất chăn, rồi chui vào phòng tắm.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip