92-TÌNH DƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Phoenix rời khỏi phòng hiệu trưởng trực tiếp đi đến lớp độc dược vừa đi vừa mở mục lục coi loại độc dược nào phải điều chế hơi hơi sửng sốt một chút.

Là tình dược.

Có lẽ là bởi vì sắp chế tình dược, Hermione thao thao mà nói, mà ngày thường chuyên kiếm thêm điểm cho Slytherin Phoenix lại hết sức trầm mặc.

Sau khi giáo sư Slughorn chế thành công tình dược ông cũng không buông tha học trò cưng ngày hôm nay luôn thất thần. Làm trò trước mặt mọi người mặt đầy tươi cười mời Phoenix đứng ở phía trước.

"Longbottom tiểu thư, đánh giá tình dược này một chút." Hắn cười tủm tỉm mà chắp tay sau lưng, ưỡn bụng to.

Phoenix chỉ có thể đến gần một chút, chính là vừa một bước, đập vào mặt là mùi bạc hà bay xung quanh nó.

"Đặc điểm lớn nhất của tình dược là hơi nước bay lên dạnh xoắn xoắn ốc càng quy luật, phía trên lớn phía dưới dần thu nhỏ lại chứng minh hiệu quả của dược càng lâu." Nó khô cằn mà nói.

Chính là giáo sư Slughorn cũng không thỏa mãn, cổ vũ Phoenix nói ý tưởng của mình với tình dược, thậm chí mịt mờ nói giỡn nói rất muốn biết hương vị mà nó ngửi được là mùi gì.

Trong lớp bỗng nhiên trở nên thực an tĩnh, không riêng gì Slytherin, ngay cả Gryffindor đều đem đồ vật trong tay ngừng lại, bọn họ ánh mắt thẳng tắp nhìn qua lại Phoenix cùng Draco.

Phoenix nghe được chính mình thanh âm lạnh lùng phi thường bình tĩnh chính là lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh: "Trên thế giới này duy nhất không thể làm giả chính là tình yêu. tình dược không thể tạo tình yêu, mặc kệ là thích hay không, đều không thể dùng tình dược để bình luận."

"Tình dược có thể phán đoán tâm ý." Một cái Gryffindor đứng hàng phía trước lầu bầu một câu.

Phoenix nghe được giọng nó trở nên chua ngoa, hùng hổ doạ người: "Sau đó thì sao? Chẳng lẽ thích liền nhất định có thể ở bên nhau sao?"

Bởi vì sự tình tình dược, Phoenix liền không có tâm tình tốt. Con người đều có thói quen đem hi vọng của mình gửi vào một số đồ vật nhưng mà nó đối với việc này đã ăn đau khổ mấy lần rồi.

Thậm chí có mấy Hufflepuff làm trò chỉ trích nó không nên đối với con của một Tử thần Thực tử nhớ mãi không quên.

"Tôi rất vui lòng đem những lời này chuyển cho ông Malfoy." Phoenix âm trầm mà cười rộ lên, Blaise đánh giá nói nó sau khi chia tay Draco học được ỷ thế hiếp người.

Phoenix không có nhiều tâm tư như vậy để ý cái này,bắt đầu nghiên cứu quyển sách Dumbledore giáo sư đưa cho mình thời điểm nó đọc lần thứ ba ẩn ẩn đã có một liên tưởng, ước chừng đã biết vật chứa tiếp theo của chúa tể hắc ám là gì. Chính là trong quá trình, nó biết đến một sự việc không mong muốn biết được cũng giống như giáo sư.

Arvada lấy mạng sở dĩ bị xưng là cấm chú nguyên nhân không riêng gì vì lực sát thương lớn, rốt cuộc còn có rất nhiều bùa chú có thể khiến người tử vong. Chân chính khiến người sợ hãi chính là khi giết chóc thi linh hồn người thi chú cũng sẽ bị rách, khi giết chóc thành nghiện là lúc linh hồn rách nát không thể cứu chữa.

Mà cấm thuật hồn khí, còn là tự phân liệt linh hồn chế thành.

Y theo lý luận, có lẽ năm đó chúa tể hắc ám lựa chọn một biện pháp mà xưa nay không ai dám thử đó là tách linh hồn trong lúc giết người.

Phoenix nghĩ vậy, cũng không biết phải nói vị xưng là thiên tài chúa tể hắc ám rốt cuộc là cơ trí hay là ngu xuẩn. Bất quá từ chính cái tên hắn tự đặt cho mình cũng có thể nhìn ra, khi theo đuổi nguyện vọng trường sinh mà quá u mê sẽ sinh ra kết quả như thế này.

Bất quá, chân chính làm Phoenix hoài nghi chính là liên hệ giữa Harry và chúa tể hắc ám.

Bởi vì thật sự quá chặt chẽ, chặt chẽ giống như Harry là một chúa tể hắc ám khác.

Nhưng là khả năng nó có thể nghĩ đến là giống như năm nhất giáo sư Quirrell cùng một thân thể nhưng hai linh hồn trú ngụ, tuy rằng tình trạng của Harry có chút khác nhưng vẫn có sự tương đồng.

Bài vở lớp 6 khá nặng nhưng đối với Phoenix cũng không khiến nó phải cố hết sức nó vẫn luôn rất nhẹ nhàng với chuyện bài vở.

Hôm nay, nó phá lệ ngồi trên sô pha bên cạnh lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung Slytherin lười biếng mà đắp thảm sưởi ấm.

Có lẽ là bởi vì Phoenix ngồi ở chỗ này Parkinson mang theo tuỳ tùng cũng lại đây, bắt đầu bốn phía khoe ra lễ đính hôn đã được chuẩn bị. Cô ta ngồi bên cạnh Phoenix nói từ bà Malfoy đưa cho mình trang sức gia truyền gắn ngọc hồng lại nói đến áo cưới xa hoa, đến người sẽ tham gia.

Thậm chí mịt mờ tỏ vẻ, vị đại nhân kia cũng sẽ hãnh diện, tham gia chuyện vui của gia tộc Malfoy cùng Parkinson gia tộc.

Nhưng Phoenix một chữ cũng không có nghe hiện tại trong đầu loạn cực kỳ, nó bức thiết hy vọng có một người tới chứng minh suy đoán, hoặc là muốn đem những lời này cùng chia sẻ.

Nhưng, không thể là Hermione, trước mắt Hermione tuyệt đối không tiếp thu được cái suy đoán này, cho dù là suy đoán cũng không thể. Harry là hy vọng của mọi người, nếu hy vọng đó giờ lại là lời nói dối của vị phù thủy ánh sáng mà họ luôn sùng bái thì sau khi dập tắt hi vọng chính là vực sâu bóng tối.

Chính là, trừ bỏ Hermione, ai cũng không thể nói được. Không, hẳn là như thế người đầu tiên mà nó muốn chia sẻ lại là người mà nó không thể chia sẻ được,.

Phoenix đứng lên, nếu tâm tình không tốt liền sẽ đi tháp cú mèo tháp đi một vòng, ngắm nhìn phương xa.

Chẳng qua lúc này, không nghĩ tới sẽ gặp được Draco,người vẫn đầy mồ hôi, chật vật chưa bao giờ thấy.

Draco cũng dựa vào trên mặt tường, hơi hơi ngửa đầu, nhìn màn đêm phát ngốc. Hắn tư thái hiếm thấy chật vật, nhưng trong cặp mắt màu xanh xám lại lộ ra kiên định nóng bỏng làm Phoenix vô cớ hoảng hốt.

"Cậu cũng ở chỗ này." Đối phương nhàn nhạt nói, tựa hồ cũng không để ý bị Phoenix nhìn thấy chật vật như vậy.

"Ân." Phoenix tìm địa phương ngồi xuống, "Trong lòng loạn đến hoảng, cho nên đi lên thổi gió mát."

Draco cười nhạo một tiếng: "Nhìn dáng vẻ chúa cứu thế cũng không có thắp sáng phương hướng." Hắn tựa hồ lại biến thành bộ dáng không quan tâm, cái này ngữ khí quen thuộc làm Phoenix có chút muốn rơi lệ.

"Cũng thế cũng thế." Nó phản kích nói, không nghĩ tới sau đó Draco lại ngồi xuống bên cạnh Phoenix.

"Vị đại nhân kia ——" hắn nheo mắt, thân thể hơi hạ, có vẻ càng thêm thon dài,cằm nhòn nhọn cùng cổ thon dài hợp thành một độ cung mỹ diệu, "Mình xem qua vô số lần hắn trừng phạt người nhanh mồm dẻo miệng, nhẹ nhất chính là rút đầu lưỡi, nặng nhất......" Hắn chưa nói xong, nhưng trong giọng nói mang ý không sao cả cùng ẩn ẩn mà hưng phấn làm Phoenix hoảng hốt.

Chỉ là thân thể phản ứng lại là phản xạ có điều kiện, nó hừ lạnh một tiếng: "Nói như vậy, ta thật ra phải đợi ——"

Giây tiếp theo, Draco duỗi tay bịt kín môi: "Longbottom, cậu không cần quá xem trọng mình."

Hắn trước nay, không có một giây đồng hồ thôi hy vọng cậu ấy không chiến đấu phía trước .

"......" Đáng tiếc, Phoenix cũng không có lộ ra thần sắc cảm động, sắc mặt trở nên phi thường —— khó coi, "Malfoy, không cần dùng cái tay thối của cậu che miệng mình!"

Tốt rồi Draco nhìn cô bạn gái không hiểu phong tình, trước nay đều là bộ dáng này, chính là hắn trước nay cũng cực kỳ yêu thích bộ dáng này của cậu ấy. Nghĩ vậy, đôi mắt Draco mềm xuống ánh mắt như vậy Phoenix đã bao lâu không có thấy?

Tựa như Lucius nói, mỗi một Malfoy đều phải tính toán bàn cờ, mà phương thức chơi cờ Draco thích nhất, lại là trước nay không được người thích.

Draco nghĩ vậy, lại có chút khổ sở, hắn chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ phải xin lỗi Phoenix, nhưng là, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng hắn phải xin lỗi Phoenix.

"Đá gia truyền của gia tộc Malfoy không phải màu đỏ." Hắn đột nhiên thình lình mở miệng, ánh mắt sáng quắc, phi thường nghiêm túc.

Phoenix bị ánh mắt nhìn đến chột dạ, tuy rằng hai người sớm đã chia tay, hơn nữa mỗi ngày bên người có Parkinson chán ghét lải nhải, nhưng điều Phoenix chưa từng có hoài nghi một chút là Draco thay lòng đổi dạ.

Nó đương nhiên biết đá gia truyền của gia tộc Malfoy không phải màu đỏ, loại màu sắc này sao có thể là đồ gia truyền của gia tộc quý tộc như nhà Malfoy được, cũng chỉ có Parkinson ngu ngốc mới có thể tin tưởng.

"Mình, mình biết." Nó bị ánh mắt nhìn đến lắp bắp, chỉ có thể chần chờ gật đầu.

Draco giống như buông xuống một chuyện lớn nhẹ nhàng thở ra, lại đi về phía sau. Bộ dáng hắn đi bộ mấy năm nay Phoenix nhìn thường xuyên, mang theo một loại dũng khí không chút sợ hãi.

Draco như vậy làm Phoenix ẩn ẩn bất an, muốn hỏi cái gì thì ngay cả lập trường hỏi đều không có.

"Cậu, còn nhớ chúng ta đã ước định cái gì không?"

Ước định? Bọn họ ước định rất nhiều, nhưng nó lại lập tức nghĩ tới cái quan trọng nhất. Đối với Slytherin, quan trọng nhất điều đó. Ngay lúc đó ước định,ngay cả khi không có đối phương, cũng nhất định phải sống sót.

Nó bị những lời này của Draco làm sợ tới mức giật mình, lập tức tóm lấy một cánh tay của Draco khi cầm vào cổ tay, nó lập tức phát hiện, nửa năm qua, cậu ấy đã gầy đi không ít.

"Cậu đừng làm mình sợ." Phoenix chưa từng gặp qua bộ dáng không sao cả như vậy của Draco, cảm giác như nhịp tim vọt lên tới tận cổ "Cậu chính là con trai độc nhất của gia tộc Malfoy,mình không tin ngài Malfoy sẽ ——"

Draco cười cười, đôi mắt ôn nhu tràn đầy như muốn tràn ra: "Ý mình chỉ là nói, khoảng thời gian trước mẹ của Nott chết khi đi chấp hành nhiệm vụ, cha của Nott liền đi theo."

Phoenix nhớ tới Nott khoảng thời gian trước luôn không thấy bóng người mím môi, tạm thời tin cái lý do này , sau một lúc lâu mới phản ứng lại, gương mặt đỏ bừng: "Mình và bà Nott không thể so sánh!"

Draco cười rộ lên,bộ dáng vui vẻ cực kỳ : "Như thế nào không có." Hắn chỉ vỗ vỗ cánh tay Phoenix: " người nhà Malfoy một khi đã nhận định một người, sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ."

"Sẽ không thay lòng mà một tháng sau liền trở thành con rể Parkinson?" Phoenix cười lạnh một tiếng, vì hắn giả bộ cảm thấy buồn cười.

Tưởng tượng đến ôn nhu cùng những lời âu yếm thậm chí tất cả hồi ức sau một tháng đều trở thành một mảng phế tích trong trí nhớ, nó liền nhịn không được đem lửa giận hướng Draco.

Không nghĩ tới lúc này, Draco cũng không có phủ nhận, mà đứng lên, Draco như vậy từ góc độ Phoenix nhìn lại có vẻ mảnh khảnh đến đáng sợ.

Hắn cười cười: "Phoenix, cậu nhất định phải nhớ kỹ lời mình nói a."

Chờ đến bóng dáng thon dài kia biến mất ở cầu thang xoắn ốc, Phoenix mới thống khổ mà ôm đầu.

Nó huýt sáo, gọi tới tiểu thư Villa, tính cảnh giác của con mèo này phi thường mạnh, gần đây luôn là ru rú trong nhà, còn yêu quý sinh mệnh hơn mấy kẻ xảo quyệt. Nó ôm tiểu thư Villa, cảm thấy vấn đề hiện giờ bối rối lại nhiều thêm một cái.

Harry có thể là hồn khí cuối cùng của chúa tể hắc ám, mà Draco đáng chết hỗn đản lại mưu đồ bí mật gì?

Phoenix cũng không chờ được đáp án, mà là từ trong miệng tiểu thư Villa tiếp nhận một thư mời thoang thoảng mùi nước hoa.

Trước tiệc tối đêm giáng sinh, giáo sư Slughorn lại tổ chức lên buổi yến hội gặp mặt truyền thống của thầy ấy.

Chỉ là lúc này Phoenix sáng suốt lựa chọn Blaise là bạn đi cùng, nếu lại tìm Cedric, cũng chỉ tăng xấu hổ thôi.

Năm nay rất nhiều người đều lựa chọn ở lại khi tuyết trắng bao trùm đỉnh nhọn lâu đài rất nhiều người đều sáng suốt cho rằng, có lẽ mấy đứa trẻ ở Hogwarts sẽ là lựa chọn an toàn nhất.

Yến hội của giáo sư Slughorn diễn ra vào đêm trước ngày giáng sinh. Phoenix tỉnh lại do tối hôm trước quên kéo màn ngủ màu xanh và bạc ra khiến cho màu trắng của tuyết ánh vào trong phòng ngủ . Nó mặc váy ngủ rồi đi xuống, đây là váy ngủ Draco đưa cho nó, màu bạc, dán ở trên da thịt làm nó nhớ tới ánh mắt ôn nhu của hắn khi nhìn nó.

Phoenix đem mặt dán lên cửa kính lạnh băng muốn dùng cách này làm mình bình tĩnh lại.

Hết thảy đều giống như trong mộng. Chúa tể hắc ám trở về, nó cùng Draco chia tay, còn có những bí mật không thể nói, hết thảy đều như là giấc mộng.

Mới vào Hogwarts Phoenix không thể tưởng được chính mình sẽ trải qua việc này nhưng hiện tại Phoenix không hối hận trải qua những việc đó.

Nếu đây hậu quả của việc chính mình gặp Draco, yêu Draco thì những trả giá này có đáng là gì.

Nó lấy ra ngọc bích Draco đưa mình vào năm hai , bỗng nhiên ở trong gương nó thấy được ánh mắt tùy hứng của chính mình. Parkinson cùng Malfoy sẽ đính hôn vào ngày mai, từ ngày mai trở đi chàng thanh niên đó liền không thuộc về mình.

Mặc kệ là vì gia tộc hay là vì ích lợi, mặc kệ là bởi vì cái gì, bọn họ đều không hề ở bên nhau.

Nếu đã là như thế này, như vậy hôm nay chính mình tùy hứng một hồi thì sao đâu? Lại tùy hứng một lần đeo trang sức mà hắn đưa cho mình đi tham gia yến hội cuối cùng có hắn.

Tiểu thư Villa nhảy lên bả vai Phoenix, con mèo này đã bị Phoenix chăm béo tốt mập mạp, nó có chút không chịu nổi trọng lượng, nhẹ mắng một tiếng, làm mèo nhảy xuống.

Mèo nhỏ lười biếng mà nhìn nó, mang theo một tia bất mãn, Phoenix tùy tay ném cho nó một ít đồ ăn của mèo lấy ra đũa phép bắt đầu trang điểm, đứng trước gương tỉ mỉ tinh tế mà trang điểm.

Yến hội sẽ bắt đầu từ chạng vạng, bắt đầu từ truyền thống quý tộc anh,khi mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây sẽ bắt đầu thời gian tiệc tùng ca hát của mình.

Vị giáo sư già này thật ra có vài phần can đảm, đem yến hội tổ chức ở đêm giáng sinh cũng không sợ không có người tham gia.

Nó trang điểm xong cũng không có thay lễ phục, Phoenix trong lòng luôn có một cây châm cũng không phải do Dumbledore mang lại mà là Draco.

Mấy ngày trước thân ảnh Draco gầy ốm, mệt mỏi luôn như có như không lướt qua trong đầu nó.

Cùng lúc đó, đồng dạng phiền não còn có Pansy.

Pansy đang cùng Daphne ở trong phòng của mình, một nghỉ liền về trang viên Parkinson chuẩn bị lễ đính hôn tuy rằng người sắp trở thành chú rể Draco biểu hiện không vui vẻ như mình tưởng tượng tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng, một khi gia tộc Thuần Huyết đính hôn như vậy cô dâu được chọn liền không thể nghi ngờ.

Chính là Pansy vẫn sợ, kéo Daphne không thôi oán giận. Tuy rằng tự cao tự đại, tuy rằng nó khinh thường gia tộc Longbottom, nhưng chỗ sâu trong nội tâm so với ai khác đều rõ ràng,tình cảm Draco đối với Longbottom.

Nó và Draco cùng nhau lớn lên xem quen thói kiêu căng, không coi ai ra gì của Draco, từ năm tuổi đến 17 tuổi này thái độ Draco đối đãi người khác đều không thay đổi, nó vẫn luôn cho rằng như vậy Draco sẽ thuộc về nó, ngay cả khi Draco đối xử với nó không khác với những người khác, nhưng vẫn tin chắc Draco sẽ thuộc về nó.

Thẳng đến khi Longbottom xuất hiện.

Draco thay đổi làm mọi người giật mình, mà thay đổi như vậy càng làm Pansy ghen ghét đến sắp nổi điên. Ngay cả khi ngày mai là ngày bọn họ đính hôn nhưng trong nội tâm không có một chút vui sướng —— đúng vậy,đối ngược với niềm vui sướng hay mang ra khoe khoang với Phoenix nó cảm thấy hết thảy đều là một giấc mộng, lập tức, chỉ cần giây tiếp theo, mộng liền sẽ tỉnh.

lễ phục màu trắng chỉnh tề treo trên đầu giường, Pansy mặc áo ngủ nằm trên gối của Daphne nắm chặt đôi tay bại lộ nội tâm bất an: "Daphne, cậu nói nói cái kia Longbottom vì cái gì không đáp ứng Diggory? Bọn họ —— hừ, thật ra nghèo xứng đôi." Giọng nói của nó khắc nghiệt.

Làm bạn của Pansy nhiều năm Daphne phi thường rõ ràng tâm sự Pansy .

Nó thở dài, mấy năm nay tuy rằng tiếp cận vị đại tiểu thư tự đại kiêu ngạo có suy tính riêng nhưng hai người có tình nghĩa người khác không hiểu được. Tuy rằng toàn bộ Hogwarts đều rõ Draco đối với Pansy cũng không có tình cảm, nhưng nó vẫn hy vọng người bạn từ bé đến lớn có thể đạt được hạnh phúc.

"Nếu Longbottom cùng Diggory ở bên nhau nói, mình nghĩ Draco liền sẽ hết hy vọng." Nó một câu nói toạc ra tâm sự Pansy.

Pansy thẹn quá thành giận nói: "Mình, mình mới không sợ ——"

"Đúng vậy,vợ chồng gia tộc Thuần Huyết đều như vậy không có tình cảm cũng vẫn sẽ ở với nhau, có phải hay không, Pansy?" Daphne nói: "Cậu có phải nghĩ như vậy hay không, nhưng nếu có một cách làm được triệt để? Làm Draco hết hy vọng."

Nó trầm mặc Pansy tuy rằng luôn miệng nói Draco đã không thích Phoenix, tuy rằng luôn có bộ người chiến thắng, nhưng ngay cả bà Parkinson đều mơ hồ biết con rể tương lai của mình tâm tư cũng không đặt trên người con gái mình.

Chính là, thật sự có phương pháp sao? Nó ngẩng đầu, nhìn Daphne, ánh mắt mang theo một tia chờ đợi.

Daphne ho nhẹ một tiếng, từ trong tay áo móc ra một bình nhỏ chứa chất lỏng trong suốt, đưa cho Pansy: "Xuân dược."

Pansy ngẩn người,.

"Mình trộm từ phòng của cha mình ——" chưa nói xong, Pansy liền hiểu.Cũng có chút ngượng ngùng mà xoa chóp mũi, phải đặt xuân dược ở phòng ngủ,này ngang với Daphne trực tiếp nói cho Pansy, ông Greengrass đối với bà Greengrass cũng không có cái gì,phương diện nào đó cần có dược hỗ trợ......

Pansy thấy vậy lập tức liền hiểu ý đồ Daphne.

"Cậu muốn mình ——" Pansy đè thấp thanh âm, tuy rằng cũng có vài phần can đảm, nhưng loại chuyện này chưa từng nghĩ tới.

"Mình đưa dược cho cậu, có đưa cho hay Longbottom hay không lựa chọn ở cậu." Daphne bình tĩnh nói, người vẫn luôn đứng phía sau Pansy lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, "Pansy, đây là hôn nhân của cậu, cậu chỉ muốn giữ gìn nó mà thôi."

Nếu hạ dược Longbottom, đem cô ta cùng Diggory ở một chỗ, đối mặt với nữ sinh mình thích nếu Diggory còn không làm gì thì cũng không phải Diggory.

Pansy tinh tế cân nhắc một trận, cắn răng một cái: "Mình đã biết."

Đêm nay trong yến hội,việc nó cần phải làm là đem Longbottom cùng Diggory ở một chỗ.

Daphne hơi hơi gật gật đầu, ôm bạn tốt: "Như vậy, mình muốn Draco hết hy vọng."

Thuần Huyết bọn họ, trừ bỏ huyết thống để ý nhất đối với vợ chồng là trinh tiết.

Cho nên đại bộ phận gia tộc Thuần Huyết quan hệ thông gia đều được định đoạt khi là thiếu niên khi đã người tương lai sẽ trở thành bạn đời của mình liền ít người sẽ vượt rào .

Khi Phoenix đến văn phòng giáo sư Slughorn yến hội đã bắt đầu bởi vì bùa chú mở rộng không gian cao cấp liền khiến văn phòng có thể chứa hàng trăm người cũng không có vẻ chật chội.

Nó vừa vào cửa liền thấy được Pansy đầy mặt tươi cười mặc áo choàng tím nhạt cùng Draco nói giỡn với giáo sư. Giáo sư nói cái gì đó chọc Pansy cười duyên, Phoenix phỏng đoán, đại khái là chúc phúc .

Đôi mắt ảm đạm, Blaise không để bụng mà cười nói: "Phoenix, không giống cậu ah, mình trước nay không nghĩ tới cậu sẽ cùng Draco đi đến một bước này."

Phoenix và Blaise đi khắp nơi nhân duyên đều không tồi, rất nhiều người khen ngợi đá quý của Phoenix, Blaise nghiêng nhìn thoáng qua, cười như không cười làm Phoenix có chút không được tự nhiên.

Đúng lúc này, Pansy đã đi tới.

Draco tám phần không vui lại đây chào hỏi.

Pansy mặt mày thon dài rất nhiều người đều biết chuyện tốt của cậu ta tới gần, cũng biết Phoenix cùng Draco có quan hệ, giờ phút này đều trầm mặc nhìn trận trò hay miễn phí.

Phoenix giương mắt nhìn Pansy,thiếu nữ trước mắt mặt mày đều là vui mừng, tràn ngập hơi thở tuổi trẻ. Trong tay giơ một ly rượu trái cây, hạnh phúc tươi cười từ đầu mày khóe mắt: "Như thế nào, Longbottom, mỗi người đều chúc phúc tôi, cậu không chúc phúc tôi sao?"

Nói rồi giơ lên chén rượu, ý bảo Phoenix uống.

Phoenix hơi hơi rũ mắt, lại lần nữa ngẩng đầu đã là một mảnh rõ ràng, vì cái gì không đâu?

Nó tiếp nhận chén rượu, uống liền một hơi, ly rượu thủy tinh soi sáng cả chiếc vòng cổ ngọc bích mà nó đang đeo.

Phoenix cảm thấy chính mình trải qua một giấc mộng dài lâu mà hoang đường, mộng tỉnh làm hiện ra hiện thực tàn khốc đến không thể tiếp thu.

Nó trần trụi mà nằm trên cái giường màu hồng, chăn lông ngỗng mềm mại không trọng lượng che phủ trên người.

Nó nhìn trần nhà phát ngốc thật lâu mới phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Phoenix chậm rãi chống thân thể,trên tủ gỗ đào đầu giường có hai bình dược, một lọ là thuốc tránh thai là mùi anh đào thích nhất lọ còn lại là thuốc dùng để bình phục được điều chế phi thường tỉ mỉ không hề lắng đọng.

Ký ức theo đó ùn ùn mà kéo về, những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt hiện lên trong đầu, nó nhớ tới chính mình như thế nào ở dưới thân người kia giãy giụa, như thế nào khóc thút thít, còn có cặp mắt xanh xám giống như sương mù Luân Đôn quanh năm không tiêu tản ra ánh nhìn khiến tim nó đập nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip