Dm Edited Ngoi Phia Tren Cau Vong Khao Khao 21 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Lan Tinh sau khi bắn một lần liền buồn ngủ, miễn cưỡng đợi tắm rửa xong mới ngã lên giường, lập tức tiến vào mộng đẹp.

Tưởng Tế Văn tuy cũng bắn một lần nhưng tính khí vẫn bán cương, cảm giác đó khiến hắn ghê tởm bản thân mình thấp kém, mà khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lan Tinh hắn lại càng trướng lớn lợi hại.

Không thể trốn tránh, hắn đã trốn không được, tự lừa mình cũng không được nữa rồi. Là hắn nảy sinh dục vọng với Lan Tinh, thậm chí còn vô phương khống chế.

Tưởng Tế Văn chìm trong căn phòng hôn ám, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Lan Tinh say ngủ. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào da thịt ấm áp nhẵn nhụi.

Hắn muốn hôn cậu.

Tưởng Tế Văn cúi đầu.

Lại dừng lại.

Trong bóng đêm, tựa như bức tượng điêu khắc im lìm.

Không biết qua bao lâu, Tưởng Tế Văn đứng dậy ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại. Hắn đứng trong phòng khách lẳng lặng một hồi, sau đó quyết định cầm chìa khóa đi ra ngoài.

.

Quán bar ban đêm chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất, nơi nơi đều có người túm tụm uống rượu, ca sĩ trên sân khấu chậm rãi hát, những cặp đôi ôm nhau thân mật trên sàn. Bọn họ ôm lấy cổ đối phương, hai má dán vào nhau tình tứ, nhưng Tưởng Tế Văn biết, phần lớn bọn họ đều không phải tình nhân, thậm chí còn không có cả tình yêu.

Đèn trong quán mập mờ nhưng Tưởng Tế Văn vẫn có thể nhanh chóng tìm ra Giang Đình. Anh ta là cổ đông lớn nhất của quán bar này, cơ hồ mỗi ngày đều xuất hiện. Thời gian trước, khi chưa quen biết Lan Tinh, Tưởng Tế Văn cũng có đôi lần đến đây.

Giống như thường ngày, Giang Đình bị vài người khác vây quanh, trò chuyện vui vẻ. Tưởng Tế Văn đi qua gật đầu chào. Đối phương kinh ngạc hỏi lại, "Sao lại thế này? Chẳng lẽ hôm nay là ngày đặc biệt nào mà tôi không biết sao? Trạch nam Tưởng Tế Văn cư nhiên lại tìm đến đây giờ này?"

Tưởng Tế Văn nói thẳng, "Cậu có thời gian không?"

Ý tứ muốn mời y qua đêm, trước kia mỗi lần bọn họ đều nói như vậy, Giang Đình cũng sẽ lập tức đáp ứng hắn.

Nhưng lần này Giang Đình lại trầm mặc một hồi, Tưởng Tế Văn nhìn những người vây quanh y hỏi, "Không rảnh?"

Giang Đình ngẩng đầu thoáng cười, "Đi thôi." rồi nói vài câu với người bên cạnh, sau đó cùng Tưởng Tế Văn rời khỏi.

Bọn họ trầm mặc đi đến khách sạn quen thuộc, Tưởng Tế Văn đi vào tắm rửa trước, lúc ra thấy Giang Đình đang ỉu xìu xem ti vi, tựa hồ không cao hứng.

Tưởng Tế Văn hỏi, "Cậu không muốn làm?"

Vài giọt nước từ đuôi tóc ướt đẫm rơi xuống.

Giang Đình quay đầu nhìn hắn, ném điều khiển từ xa trong tay xuống, không quá tin tưởng nói, "Tôi tinh lực dư thừa, vấn đề là anh, anh có thể cương sao?"

Tưởng Tế Văn cởi bỏ áo tắm, tính khí trong khố gian hơi gồ lên.

Giang Đình huýt sáo, "Xem ra anh hôm nay thực sự hưng phấn." Y đứng dậy cởi sạch quần áo, bày ra tư thái dụ hoặc.

Hai người đã lên giường vài lần, xem như quen thuộc lẫn nhau nên cũng không ngại ngùng. Hơn nữa bọn họ đều là người trưởng thành, làm tình là chuyện không có gì to tát. Tưởng Tế Văn kiên nhẫn nghiêm túc âu yếm, hôn môi. Hắn lãnh cảm nhưng kĩ thuật cũng không tệ lắm, những nơi nào nhạy cảm, nơi nào có thể đem lại khoái cảm cho đối phương hắn đều nắm rõ.

Sau khi giúp Giang Đình bôi trơn, Tưởng Tế Văn đã cương hoàn toàn.

Giang Đình nhìn tính khí của hắn, trêu đùa nói, "Đã hơn một năm không gặp, anh có đổi mới nha..."

Tưởng Tế Văn cũng không để ý đến, cẩn thận làm trơn, cũng chú ý khơi mào dục vọng của y.

Đây mới là tình ái bình thường, hắn sẽ từ đó nhận được khoái cảm, càng nhiều thì cảm xúc càng cường liệt.

Nhưng sau khi đi vào, Tưởng Tế Văn vừa động vài cái Giang Đình đã đẩy hắn ra ngoài, "Không làm nữa."

Tưởng Tế Văn kinh ngạc.

Giang Đình nhìn hắn, lãnh đạm nói, "Tưởng Tế Văn, anh muốn đóng cọc đấy à?" (õ_x phụt!!!)

Đóng cọc?

Đây không phải lần đầu tiên Giang Đình nói với Tưởng Tế Văn câu đó, trước kia hắn không có cách nào hoàn toàn cương, miễn cưỡng làm cũng không thể khiến Giang Đình đến cao trào, y đã từng châm chọc hắn như vậy.

"Anh hiện tại có thể cương..." Giang Đình châm điếu thuốc, hít một ngụm, "Nhưng là cương vì cái gì, chính trong lòng anh rõ ràng đi? Tôi cũng đoán ra được."

"Tôi không rõ." Tưởng Tế Văn đen mặt.

"Tôi không phải người chết, tôi cũng có cảm giác. Anh làm với tôi mà khó chịu còn không bằng đừng làm." Giang Đình thở nhẹ ra, khói thuốc phiêu linh, trong căn phòng tối chậm rãi tiêu tán. "Trong lòng người hiểu rõ, làm như vậy anh thoải mái sao? Anh nghiêm túc chạm vào tôi, nhưng tôi cảm giác như bị người máy sờ, một chút cảm tình cũng không có. Anh kiên nhẫn bôi trơn, nhưng khi đi vào tôi cảm thấy như bị gậy gộc băng lạnh xỏ xuyên qua vậy."

Tưởng Tế Văn mất hứng, tính khí cũng mềm xuống.

"Tôi không biết anh hôm nay ăn nhầm thuốc kích thích nào, tôi nghĩ cứ đáp ứng anh một lần, kết quả vẫn như vậy." Giang Đình ném điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy tìm quần áo, "Cứ như vậy đi, về sau đừng tìm tôi làm tình, làm tình với anh không thú vị gì hết."

Giang Đình cầm quần áo vào phòng tắm, tắm xong lập tức rời đi.

Trước đây Giang Đình cũng từng nói với Tưởng Tế Văn như vậy, lúc ấy hắn còn chưa hiểu rõ. Loại sự tình này còn cần ý tứ gì, cương, đi vào, sau đó đến khoái cảm, bắn tinh, không phải chỉ như vậy sao.

Nhưng hiện tại dường như hắn đã hiểu.

Đã hơn một năm nay đây là lần đầu tiên Tưởng Tế Văn đêm khuya ra ngoài.

Chính hắn cũng không thể tin được một năm nay mọi sinh hoạt của hắn đều theo quy luật bất biến. Không tăng ca, không tụ tập, không ra ngoài, toàn bộ thời gian đều dành cho Lan tinh. Hắn chưa từng tự hỏi điều này có ý nghĩa gì, nhưng hiện tại đột nhiên hắn muốn biết, hắn làm thế là vì cái gì?

.

Về đến nhà đã là ba giờ sáng, Tưởng Tế Văn mệt mỏi mở cửa, lập tức phát hiện có chút không thích hợp. Đèn phòng sáng.

Lan Tinh tỉnh rồi?!

Tưởng Tế Văn vội vã chạy vào phòng Lan Tinh, cậu không nằm trên giường, chăn đệm rơi vương vãi.

"Tinh Tinh?"

Chạy ngược trở về phòng hắn, như cũ không có người.

Trong nháy mắt, Tưởng Tế Văn giống như bị đẩy xuống vực sâu, cả người lạnh lẽo. Hắn nắm chặt hai tay có chút phát run, bắt buộc mình tỉnh táo lại.

Lúc về cửa vẫn khóa, vậy là Lan Tinh không có khả năng đi ra ngoài, khẳng định em ấy vẫn ở trong nhà.

Tưởng Tế Văn đến từng phòng tìm nhưng đều không thấy cậu. Đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, quay lại phòng mình, nhìn chằm chằm vào tủ quần áo đóng chặt.

"Tinh Tinh?" Hắn thử gọi lại lần nữa.

Không có tiếng trả lời.

Tưởng Tế Văn bước từng bước tiến lại tủ, nhẹ nhàng gọi, "Tinh Tinh..."

Cửa tủ bị kéo ra, thân ảnh gầy yếu trốn trong tủ quần áo toán loạn, ôm chặt hai đầu gối, cúi đầu, cố gắng đem mình thu nhỏ lại.

Tưởng Tế Văn ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve vùng cổ để lộ ra của Lan Tinh, tựa như bị dụ hoặc, hắn không nhịn được mà đặt môi hôn lên phần da thịt lạnh lẽo.

Thân thể Lan Tinh run rẩy nhưng cũng không né tránh nụ hôn của hắn.

Tưởng Tế Văn thấp giọng hỏi, "Vì sao lại trốn vào trong tủ quần áo?"

Lan Tinh nức nở hai tiếng, sau đó khôi phục trầm mặc.

Tưởng Tế Văn bế cậu ra ngoài, đặt lên giường. Hắn vừa đứng dậy Lan Tinh đột ngột vươn tay ôm lấy cổ hắn, không để hắn rời đi. Tưởng Tế Văn đành xoay người ngồi xuống, ôm lấy cậu kéo vào trong ngực.

Lan Tinh tựa vào vai hắn, tức giận cắn lên cần cổ.

Một chút cũng không đau.

Cảm xúc trong lòng hắn chợt tràn ra. Có những thứ không thể nói thành lời, giống như không khí, giống như nước chảy, giống như nụ hôn của Lan Tinh, làm trái tim không thể chống đỡ của hắn sắp nứt ra rồi.

Không còn khống chế được chính mình, hắn như kẻ nghiện thuốc phiện mê muội ôm chặt lấy Lan Tinh, đem mặt chôn trong mái tóc mềm mại của cậu.

Hắn không cần cởi sạch quần áo, không cần vuốt ve da thịt trần trụi, chỉ cần đơn thuần ôm Lan Tinh cũng cảm nhận được khoái cảm run người.

Cùng với loại khoái cảm khi làm tình hoàn toàn bất đồng.

Tựa như trái tim đang yên ổn chợt muốn đem lồng ngực phá nát.

Hắn biết, hắn yêu Lan Tinh.

Hắn biết, hắn yêu cậu.


Chương 22

Thời gian gần đây, Lan Tinh bắt đầu dùng một loại phương thức gần như cố chấp để vẽ cầu vồng, từ bức tranh này đến bức tranh kia toàn bộ đều là cầu vồng, không hề có thứ gì khác. Khi đến phòng tranh cũng mặc kệ yêu cầu của bà giáo mà chỉ vẽ như vậy.

Bà giáo đem tình huống này kể lại cho Tưởng Tế Văn, hắn nói bà cứ để mặc cậu nhóc như vậy. Lan Tinh muốn vẽ cái gì sẽ vẽ cái đó, muốn cậu theo học cũng không thể nóng lòng nhất thời.

Bà giáo hỏi, "Cầu vồng có ý nghĩa gì đặc biệt với Lan Tinh sao?"

Tưởng Tế Văn nhìn từng bức vẽ đủ mọi hình dạng, màu sắc của Lan Tinh, "Nhóc ấy rất thích cầu vồng. Khi vẽ cầu vồng cũng chứng tỏ tâm trạng Lan Tinh rất tốt."

"Vậy cậu bé hiện tại nhất định đang rất vui vẻ." Bà cười nói.

Rất vui vẻ sao?

Tưởng Tế Văn nhìn bức tranh cuối cùng, trầm tư.

Vẫn là bầu trời xanh cùng một đạo cầu vồng sáng rực, bất đồng là phía trên đó có một thiếu niên nho nhỏ đang ngồi. Đôi mắt thiếu niên híp lại, cười rạng rỡ.

Ở trong thế giới của Lan Tinh, định nghĩa hai từ "Vui vẻ" là như thế nào?

Liệu có giống với định nghĩa của hắn hay không?

So với Lan Tinh đơn thuần, khoảng thời gian này của Tưởng Tế Văn vừa đau khổ lại vừa hạnh phúc. Hạnh phúc cùng thống khổ đan xen nhau, khiến hắn không thể minh bạch. Kể từ khi hiểu rõ tình cảm của mình, mỗi khi hôn Lan Tinh, ôm Lan Tinh, nghe cậu nói những câu vô nghĩa cũng đủ khiến hắn hạnh phúc vô cùng, mà đồng thời cũng thống khổ vô cùng.

Cảm giác này giống như hút thuốc phiện, biết rõ là sai, nhưng cũng không thể ngăn mình trầm luân.

Chuyện tình cảm là một vấn đề trừu tượng khó có thể lí giải với Lan Tinh, cậu không biết cái gì là cấm kị, cái gì là tình yêu; duy chỉ có cảm giác thỏa mãn thân thể là cậu biết và truy đuổi. Tưởng Tế Văn lại không thể đẩy cậu ra, mỗi hành động của cậu đều là dụ hoặc trí mạng đối với hắn, hắn căn bản không có cách nào cự tuyệt. Hắn cũng không thể rời khỏi Lan Tinh, hiện tại hắn là người duy nhất cậu có thể dựa vào. Mà lại càng không thể đưa Lan Tinh trở lại khu an dưỡng, để cậu cô độc ở đó đến cuối đời.

Thế nên, hắn cam tâm tình nguyện.

Đối với khát cầu của Lan Tinh hắn không còn chống cự nữa.

Mỗi ngày trôi qua, trong căn nhà tràn ngập sắc thái, bọn họ không ngừng hôn môi. Tưởng Tế Văn chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn sa vào dục vọng mà không hề chán ghét. Hắn hôn lên từng tấc da thịt trên người Lan Tinh, ngay cả tính khí cũng không bỏ sót.

Thời điểm hắn ngậm lấy tính khí của cậu, một loại cảm giác thỏa mãn pha lẫn sợ hãi tràn ra. Khoái cảm cường liệt đến mức không thật, quá khứ chưa bao giờ xảy ra chuyện này, nhưng vì biểu tình hưởng thụ của Lan Tinh mà hắn nguyện ý trả giá hết thảy.

Tính khí cương đến phát đau nhưng hắn vẫn không dám lỗ mãng.

Tự chọn cho mình một loại tư thái gần như chịu tội, hắn nguyện ý nhẫn nại thống khổ ưu tiên khoái hoạt của Lan Tinh. Mà nhẫn nại này phảng phất như để an ủi hắn, nói cho hắn biết rằng hắn không phải người xấu xa vô sỉ, hắn không có lợi dụng Lan Tinh đơn thuần để xâm phạm thân thể cậu.

Hắn hoàn toàn làm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nếu như không có cuộc điện thoại kia, Tưởng Tế Văn vẫn nghĩ hắn sẽ mãi rơi xuống vực sâu như vậy, vĩnh viễn không có điểm dừng, không biết khi nào chạm xuống mặt đất.

Luật sư của Lan Mẫn gọi điện, nói với hắn, có người tự xưng là cha của Lan Tinh muốn cùng hắn liên hệ.

Mất một khoảng dừng, Tưởng Tế Văn mới có thể phản ứng hỏi lại, "Là ai?"

.

Người tự xưng là cha của Lan Tinh khi còn ở cùng với Lan Mẫn vẫn chỉ là một sinh viên mỹ thuật không tiền tài không danh tiếng. Khi ấy Lan Mẫn điên cuồng mê luyến gã, tiêu tốn gần hết gia sản giúp mở triển lãm tranh, còn mua xe thể thao để tặng cho người nọ. Trong lúc bọn họ ở chung, Lan Mẫn đã sinh một đứa nhỏ. Di chúc là cô ta để lại cho Tưởng Tế Văn, viết đứa nhỏ này là em trai của hắn, hắn tất yếu phải chiếu cố.

Hiện tại lại có người chạy đến, nói mình là cha của đứa nhỏ.

Trước đây Tưởng Tế Văn đã đoán được cha của Lan Tinh là ai, nhưng sau khi quyết tâm chăm sóc cậu sớm đã đem những chuyện đó ném ra sau đầu, hoàn toàn quên sạch. Dù sao người này cũng đã biến mất mười mấy năm nay, trong khoảng thời gian đó gã chưa từng chăm lo cho mẹ con Lan Mẫn, trong di chúc của cô ta cũng không hề nhắc đến.

Tưởng Tế Văn không hiểu người nọ có dụng ý gì, hắn do dự một hồi, sau đó quyết định gọi luật sư để lấy số liên lạc. Mặc kệ đối phương muốn làm gì, gặp mặt rồi sẽ rõ.

Điện thoại kết nối, Tưởng Tế Văn nói danh tính của mình, phía bên kia lập tức trả lời, "Tưởng tiên sinh, tôi là Hứa Trí Hữu. Thời gian qua cảm ơn anh đã chiếu cố Lan Tinh."

Câu đầu tiên của Hứa Trí Hữu đã khiến Tưởng Tế Văn không vừa lòng.

"Hứa tiên sinh, di chúc Lan Mẫn để lại đã ghi rõ Lan Tinh là em trai của tôi."

Đầu dây kia cười khẽ, "Là do cô ấy vẫn còn giận tôi." Ngữ khí có một tia bất đắc dĩ, "Lan Tinh đương nhiên là con của tôi, tôi chẳng lẽ còn không biết. Tưởng tiên sinh, sau khi biết di chúc của Lan Mẫn anh không đi làm xét nghiệm DNA sao?"

Tưởng Tế Văn nhất thời không thể trả lời.

Hứa Trí Hữu nói tiếp, "Tuy rằng trong di chúc Lan Mẫn ủy quyền chăm sóc Lan Tinh cho anh nhưng dù sao tôi cũng là cha đẻ của nó. Những năm gần đây ở nước ngoài tôi không biết tin tức gì về bọn họ, hiện tại cũng là lúc tôi nên thực hiện trách nhiệm của mình. Tháng sau tôi có công tác ở trong nước, đến lúc đó hi vọng chúng tôi có thể gặp mặt nói chuyện."

Nói xong liền ngắt điện thoại, một lời hỏi Lan Tinh như thế nào cũng không có.

Tưởng Tế Văn nổi giận.

.

Tưởng Tế Văn không xác định được Lan Tinh có chút khái niệm nào về người cha này không. Hắn hỏi cậu có biết cha mình là ai, không nghĩ tới nghe xong cậu liền giữ chặt tay hắn, gọi một tiếng, "Ba ba."

Tưởng Tế Văn dở khóc dở cười, "Anh là anh hai không phải ba ba."

Lan Tinh có vẻ nghi hoặc, chậm rãi nói, "Ở cùng một chỗ, là ba ba."

Định nghĩa "Ba ba" kì quái này không cần đoán cũng biết khẳng định là Lan Mẫn dạy cậu, chắc mỗi lần mang bạn trai mới về nhà cô ta đều nói với Lan Tinh như vậy đi.

Vị Hứa Trí Hữu đột nhiên xuất hiện này làm đảo loạn cuộc sống của Tưởng Tế Văn, suốt một tháng, hắn không ngừng nhớ tới lời đối phương đã nói. Ông ta nói, cảm ơn hắn chiếu cố Lan Tinh, còn nói đã đến lúc gã muốn thực hiện trách nhiệm của mình.

Ý tứ rõ ràng: Hứa Trí Hữu muốn nhận nuôi cậu.

Tưởng Tế Văn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày Lan Tinh rời khỏi hắn. Hắn vẫn luôn tưởng mình là người duy nhất trên đời này cậu có thể dựa vào. Nhưng hiện tại đột nhiên có thêm một người "Ba ba", mười mấy năm không quan tâm hai mẹ con họ, Lan Mẫn đã qua đời hai năm giờ mới nhớ tới mình có một đứa con là Lan Tinh.

Người cha như vậy, ngược lại càng nghĩ càng buồn cười.

Ngày hẹn gặp cùng Hứa Trí Hữu rất nhanh đã tới.

Bọn họ hẹn nhau tám giờ tối. Tưởng Tế Văn cùng Lan Tinh ăn cơm tối xong mới đến, hắn hi vọng nhanh chóng dứt điểm được chuyện này, để Lan Tinh ở nhà một mình không yên lòng.

Vậy mà đối phương còn cố tình đến muộn, Tưởng Tế Văn khó chịu nhìn kim giờ nhích qua con số 8, phải hơn mười phút sau nữa Hứa Trí Hữu mới xuất hiện ở cửa khách sạn. Tưởng Tế Văn chưa bao giờ gặp Hứa Trí Hữu nhưng vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không thể suy nghĩ.

Hắn vẫn tưởng Lan Tinh và Lan Mẫn phi thường giống nhau, giờ nhìn thấy Hứa Trí Hữu mới biết được, hóa ra Lan Tinh lại giống cha đẻ của mình đến vậy. Chứng cứ rõ ràng, thậm chí không cần xét nghiệm DNA, bất kì ai nhìn vào đều có thể nói họ là cha con.

Hứa Trí Hữu vẫn còn khá trẻ, chưa bốn mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ cộng thêm khí chất lãng mạn của họa sĩ, một đường đi tới không ngừng có người ngoái đầu nhìn. Anh ta ngồi xuống, hướng Tưởng Tế Văn nói, "Xin lỗi đã tới muộn, công việc tại triển lãm tranh nhiều hơn dự kiến của tôi."

Bỏ qua lời mào đầu, Hứa Trí Hữu đi thẳng vào vấn đề, "Mười mấy năm qua tôi chỉ liên hệ với Lan Mẫn một lần. Tôi hỏi cô ấy sống có tốt không, cô ấy nói rất tốt. Cô ấy cũng không nói với tôi tình huống của Lan Tinh, đến hôm qua tôi mới biết Lan Tinh mắc bệnh tự kỉ. Nói thật từ đầu tôi tưởng nó đã mười tám tuổi, có khả năng sống độc lập nên tôi đã định để nó tự quyết định về sau sinh hoạt như thế nào. Muốn theo tôi ra nước ngoài hay ở lại trong nước, bất luận nó muốn gì tôi đều nghe theo. Nhưng hiện tại—"

"Hiện tại là tình huống đặc thù." Tưởng Tế Văn đánh gãy lời, "Lan Tinh không quen thuộc hoàn cảnh ở nơi đó, em ấy thậm chí còn không hiểu ngôn ngữ."

Hứa Trí Hữu tán đồng, "Đúng vậy, mấy vấn đề này tôi cũng đã nghĩ đến. Tôi hôm qua đã tìm hiểu một chút với trợ lí, tình huống của Lan Tinh như vậy đột nhiên thay đổi hoàn cảnh nhất định có khó khăn, nhưng cũng không phải không có khả năng. Tôi hi vọng có thể giải thích cho nó cụ thể hơn, nếu được phiền cậu giúp tôi liên hệ với bác sĩ hiện tại của Lan Tinh. Tôi cũng hi vọng được gặp nó trong thời gian sớm nhất."

Tưởng Tế Văn không có lí do gì để cự tuyệt.

Hứa Trí Hữu dừng một lúc lại nói, nội dung đơn giản là sau khi biết được Lan Tinh là trẻ tự kỉ hắn giật mình như thế nào, áy náy ra sao, tự trách mấy năm nay không quan tâm đến mẹ con bọn họ.

Tưởng Tế Văn không kiên nhẫn ngắt lời.

"Hứa tiên sinh, Lan Tinh hiện tại ở nhà một mình, tôi phải về sớm."

Hứa Trí Hữu ngạc nhiên, "Cậu không thuê bảo mẫu mà một mình chăm sóc Lan Tinh sao?"

"Lan Tinh không thích người lạ." Tưởng Tế Văn bỏ lại một câu, sau đó dứt khoát rời đi.

.

Lúc hắn về đến nhà đã qua mười giờ, là giờ Lan Tinh đi ngủ.

Vậy mà cậu vẫn còn thức, vừa nhìn thấy Tưởng Tế Văn liền chỉ vào đồng hồ, liên tục khiển trách hắn, "Hơn mười giờ rồi! Hơn mười giờ rồi!"

Tưởng Tế Văn vội vàng xin lỗi, dỗ Lan Tinh trở về phòng.

Lan Tinh không đồng ý, hưng phấn ngồi trên sopha gọi tới gọi lui. Tưởng Tế Văn sợ cậu ngã liền tiến lên ôm chặt cậu vào lòng, bế bổng lên đặt vào giường, hôn hôn trán cậu rồi ra lệnh, "Mau ngủ đi!"

Lan Tinh trợn to hai mắt nhìn Tưởng Tế Văn.

Mục quang chăm chú, ánh mắt lóe lên tâm tình giống như lửa đốt thiêu rụi hắn. Tưởng Tế văn không nhịn được cúi xuống, khẽ hôn Lan Tinh. Ban đầu chỉ là chạm nhẹ vào cánh môi mềm mại, không qua bao lâu hắn mất kiểm soát mà quấn lấy đầu lưỡi nho nhỏ, kịch liệt liếm láp đôi môi cậu.

Đến khi Tưởng Tế Văn thoáng buông ra, hai mắt Lan Tinh vẫn mở to như cũ, tò mò lại mờ mịt đưa tay xoa môi bị hôn đỏ lên, có chút tức giận nói, "Ngủ! Ngủ!" Qua mười giờ Lan Tinh không nghĩ tới việc này, những hành động này đều là việc của trước mười giờ.

Sau mười giờ cậu chỉ muốn ngủ.

Tính khí Tưởng Tế Văn đã cương cứng, trướng đau. Nhưng Lan Tinh không muốn làm, hắn kinh hãi rời khỏi phòng.

Cho dù Lan Tinh không dụ hoặc hắn cũng muốn hôn cậu. Bởi vì Lan Tinh mà nhiệt tình ngủ say trong thân thể hắn dần tỉnh dậy, dục vọng từ hơn mười tuổi bị hắn một mực vùi lấp hiện tại đều bộc phát.

Nếu giống như bây giờ vẫn còn Lan Tinh ở bên người, hắn sẽ biến thành cái dạng gì?

Hắn hoàn toàn không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip