Chương 111-112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 111

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc cũng phát hiện, Giản Vân Tu có hơi tách rời khỏi thời đại.

Tỷ như y không quen dùng smartphone, Weibo gì đó, không ai nhắc nhở căn bản không nghĩ đến mở ra nhìn nhìn luôn.

Chuyện này cũng có quan hệ với việc y trầm mê vào âm nhạc. 

Người thường chẳng sợ có chứng sợ xã giao, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng cũng không chậm trễ người đó lên mạng, nhưng Giản Vân Tu thì không giống vậy, y không thích lên mạng, đại đa số thời gian chìm trong âm nhạc, bạn nói chuyện với y về âm nhạc y có thể thao thao bất tuyệt, nhưng khi bạn nói với y về trò chơi mới phát hành gần đây gì đó, y liền mặt đầy mờ mịt. 

Lúc lão Thái biết được y không thích ra cửa, hỏi y thích chơi trò chơi gì, y liền nói không có thích, sau lại cẩn thận mà nói: "Tôi có chơi Plants vs Zombies, chơi mà toàn bị zombie ăn luôn, tôi không chơi nữa, nhưng mà tôi có viết một đoạn nhạc khủng bố gặm óc."

Lão Thái: “……”

Lão Thái đột nhiên nghĩ tới một đề tài khác có thể tám: “Nghe nói cậu cùng Cảnh Tắc là bạn học sơ trung? Tôi cao trung mới biết hắn, cũng không biết trước kia hắn bộ dáng như thế nào.”

“Trước kia a…… Khi đó anh ấy không đẹp như bây giờ, lá gan cũng nhỏ hơn bây giờ." Giản Vân Tu thích đề tài này, lộ ra thần sắc hoài niệm: "Tôi lúc đó chung quy sợ anh ấy bị người ta bắt nạt, anh ấy đột nhiên đi làm tôi đặc biệt lo lắng, đáng tiếc sau đó vẫn luôn tìm không thấy."

“Lão Thái, ông ăn xong rồi đúng không? Cần phải đi rồi đó.” Ngôn Cảnh Tắc đứng lên, xách lên lão Thái đi ra ngoài.

“Ngôn Cảnh Tắc, ông còn là người sao hả? Tôi là bạn ông mà ông nỡ nào đuổi tôi đi!" Lão Thái tức muốn hộc máu, nhưng vẫn bị Ngôn Cảnh Tắc kéo ra ngoài.

“Lão Thái à…… Tôi thật vất vả ôm được mỹ nhân về, ông cũng đừng làm bóng đèn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cửa biệt thự cứ như vậy đóng lại trước mặt lão Thái. 

Lão Thái sờ sờ cái mũi, vào xe, lại lấy di động ra gọi điện thoại: “Ê, lão Hình, anh rể ông không phải làm âm nhạc sao? Giúp tôi hỏi thăm một chút Giản Vân Tu đi!”

Người như bọn họ, muốn hỏi thăm người khác rất đơn giản. 

Lão Thái chờ không bao lâu, liền từ chỗ anh rể lão Hình biết được một ít chuyện về Giản Vân Tu.

Trước kia anh ra cũng có hỏi thăm qua về Giản Vân Tu, nhưng không tìm lão Hình, đều là thuận miệng hỏi người, lúc ấy lại biết Giản một ít tin tức mặt trái của Giản Vân Tu, hiện tại thì……

Chị cả và anh rể Hình gia trong nhà có tiền có cổ phần, chơi âm nhạc chỉ là yêu thích, ngược lại đối với người khác có đánh giá chính xác: “Giản Vân Tu? Cậu ta không dễ ở chung cho lắm, phỏng chừng sẽ không theo người ta đây. Người ngoài đánh giá cậu ta không tốt lắm vì cậu ấy quá không hợp với bầy đàn, trước đó bọn chị có tụ hội, kêu cậu ấy mà cậu ấy không ra, rất nhiều người trong giới có ý kiến, cảm thấy cậu ấy khinh thường người khác… Chú hỏi ảnh chụp trên mạng gần đây á? Trừ phi Giản Vân Tu bị người khống chế đánh thuốc, bằng không với tính tình cậu ta, chắc chắn không làm loại chuyện này.”

Xong rồi lão Thái còn bảo mấy đứa đàn em của anh ta, nhà lại không nhiều tiền như anh ta, đi hỏi thăm một chút về Đổng Thanh Lâm.

Bạn bè của anh ta và Ngôn Cảnh Tắc bởi vì Đổng Thanh Lâm đối với Ngôn Cảnh Tắc vô cùng để bụng, ấn tượng với Đổng Thanh Lâm đều không tồi, kết quả anh ta vừa hỏi những đàn em đó...

“Hằng ca, Đổng Thanh Lâm sau khi ồn ào với Ngôn thiếu, ở cùng Cao Bác Hào rồi mà!”

“Hắn rất có bản lĩnh, trước kia chưa chia tay Ngôn thiếu đã có một chân với Cao Bác Hào rồi."

"Gần đây hình như cậu ta muốn vào giới giải trí."

……

Lão Thái không thích người khác kêu hắn “Thái ca”, cho nên đàn em anh ta đều kêu “Hằng ca”, những người này đối với Đổng Thanh Lâm không có hảo cảm, dựa vào cái gì Đổng Thanh Lâm dễ như trở bàn tay xoay quay bọn Thái Hằng?

Thái Hằng: “……”

Hình như trước đó anh ta hiểu sai tình huống rồi!

Ngôn Cảnh Tắc "đuổi" Thái Hằng đi, liền trở về ăn cơm, chờ ăn cơm xong…… Đương nhiên muốn tắm rửa thay quần áo.

Đừng nói hắn, ngay cả Giản Vân Tu cũng đi tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo, trước khi đi tắm, Giản Vân Tu còn nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, anh chờ em một chút, chờ em tắm xong đánh đàn cho anh nghe.”

“Được.” Ngôn Cảnh Tắc đáp ứng.

Hắn tắm rửa rất nhanh, sau khi tắm xong, nghĩ nghĩ liền vào phòng Giản Vân Tu.

Kết quả……

Các loại đồ vật trang trí tinh xảo trong phòng Giản Vân Tu thế mà toàn bộ đều bị Giản Vân Tu dời qua thư phòng nhỏ kia.

Những đồ vật sang quý đó rõ ràng không thảo Giản Vân Tu thích, hiện tại phòng ngủ Giản Vân Tu trống rỗng, đồ vật vô cùng thiếu thốn. 

Ngôn Cảnh Tắc chờ Giản Vân Tu từ phòng tắm ra tới, liền nói: “Ngày mai anh cho người dọn những đồ em không cần đi nhé?"

Mới vừa tắm xong, mặt Giản Vân Tu đỏ hây hây: “Không cần, anh nói với em để ở đâu là được, em tự mình làm… Em không thích người khác vào phòng em."

Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Anh thì sao?” Hắn tiến vào phòng Giản Vân Tu đây này.

“Anh không phải người khác.” Giản Vân Tu nghiêm túc mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc lại đi thơm má trái y, lúc sau đương nhiên còn phải thơm má phải.

Hắn thơm xong rồi, Giản Vân Tu hỏi: "Sao lúc nào anh cũng thơm má trái trước vậy?"

Ngôn Cảnh Tắc thật đúng là không chú ý điểm này: “Vậy anh đây lần sau thơm má phải trước?”

“Được.” Giản Vân Tu gật gật đầu.

"Vậy bây giờ anh tới hôn một cái." Ngôn Cảnh Tắc lúc này thơm má phải trước, lại thơm má trái.

Kỳ thật hắn cũng muốn thơm môi Giản Vân Tu một chút, nhưng sợ quá nhanh lại dọa đến Giản Vân Tu. Bọn họ vừa mới gặp lại nhau chỉ mới hai ngày mà thôi. 

Các loại nhạc cụ trên lầu ba đã được Giản Vân Tu sửa soạn lại. Nguyên chủ sau khi đem nhạc cụ để đó xong cũng chẳng quan tâm, người quét dọn cũng không di động những nhạc cụ đó, ít nhiều cũng có chút tro bụi, nhưng hiện tại những tro bụi đó đã không còn.

Bất quá thứ Giản Vân Tu thích nhất không thể nghi ngờ vẫn là dương cầm, y thực mau liền ngồi trước dương cầm: “Em viết cho anh một khúc, em đàn cho anh nghe." 

“Ừm.” Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống bên cạnh, cười nhìn Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu nhìn hắn một cái, mặt có hơi đỏ lên, quay đầu lại liền bắt đầu đàn dương cầm.

Thời điểm y đánh đàn vô cùng chuyên chú, tiếng đàn dễ nghe từ ngón tay y trút xuống mà tuôn ra. Những âm thanh đó vui sướng, hoạt bát, lại mang theo ngượng ngùng. Đó là mùa xuân đã đến, cảnh vật sống lại, dòng suối nhỏ theo triền núi nhanh chóng chảy xuôi, cũng là mùa thu đã đến, được mùa, hỉ thước ríu rít mà kêu, càng là thiếu nữ ngẩng đầu, đối diện trao cái nhìn ăn ý với bạn nam yêu thầm trong lớp học...

Ngôn Cảnh Tắc không hiểu âm nhạc, nhưng hắn cảm thấy mình chú tâm mà hạnh phúc dần lên.

Tiếng đàn chậm rãi trở nên thư hoãn, rốt cuộc dừng lại, hắn nhìn Giản Vân Tu đánh đàn, cảm thấy hô hấp của mình đều là ngọt ngào.

“Anh thích bài hát này không?” Giản Vân Tu hỏi.

“Thích.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đây là em mới vừa sáng tác?”

“Đúng vậy.” Giản Vân Tu gật gật đầu, lại nghĩ tới cái gì: “Em muốn đem nó đưa vào album cá nhân diễn tấu sắp tới của em."

“Em muốn ra album diễn tấu cá nhân?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Giản Vân Tu nói: “Trước đó em ra 'Ngọn đèn dầu', muốn ra thêm một album 'Rã rời' nữa, đây là hiệp ước đã ký với công ty."

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc “lộp bộp” một chút.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, chuyện Thiên Thượng Nhân Gian, còn có những hình ảnh bất nhã, tuy làm Giản Vân Tu phải nhận bạo lực internet, luôn bị phóng viên vây truy chặn đường, nhưng cũng không đem lại cho Giản Vân Tu đả kích trí mạng.

Áp suy sụp tinh thần Giản Vân Tu là vũ nhục nguyên chủ đối với y, mà làm Giản Vân Tu bị toàn bộ nghiệp giới bài xích, lại là vì Giản Vân Tu sao chép.

Giản Vân Tu không thuộc giới giải trí, không giống minh tinh lưu lượng toàn dựa fans mà sống, hơn nữa cái loại ảnh bất nhã này lẽ ra là riêng tư cá nhân…… Sau đó những người trên xóa những ảnh chụp đó đi, chậm rãi, việc này liền bình ổn.

Thậm chí một vài người thích nhạc của Giản Vân Tu, cảm thấy Giản Vân Tu cho dù có sở thích đặc thù cũng chẳng quan hệ, bọn họ thích chính là âm nhạc, không phải người này.

Cũng chính là lúc ấy, album diễn tấu thứ hai của Giản Vân Tu 'Rã Rời' được bán ra. 

Lúc ấy Giản Vân Tu thanh danh không tốt, 'Rã Rời' đem bán là điệu thấp điệu thấp và điệu thấp, thậm chí nếu không phải ông chủ công ty kia thật sự quá thích âm nhạc của Giản Vân Tu, album này cũng không nhất định sẽ ra.

Kết quả, trước khi 'Rã Rời'  bán ra một ngày, trên mạng có người đăng tin nóng, nói bài hát của Giản Vân Tu sao chép của một người nước ngoài.

Mọi người theo người này chỉ điểm, tìm được một tài khoản ở nước ngoài cực kì quạnh quẽ không ai chú ý. Chủ nhân tài khoản này ba tháng trước khi 'Ngọn Đèn Dầu' được bán ra, đã đăng mấy khúc đầu dương cầm trong 'Ngọn Đèn Dầu' , mấy tháng nay còn lục đục đăng không ít khúc dương cầm, đều vô cùng dễ nghe. 

Đáng sợ nhất chính là, có người trong nghề tỏ vẻ, nơi này có mấy ca khúc bảy tám phần giống với album diễn tấu cá nhân 'Rã Rời' của Giản Vân Tu sắp bán ra.

Ngày hôm sau, 'Rã Rời' được bán ra, cùng một ngày, tài khoản nước ngoài kia lên tiếng, nói Giản Vân Tu sao chép hắn ta.

Chuyện hai năm sau tuy chi tiết mơ hồ, nhưng những thứ có quan hệ với Giản Vân Tu, nguyên chủ vẫn nhớ rõ tương đối rõ ràng.

Album 'Rã Rời’ của Giản Vân Tu tổng cộng mười bài dương cầm, trong đó có bốn bài cơ bản giống với người nọ, có hai bài tương tự, còn dư lại bốn bài thật ra hoàn toàn bất đồng, nhưng bốn bài kí cũng khác với phong cách nguyên bản của Giản Vân Tu, như là tuyệt vọng gào rống……

Giản Vân Tu bị nghi ngờ có liên quan sao chép, nguyên chủ thật danh ở Weibo khinh bỉ y, mắng y, Giản Vân Tu muốn tìm luật sư thưa kiện còn bị nguyên chủ ngăn cản.

Người nọ ở nước ngoài sau đó không còn tin tức, nhưng công ty phát hành 'Rã Rời' yêu cầu Giản Vân Tu bồi thường, những người bởi vì âm nhạc mà đối với Giản Vân Tu còn tính là hữu hảo giờ cũng thất vọng tột đỉnh…  Giản Vân Tu chính là khi đó tự sát, may mắn Vu Diệp phát hiện sớm, cứu được y về.

"Album em đã chuẩn bị tốt chọn bài gì rồi sao?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi. 

"Có mấy bài đã chuẩn bị tốt rồi, em định trong khoảng thời gian này lại viết mấy bài.” Giản Vân Tu cười nói.

“Có thể đàn cho anh nghe được không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Giản Vân Tu không chút do dự đáp ứng, liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, liền đàn tấu lên.

Tiếng đàn duyên dáng lại lần nữa vang lên, lần này liền không vui sướng như vậy, nhưng vẫn rất dễ nghe, những âm thanh đó mang theo triền miên, giống như thiếu nữ yêu thầm, lại như là người phụ nữ đang tưởng niệm, lại như là cụ bà lớn tuổi cầm thư tình chồng viết cho bà khi còn trẻ, đang hoài niệm, mang theo ngọt ngào và nhàn nhạt ưu thương.

Một khúc kết thúc, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Thật là dễ nghe, khúc này là có ý nghĩa gì?”

Giản Vân Tu nói: “Nó là em suy nghĩ đến anh đấy!”

Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.

Giản Vân Tu nói: “Bài đó là 'Niệm', là em nghĩ đến anh… Còn có bài khác nữa, anh muốn nghe không?"

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cái mũi của mình có hơi nghẽn lại, trầm mặc gật gật đầu.

Giản Vân Tu lại đàn lên, đàn xong rồi, liền cười tủm tỉm mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Bài này là 'Tìm kiếm', trước đó em vẫn luôn không tìm được anh."

Y là đàn một bài: "Bài này là 'Cô độc'... Em cảm thấy có thể sửa lại……”

"Bài này là 'Mộng Tỉnh'…… Nghe tới có chút thương tâm…… em hiện tại thật là vui, nên đàn không tốt.”

……

Ngôn Cảnh Tắc liên tiếp nghe xong bảy tám bài.

Đó là tiếng lòng người yêu thầm.

Thời điểm mở miệng trở lại, giọng Ngôn Cảnh Tắc đều có hơi thay đổi: “Vì sao đều là viết cho anh?”

Giản Vân Tu đương nhiên mà nói: “Lão sư nói, bản nhạc hay phải có tình cảm, em thích anh, vô cùng vô cùng thích, đương nhiên phải viết cho anh. Anh cho em thật nhiều thật nhiều linh cảm, lúc trước em vừa nhìn thấy anh, liền cảm thấy có một bó pháo hoa nổ tung trong lòng em, sau đó em nhớ tới anh, cứ như là nghĩ tới toàn thế giới.”

Lời âu yếm của Giản Vân Tu dễ nghe như vậy, giọng nói lại chân thành tha thiết như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc chớp chớp mắt: “Vì sao không viết thân tình?”

Giản Vân Tu trầm mặc, một lát sau mới nói: “Bọn họ không thích em.”

Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt y: “Thực xin lỗi……”

“Sao anh lại nói xin lỗi?” Giản Vân Tu hỏi, thấy Ngôn Cảnh Tắc không nói lời nào, y đột nhiên ở trên môi Ngôn Cảnh Tắc hôn một cái: “Đừng khó chịu…… Em thơm anh một ngụm, mỗi lần anh hôn em, em liền rất vui vẻ.”

Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được cười rộ lên: “Đúng vậy, em hôn anh một ngụm, anh liền vui vẻ.”

Giản Vân Tu ôm lấy Ngôn Cảnh Tắc: “Em thích một bài thơ. Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn lần, bỗng nhiên quay đầu, người kia lại ở dưới ngọn đèn chập chờn. Ta tìm được người, thật tốt?”

“Đúng vậy, thật tốt quá…… Em nguyện ý lại viết cho anh mấy bài làm người vui vẻ không? Anh nhớ rõ 'Ngọn đèn dầu' chính là tìm kiếm, yêu thầm gì đó, 'Rã Rời' chúng ta liền để mấy bài đại đoàn viên đi?” Ngôn Cảnh Tắc đề nghị.

Những bản nhạc này của Giản Vân Tu, có khả năng đã bị tiết lộ ra ngoài. .

Hắn không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng nếu có thể, album 'Rã Rời’ này tốt nhất đổi hết đi.

Trong trí nhớ nguyên chủ không có tên cụ thể của tài khoản đăng bản nhạc của người nước ngoài kia, hắn bây giờ muốn tìm không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển. Đối phương cho Giản Vân Tu một kích trầm trọng, cũng rõ ràng không muốn bị người khác phát hiện. 

Nếu như thế, hắn liền dẫn người ra là được.

Hắn sẽ không bỏ qua cho người kia.

Ngôn Cảnh Tắc không hiểu âm nhạc, nói soạn nhạc ra đơn giản như vậy thì thôi, Giản Vân Tu thế mà còn đáp ứng luôn rồi: “Có thể nha! Gần đây em có rất nhiều ý tưởng soạn nhạc, mỗi ngày em đều rất vui vẻ! Em cảm thấy em còn có thể viết được rất nhiều bản… Nhưng mà nếu nói như vậy, album này có phải không nên gọi là 'Rã Rời' không, rã rời ý nghĩa không được tốt!"

"Có thể gọi là 'Tình Yêu'." Ngôn Cảnh Tắc nói, hôn má phải Giản Vân Tu một cái, sau đó là má trái, tiếp theo là cái trán, cuối cùng là môi.

Mặt Giản Vân Tu tức khắc đỏ bừng.

Một lát sau, y lại lên tiếng: “Về sau có thể cứ thơm như vậy.”

Trời đã tối, trong phòng đàn lại đèn đuốc sáng trưng, không thấy rã rời.

Hết chương 111.

__________∆∆∆∆∆___________
Chương 112 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc hôn Giản Vân Tu rất nhiều lần, lại hỏi Giản Vân Tu ở nước ngoài có trang web có thể cho người ta đăng bản nhạc dương cầm lên được không, trang web tiểu chúng một chút. 

Trang web như vậy đương nhiên là có, Giản Vân Tu nói lão sư y giới thiệu cho y vào một trang web của hiệp hội âm nhạc gia nào đó, có thể đăng một vài tác phẩm của mình lên đó.

"Nếu những bài đó em không định bỏ vào album, có thể đăng lên trang web kia." Ngôn Cảnh Tắc đề nghị.

"Sao phải đăng lên?" Giản Vân Tu hỏi.

“Để càng nhiều người nghe được âm nhạc của em, không tốt hơn sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Cái người sở hữu tài khoản kia biết được rất nhiều bài vẫn chưa công khai của Giản Vân Tu, làm Giản Vân Tu nguyên tác giả trở thành kẻ sao chép, hành vi như vậy thật sự làm người ghê tởm.

Cố tình hắn lại tìm không được người kia……

“Cũng được.” Giản Vân Tu gật gật đầu.

Ngôn Cảnh Tắc đối với âm nhạc, đối với bản quyền linh tinh kỳ thật cũng không hiểu biết, lúc này đều chỉ đề nghị, cố tình Giản Vân Tu thích đàn dương cầm thích âm nhạc, đối với cái khác cũng không thèm để ý, đối với bản quyền âm nhạc gì đó càng không quá để bụng, sau khi nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, trực tiếp liền đáp ứng.

Hai người nói làm liền làm ngay, vào ban đêm, liền đem một bản nhạc Giản Vân Tu đàn tấu đăng lên trang web kia, dưới kiến nghị của Ngôn Cảnh Tắc, Giản Vân Tu còn liên hệ lão sư y ở nước ngoài. 

Cũng là sau khi nói chuyện một hồi với Giản Vân Tu, Ngôn Cảnh Tắc mới hiểu biết được tình huống cụ thể lúc trước Giản Vân Tu xuất ngoại học nhạc.

Ngôn Cảnh Tắc phía trước nói với lão Thái, Giản Vân Tu là bởi vì thích đàn ông mới cùng người trong nhà cãi nhau.

Nhưng đây kỳ thật chỉ là hắn suy đoán, chỉ là hắn thuận miệng nói mà thôi, kết quả…… Hắn nói thế mà là sự thật.

Mẹ Giản Vân Tu do khó sinh mà chết, y từ nhỏ chưa từng hưởng thụ qua tình thương của mẹ, mà cha y Giản Khải Sơn bận công việc, đối với đứa con trai như y cũng không quá để bụng, hai người một năm không gặp được mấy lần, ngẫu nhiên gặp mặt, Giản Khải Sơn cũng chi là hỏi y vài câu về học tập, bảo y chăm chỉ học hành. 

Giản Vân Tu từ nhỏ cũng chỉ thích âm nhạc, nhưng bởi vì cha đốc xúc, y vẫn dụng tâm học tập, thành tích cũng không tồi…… Thẳng đến khi y gặp được “Vương Thắng Siêu”, phát hiện mình thích con trai.

Y là một người đặc biệt trực tiếp. Lúc trước nguyên chủ chuyển trường rời đi, y liền đi khắp nơi tìm người, người trong nhà phát hiện hỏi y, y lại nói ra chuyện y thích con trai. 

Con ruột nuôi mười mấy năm thế mà lại thích con trai… Giản Khải Sơn nổi trận lôi đình, lập tức đem Giản Vân Tu đưa đi bệnh viện “chữa bệnh”*

(*nếu tui không lầm thì cái chữa bệnh ác ôn này là liệu pháp chuyển đổi, tác giả không miêu tả cụ thể vì đây là truyện ngọt. Nhưng liệu pháp này là dạng thôi miên, giật điện, ép dùng các hóa chất gây nôn khi xem bệnh người yêu… Liên tục nhồi nhét vào đầu họ những tư tưởng về dị tính. Nói chung là vô cùng phi nhân đạo. Mà ở trên là dạng nhẹ của mấy trò này, hồi mấy năm 19xx còn cấy ghép tinh hoàn hay thay tủy cấy gì vô não nữa, để người ta hết đồng tính. Trong truyện này chắc là mấy loại nhẹ tui nói ở trên thôi. Tội nghiệp Vân Tu ;-;)

Kỳ thật trước kia, Giản Vân Tu nhiều nhất chỉ là có hơi thích sạch sẽ, sau khi bị đưa đi “chữa bệnh”, mới có thói ở sạch nghiêm trọng thói và một ít chướng ngại tâm lý,  sau đó y ở nước ngoài tìm bác sĩ tâm lý, mới tốt hơn một chút, ít nhất hiện tại thói ở sạch của y không ảnh hưởng sinh hoạt.

Lúc ấy, Giản Vân Tu bị đưa đi “chữa bệnh” trong mấy tháng, gầy trơ cả xương, cuối cùng là ông nội Giản Vân Tu không nhìn nổi nữa, tiêu tiền đưa Giản Vân Tu ra nước ngoài, tìm một lão sư dương cầm chỉ dạy Giản Vân Tu.

Nhưng Giản lão gia tử tuy làm như vậy nhưng ông đối Giản Vân Tu cũng không thích, không quen nhìn, dù sao từ khi Giản Vân Tu xuất ngoại, người Giản gia ngoại trừ đưa tiền thì không quản y nữa.

Cũng may Giản Vân Tu vận khí không tồi, gặp một lão sư trọng người tài.

Y vừa ra khỏi nước, liền trước mặt lão sư dương cầm kia triển lộ thiên phú không gì sánh được, lão sư dương cầm kia lập tức đề cử y cho một dương cầm gia nổi danh, cuối cùng trằn trọc một phen, y còn bái được dương cầm gia nổi danh nhất thế giới làm thầy, cũng dưới sự đề cử của vị dương cầm gia kia, đi học một trường âm nhạc nổi danh thế giới. 

Giản gia ngay từ đầu có cho y  phí sinh hoạt, nhưng vào năm hai mươi tuổi ông nội y qua đời, y liền không nhận được phó sinh hoạt của Gian gia nữa, cũng may lúc ấy y đã có thể kiếm được tiền, y lại không có ham muốn hưởng thụ vật chất gì, bởi vậy mỗi ngày đều sống được khá ổn.

Ngôn Cảnh Tắc nắm tay Giản Vân Tu, hận không thể có thể xuyên tới sớm hơn hai mươi năm, trong lòng lại không thể tránh né mà dâng lên nồng đậm áy náy.

Mỗi lần cùng Giản Vân Tu nói chuyện, hắn đều muốn khóc.

Giản Vân Tu thật ra bản thân lại một bộ dáng không thèm để ý, nói xong còn nhảy dựng lên nói: “Em lại có ý tưởng!”

Y đi đến trước dương cầm, tiếp tục đàn tấu.

Ngôn Cảnh Tắc ở bên cạnh nhìn y đánh đàn, có loại cảm giác thấy được toàn thế giới.

Đây là người hắn yêu.

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc còn nghĩ, muốn nhiều kiếm tiền, làm Giản Vân Tu sống cuộc sống hạnh phúc nhất, nhưng hiện tại…  Có lẽ hắn nên lợi dụng tốt đầu óc mình, đem toàn bộ công việc áp súc hoàn thành hết trong buổi sáng, dành thật nhiều thời gian ở bên Giản Vân Tu.

Thời gian vội vàng trôi qua, theo một ngày mới đến, trên mạng cơ hồ đã không còn người chửi bới Giản Vân Tu.

Trên mạng đã xảy ra ba sự kiện lớn. 

Chuyện thứ nhất, là ba ba quốc dân Ngôn Quốc Tề sau khi bị vô số cư dân mạng @ qua, rốt cuộc đăng Weibo.

Ông hoàn toàn không đề cập đến Giản Vân Tu, cũng chỉ đăng lên Weibo —— “Nó là con trai tôi @Đổng sự tập đoàn Tề Thịnh Ngôn Cảnh Tắc”.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc chứng thực, người trên weibo hầu như đã xác định hắn là con trai Ngôn Quốc Tề.

Hắn nếu không phải con trai Ngôn Quốc Tề, nào có bản lĩnh tuổi còn trẻ coi được làm tổng tài, còn lấy được cổ phần Tề Thịnh?

Nhưng Ngôn Quốc Tề vẫn luôn không có phản ứng, liền có người dưới Weibo Ngôn Cảnh Tắc vui sướng khi người gặp họa.

"Anh come out rồi còn có thể làm đổng sự Tề Thịnh không đấy?"

"Anh không sợ bị ba anh đánh gãy chân à?"

"Ba anh muốn tới đánh anh kìa!"

……

Kết quả, vào lúc tất cả mọi người cảm thấy Ngôn Quốc Tề khẳng định sẽ không bỏ qua cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Quốc Tề đột nhiên đăng lên Weibo như vậy.

"Trước đó có người nói Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy sẽ bị trục xuất khỏi gia môn, Ngôn ba ba liền nói như vậy, đây là đang che chở Ngôn Cảnh Tắc đúng không?”

“Ngôn ba ba chỉ thừa nhận Ngôn Cảnh Tắc, không thừa nhận Giản Vân Tu?”

“Lầu trên à, tuy không thừa nhận Giản Vân Tu, nhưng ý tứ này…… Ít nhất tỏ vẻ Ngôn Cảnh Tắc dù có come out, cũng là con của ông ý.”

“Tuy rằng chỉ có năm chữ, nhưng lời này của Ngôn ba ba không hiểu sao mà khí phách quá.”

“Ba ba thật tốt quá! Ba ba, ba còn thiếu con trai không?”

……

Ngôn Quốc Tề đăng tin này lên Weibo là vào 9 giờ sáng, mà sau khi ông đăng không bao lâu, liền có một vài luật sư trưng ra bằng luật sư —— Ngôn Cảnh Tắc lập tức tố cáo hơn trăm người!

Lúc trước, có một vài truyền thông dùng đại pháo oanh tạc Giản Vân Tu, nói móc châm chọc cái gì cũng nói, mà hiện tại bọn họ đều bị Ngôn Cảnh Tắc tố cáo.

Mà đây chính là sự kiện lớn phát sinh trên mạng kia. 

Còn sự kiện thứ ba là Ngôn Cảnh Tắc đăng Weibo, treo giải thưởng trăm vạn tìm người rất giống Giản Vân Tu trên những tấm ảnh bất nhã kia.

Nếu có người tìm được người giống Giản Vân Tu trên ảnh kia, hắn cho một trăm vạn! Cho dù chỉ cung cấp manh mối, hắn cũng đưa một vạn!

Weibo này Ngôn Cảnh Tắc vừa đăng lên, lập tức liền có vô số người gào rú các loại share: “A a a a người này rốt cuộc ở đâu a!”

“Tôi muốn đi tìm người này, tìm được liền phát tài!”

“Một trăm vạn a a a a a!”

“Tui vốn dĩ không thích ra cửa, hiện tại tui muốn đi dạo!”

……

Nói nói, còn có người nói: “Tôi trước kia có gặp qua người rất giống Giản Vân Tu ấy.”

“Trường bọn tôi cũng có người rất giống Giản Vân Tu.”

“Ngôn thiếu trùng quan nhất nộ vi lam nhan*, đẹp trai quá đi!”

(*lấy từ câu 'Xung quan nhất nộ vị hồng nhan' từ bài thơ Viên Viên khúc, nghĩa là nổi giận vì hồng nhan, ở đây Giản Vân Tu là nam nên là lam nhan)

“Thích thích!"

“Giản Vân Tu thật sự rất thảm, bị người ta hố.”

……

Ngôn Cảnh Tắc bảo đoàn đội xã giao đem lý lịch Giản Vân Tu phát tán khắp nơi, phổ cập khoa học cho người ta biết Giản Vân Tu có bao nhiêu lợi hại, cho tới bây giờ, mọi người đều cảm thấy Giản Vân Tu không có khả năng làm ra loại chuyện này được.

Thậm chí, danh khí của Giản Vân Tu còn lớn hơn một chút.

Trước đó người biết Giản Vân Tu không nhiều cho lắm, hiện tại lăn lộn như vậy… Người thích lướt Weibo, không sai biệt lắm đều biết Giản Vân Tu!

Fan weibo của Giản Vân Tu lập tức liền bành trướng rất nhiều.

Ở công ty giải trí nào đó.

Đổng Thanh Lâm vừa mới ký hợp đồng với công ty giải trí này, hôm nay lại đây đi học, kết quả lúc đi học cứ luôn có người nhìn chằm chằm hắn ta.

Hắn ta bị nhìn đến xanh cả mặt.

Hắn ta biết những người đó vì sao nhìn chằm chằm mình…… Hắn ta lớn lên rất giống Giản Vân Tu.

Weibo Ngôn Cảnh Tắc, người trong công ty giải trí khẳng định đều thấy được, nhìn thấy hắn ta giống Giản Vân Tu, bọn họ tất nhiên sẽ nhìn nhiều hơn vài lần.

Giản Vân Tu người này…… Sao lại như âm hồn không tan?

Hắn ta lớn lên rất giống Giản Vân Tu, liền nhất định phải trở thành thế thân, trở thành pháo hôi hay sao?

Không, hắn ta sẽ không chấp nhận số mệnh!

Dù cho Ngôn Cảnh Tắc đem những việc này tẩy trắng thì thế nào? Trên tay hắn ta còn có đòn sát thủ!

Đời trước, lúc này hắn ta và Ngôn Cảnh Tắc đã có quan hệ thân thể, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn bảo hắn ta sắm vai Giản Vân Tu như cũ.

Giản Vân Tu viết bản nhạc dương cầm, cho dù thật bình thường, Ngôn Cảnh Tắc cũng bắt hắn ta phải học cho được, bắt hắn ta đàn đi đàn lại. Cho nên hắn ta đã biết những tác phẩm hai năm tiếp theo Giản Vân Tu công bố.

Chỉ mới nửa tháng trước, Giản Vân Tu vừa mới công khai bán ra album diễn tấu cá nhân 'Ngọn đèn dầu' và album 'Rã rời' sẽ phát hành sau đó, hắn ta đã đàn không biết bao nhiêu lần. 

Mà lúc hắn ta mới vừa trọng sinh trở về liền lập tức đăng ký một tài khoản, lại đàn mấy bản nhạc trong hai album này, đăng lên đó.

Lúc ấy khoảng cách 'Ngọn Đèn Dầu' bán ra chỉ có ba tháng, album này sớm đã trong trù bị, nói 'Ngọn Đèn Dầu' sao chép khẳng định là không kịp, nhưng 'Rã Rời' Giản Vân Tu phải hơn một năm nữa mới phát hành……

Hắn ta chắc chắn có thể cho Giản Vân Tu một giáo huấn khó quên!

Đổng Thanh Lâm nghẹn một bụng lửa, tức giận bất bình mà rời khỏi công ty, nhìn thấy xe của Cao Bác Hào, trong lòng mới thoải mái một chút.

“Bác Hào, cảm ơn anh tới đón em.” Đổng Thanh Lâm cười nói.

“Không cần cảm tạ…… Nhưng Thanh Lâm à, công ty anh bên kia rất bận, về sau không nhất định có thể tới đón em được……” Cao Bác Hào mang theo xin lỗi nhìn về phía Đổng Thanh Lâm.

“Không sao, chuyện công ty anh quan trọng.” Đổng Thanh Lâm săn sóc mà nói, trong lòng lại có điểm không thoải mái.

Công ty hắn ta ký hợp đồng có hơi xa, giao thông không thuận tiện, hắn ta lại không có xe mới kêu Cao Bác Hào tới đón, kết quả Cao Bác Hào chỉ tới một lần, liền không muốn tới nữa.

Đổng Thanh Lâm áp xuống không vui trong lòng, nói chuyện cùng Cao Bác Hào, trong ngôn ngữ tự nhiên nhắc tới chuyện Giản Vân Tu.

Đổng Thanh Lâm phía trước đó nói với Cao Bác Hào là hắn ta cùng Ngôn Cảnh Tắc yêu đương, kết quả phát hiện Ngôn Cảnh Tắc coi hắn ta như thế thân.

Hắn ta và Cao Bác Hào lần đầu tiên gặp nhau chính là sau khi hắn ta trọng sinh đi uống rượu, uống đến say mèm, coi Cao Bác Hào như Ngôn Cảnh Tắc, thế cho nên bắt lấy quần áo Cao Bác Hào, chất vấn anh vì sao đối xử với hắn ta như vậy, mình có chỗ nào kém Giản Vân Tu… Cao Bác Hào an ủi hắn ta thật lâu, sau đó hai người liền càng đi càng gần gũi.

Hắn ta thường xuyên sẽ ở trước mặt Cao Bác Hào nói một vài chuyện về Giản Vân Tu, biểu đạt bất mãn với việc Ngôn Cảnh Tắc coi hắn ta là thế thân của Giản Vân Tu, mỗi khi đến lúc này, Cao Bác Hào đều sẽ an ủi hắn ta.

Nhưng hôm nay…… Cao Bác Hào nói: “Thanh Lâm, Ngôn Cảnh Tắc đã chia tay với em rồi, hắn cũng đã cùng Giản Vân Tu bên nhau, về sau chúng ta đừng nói về bọn họ nữa, được không?"

Ai muốn nghe bạn trai cứ mãi nói về bạn trai cũ chứ?

"Em chỉ là bực quá… Hôm nay ánh mắt người trong công ty nhìn em, nói như em là người trên ảnh chụp kia, giống Giản Vân Tu…  Rõ ràng đó là Giản Vân Tu!”

“Kia chắc không phải là Giản Vân Tu đâu.” Cao Bác Hào nói, Ngôn Cảnh Tắc khẳng định có nắm chắc đó không phải Giản Vân Tu mới dám làm như vậy, bằng không…… Mặt mũi Ngôn gia đều mất hết.

“Anh cũng giúp đỡ Giản Vân Tu?” Đổng Thanh Lâm lập tức phát hỏa.

Thời điểm Đổng Thanh Lâm cùng Cao Bác Hào ồn ào không thoải mái, Giản Vân Tu đang nấu cơm.

Y đối với thức ăn yêu cầu không cao, nếu một mình thì chiên một miếng thịt, nướng chút bánh mì, làm đĩa salad, cứ vậy mà ăn thôi. 

Có đôi khi để tiện lợi, trên bánh mì đánh quả trứng gà, dùng lò vi sóng hâm một chút là có một bữa cơm.

Bất quá hiện tại nhiều thêm Ngôn Cảnh Tắc, y tương đối chú ý chuyện nấu cơm, hôm nay liền chuẩn bị làm bốn món ăn. 

Đương nhiên, toàn bộ hành trình y đều mang bao tay.

Vu Diệp bị cấm tiến vào phòng bếp, liền ở ngoài phòng bếp nói với y: “Vân Tu, Ngôn Cảnh Tắc đối với anh thật không tệ nha! Hiện giờ fan anh nhiều hơn rất nhiều! Mấy chuyện lung tung lộn xộn đó cũng được làm sáng tỏ rồi."

“Ừm.” Giản Vân Tu vui sướng mà lên tiếng, tay không nhịn được nhịp đàn vài cái lên mặt bàn.

Chỉ có thể lại đi rửa tay……

"Cảm giác bị tổng tài bá đạo bao dưỡng thật tốt quá! Ha ha!” Vu Diệp cười rộ lên.

Giản Vân Tu nghiêm túc mà nhìn cậu: “Không phải bao dưỡng, là yêu đương.”

“Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, hì hì.” Vu Diệp nói: “Đúng rồi, Ngôn Cảnh Tắc treo giải thưởng một trăm vạn tìm người giống anh kìa, không biết có tìm được không nữa."

“Một trăm vạn?” Giản Vân Tu ngốc ra.

“Anh lại không xem Weibo……” Vu Diệp có điểm bất đắc dĩ.

“Tôi không muốn xem.” Giản Vân Tu nói, bình thường y tuy không có thói quen dùng Weibo, nhưng vẫn sẽ đi nhìn xem, nhưng một khi ở Weibo nhìn thấy lời nói làm y khó chịu, y liền hoàn toàn không xem luôn.

Đó là một loại tâm lý trốn tránh.

"Chỗ này tôi có nè, anh có thể nhìn xem.” Vu Diệp click mở Weibo của Ngôn Cảnh Tắc cho Giản Vân Tu xem: “Anh ấy đối với anh thật sự khá tốt, bộ dáng này, tôi an tâm rồi…… Vân Tu, tôi tính toán dọn ra ngoài ở.”

Trước kia cậu đi theo Giản Vân Tu là vì Giản Vân Tu sợ xã giao, cần có cậu, nhưng hiện tại Giản Vân Tu đã không cần cậu, cậu ngượng ngùng ăn vạ nơi này.

Giản Vân Tu nhìn chằm chằm Weibo kia một hồi lâu, mới nhìn về phía Vu Diệp: “Cậu có thể đi nhà cũ của tôi ở, lúc có công việc thì cậu lại đây đón tôi."

“Vân Tu, anh còn muốn tiếp nhận công việc?” Vu Diệp hỏi.

Giản Vân Tu nghiêm túc gật gật đầu, Ngôn Cảnh Tắc treo giải thưởng một trăm vạn!

Hắn tiêu tiền quá nhiều, y chỉ có thể nỗ lực kiếm nhiều hơn!

Hết chương 112.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip