Tổng kết xong bắt đầu chụp kỷ yếu. Chụp áo dài trên lớp rồi ăn trưa xong, lớp thay trang phục đỏ trắng ton sur ton. Mình diện áo đỏ chân váy trắng, chưa bao giờ thấy màu đỏ đẹp đến vậy. Đi lên đồi cao sau trường, đường lên dốc khó đi thấy mồ. Chụp xong trên đồi, địa điểm tiếp theo sẽ là bể bơi của nhà anh mới khai trương (nhà anh giàu cực luôn, mới mở bể bơi tích hợp sân bóng đá nhân tạo to tướng, thế là lớp mình nghiễm nhiên được chụp miễn phí). Nhưng mày đen lắm cơ My ạ. Sai lầm lớn nhất đời mày là ngồi sau xe con Chi. Dốc đứng cao như thế mà con Chi chở mình bằng xe điện lao thẳng xuống. Và tất nhiên, là ngã. Ngã sml. Chi không đứng dậy được, mình chân tay bê bết máu vẫn cố lết lên trên đỉnh dốc gọi các bạn xuống giúp Chi. Vết thương của Chi sâu nên được chở vào viện khâu, còn mình bị cày ngoài da thì các bạn lập tức rửa vết thương rồi chở luôn ra khu nhà trông đồ ở bể bơi để băng bó. Qua hôm nay mới thấy mọi người quan tâm như thế nào. Huy, Hoàng, Nhung, Yến, Ngân.. có những người bạn mình rất ít khi nói chuyện cũng hết lòng lo lắng cho vết thương của mình khiến mình cảm động lắm. Thật đúng đắn khi đã quyết định học ở đây. Trong phòng, Yến đang băng bó đầu gối cho mình thì hết băng. Gọi cho Minh:- Alo chủ bể bơi ơi, hết băng rồi, mang lên đây hộ cái! Đầu dây bên kia hình như hơi lưỡng lự sao ấy, Yến quát:- Ô thằng điên này mang lên đây nhanh, người ta chảy máu chết ra đấy bây giờ!!! Đang nhăn nhó vì xót mà mình vẫn không khỏi phì cười. Nếu người bị ngã không phải mình chắc anh sẽ mang lên ngay đấy. Vì bị thương nên mình không thể xuống bể bơi được. Đành đứng trông đồ cho các bạn. May Hiếu mệt nên cũng không xuống nước, ra buôn chuyện với mình nên đỡ tủi phần nào. Nhìn các bạn trêu đùa, trượt ống, bắn súng nước dưới bể mà chẹp miệng, chỉ tại ngã mà lỡ bao nhiêu ảnh, chán thế. Đến tối còn một cảnh ở khu đất trống nữa. Vì tối rồi nên mấy đứa nhà xa về trước không chụp, còn mình dù chân đau nhưng vẫn cố ở lại, dù sao thì đã lỡ cảnh bể bơi rồi, vả lại Linh vẫn ở đây, lát đi nhờ về vẫn được. Tuy là chân đau chứ tay vẫn lành lặn, nhưng Hiếu với Hoàng vẫn chăm mình tận tình lắm, dìu mình đi, còn bóc vỏ bánh mỳ hầu tận miệng luôn. Cảm động ghê gớm. Đến khu đất trống, cỏ dặm với lắm muỗi khủng khiếp. Mọi người tất bật dựng lều, kiếm cành củi khô nhóm lửa. Chụp những bức ảnh cuối cùng bên ánh lửa trại. Cả lớp nắm tay, bá vai nhau đi vòng quanh cùng hát hò vui vẻ: "Ngày xưa đó mãi mãi bay xa, xa rời ta về nơi phương trời..". Khoảnh khắc ấy, biết đến khi nào mới có nữa? Ngày kỷ yếu hôm nay, có vui, có mệt, có cả đau đớn, nhưng chính những điều ấy khiến nó càng trở nên ý nghĩa khi nhìn lại sau này. Từ sau khi chụp được bức ảnh với anh, tự dưng mình thấy nhẹ nhõm hơn, không còn ghét hay hận anh nhiều như trước. Không phải mình đã tha thứ cho những gì anh làm, mà đến giờ phút này, khi chỉ còn ba tuần nữa là xa nhau, thì mọi chuyện trong quá khứ bỗng chốc hoá nhẹ nhàng. Mình cảm thấy giống như ước nguyện đời học sinh đã được hoàn thành vậy. Được chụp bức ảnh cuối cùng với anh, mình không còn điều gì tiếc nuối nữa. Chúng ta sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau, thanh xuân của mình, như vậy là đã trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip