Sơn Hải (24) : Ý thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* * *

"Dịch Nhiên nói, chữ 'Quang' vốn có chứa niệm lực," Kha Tầm vừa nói được câu đầu tiên, Mục Dịch Nhiên lập tức hiểu được suy nghĩ của cậu, rồi bỗng lại chìm vào trầm tư, Kha Tầm liếc nhìn đối phương một cái, cố hạ giọng mình nhỏ xuống một chút "Hay nói cách khác, dựa theo ước nguyện cùng tình cảm mà mọi người rót vào, mỗi một chữ viết đều sẽ có niệm lực, hoặc lớn hoặc nhỏ."

"Các đồng chí, mọi người không có quên đấy chứ —— dù là 《 Sơn Hải Đồ 》 trên Cửu Đỉnh, hay là 《 Sơn Hải Đồ 》 trên tế đàn quỷ kia, chúng nó đều được tạo thành từ quỷ văn!"

"Mà những chữ được dùng để tiến hành nghi thức vu đảo, niệm lực mà chúng nó ẩn chứa chắc chắn sẽ càng mạnh hơn, cho nên vị tiền bối kia mới nói câu 'Có Cửu Đỉnh đồ, như được sức mạnh vu chú', sức mạnh vu chú ấy chính là niệm lực bám vào trên quỷ văn, cũng chính là ý niệm lực của con người!"

"Đúng! Đúng rồi, chính là như thế!" Vài người đồng thanh đồng khẩu đáp lời.

Kha Tầm xua xua tay, ý bảo mình vẫn chưa nói hết lời "Dịch Nhiên từng nói qua, ý niệm lực là một sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, niệm lực nếu đủ thậm chí có thể đối kháng lại cả Thần Ma, ví dụ điển hình chính là tình huống tôi đã từng gặp phải ở bức tranh 《 Tín ngưỡng 》, việc là thế này..."

"Cho nên, tôi cảm thấy có lẽ ý niệm lực có tác dụng vô cùng quan trọng giúp chúng ta phá giải nan đề trước mắt này. Các tiền bối trong di tiên chẳng phải cũng từng nhắc tới đó sao 'Thân bất năng cập, duy tâm khả cập', lời này rất có thể ý chỉ tâm niệm của con người —— mà tâm niệm chẳng phải chính là ý niệm lực đó sao? Tiền bối cũng từng nói, tâm niệm lực không phải thứ tầm thường, hơn nữa cuối cùng bọn họ cũng quyết định 'Dùng niệm phá cảnh' đó thôi, hẳn là bọn họ cũng hiểu ra được tác dụng của ý niệm lực."

"Tôi cảm thấy lời này của cậu quá mức lý tưởng hóa rồi," Lý Tiểu Xuân thuộc nhóm thực dụng lên tiếng "Tôi đây mỗi ngày đều vô cùng khát khao mình có thể giàu lên đây này, tôi tự thấy ý niệm lực của mình đã vô cùng dữ dội rồi, nhưng mà cho đến giờ tôi cũng có giàu đâu, vẫn là một kẻ làm công lang thang tứ xứ."

Kha Tầm "..."

"Hơn nữa, từ sau khi gặp phải cái chuyện vào tranh xúi quẩy này, mỗi ngày tôi đều cực độ khát vọng mình có thể sống sót, có thể thoát khỏi chuyện này, nó còn mãnh liệt hơn cả muốn giàu nữa," Lý Tiểu Xuân nói tiếp "Nhưng xem xem hiện tại mọi chuyện thế nào, chẳng phải bị bắt tới nơi đây, mỗi thời mỗi khắc đều có thể toi mạng đấy sao, bởi nên mấy cái ý niệm lực gì gì đấy, chả có đếch gì dùng được cả."

"Nếu như không dùng được, vậy sức mạnh vu chú của 《 Sơn Hải Đồ 》giải thích thế nào?" Chu Hạo Văn nhìn hắn "Dùng chữ 'Quang' để tấn công giải thích thế nào? Thuật chúc trớ ngẫu tượng kia lại giải thích như thế nào?"

"Nếu như cậu cho rằng cách nói ý niệm lực kia quá mức huyền học không đáng tin," Mục Dịch Nhiên lên tiếng tiếp lời "Vậy chúng ta có thể dùng một cách khoa học hơn để giải thích nó, cũng tức, quỷ văn là một loại trường năng lượng."

"Bản chất của vật chất là năng lượng, hạt vi mô trong quá trình chuyển động sẽ sinh ra dao động, dao động sinh ra năng lượng. Có lẽ phương thức hình thành của những quỷ văn kia cũng giống như nguyên lý Cửu Đỉnh cộng hưởng sinh ra sóng hạ âm mạnh mẽ vậy, khi tổ hợp chúng, hay nói đúng hơn là viết ra chúng nó theo các phương thức khác nhau, dưới các hình dạng khác nhau, sẽ sinh ra dao động với tần số không giống nhau, mà tần số dao động khác nhau, sẽ có những ảnh hưởng tương ứng đến các vật chất khác nhau."

"Bởi thế, bảo rằng 《 Sơn Hải Đồ 》 có sức mạnh vu chú hay ý niệm lực, thật ra chính là có được trường năng lượng, loại trường năng lượng ấy khi bị đúc khắc vào Cửu Đỉnh, có thể cộng hưởng sinh ra tần số sóng hạ âm thích hợp, đồng thời khuếch tán lan truyền sóng hạ âm ấy ra ngoài."

"Mà khi những hình tượng có chứa trường năng lượng ấy được khắc vào tướng cốt, nó sẽ kết hợp với trường năng lượng của con người, tuy không đạt tới hiệu quả cùng tấn công mạnh mẽ được như Cửu Đỉnh, nhưng cũng có thể tạm thời phong ấn tế đàn này, quấy nhiễu trường năng lượng mà tế đàn kia sinh ra, tạm thời ngưng lại thuật chúc trớ ngẫu tượng mà yêu quỷ đã thi triển thông qua tế đàn nhằm tấn công vào vách ngăn mặt đất kia."

Lý Tiểu Xuân lần này nghẹn họng, xoa cái trán nói "Được rồi, tôi thừa nhận, ý niệm lực là hữu dụng, nhưng mấy thứ đó chỉ có Đại Vu mới sử dụng được, còn đám người bình thường như chúng ta... sợ là vượt quá tầm với rồi."

"Không, ý niệm lực vô cùng hữu dụng," Chu Hạo Văn không nhìn hắn nữa, ngược lại quay sang nhìn mọi người "Vị tiền bối thời Tần kia từng đề cập một câu 'bằng một luồng linh thức, hóa thành linh lực phong ấn yêu quỷ trăm năm không thể vào nhân gian', hai chữ 'linh thức' ở đây tôi cho rằng chính là để chỉ ý niệm lực."

"Tất nhiên, ông ấy là một nhà huyền học, ông ấy có khả năng dùng niệm lực của bản thân để phong ấn yêu quỷ đến hơn trăm năm. Có lẽ chúng ta cũng có thể được như vậy, chúng ta có tướng cốt, tướng cốt chính là một loại ý niệm lực được truyền thừa. Tuy chúng ta chỉ là những người bình thường, nhưng đã được rót vào niệm lực hùng mạnh ấy, nên mới có thể "được dùng" để phong ấn yêu quỷ một trăm năm."

"Nhưng điều kiện tiên quyết rất có thể là... chúng ta phải chết."

"Nhưng chúng ta không ai muốn chết a..." Vệ Đông nói "Người cũng chết rồi, niệm hay lực để làm gì nữa chứ..."

"Sao mà không thể làm?" Kha Tầm cùng Chu Hạo Văn đồng thời cùng mở miệng.

"Ể?" Vệ Đông cùng vài người vẻ mặt hoang mang nhìn bọn họ.

"Còn nhớ 《 Con mèo của Schrödinger 》 chứ?" Kha Tầm ánh mắt lấp lánh nhìn mấy vị đồng bạn đã từng trải qua bức tranh ấy "Thể xác cùng ý thức của con người là hai vật chất tách rời, thể xác chết đi nhưng ý thức chưa hẳn sẽ chết!"

"Ô!" Đám người Vệ Đông giống như bừng tỉnh.

"Vậy ra, đây mới là chân tướng vì sao các bậc tiền bối quyết định hi sinh bản thân sao?" Trong ánh mắt của Phương Phỉ cũng chớp nháy ánh sáng "Bọn họ biết, chỉ có ý thức mới phong ấn được yêu quỷ, cho nên phải vì nghĩa không thể chùn bước, quyết định vứt bỏ thể xác. Tướng cốt bám vào thể xác không phải vì để khống chế thể xác, mà là đang chờ đợi ý thức rời khỏi thể xác!"

"Đúng rồi... Đúng rồi," Thiệu Lăng khẽ thì thào, nói "Đám người bình thường chúng ta có lẽ không thể khống chế được ý thức sau khi mình đã chết đi, nhưng các tiền bối cao nhân kia có thể,《Sơn Hải Đồ》trên tướng cốt có được niệm lực cũng có thể. Cho nên, thứ nó cần là chúng ta hiến ra ý thức của chính mình, hay nói đúng hơn là dùng linh hồn để hiến tế. Sau đó ý thức của chúng ta sẽ thoát khỏi thể xác, kết hợp với niệm lực của tướng cốt, biến thành phong ấn ngăn trở trường năng lượng từ tế đàn quỷ, tiếp tục ngăn chặn chúng nó dưới mặt đất thêm trăm năm."

"Bởi nên," Mục Dịch Nhiên lên tiếng, ánh mắt vọng về phía Kha Tầm, trong đáy mắt tràn đầy vẻ bi thống trĩu nặng từng xuất hiện trong《Nghịch lữ》lần đó "Bởi nên, manh mối mà bức tranh《Nghịch lữ》kia ám chỉ chúng ta, chính là 'Tất cả chúng ta đoàn kết mới có thể cùng nhau đi đến bước này, mặc dù nó có thể là một bước lùi, nhưng lùi một bước ngắn để có thể tiến lên một bước dài! Dẫu cho một bước này lùi lại có làm chúng ta rơi vào vực sâu vạn trượng, nhưng đổi lấy sẽ là ánh sáng vĩnh hằng'."

Kha Tầm nhìn đối phương, một đoạn nói này là do Kha Tầm ở dòng thời gian ảo từng nói, Dịch Nhiên của cậu ghi nhớ rõ hơn bất kỳ ai khác.

"Cho nên, ngay từ bức tranh《Nghịch lữ》ấy, sức mạnh đứng ở phía sau cũng đã nhắn gửi đến chúng ta," Chu Hạo Văn hai mắt đăm đăm không chớp nhìn vào mặt đất lạnh như băng dưới chân "Chúng ta chỉ có hy sinh chính mình, chỉ có chết đi, mới có thể đổi lấy bình yên cho thế giới này, mới có thể vì loài người lưu lại ánh sáng vĩnh hằng."

"Nhưng, thế giới cũng chẳng cần chúng ta cứu vớt, chỉ cần chúng ta dùng sinh mệnh của mình, tạm thời phong ấn tế đàn nho nhỏ kia thôi."

"Chúng ta thực chất chỉ giống như một cái remote—— mà không, chúng ta cũng chẳng thể coi như remote được, cùng lắm cũng chỉ là mấy cục pin của nó mà thôi,《Sơn Hải Đồ》 trên tướng cốt của chúng ta mới là remote, sau khi lắp vào đám pin chúng ta rồi, chỉ cần nhấn một cái nhẹ trên remote, là có thể ngăn cản vũ khí hạt nhân hủy diệt trái đất, mà chúng ta chẳng qua chỉ là một thứ công cụ, thứ cứu vớt trái đất chân chính là cái remote sau khi được đám pin kết nối truyền điện có thể ấn nút sử dụng kia."

La Bộ đứng ở bên cạnh nghe mà đỏ bừng vành mắt, nước mắt từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống mặt đất dưới chân.

"Thật ra chúng ta đoán cũng không sai," Tần Tứ khe khẽ thở dài "Toàn bộ sự kiện vào tranh này, quả thực có hai sức mạnh đứng ở phía sau lưng thúc đẩy. Một là đến từ yêu quỷ dưới lòng đất, một là đến từ bên trên mặt đất, từ sức mạnh của《Sơn Hải Đồ》, sức mạnh cầu khấn của Đại Vu cùng ý niệm lực của cao nhân hợp lại, biến thành một niệm lực có thể truyền thừa cho đời sau."

"Nhưng chỉ có duy nhất một điều chúng ta lại đoán sai, chính là kẻ muốn chúng ta chết ở trong tranh, không phải là sức mạnh yêu quỷ, mà chính là nguồn niệm lực thuộc về con người."

"Yêu quỷ càng hi vọng toàn bộ chúng ta đều sống sót, mà niệm lực truyền thừa của con người thì ngược lại, càng hi vọng chúng ta đều chết hết, bởi vì chỉ khi cả mười ba người chúng ta chết đi, mười ba tướng cốt của Cửu Đỉnh và Địa Duy mới có thể hợp làm một cùng ý thức đã thoát khỏi thân thể chúng ta, do đó mà tạo thành phong ấn yêu quỷ, mở ra một đoạn trấn áp thời hạn trăm năm."

"Cho đến tận bây giờ tôi mới chợt giật mình phát hiện, hóa ra bức tranh《Tự do tâm chứng》đầu tiên mà tôi và Tiểu Mục đã vào, manh mối mà nó ám chỉ hoàn toàn không phải là dùng tâm để phán đoán thiện ác hay đúng sai, mà là, ngay từ bức tranh đầu tiên chúng ta đi vào, nó đã báo cho chúng ta biết, bên mà chúng ta vẫn cho rằng đại diện chính nghĩa, thật ra luôn muốn giết chết chúng ta, mà bên chúng ta cứ ngỡ là tà ác, thực chất vẫn luôn muốn chúng ta sống sót."

"Nhưng, hai nguồn sức mạnh ấy, rốt cuộc thì bên nào mới là thiện, bên nào mới là ác, mà bên nào lại đúng, bên nào lại là sai, đối với đám người vào tranh chúng ta mà nói, e là không có cách nào phán đoán xác định... Chỉ sợ đó mới chính là ý nghĩa thật sự của tự do tâm chứng."

"Nhưng tui không hiểu nha," Ngô Du đỏ bừng ánh mắt nói "Nếu bên phe chính nghĩa muốn chúng ta chết, tại sao không để chúng ta chết một cách an lạc chứ, tại sao lại còn làm ra đủ thứ đáng sợ kinh khủng như vậy ở trong tranh để hại chết chúng ta? Đến tận bây giờ mỗi lần nhớ lại cái chết của Hà Đường, tui đều cảm giác toàn thân rét lạnh đến chịu không nổi."

"Phương thức vào tranh này, hẳn là được diễn sinh từ thuật chúc trớ ngẫu tượng." Mục Dịch Nhiên nói "Tranh, cũng là một kiểu 'ngẫu tượng', bởi vì vẽ chính là phương thức ghi chép cùng truyền bá chủ yếu đã có từ xa xưa lâu đời, còn về chữ 'Quang' mà trước đó chúng ta nói đến, nó vốn cũng là một chữ tượng hình, là một ký hiệu được vẽ ra, cho nên cũng có thể xem nó như một bức vẽ."

"Ảo cảnh vào tranh xuất hiện ở những điểm yếu ớt nhất nơi hai giới âm dương giao nhau, có lẽ chính là do hai sức mạnh của yêu quỷ cùng con người lẫn nhau lợi dụng thuật chúc trớ kia mà tiến hành đọ sức đánh cờ."

"Mà 'trớ' trong thuật chúc trớ kia vốn mang ý nghĩa tăng thêm sự hung ác tàn nhẫn, tôi nghĩ cả hai bên đều không đủ khả năng quyết định tính chất vốn của của loại pháp thuật này."

"Rồi sau đó lại rót vào tranh, sức mạnh của hai bên đều ngang bằng nhau, không ai có thể trội hơn ai, cả hai vẫn luôn kềm chế lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, như trong trạng thái trăm mối dây dưa. Mà trong trạng thái song phương giằng co không ai chiếm ưu thế như vậy, ảo cảnh trong tranh sẽ như thế nào, e là cả hai phe cũng không thể tự quyết định được."

"Vậy chúng ta... chúng ta phải làm gì bây giờ?" Lý Tiểu Xuân luống cuống hỏi "Chẳng lẽ thực sự phải hy sinh bản thân, hiến linh hồn của mình ra ngoài? Thật sự không còn biện pháp nào sống sót sao?"

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Mặc dù toàn bộ chân tướng đều được phơi bày, dẫu cho hiểu được nguyên lý của phương pháp đối phó quỷ yêu, nhưng họ vẫn không có cách nào... không có cách nào không hy sinh chính mình.

Có lẽ ý niệm lực rất hữu dụng, ý niệm lực có lẽ hùng mạnh đến mức có thể chống lại Thần Ma, nhưng ai cũng biết rõ, con người một khi thể xác chết đi, đó là thật sự đã chết rồi, ý thức có lẽ vẫn còn sống sót, nhưng ý thức sống sót vô hình vô dạng, chỉ có thể trôi nổi lửng lơ, chẳng làm được cái gì cả, vậy thì 'sống' có còn ý nghĩa gì chứ?

Hoàng hôn tựa như tử vong, âm thầm lặng lẽ tiến đến, bao phủ lấy bọn họ.

"...Thật sự là hết cách rồi ha..." Vệ Đông cả người co ro giữa bốn bề gió lốc bắt đầu thổi quét cuốn tung, vẻ mặt như người mất hồn nói.

"...Không còn cách nào." Ánh mắt của Thiệu Lăng như hòa vào hoàng hôn mịt mờ ảm đạm, tản ra vẻ thê lương ngập đầy như rặng núi.

"Tui... Tui không muốn chết đâu..." La Bộ thút thít nói, cả người run rẩy lảo đảo.

Mi mắt vẫn rũ xuống của Kha Tầm khẽ ngước lên, nhìn về phía mọi người "Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta chôn di tiên của các tiền bối trở lại chỗ cũ đi, thêm vào manh mối mà chúng ta đã liệt kê ra nữa, bổ sung thêm mấy cái suy luận mới nãy luôn."

Mọi người yên lặng quay trở về lều trại, bổ sung thêm các đầu mối mới, sau đó trước lúc bầu trời hoàn toàn tối đen, quay trở lại tảng đá chôn những di tiên kia.

Lần lượt đặt di tiên của các tiền bối trở lại chỗ cũ, trên cùng là phần của bọn họ.

Ngay khi Cố Thanh Thanh chuẩn bị bỏ những phần giấy tờ viết manh mối vào trong, đột nhiên bị Kha Tầm cản lại.

Cô gái ngước mắt nhìn Kha Tầm, thấy được trong đôi mắt tối đen của đối phương chẳng hiểu từ đâu thoáng hiện ánh sáng, nói với cô "Thanh Thanh, em viết thêm một câu vào cuối cùng đi."

"Um, viết cái gì?" Cố Thanh Thanh lấy bút ra, lật đến tờ giấy cuối cùng.

"Cứ viết," Ánh mắt của Kha Tầm sâu hơn cả bóng đêm "Đạo trời sáng choang, tà đâu thắng chính, nhưng vì thương sinh, xá ta ngại gì!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip