🍃 Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tống Giác là người rất hào phóng, hắn lấy ra mười mấy cân sườn lợn rán, mấy cân rau dưa mới mẻ cùng một túi gạo, nói bữa tối hắn mời.

Đội ngũ Mạc Thiệu Hồng đã xem như là đội ngũ đứng đầu, thức ăn trong đội cũng coi như khá ổn, nhưng cùng Tống Giác so sánh, vẫn là kém rất xa rất xa.

Nhìn đến rau dưa mới mẻ căng mọng như là có thể chảy nước kia, lại nhìn sườn lợn đã lâu chưa được thấy, cơ hồ tất cả mọi người trong biệt thự đều nuốt nước miếng.

Mạc Thiệu Hồng cũng có chút thèm thịt, bất quá hắn vẫn là khiêm nhượng nói: "Vậy không tốt lắm, hôm nay hẳn là chúng tôi mời cơm."

"Mạc huynh đệ không cần khách khí, mấy thứ này tôi còn có rất nhiều, không ăn nghèo nổi tôi." Tống Giác giống như thuận miệng nói.

"Vậy chúng tôi liền không khách khí." Mạc Thiệu Hồng nói, không khí trong biệt thự tức khắc vui sướng lên, đối với bữa tiệc lớn đã lâu không thấy này, tất cả mọi người đều rất chờ mong.

Ánh mắt Mạc Viện Viện nhìn Tống Giác càng nồng cháy, nam nhân này lớn lên cực phẩm, trên người còn có nhiều vật tư như vậy, xem bộ dáng của anh hai, thực lực hắn hẳn là cũng không tồi, nếu là trở thành bạn trai cô ta, kia cô ta chẳng phải cái gì cũng có sao?

Tầm mắt cô ta nhẹ nhàng lướt qua Phùng Tiếu, nữ nhân này là chướng ngại, cô ta nếu muốn thành công, Phùng Tiếu cần phải biến mất.

Phùng Tiếu cúi đầu, cũng đã cảm giác được ác ý trong mắt Mạc Viện Viện, khóe miệng cô hơi hơi gợi lên, thì ra Tống Giác là đánh cái chủ ý này?

Mạc Viện Viện đi tới, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh Phùng Tiếu, cười nói; "Cô hảo a, tôi là Mạc Viện Viện, cô tên gì?"

"Phùng Tiếu." Phùng Tiếu lãnh đạm trả lời.

"Tôi về sau kêu cô Tiếu Tiếu được không? Cô cứ gọi tôi là Viện Viện?"

"Chúng ta rất quen thuộc sao? Làm gì muốn gọi thân thiết như vậy?" Phùng Tiếu xụ mặt hỏi.

Mạc Viện Viện vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Phùng Tiếu, cô ta ngày thường thường xuyên bị người ta nói không lễ phép, nhưng cô ta thấy, như Phùng Tiếu mới là không biết lễ phép, cô ta đã tươi cười đón chào Phùng Tiếu còn dám bày ra đức hạnh như vậy?

Tống Giác như thế nào sẽ chịu đựng nữ nhân như vậy?

Khuê mật Trần Lệ Bình của Mạc Viện Viện đi tới hát đệm: "Viện Viện là tốt bụng cùng cô nói chuyện, cô như thế nào không lễ phép như vậy?"

"Nhưng tôi không nghĩ cùng cô ta nói, cũng không nghĩ cùng cô nói, cho nên có thể hay không thỉnh người có lễ phép các người câm miệng?"

Mạc Viện Viện: "......"

Trần Lệ Bình: "......"

Hai người thở phì phì xoay người rời đi, Tống Giác lại về tới bên người cô, tay phải gợi lên sợi tóc của cô, cầm trong tay cuốn đi cuốn lại, thoạt nhìn giống như là đang thân thiết cùng cô thì thầm.

Trên thực tế.

"Anh có thể dừng nghịch tóc tôi hay không?"

"Chúng ta cần phải bày ra biểu hiện thân mật của tình nữ." Tống Giác nghiêm trang nói hươu nói vượn.

"Nghịch tóc là thân mật đúng không?" Phùng Tiếu ngửa đầu nhìn hắn cười một cái.

Tống Giác có chút hoảng hốt nhìn gương mặt tươi cười của cô, Phùng Tiếu liền nhân cơ hội vươn lên, đôi tay ở trên tóc hắn qua lại chà đạp, không bao lâu kiểu tóc được xử lý tỉ mỉ của hắn liền lộn xộn như ổ chó.

Trong tay Phùng Tiếu còn kéo xuống hơn mười cọng tóc, cô tiện tay ném đi, ôm hắn mặt cười hỏi: "Như vậy thân mật đủ sao?"

Không đủ cô liền tiếp tục vò!

Hừ, dám nghịch hư kiểu tóc của cô!

"Xuy......" Thình lình nhìn đến kiểu tóc giống như ổ chó của tang thi vương, Từ Tri Diên nháy mắt liền bật cười.

Tống Giác quay đầu liếc một cái, Từ Tri Diên mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, một đường lẩn trốn, hận không thể làm cho chính mình chưa từng xuất hiện.

Tống Giác sắc mặt cổ quái kéo tay Phùng Tiếu ra, cầm ở trong tay thưởng thức: "Phùng tiểu thư, cô có phải chưa từng có bạn trai không?"

Phùng Tiếu: "Hừ, anh đừng quá khinh thường tôi, tôi có đến ba người bạn trai cũ đấy nhé!"

"Ba người." Tống Giác cười như không cười, "Sau đó các người đều chia tay?"

"Không có a!" Phùng Tiếu nghiêng đầu, cảm khái nói, "Bọn họ chỉ là đã chết mà thôi."

"Ba người, đều đã chết?" Tống Giác sắc mặt cổ quái.

"Ân, đều chết trong lòng tôi." Nếu không phải đều đã chết, cũng sẽ không đến cẩu nam nhân nhà ngươi.

Phùng Tiếu rũ mắt, nửa ngày không có nhúc nhích, Tống Giác lẳng lặng nhìn cô, lại trước sau không thể nhìn thấu cô đang nghĩ gì.

----

Mạt thế không có gì tiêu khiển giải trí, ăn xong bữa tối phong phú, mọi người tụ tập ở đại sảnh lầu một ngồi trong chốc lát liền chuẩn bị chia phòng ngủ.

Phòng trống trong biệt thự rất nhiều, nhưng mà mạt thế quá nguy hiểm, đa số mọi người cũng không dám ngủ một mình, đều là hai ba người ngủ một gian.

Hiện giờ có thêm Phùng Tiếu, Tống Giác cùng An Nam, Mạc Thiệu Hồng liền có chút đau đầu không biết phân phòng như thế nào.

"Tôi ngủ phòng xe." An Nam nói xong liền an tĩnh đi ra ngoài, Mạc Thiệu Hồng nhìn về phía Tống Giác, hắn gật gật đầu.

"Vậy còn lại anh cùng Phùng tiểu thư." Mạc Thiệu Hồng đang muốn hỏi đôi tình lữ bọn họ có phải ngủ cùng một phòng hay không, Mạc Viện Viện liền lớn tiếng kêu, "Anh, để Phùng tiểu thư tới chỗ em và Bình Bình ngủ đi."

Mạc Thiệu Hồng kinh ngạc nhìn về phía Mạc Viện Viện, theo bản năng liền cảm thấy không quá thích hợp.

Em gái hắn tuyệt đối không có khả năng hiếu khách như vậy.

Phùng Tiếu lạnh lùng nói: "Tôi không quen ngủ cùng người xa lạ."

Cô đã xem qua cốt truyện, hai người Mạc Viện Viện cùng Trần Lệ Bình này chỉ số thông minh không có bao nhiêu, nhưng điểm ghê tởm lại rất nhiều, việc làm khiến người ta ghê tởm lại càng nhiều, chủ động muốn cùng cô ngủ khẳng định là có âm mưu, cô mới sẽ không ngu ngốc đáp ứng, tự dưng thêm việc cho mình.

Mạc Thiệu Hồng nhìn Phùng Tiếu, lại nhìn Tống Giác nói: "Chính là một người ngủ không an toàn."

"Tôi đây muốn cùng thân ái nhà tôi cùng nhau ngủ." Phùng Tiếu nhìn Tống Giác, cười tủm tỉm hỏi hắn, "Thân ái, anh cảm thấy thế nào?"

Tống Giác nhìn cặp mắt linh động kia phảng phất viết mấy chữ: Không đáp ứng, tôi liền nói ra chân tướng.

Hắn cười khẽ gật gật đầu: "Tôi dĩ nhiên là muốn ở cùng phòng với bạn gái mình."

Mạc Thiệu Hồng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy đi, những người khác cứ như cũ."

Mạc Viện Viện cực kỳ bất mãn, Từ Tri Diên nhìn cô ta một cái liền xoay người rời đi.

Nếu tự cô ta ngu đến mức muốn đi trêu chọc tang thi vương, chết sớm cũng là chuyện bình thường.

Phòng của bọn họ ở trên lầu ba, Phùng Tiếu dang tay chờ Tống Giác ôm cô đi lên, bộ dáng như lẽ đương nhiên.

Tống Giác nhướng mày, từ sau khi hắn nói muốn giả trang tình lữ, nữ nhân này tựa hồ liền thay đổi thành kiểu khác, da mặt còn càng dày thêm.

Hắn khom lưng bế cô lên, nhẹ nhàng đi lên lầu, Phùng Tiếu thực nhẹ, cho dù hai ngày nay hắn đưa cô biết bao đồ ăn, lại giống như không có chút tác dụng gì, vẫn nhẹ như vậy.

Tống Giác đem Phùng Tiếu đặt lên giường, tay phải liền sờ sờ bụng cô, mềm mại, rất bằng phẳng, cũng không biết những đồ ăn cùng thịt đó đều đã đi nơi nào.

Hắn chậc một tiếng, lại sờ soạng hai cái.

Phùng Tiếu chụp bay tay hắn, ở trên giường xem xét chân trái.

Dị năng giả tố chất thân thể cao hơn người thường không ít, nguyên bản thương gân động cốt yêu cầu một trăm ngày, cô lúc này mới hai ngày qua đi, chân đã tốt lên không ít.

Thế giới nào gãy xương đều không quan trọng, duy chỉ có mạt thế mạng người như cỏ giác này, có một thân thể vẹn toàn là vô cùng quan trọng, tùy thời tùy chỗ đều có nguy hiểm, từ tang thi, cũng từ nhân loại......

Cô hiện tại cùng tang thi vương ở bên nhau, Tống Giác người này có chút thích làm màu, liền tính là báo thù hắn cũng thích làm các loại hoa hòe loè loẹt, giúp cô có không ít không gian thở dốc.

Nếu không phải như thế, thế giới này cô đã sớm từ bỏ.

Phùng Tiếu yên lặng thở dài, cô trước giờ không thích mạt thế, cái gì cũng không có, còn bất tiện hơn cả cổ đại, một chút niềm vui cũng không có.

Tống Giác nhìn cô vẫn luôn cúi đầu, cả người tản ra tinh thần sa sút, trong lòng hắn không quá thoải mái, liền hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"

"Nghĩ tới bạn trai cũ." Phùng Tiếu sâu kín nói.

Tống Giác: "......"

----

Phùng Tiếu ngủ giường, Tống Giác từ trong không gian lấy ra thêm một cái, hai người cách nhau không xa, như là gần trong gang tấc, lại như là cách vô biên vô hạn.

Phùng Tiếu vẫn ngủ ngon như cũ, Tống Giác cơ hồ là không để ý một chút đã thấy cô ngủ mất. Phùng Tiếu nghiêng đầu cuộn tròn thân mình, mày hơi hơi nhăn lại.

Tống Giác nhìn cô, duỗi tay xoa xoa mày Phùng Tiếu, nhìn mặt cô giãn ra, hắn mới cảm thấy thuận mắt không ít, không bao lâu cũng ngủ.

Tống Giác đã lâu không nằm mơ, mơ thấy ba nam nhân nằm ở trong lòng Phùng Tiếu cùng chết đi, Phùng Tiếu trái ôm phải ấp, trên đùi còn có một tên đang nằm, hướng hắn cười thập phần đắc ý: "Ngươi xem, ta có ba người bạn trai, bọn họ dù chết đều là của ta, ngươi từng có bạn gái sao? Ngươi cái đồ cẩu độc thân."

Tống Giác cười lạnh, đem tất cả nam nhân trên người cô xốc lên đá đi, đang chuẩn bị tóm cô lại gần, lại nghe thấy cô kinh ngạc hỏi: "Ngươi sao lại đem chính mình đá đi?"

Hắn quay đầu, trên mặt đất nằm ba người chết, thế nhưng đều cùng hắn lớn lên giống nhau như đúc, ba người trên mặt đều treo quỷ dị tươi cười, phảng phất như đang cười nhạo hắn.

Thời điểm tỉnh lại, Tống Giác tâm tình vô cùng không tốt, vừa mở mắt liền nhìn thấy Phùng Tiếu vẫn duy trì tư thế ngủ lúc đầu, vẫn như cũ còn đang ngủ. Bất đồng chính là, lúc này cô không hề cau mày, khóe miệng ngược lại còn hơi hơi nhếch lên, tựa hồ đang mơ một cái mộng đẹp.

Hắn lung tung rối loạn gặp ác mộng, dựa vào cái gì cô lại có thể mộng đẹp?

Tống Giác xốc chăn Phùng Tiếu lên, nằm ở bên người cô, sau đó tràn ngập ác ý vỗ tỉnh Phùng Tiếu, muốn nhìn một chút bộ dáng bị dọa đến của cô.

Nhưng mà Phùng Tiếu cũng không có bị dọa đến.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn hắn một chút, nỉ non một câu: "A Giác." Sau đó liền thò qua tới ghé vào ngực hắn, tay phải ôm hắn, tiếp tục thoải mái ngủ.

Thân hình mềm mại dính lên, Tống Giác có thể ngửi được hương khí dầu gội trên tóc cô, hương khí sữa tắm trên người cô, còn có một loại hương khí không biết từ nơi nào tới, ba loại hương khí hỗn hợp ở bên nhau, truyền tới trong mũi Tống Giác, làm người có chút say mê trong đó.

Tống Giác thân mình cứng đờ nằm hơn nửa giờ, hắn vươn tay, ôm eo cô.

Loại cảm giác gắt gao ôm này, thế nhưng hết sức thoải mái.

Thời điểm Phùng Tiếu tỉnh ngủ, phát hiện chính mình nằm ở trong một lòng ngực hơi lạnh, cô đầu tiên là cả kinh, trợn mắt vừa thấy là Tống Giác liền nhẹ nhàng thở ra.

Tống Giác lạnh lạnh nhìn cô, hắn đã nói cô đối hắn có ý đồ, hiện tại xem ra quả nhiên như thế.

Đang nghĩ như vậy, liền thấy Phùng Tiếu chân phải hung hăng đá một cái, liền đem hắn đá xuống giường.

Tống Giác nháy mắt liền bắn tới mặt đất, đôi mắt lạnh tới cực điểm, ánh mắt nhìn Phùng Tiếu như là muốn đem cô đông lạnh thành băng.

Phùng Tiếu so với hắn càng đúng lý hợp tình: "Tống tiên sinh, tôi chỉ là đáp ứng giả làm bạn gái anh, không phải là bạn gái thật sự, thỉnh anh tự trọng chút."

Tự trọng? Tối hôm qua cũng không biết là ai ôm hắn thân thiết kêu hắn "A Giác"

Tống Giác lạnh cười: "Tối hôm qua cô nằm mơ, thân thiết kêu tôi A Giác."

Phùng Tiếu sửng sốt, chợt cười nói: "Tống tiên sinh, anh hiểu lầm, tôi có một người bạn trai cũ kêu Thẩm Giác, tôi nằm mơ hẳn là kêu chính là hắn."

Tống Giác: "......"

"Nói thực ra, Tống tiên sinh không chỉ có tên cùng hắn rất giống, lớn lên cũng cùng hắn có vài phần tương tự đâu! Cho nên tôi mỗi lần nhìn đến Tống tiên sinh đều cảm thấy thực vui vẻ, hy vọng Tống tiên sinh không cần hiểu lầm."

Tống Giác: "......"

Phùng Tiếu cúi đầu sửa sang lại quần áo, chậm rãi lết đến toilet rửa mặt, làm bộ không nhìn thấy sắc mặt đang biến đổi của Tống Giác.

Cẩu nam nhân, tức chết ngươi!

----------
Giờ beta lại thấy đợt edit nhiều chỗ lỗi ngữ pháp với thiếu từ ghê

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip