Xuyen Thanh Thien Kim Hao Mon Chan Chinh Chuong 14 Hac Hac

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sự tình phát sinh trong nháy mắt.

#Khang Kỳ là bằng chứng trực tiếp cho số phận của người không phải nữ chủ#

Tề Gia Mẫn cảm thấy tình cảnh xấu hổ này thảm đến không nỡ nhìn.

Chỉ là các nàng còn chưa có phản ứng, người đàn ông bị làm hỏng bánh kem lại còn bị lấy làm đệm thịt đã bực tức, hắn một phen đẩy Khang Kỳ ra, vén tay áo: "Mẹ nó! Ngươi bị mù à? Dám đụng vào người lão tử, ngươi đi tìm chết có phải không?"

Hắn tóm lấy Khang Kỳ, đem cô ta ném sang một bên.

Nếu như, Khang Kỳ không bị bánh kem rơi trúng đầu, một mỹ nhân tươi tắn như vậy luôn có thể nhận được vài phần thương hoa tiếc ngọc. Chỉ là cô ta hiện tại mặt toàn bánh kem, vô cùng chật vật, làm sao còn quản nổi chuyện như vậy.

Hôm nay Khang Kỳ trải qua mọi chuyện đều không như ý, trong lòng vô cùng khó chịu, lúc này bất chấp hình tượng, mắng: "Chính ngươi đi đường không có mắt, còn quay lại trách ta? Ta lại không có mắt sau lưng, hiển nhiên không nhìn thấy ngươi! Vậy còn ngươi? Đi thẳng không đi lại hướng về phía ta đâm vào? Nhìn ngươi như vậy cũng là kẻ có tiền, ai biết ngươi xách theo bánh kem, chẳng lẽ ngươi thấy ta là một cô nương, nên muốn ăn vạ sao?"

"Đồ con đàn bà đáng chết!" Tên đàn ông giơ nắm tay lên, đấm thẳng vô mặt Khang Kỳ.

Chuyện xảy ra rất nhanh, không kịp phòng bị.

"A!!!" Khang Kỳ ăn đau, lập tức thét chói tai.

Bất kể là lúc nào, dân chúng đều thích nhất xem náo nhiệt, tuy bên này đã động cẳng chân hạ cẳng tay, nhưng vẫn không ít người vây xem.

Lúc này, Phạm Hiểu Vi cũng bắt đầu phản ứng, nàng lập tức đứng dậy: "Ta đi xem Lục Minh Tuyết một chút."

Tề Gia Mẫn gật đầu, nàng cũng không đứng dậy, mặc kệ là chuyện của Khang Kỳ hay Lục Minh Tuyết, nàng đều không muốn xen vào. Nhưng sự thật hiển nhiên, tuy rằng Tề Gia Mẫn không muốn xen vào, nhưng Khang Kỳ cũng đã bắt đầu kêu gào: "Cửa hàng Hỗ Ninh đối diện là sản nghiệp của nhà ta, ngươi dám động thủ với ta, đừng trách ta không khách khí!"

Lúc này, Phạm Hiểu Vi vừa ra khỏi cửa, nghe lời này, thì không vui, nàng nghiêm mặt nói: "Ngươi căn bản không phải Tề tiểu thư! Ai không biết Tề gia chỉ có một cô con gái, mà ta cùng với Tề tiểu thư có quen biết, ngươi căn bản không phải! Ta không biết ngươi vì sao nói như vậy, nếu như muốn giương oai, thì phẩm cách thật vô cùng xấu xa; nếu ngươi nói dối, là muốn bôi xấu thanh danh của Tề tiểu thư sao? Không phải là quá mức bỉ ổi sao!"

Thật ra ý định ban đầu của Khang Kỳ là muốn nói cô cùng Tề gia là quan hệ họ hàng thân thiết. Đương nhiên, nếu như có ai đó xem cô là Tề Gia Mẫn cũng không sao.

Chỉ là không nghĩ đến bị Phạm Hiểu Vi trực tiếp trách cứ.

Nếu đổi lại người khác, cũng chưa chắc sẽ chỉ trích thẳng thắn như vậy.

Nhưng Phạm Hiểu Vi thì khác, nàng sống ở nước ngoài rất nhiều năm, tác phong hành sự cùng thói quen cư xử đã dưỡng thành từ lâu, không nói năng lòng vòng quanh co, một câu ẩn chứa hai ba ý tứ, ngược lại là nói trắng ra sự thật.

Bởi vì lời nói của Phạm Hiểu Vi, người xung quanh càng thêm chỉ trích Khang Kỳ.

Khang Kỳ dậm chân: "Ta không nói ta là Tề tiểu thư, ta là biểu tỷ của nàng!"

Tuy rằng nói như vậy, người khác vẫn như cũ vẻ mặt hoài nghi, không thật sự tin tưởng.

Lúc này Phạm Hiểu Vi đã đi đến bên cạnh Lục Minh Tuyết, nàng nói: "Ngươi không có việc gì chứ?"

Lục Minh Tuyết lắc đầu, nàng nhìn về phía Khang Kỳ, chần chờ một chút, mở miệng nói: "Ngươi không phải Tề tiểu thư, nhưng Tề tiểu thư chân chính cũng ở đây, nàng ngồi ở quán cà phê đối diện, có thể gọi nàng ra nhận người."

Lục Minh Tuyết lập tức chỉ ngón tay hướng về phía quán cà phê, tầm mắt mọi người nhất trí bị nàng ta đưa tới bên kia.

Tề Gia Mẫn đang nghiêng đầu xem kịch, liền nhìn thấy Lục Minh Tuyết chỉ về hướng này. Tuy vậy trong lòng nàng cũng không ngạc nhiên chút nào, từ lúc bên ngoài bắt đầu nháo lên, nàng đã có loại cảm giác mơ hồ rằng kết cục sẽ như thế này.

Sự thật chứng minh, quả nhiên là như thế.

Thật sự tệ khi nói rằng, nàng quá hiểu Khang Kỳ, cũng quá hiểu mâu thuẫn của chính mình và Lục Minh Tuyết.

Nàng mỉm cười ngọt ngào với những người bên ngoài, sau đó cúi đầu uống cà phê. Giống như, hết thảy mọi chuyện cùng nàng đều không có một chút quan hệ. Thực tế Gia Mẫn là người rất bốc đồng, thời điểm đi học, ai trêu chọc nàng, nàng cũng không túng quẫn, trước tiên đều đứng lên phản kháng.

Bởi vậy có biệt danh là bá vương trường trung học!

Tuy nhiên sau khi xuyên sách, có người để dựa dẫm, mấy ca ca đều sẽ xông lên phía trước chắn cho nàng, nên nàng vui vẻ trở thành cô gái ngoan ngoãn.

Hơn nữa, mẫu thân nói rất đúng!

Tại sao phải phối hợp với người khác?

Cho nên, mặc dù tất cả mọi người nhìn nàng, Gia Mẫn vẫn cứ bình tĩnh uống cà phê, căn bản không quan tâm chuyện bên ngoài, không hề có ý tứ bước ra ngoài hòa giải.

Tề Gia Mẫn không ra mặt, mọi người cơ hồ đều thừa nhận rằng, người ta căn bản không biết đến nữ nhân dính đầy bánh kem này, trong lúc nhất thời, khinh thường càng sâu.

Khang Kỳ tức giận không ngừng thở dốc, cảm thấy chính mình sắp ngất tới nơi, lúc này, cô ta có thể khẳng định, nha đầu Tề Gia Mẫn chết tiệt kia ngày đó nhất định đã thấy mình. Nếu không, sao có thể đối với cô ta như thế! Nghĩ như vậy, giống như bị tạt một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới.

Không sai, chuyện này mới là ưu tiên hàng đầu!

Việc cấp bách là xử lý Tề Gia Mẫn, không phải ở đây dây dưa với tên đàn ông này.

Nghĩ như vậy, Khang Kỳ đột nhiên đẩy người đàn ông kia một cái, nhanh chân chạy mất.

Khán giả xung quanh: "........................"

Tất cả mọi người đều choáng váng trước sự việc.

Cho nên, người phụ nữ này thật là một kẻ lừa đảo.

Khang Kỳ không nghĩ tới sẽ bị người khác nghĩ như vậy, dù sao cô ta cũng là sinh viên đại học chính quy, làm sao có thể mất mặt như thế. Chẳng qua, cô ta biết kế hoạch càng quan trọng hơn, cũng không thể trì hoãn thêm nữa! Bởi vì vậy, cô ta tình nguyện mất mặt, vội vàng chạy thoát.

Cô ta phải nhanh chóng tìm một bốt điện thoại, gọi những người mà mẹ cô ta thuê tới, tuy nói bên này cách cửa hàng Hỗ Ninh rất gần, nhưng hiếm khi Tề Gia Mẫn ở một mình, lúc này không động thủ, còn đợi đến khi nào?

Cô ta không có thời gian!

Mà bên này do cô ta hành động quá nhanh, không kịp phòng bị, cho nên mọi người cũng chưa phản ứng lại. Đầu sỏ gây tội đã chạy, mọi người nghị luận sôi nổi, có người kiến nghị người đàn ông nên báo cảnh sát, cũng có người khuyên hắn bỏ qua, tóm lại, đủ loại âm thanh đều có.

Nam nhân tức giận chửi bới, Lục Minh Tuyết hơi hơi nhíu mày, muốn nói điều gì, chẳng qua cũng không có mở miệng, nhiều chữ hóa thành một câu: "Ta đi trước."

Lục Minh Tuyết ngăn xe kéo rời đi, Phạm Hiểu Vi mím môi, trong lòng có chút bất mãn.

Chẳng qua, nàng cũng không nói gì nữa, quay trở lại quán cà phê, lúc này Tề Gia Mẫn đang rũ con ngươi, không biết nghĩ điều gì.

Phạm Hiểu Vi xin lỗi nói: "Vừa rồi, thật ngại quá."

Tuy rằng nàng không nói gì sai, nhưng Phạm Hiểu Vi cảm thấy, vừa rồi hành vi của Lục Minh Tuyết chỉ về phía Tề Gia Mẫn thật không lễ phép. Tuy bọn họ chỉ là quan hệ bình thường, nhưng dù sao cũng là muội muội của vị hôn phu nàng, nàng làm chị dâu tương lai của người ta, tự nhiên muốn gánh vác một chút.

Tề Gia Mẫn lắc đầu, mỉm cười: "Không sao."

Phạm Hiểu Vi tinh tế đánh giá Tề Gia Mẫn, thấy nàng có vẻ như thật sự không tức giận, trong lòng cũng thả lỏng vài phần, nàng nói: "Cũng không biết chuyện nữ nhân kia là như thế nào, nhìn nàng ta cũng đàng hoàng, không ngờ lại là một kẻ lừa đảo."

Gia Mẫn cười cười, không muốn thảo luận về Khang Kỳ, đến nỗi giải thích một chút Khang Kỳ thật ra là biểu tỷ nàng cũng không có.

Rốt cuộc, cho dù rất hợp ý, nhưng cũng chỉ là bằng hữu mới quen biết, nên có chút chừng mực, Gia Mẫn rất hiểu điều đó.

Hai người lại hàn huyên vài câu, Tề Gia Mẫn nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy mấy người lén lút nhìn vào trong này, lông mày khẽ động, nở nụ cười. Xem ra, Khang Kỳ thật đúng là rất muốn đối phó với nàng!

Tề Gia Mẫn cảm thấy, chính mình cũng coi như là một người tốt, nói chung người tốt đều sẽ cho người khác một cơ hội.

Nàng gõ gõ mặt bàn, nói: "Phạm tiểu thư, ta còn có chút việc, không biết......"

Phạm Hiểu Vi hiểu rõ, lập tức: "Ta cũng có chút muốn trở về, như vậy không bằng chúng ta tính tiền đi."

Hai người tính tiền, lúc này, Gia Mẫn cũng không cùng Phạm Hiểu Vi tranh, chỉ nói: "Lần sau phải cho ta cơ hội mời ngươi."

Phạm Hiểu Vi cười đáp ứng.

Hai người cùng rời quán cà phê, Gia Mẫn nhìn Phạm Hiểu Vi lên xe kéo, xoay người hướng ngõ nhỏ cách vách đi, nàng đặc biệt quen thuộc đối với bên này, con đường nào thông ra hướng nào, trong lòng đều hiểu rõ.

Tề Gia Mẫn tự mình đi vào ngõ nhỏ, lập tức có mấy người đi theo, Gia Mẫn càng đi càng xa, rốt cuộc, nàng ngừng lại.

Tề Gia Mẫn quay đầu, nhìn thấy bảy tám tên nam nhân đi theo sau, liếc mắt một cái nhìn qua liền biết đây không phải người tốt gì.

"Ha ha ha!" Mắt thấy tiểu mỹ nhân đứng ở một nơi hẻo lánh, bọn họ cũng không sợ bại lộ, phát ra tiếng cười ghê tởm, tên cầm đầu nhìn chằm chằm Tề Gia Mẫn, vuốt ve cằm, suýt nữa chảy nước miếng.

"Tiểu cô nương da thịt non mịn, nhìn thật là tuyệt."

Tề Gia Mẫn sắc bén nói: "Khang Kỳ kêu các ngươi tới?"

"Ngươi theo chúng ta đi chẳng phải sẽ biết sao?" Mấy người chậm rãi tới gần nàng.

Có lẽ là cảm thấy đã nắm chắc nàng trong tay, cho nên trêu đùa như mèo vờn chuột.

"Tiểu cô nương nhìn tuổi không lớn, chắc còn chưa trải qua chuyện nam nữ đúng không? Không bằng, chúng ta có lòng tốt dạy ngươi làm sao trở thành một nữ nhân?" Hai chữ cuối cùng còn thêm kéo dài.

Tề Gia Mẫn không nhúc nhích, cười khanh khách, hỏi một tiếng: "Dạy ta?"

Mấy tên đàn ông nhìn nhau cười, biểu tình càng thêm không kiêng nể gì.

"Muội muội đi theo chúng ta sẽ biết! Hắc hắc, đương nhiên, nếu không muốn đi, cũng không được!" Mấy người càng thêm tới gần.

Tề Gia Mẫn tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

"Các ngươi muốn làm gì!"

Đúng lúc đó, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, hắn mặc một bộ Âu phục, tóc tai gọn gàng, cảnh giác nhìn về phía mấy tên đàn ông kia, nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

Hắn bước nhanh vài bước, nói: "Tiểu cô nương đừng sợ, có ta đây! Bọn họ không dám làm gì ngươi."

Tề Gia Mẫn trên dưới quét mắt liếc hắn một cái, không để ý tới hảo tâm của hắn.

Nàng nhìn về phía tên cầm đầu, nói: "Ngươi lại đây!"

Tên côn đồ: "?"

Chẳng mấy chốc, hắn cười nói: "Thế nào? Ngươi coi trọng ca ca sao? Ta tất nhiên làm ngươi...... A a a a!"

Tề Gia Mẫn bắt lấy cổ tay hắn, kéo người về phía trước, một tay nâng hắn lên, sau đó ném ra bên ngoài...... Bang!

Tề Gia Mẫn mỉm cười: "Mợ và Khang Kỳ biểu tỷ thật quá chu đáo, làm sao biết ta gần đây hơi béo, muốn hoạt động gân cốt rèn luyện một chút chứ?"

Nàng học bộ dáng cười của tên côn đồ vừa rồi: "Hắc hắc hắc, là các ngươi tự mình đưa tới cửa, chớ có trách ta nha!"

Nàng nhanh chóng bắt được một tên khác, một chân đá tới, răng rắc, đây là tiếng xương gãy......

"Mẹ nó!"

"Ngươi đừng qua đây, chúng ta là người của công ty Già Hưng!" Có người hét lên một tiếng.

Tề Gia Mẫn buồn bực nhướng mày: "Sao các người đều là người của công ty Già Hưng vậy? Lần trước một tên trước mặt ta giả mạo công ty Già Hưng đã bị ta đánh răng rơi đầy đất, rớt xuống hố phân rồi đấy!"

Mọi người hoàn toàn ngây ngốc!

Đây đúng là cọp cái mà!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip