Bạch Dụ Ngôn mở rương da, lấy ra cái bọc to nhất đưa Tạ Khả Dần, cười vui nói: "Đây là lễ vật con mua cho dì !"
Tạ Khả Dần vừa kinh ngạc vừa vui mừng, dì lập tức mở ra liền thấy bên trong là mấy bộ váy áo thời thượng vô cùng xinh đẹp, chắc là thời trang đang lưu hành bên nước ngoài, cũng thật phù hợp phẩm vị của dì.
Dì thực sự vui mừng, nhưng liếc mắt một cái qua chiếc rương da của Bạch Dụ Ngôn, sau khi lấy cái bọc ra thì chỉ còn vài bộ quần áo linh tinh. Dì kinh ngạc nhìn Bạch Dụ Ngôn hỏi: "Sao con lại không có quần áo này nọ ?"
Bạch Dụ Ngôn tuỳ ý dựa vào sô pha, tiếp tục lau tóc nói: "Còn rất nhiều, nhưng con không tự mình mang về. Con đã gửi bưu điện nên mấy ngày nữa mới có thể đến. Đối với con, dì út là quan trọng nhất nên lễ vật của dì tất nhiên phải do chính tay con mang về rồi !"
Ở nước ngoài ba năm, mỗi ngày dì út đều gọi điện hỏi thăm nàng ba lần, lâu lâu lại gửi tiền sang, vô cùng quan tâm chăm sóc nàng.
Bạch Dụ Ngôn chính là đem dì trở thành dì út ruột của mình, tất nhiên sẽ không đối xử xa cách với dì.
Nàng tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại nói: "Tận cùng bên trong có một bộ trang sức kim cương, kiểu dáng thủ công đặc thù vô cùng tinh tế, có tiền cũng khó mua được. Con có một người bạn làm nhân viên tại cửa hàng châu báu. Do giám đốc cửa hàng là bạn trai của nàng ấy nên con mới có thể trước mua tới tay. Dì út mau thử xem có thích hay không ?"
Tạ Khả Dần thích nhất là trang sức châu báu cùng quần áo xa hoa. Nàng vội vàng tìm kiếm, quả nhiên thấy một chiếc hộp gấm vóc màu đỏ sậm bên trong.
Nàng không chút do dự mở ra, chỉ vừa hé mở mắt nàng đã long lanh cả lên. Vòng cổ kim cương lộng lẫy xa hoa dị thường, theo nhận định của nàng, viên chính được khảm trên đó ít nhất có ba cara trở lên, chạm khắc thành hình dạng hoa hồng vừa lộng lẫy tinh lượng vừa ướt át kiều diễm. Những viên kim cương nhỏ xung quanh phối hợp cực kỳ tinh xảo nối liền thành một đường lóng lánh bắt mắt.
Mẫu nhẫn cùng hoa tai đồng bộ đều là hình dạng hoa hồng, rõ ràng là kim cương trắng nhưng dưới ánh đèn kỳ diệu lại chói lòa nhiều màu sắc rực rỡ lung linh.
Tạ Khả Dần chỉ nhìn một cái liền không thể nào rời mắt được. Nàng lẩm bẩm: "Quả nhiên là thứ tốt, kể cả ở Bắc Bình cũng khó mà mua được !"
Không phải giá trị ở viên kim cương có to hay không mà ở sự đặc thù.
Dì gấp không chờ nổi muốn mang thử, Bạch Dụ Ngôn cười đứng dậy nói: "Con đi thay quần áo !"
Nàng cũng không mang nhiều quần áo về, ngoại trừ một bộ sườn xám, thì trực tiếp thay một thân Âu phục caro màu hồng, là trước khi về nước nàng đã đặc biệt đặt may nên vô cùng vừa vặn. Da nàng trắng nõn như sứ nên vô cùng thích hợp màu hồng. Con gái có ai lại không thích đẹp, nàng cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi !
Hai người cùng nhau xuống lầu, Bạch Dụ Ngôn kéo tay Tạ Khả Dần hỏi: "Ngày mai chúng ta trở về sao ?"
Tạ Khả Dần gật đầu: "Đúng vậy ! Thiên Tân dù sao cũng không phải địa bàn của chúng ta. Tạ thiếu kia luôn rình rập lì lợm la liếm dì, nếu ở lâu có lẽ lại sinh thêm rắc rối nên không bằng mau sớm trở về. Bất quá ... công phu của con xem ra lại tiến bộ không ít nha !"
Bạch Dụ Ngôn cười gật đầu: "Đúng vậy, có tăng tiến một chút. Thế đạo loạn lạc, không dám hoang phế !"
Bạch Dụ Ngôn chân chính bởi vì từ nhỏ luôn trêu mèo chọc chó quá có thể gây sự, nên nữ chính Bạch Giai Kỳ đã tự mình tìm mấy lão sư phụ dạy nàng võ nghệ. Bạch Dụ Ngôn cực kỳ có thiên phú, luyện suốt mười năm, thân thủ thập phần khó lường.
Nếu không tại sao ai ai cũng bảo Bạch Giai Kỳ người này không biết dạy dỗ con cái nha !
Con nhà người ta làm trời làm đất gây sự, ai ai cũng giống nhau đều dạy dỗ con trẻ phải hiểu chuyện, phải biết đạo lý. Nhưng riêng Bạch Giai Kỳ lại khác, cô cảm thấy khuê nữ nhà cô không thể chịu thiệt, vì thế dùng mọi cách bồi dưỡng con gái cưng của cô thành cao thủ đánh nhau.
Bạch Dụ Ngôn xuyên qua lúc sau kế thừa thân thể này, tuy rằng vừa mới bắt đầu có chút mới lạ không quen nhưng nàng vẫn rất nhanh từ từ luyện lên. Rốt cục, niên đại như vậy, dù có là hư cấu cũng không thể bảo đảm thế đạo này có thể loạn thành cái bộ dáng quỷ quái gì.
Là một đứa con gái, học thêm chút võ nghệ giữ thân là vô cùng tốt nha !
"Dì út bội phục nhất chính là con, làm việc gì cũng kiên trì đến cùng, nếu là ta thật là học không xong. Bất quá xem con ra tay thật là oai hùng a !" - Tạ Khả Dần điển hình là một quý phu nhân, đi nhiều vài bước là mệt đến thở không ra hơi, cũng không thuộc về tính cách thích giơ đao múa kiếm.
Hai người cùng xuống lầu một, lúc này nơi đây đã có chút náo nhiệt. Tiếng đàn saxophone vang lên du dương làm lòng người vui vẻ thoải mái.
Tạ Khả Dần đã sớm đặt chỗ trước, phục vụ mang các nàng dẫn đến chỗ ngồi, khách khí nói: "Hai vị tiểu thư, hiện tại cho đồ ăn lên sao ?"
Tạ Khả Dần gật đầu: "Hiện tại lên đi !"
Nàng quay đầu nói: "Nơi này cái gì cũng không được, nhưng có vài món đồ ăn nổi danh vẫn thực đáng giá nếm thử một chút."
Bạch Dụ Ngôn nhợt nhạt cười, đang muốn nói chuyện liền thấy một nữ nhân hấp tấp tiến lên, bén nhọn quát: "Tạ Khả Dần !!! Con hồ ly tinh này !!! Ngươi quyến rũ con trai ta còn cho người đánh nó. Hôm nay ta không cũng ngươi tính sổ rõ ràng, Tạ gia ta sẽ không để yên cho ngươi."
Tầm mắt bà ta lại đặt lên người Bạch Dụ Ngôn, chỉ vào mũi nàng mắng: "Có phải là con hồ ly tinh nhỏ này ra tay đánh người hay không ?"
Bạch Dụ Ngôn cảm thấy máu nóng trong người mình bắt đầu dâng lên, nàng yên lặng tụng thầm trong lòng một câu châm ngôn chí lý ngàn năm: Ta là người văn minh, ta không thể ra tay bừa bãi !
Niệm xong, ngẩng đầu cười nhạt, gằn từng chữ: "Lấy móng vuốt bà ra, xin lỗi dì út ta, ta liền không cùng bà so đo !"
Người phụ nữ mập hô một tiếng, chóng nạnh cả giận nói: "Thế nào ? Con oắt con nhà ngươi lại dám đánh ta sao ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip