My Colors Fade to Grey(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Món chính đêy!!

Trong khi ngày mai thi giữa kì Toán r thì mị lại dành hơn 2 tiếng để edit quả fic này-.-. . .

Cái này 2 phần lận nhưng mà khi nào tui thi xong hoặc có vietsub của chiếc movie mang tính nguyền rủa ấy thì edit tiếp👀.







Core medal của hắn ta chưa bao giờ cảm thấy lạnh trong suốt sự tồn tại của bản thân mình, ngay cả khi bị phong ấn. Một con chim luôn luôn ấm áp, và sức nóng của nó tỏa ra như một địa ngục, khiến tất cả những con vật đứng trong đó đều nóng nực, trừ một số kẻ ít ỏi được chọn. Một kẻ ngốc nào đó luôn an ủi, vỗ về nó khi những tháng ngày cứ thế trôi qua. Nhưng là từ rất lâu rồi. Giờ đây, ngọn lửa bên trong hắn đã tắt dần thành than sôi, càng ngày càng mờ dần theo năm tháng.

Màu sắc dường như bị biến dạng khi Greeed mở mắt. Ankh chớp mắt một, hai lần, sự bối rối lắng đọng trên các giác quan trước khi thị lực được khôi phục. Điều này xảy ra thường xuyên hơn bây giờ, khi suy nghĩ của hắn trôi đi khỏi thế giới này. Tại sao các giác quan của hắn lại bị hỏng khi không tập trung? Nó như thể bản thân đang quay trở lại trước đây, khi hắn ta chưa được hồi sinh hoàn toàn cũng như sở hữu một con người.

Những core medal, một vài chiếc chỉ nặng hơn những chiếc khác một chút, không bao giờ có cảm giác như chúng có nguy cơ bị nứt hoặc tan rã. Chỉ khi đó hắn mới có cảm giác như thể mình vừa được giải phóng, giống như khi lõi chính của hắn ta bị nứt. Trong vô thức, tay phải của Ankh nhấc lên và ấn mạnh vào ngực, cảm thấy 9 Core đang rùng mình bên trong. Đó là một lời nhắc nhở rằng hắn ta đã ở đây…đang ở đây và chỉ có...một mình.

“Chiyo! Chúng ta cần món tráng miệng cho bàn 3 và bàn 5”. Một giọng nữ phá vỡ dòng suy nghĩ của hắn, giật mình dựa lưng vào chiếc ghế mà hắn đã ngồi xuống. Hắn nghiêng đầu sang một bên, theo dõi một cô gái khá thấp đang nhìn vào bếp.

"Tớ biết rồi mà! Hãy nói với tớ rằng cậu đã không làm vỡ các đĩa phụ đêm qua." Cô gái cau mày, liếc nhìn về phía sau để chắc chắn rằng không có ai đang nghe thấy trước khi lầm bầm trong miệng. Ankh gần như khịt mũi. Thật dễ dàng để nghe trộm chúng khi hắn thực sự muốn, mặc dù hắn có thính giác tốt hơn những người xung quanh.

"Này, tớ không có sức mạnh của mẹ tớ, cũng như sự vụng về của bố tớ. Kazou là người rửa bát đêm qua, nên nếu có chuyện gì xảy ra thì đó là lỗi của anh ấy." Cô gắt gỏng. Chiyo bước đến chỗ cô gái và đưa cho cô ấy một cặp đĩa được phủ một thứ gì đó có mùi rất thơm. Ankh giật mũi trước mùi hương, chuyển chỗ ngồi.

"Thư giãn Ayane, tớ biết, tớ thích trêu chọc cậu. Nói với Kazou rằng anh ấy có thể về sớm tối nay, tớ biết anh ấy còn phải học để vào học viện cảnh sát. Cậu có ngày mai để cậu có thể tiếp tục với những món đồ thời trang của mình. " Ayane đảo mắt khi quay lại, chỉ dừng lại khi cô nhận ra có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Ankh cau mày khi ánh mắt họ chạm nhau và giữ lấy ánh nhìn. Cô gái mỉm cười và nghiêng đầu trước khi ngả người về phía Chiyo, thì thầm điều gì đó mà Ankh không thể nghe thấy. Phát ra một tiếng động khó chịu sâu trong cổ họng, hắn ngồi sụp xuống chỗ ngồi của mình.

Chiyo, Ayane, Kazo. . .

Chiyoko, Hina, Shingo. . .

Thật là buồn cười khi con cháu của họ vẫn sống gần nhau, không bao giờ di chuyển và rất thân thiết. Lông chim xù lên và bàn tay Ankh nắm chặt. Đó là lý do duy nhất khiến hắn chỉ quay lại vài lần trong những năm qua. Kể từ cái chết của những người mà hắn biết, hắn đã bỏ đi, bay khắp mọi nơi trên thế giới để thỏa mãn lỗ hổng trong lồng ngực của mình.

Chiyoko là người cuối cùng, có thể giúp đặt tên cho cháu trai lớn của mình là Chiyo và theo dõi cậu bé lớn lên cho đến năm tuổi trước khi cô qua đời.

'Aw...thằng nhóc trông giống như một Chiyoko phiên bản nhỏ.'

Nguồn gốc của cái tên gây cười và chàng trai trẻ đã giữ nguyên truyền thống của nhà hàng để tôn vinh cô. Nụ cười toe toét hiện trên khuôn mặt Ankh nhanh chóng biến mất. Eiji là người đầu tiên. Tên ngốc đó chưa bao giờ rời xa Ankh kể cả sau ngần ấy năm - ngoại trừ sau trận chiến với tên Maki đó  - và sự ra đi đột ngột đã khiến hắn bị sốc. Hina, Chiyoko và Shingo đều đã an ủi hắn ta, giữ gia đình của họ bên nhau và bao gồm hắn về mọi thứ bất kể hắn có muốn hay không. Đó là điều duy nhất giúp hắn tiếp tục. Cho dù Ankh có lo lắng đến mức nào vì những cuộc gặp gỡ liên tục của họ, hắn vẫn không bao giờ có thể từ chối. Những đứa trẻ mà hắn từng theo dõi đều lớn lên, những đứa trẻ duy nhất biết Ankh là ai và gọi hắn là 'vua chim' khi chúng còn nhỏ.

Lũ nhóc.

Hắn ta lại càu nhàu, phớt lờ cách một cặp vợ chồng tò mò nhìn về phía mình. Tuy nhiên, con cái của họ hầu như không biết hết về hắn, chỉ nghe những câu chuyện về 'người chú chim' của họ. Và bây giờ với những đứa trẻ của họ… Sự chuyển động đập vào mắt Ankh và Ankh nhìn thấy một cậu bé khá vụng về chạy đi chạy lại chỗ này chỗ khác, dọn dẹp các món ăn trên bàn và đưa thực đơn ra.

Kazou.

Một cảnh sát đầy hy vọng khác của Shingo, thật dễ đoán. Ankh đã trở lại một vài lần trong đời, nhưng trong những lần đó, hắn đã ở lại một thời gian. Một lần là khi họ được sinh ra, một lần nữa khi họ còn nhỏ, hắn đã ở đó khi ông bà của chúng nó qua đời, và một lần nữa khi tất cả chúng đều đã tốt nghiệp. Có lẽ hắn đã đến thăm có lẽ gần mười lần, và bây giờ sẽ là lần cuối cùng, nhưng tụi nó không biết điều đó.

Đôi khi, Ankh có thể chỉ cần dựa lưng vào ghế và cố đánh lừa bản thân rằng chính những kẻ ngốc từ những năm trước đã tạo ra những trò đùa bỡn cợt, giọng nói của chúng trở lại và thay thế những người đang nói. Một nỗi buồn nhói lên tim Ankh, đôi môi hắn mím chặt. Đó là lần hiếm hoi mà hắn vẫn có thể nghe thấy giọng nói của họ, nhiều lần trí nhớ của hắn bị chai sạn và mất đi những gì nghe được. Nó chưa bao giờ khiến hắn, người từng là Vua của các loài chim phải hoảng sợ. Khi những khoảnh khắc đó đến, hắn không bao giờ ngần ngại với lấy chiếc điện thoại mới tặng khi chiếc trước đó không còn phong cách. Trên đó là đoạn ghi âm của Eiji, thứ mà hắn trân trọng hơn tất cả những thứ khác. Khi Ankh nghe nó, sau đó hắn có thể nhớ những thời điểm đó, giọng nói của họ.

Ankh nhắm mắt lại, mũi chúi vào chiếc khăn cũ của Eiji mà cậu thường đeo. Mùi hương đã bay lâu, nhưng kết cấu quen thuộc và màu sắc bắt mắt rất dễ chịu.

Greeed chim dúi điện thoại vào mặt Eiji với vẻ nghiêm túc. Eiji nhìn chằm chằm vào màn hình đen trước khi ngửa đầu lên, sững sờ không hiểu cộng sự của mình đang cố gắng làm gì. Điện thoại của hắn không bị hỏng, ít nhất đó là những gì cậu nghĩ.

"Ankh?" Eiji hỏi, cầm lấy điện thoại và lật nó trên tay, như thể đang kiểm tra xem có hư hỏng gì không. Mặc dù chú chim khá tỉ mỉ với một số đồ đạc của mình, nhưng người ta không bao giờ có thể chắc chắn về nó. Ankh im lặng, nhìn chằm chằm vào tên. Càng nhìn...hắn càng nhận ra rằng thời gian không hề đứng yên đối với hắn. Tất cả họ đều già đi, cả về tâm hồn và thể chất. Nó khiến Greeed khiếp sợ, nhiều hơn là khi hắn bị hấp thụ bởi chính con người khác của mình. Thực tế là một ngày nào đó những người xung quanh sẽ rời bỏ hắn ta, không thể mang về bằng cách sửa chữa Core, điều đó bắt đầu ảnh hưởng nặng nề đến hắn ta. Nó quay đi, dựa vào tổ của mình.

“Để lại tin nhắn thoại cho ta.” Ankh nói, chế giễu như thể đó là điều hiển nhiên nhất phải làm. Việc Ankh không thể nhìn thẳng vào mặt Eiji đã nói lên tất cả những gì Ankh cần, môi cậu nhếch lên thành một nụ cười buồn trước khi nó bừng sáng. Đứng dậy, chàng trai tóc nâu đi về phía cộng sự của mình, không bao giờ cho lần khác khi cậu vòng tay quanh người hắn. Ankh cứng người trước cái ôm đột ngột trước khi cậu huýt sáo. Cách những ngón tay Eiji siết chặt áo khoác của hắn như thể cậu sẽ không bao giờ buông ra. Nó thật nhẹ nhàng, êm dịu, an ủi, nhưng nỗi sợ hãi vẫn lởn vởn bất chấp trong tâm trí Ankh.

“Đồ ngốc…” hắn lẩm bẩm, mắt lại lần nữa vụt đi.

"Tôi là đồ ngốc của ông ~" Eiji trêu chọc, bặm môi trước khi ngồi xuống giường. Với một nụ cười thật tươi, cậu nhấn nút ghi âm và bắt đầu nói, tự hào nhận ra rằng cách mà làm đôi mắt của Ankh dịu đi một chút.

Có thứ gì đó đang bày ra trước mặt hắn và mắt hắn ngay lập tức mở ra, trừng trừng nhìn xem ai dám đến gần hắn chỉ để tìm-

Chiyo mỉm cười với Ankh, gật đầu với món ăn. Hắn liếc nhìn xuống nó lại định đập đĩa đi. Hắn ta chưa bao giờ là người thực sự ăn thức ăn như con người, kể từ đó không lâu. Tuy nhiên, có điều gì đó khiến hắn đóng băng, cánh tay giơ lên ​​một nửa để theo dõi hành động.

Miếng thịt bò thái mỏng và nhiều món ăn khác nhau từ chủ đề của tuần này là thứ đã đưa hắn trở lại. Hai chiếc bánh rán nằm cạnh nhau.

“Tôi… tôi nghĩ rằng ông sẽ thích những thứ đó. Mặc dù chúng không phù hợp với chủ đề tuần này. Tôi biết bà của tôi nói rằng ông thích ăn chúng với ai đó và… trông ông rất buồn”. Chiyo trông như bị giằng xé giữa việc muốn an ủi hay lấy đi chiếc đĩa và chạy đi. Vẫn còn nhiều khó khăn để giao tiếp với Ankh, do không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cậu vẫn quyết tâm thử. Đó và lần cuối cùng cậu đề cập đến người đàn ông tên 'Eiji', Ankh đã phản ứng khá tệ và đã rời bỏ họ trong một vài năm. Anh im lặng khi Greeed đưa tay ra và cầm một chiếc.

Chiyo đứng yên nhất có thể, mắt đảo qua lại giữa búi tóc và Ankh, như thể chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng có thể khiến người kia ném thức ăn xuống đất và bỏ đi. Nó đã xảy ra trước đây, hai lần bao gồm cả việc nhắc đến Eiji. Lần khác Ankh đã rời đi có lẽ vài giờ. Hơi thở dồn dập thoát ra khỏi người cậu ngay lập tức trong sự thở phào nhẹ nhõm khi Greeed cắn vào nó, chứng kiến ​​cách vai Ankh chùng xuống và mắt trôi xuống phần còn lại của thức ăn. Môi cậu bé cong lên thành một nụ cười, coi đó là một thắng lợi nhỏ trước khi vào bếp.

“Thằng nhóc ngu ngốc…” Ankh thầm càu nhàu với bản thân, ghét việc mình đã mủi lòng khi ăn nó. Ankh ghét cách mà chính món ăn hắn đang ăn sẽ gợi lên những ký ức, những thứ khiến hắn đau đớn khi nhớ lại. Đó là lúc nỗi cô đơn ập đến với hắn, khiến hắn một lần nữa nhớ về người đàn ông mà hắn để vụt mất. Lớp vỏ mềm của thức ăn nở ra trong miệng Ankh, tạm dừng lại để thưởng thức trước khi nhanh chóng nuốt và thả phần còn lại vào đĩa. Mũi hắn nhăn lại, bị chế ngự bởi thức ăn xung quanh.

Đã có lúc hắn ta muốn ăn tất cả mọi thứ, bị choáng ngợp bởi những mùi vị và kết cấu khác nhau trên món ăn mới của hắn, mũi bị khuất phục bởi mùi hương mọng nước. Bây giờ nó chỉ là một lời nhắc nhở về những gì hắn đã mất. Ankh đẩy chiếc đĩa ra bằng một ngón tay, cánh tay Ankh chuyển từ dạng người sang Greeed trước khi nó trở lại bình thường. Một vết ngứa hình thành bên dưới da của hắn, một vết ngứa mà bản thân không thể nào loại bỏ được. Từ từ nó bắt đầu di chuyển lên cánh tay rồi xuống sống lưng.

Thời gian càng kéo dài, hắn càng bồn chồn và cáu kỉnh.

Đột ngột, Ankh đứng dậy, đẩy chiếc ghế ra phía sau khi đi về phía cửa, bỏ lại cái bàn và thức ăn. Thức ăn không thể làm hắn ta thích thú. Một tia sáng màu sắc, những khuôn mặt mà hắn từng biết, tất cả đều quan trọng, đặt trên giá sách nhỏ đặt cạnh cửa. Khi đôi chân kéo hắn lại gần, hắn phớt lờ mọi thứ xung quanh.

Eiji

Hina

Shingo

Chiyoko

Cả bốn nhìn lại hắn, đôi mắt ấm áp và khuôn mặt tươi cười. Nỗi nhớ tràn ngập trong hắn, đe dọa phá vỡ bức tường thực tại và kéo hắn trở lại mớ ký ức mơ hồ.

Tiếng cửa trước bị mở tung ngay lập tức khiến hắn bất động.

Lùi lại để tránh va chạm, hắn nhìn xuống tên ngốc tóc đen đang có vẻ mặt ngạc nhiên. Ankh định chụp lấy hắn ta thì Ankh nhận ra…

Khuôn mặt của Eiji đang nhìn chằm chằm vào Ankh.

Tim Ankh như thắt lại, với một cái chớp mắt. Ảo ảnh đã bị hủy hoại và một cậu bé, trẻ hơn Eiji khi 2 người gặp nhau lần đầu tiên, nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt xanh lục rừng sâu đến kinh ngạc.

"Ồ xin lỗi! Tôi không nhận ra ai đó vừa ở trong cửa!"

Đó không phải là tên ngốc đó, nhưng trong tích tắc, nó có thể xảy ra. Đó có thể là một kẻ ngốc vụng về, ngu ngốc, cáu kỉnh nhưng luôn hữu ích.

Kẻ ngốc của hắn.

Tên con người của hắn.

Eiji của hắn.

Nhưng nó không bao giờ là vậy, chúa ơi nó không bao giờ là tên ngốc đó

Với một cái nhìn trừng trừng và nhếch môi xuống, Ankh quay lại bức ảnh, kết thúc một cách hiệu quả mọi sự tiếp tục của cuộc trò chuyện một chiều. May mắn cho Ankh, tên ngốc này dường như đã quá bối rối trước một cuộc cắt đứt nhanh chóng như vậy để thậm chí còn cố gắng nói chuyện với hắn ta một lần nữa. Lúng túng một lúc rồi trố mắt nhìn người đàn ông ăn mặc kỳ lạ - nghiêm túc đấy, cái áo khoác đen có một ống tay màu đỏ, quần đỏ thẫm và kiểu tóc kỳ lạ đó đã làm gì? - cậu nhóc cuối cùng cũng lướt qua Ankh.

Đôi mắt ngọc lục bảo đó sáng lên khi nhìn thấy Chiyo đang từ trong bếp đi ra với một tờ biên lai.

"Này, Chiyo, cái tên-"

“Ôi trời ơi, Taru! Cậu về khi nào vậy? Cậu nên nói với tớ rằng cậu đã hạ cánh trở lại đây chứ.” Chiyo sẽ đánh cậu bé kia nếu nhà hàng đóng cửa. Gần như bật dậy trên đôi chân của mình, cậu bé thực sự kéo cái kia, ba lô và tất cả, vào một cái ôm thật chặt. Tiếng ồn ào kéo Kazou và Ayane đến, hai người ngay lập tức ôm nhau, cười và mỗi người cố gắng nói chuyện với nhau. Ankh hơi giật mình nơi mình đứng, từ chối để mắt mình đảo qua họ. Những tiếng cười, những nụ cười chắc chắn ánh lên trên khuôn mặt họ, nó quá quen thuộc…

Quá đau đớn.

Lẽ ra hắn nên rời đi.

Thế giới đột ngột quay đầu, mọi thứ bắt đầu mờ mịt xung quanh hắn khi giọng nói bị bóp méo và màu sắc nhạt dần. Trên bức ảnh chụp trước mặt Ankh, khuôn mặt của họ bắt đầu biến mất khi toàn bộ bề mặt của nó trở thành màu đen và trắng mờ. Hơi thở của Ankh dồn dập và giật lùi về phía sau, mắt chớp nhanh để đưa mình trở lại hiện tại. Tai đột ngột ù đi báo trước sự trở lại của âm thanh, khiến Ankh mất phương hướng trước sự im lặng đột ngột bao trùm quanh anh. Nó đã kéo dài khoảng vài phút, nhưng xét từ cuộc trò chuyện mà cả bốn người đang có, nó không thể kéo dài hơn 20 giây.

Cơn đau lan khắp lòng bàn tay, móng tay ấn lên da những vết hình trăng lưỡi liềm do mất tri giác đột ngột trong thời gian ngắn. Trong một khoảnh khắc hắn không thể thở được, trong một khoảnh khắc hắn cảm thấy mình như đang lơ lửng trên bầu trời, không trọng lượng, cho đến khi mọi thứ lại đổ ập xuống. Nỗi đau đã cố gắng bám trụ hắn một lần nữa, cắm rễ hắn vào đây và ngay bây giờ.

Không nói một lời, Ankh rời mắt khỏi bức tranh và đi qua bốn người họ, bỏ qua họ để vào bếp. Taru lắp bắp, lầm bầm với Chiyo tại sao cậu lại cho phép một người lạ vào bếp và một lần nữa chất vấn danh tính của người đàn ông lạ. Môi Ankh nhếch lên trên, gần như muốn phát ra một nhận xét thô bạo trước khi tự cắn vào lưỡi mình. Bên trong tủ đông có những bữa ăn đông lạnh và những thứ cần thiết khác, nhưng những gì hắn tìm kiếm nằm ở phía sau, gần như bị che khuất khỏi tầm nhìn.

Gần như ẩn, nhưng dễ dàng phát hiện với tầm nhìn diều hâu. Tay Ankh lao vào giật lấy một viên kẹo đá bọc nhựa, màu xanh lam rồi đóng cửa lại. Không thèm liếc nhìn cả bốn người khi họ tiếp tục quan sát anh, anh dễ dàng xé miếng nhựa ra và cho vào miệng, hương vị ngọt ngào và mặn làm hắn dịu lại khi ký ức lại sống lại. Những ký ức này không bao giờ đau, những ngày này kem là một nguồn an ủi hơn là một món ăn, một thứ đệm cho phép hắn ta thư giãn. Đó có lẽ là lý do tại sao gia đình Chiyoko luôn giữ một hộp kem của họ xung quanh.

"Ankh?" Đôi mắt của con chim nói trên hơi đảo qua, nhìn qua vài sợi viền lỏng lẻo đã lọt vào tầm nhìn. Câu hỏi đã không được hướng đến hắn. Người mới đến - tên hắn ta là gì, Taru? - gật đầu. Một vẻ u sầu nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt Chiyo.

"Ông ấy là một người bạn lâu năm của gia đình. Ông ấy đã đến một tháng trước. Tất cả chúng tớ đã không gặp ông ta trong một vài năm. Tớ nghĩ rằng nhiều nhất Taru ở lại với chúng tôi là khi chúng tớ còn nhỏ. Tất cả những lần ông ấy đến thăm, cậu đều không bao giờ có mặt. Ankh… thành thật mà nói thì không tốt bụng với người lạ đâu."

Taru trợn tròn mắt, dò xét Ankh, đôi mắt cô đọng lại một tia khó chịu khi nhìn vào đó. Con chim dựng đứng trước những gì Chiyo nói và trừng mắt nhìn cậu bé, môi cong lên thành tiếng gầm gừ sau khi anh ta cắn vào cây kem.

Người lạ? Hah… Ankh hầu như không thích ai ngay cả khi họ không phải là người lạ… Chắc chắn là có một vài trường hợp ngoại lệ, nhưng hắn không định nói thẳng điều đó.

"Mọi người có phải là bạn thời thơ ấu không? Tôi không tin là mình đã từng gặp anh ấy."

Ayane cười khúc khích trước câu trả lời của Taru, lắc đầu khi hai tay đan vào nhau.

"Ông ấy đã rời đi rất lâu trước khi bạn gặp tụi tớ, Taru. Ông  ấy từng thân thiết với ông bà của chúng tớ ”. Ayana mở to mắt và cô ấy dùng tay bịt miệng vì sốc. Cô đã tiết lộ một bí mật mà họ đã giữ trong một thời gian dài. Cô thu người lại vài inch, mắt bắt gặp ánh mắt đột nhiên lạnh lùng và bình tĩnh đến kỳ lạ của Greeed. Kazou và Chiyo đều suýt rụt cổ khi quay lại nhìn cô gái. Nói to ra, rằng Ankh đã biết những người từ khoảng 100 năm trước.

Không phải là họ không tin tưởng Taru, nhưng họ biết từ bà của Chiyo và ông bà nội của họ rằng không phải ai cũng hiểu như vậy. Rốt cuộc, một người bình thường sẽ phản ứng như thế nào trước sự thật rằng một Greeed, một con quái vật được tạo ra từ ham muốn và medal, vẫn đi lang thang trên thế giới sau khi những Greeed khác đã từng cố gắng phá hủy thế giới? Ankh lớn hơn, già hơn nhiều so với bất kỳ ai trong số họ. Taru há miệng và đóng lại như một con cá, không thể hiểu được những gì bạn mình vừa nói.

“Đ-đợi đã? Anh ấy biết Nana Chiyoko? " Ankh nhướng mày. Nana? Ankh biết có nghĩa khác là mẹ, nhưng biệt danh kỳ lạ đó chỉ là vượt qua ranh giới. Trước khi sự ghê tởm có thể bò lên các đặc điểm của Ankh, hắn ta nhanh chóng cắn xuống cây kem khi người kia tiếp tục.

“Điều đó không thể đúng được. Được rồi, anh ấy có thể đã gặp Nana, nhưng Ayane, ông bà lớn của bạn và Kazou đã qua đời trước khi bạn được sinh ra. Bạn có chắc đó không phải là cha mẹ của anh ấy hay gì đó không? Heck!! anh ấy giống ông của Kazou và Ayane, vì vậy có lẽ anh ấy ở về phía gia đình của các cậu? ” Cả ba nhìn nhau lúng túng không biết phải nói gì, họ không thể nói sự thật vì họ đã hứa với cả Ankh và gia đình họ điều đó… Chắc chắn rằng Greeed trông quá giống Shingo, nhưng sau khi nghe những câu chuyện, họ hiểu tại sao. Đó là một lý do tại sao họ không đặt một bức tranh nào đó có Ankh ở gần cửa. Vị thanh tra lừng danh không bao giờ có một người anh em sinh đôi.

Ankh phải che giấu một cái khịt mũi trước cái nhìn vô cùng bối rối của người kia. Cha mẹ? Ankh chưa bao giờ có cha mẹ, và thành thật mà nói, hắn ta sẽ không bao giờ coi những pháp sư kiêu ngạo đã tạo ra hắn là cha mẹ. Ngay cả khi Ankh đã quan sát các vai trò gia đình trong một gia đình nhưng chưa bao giờ cảm thấy khao khát có những 'cha mẹ' của mình. Khi nhìn cậu bé này trông vô cùng bối rối như thế nào, Ankh có thể cảm thấy có điều gì đó đang trào dâng trong mình. Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn lại cảm thấy mình như một con diều hâu, khi nhắm mắt vào một con thỏ mà không biết rằng có một kẻ săn mồi đang sẵn sàng tấn công. Ồ, Ankh có thể vui vẻ với điều này.

"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

Ankh chạy lại gần, cây kem đã ăn dở trong tay. Ankh dừng lại để liếm một giọt kem tan chảy ngọt ngào trước khi nó có thể nhỏ xuống tay - hắn ghét bị dính da sau khi ăn - và nhếch mép. Câu hỏi cổ điển ngươi bao nhiêu tuổi? Với ánh mắt săn mồi, Ankh cúi sát hơn, gần như khao khát người kia chạy đi như một con thỏ nhỏ sợ hãi. Tỏ ra bí mật, hắn muốn biết cậu bé này sẽ phản ứng như thế nào.

Không mấy khi Ankh cảm thấy mình giống Ankh cũ, một người có miệng lưỡi sắc bén và không quan tâm đến việc mình làm có gây rắc rối hay không.

“Ta đã hơn 900 tuổi. Ngươi  có tin không nếu ta nói ta không phải là con người mà là Greeed, một con quái vật được sinh ra từ tham vọng và Medal, một kẻ đã từng cai trị các vùng đất với tư cách là Vua của các loài chim? Nếu ta muốn ở trạng thái này, ta có thể nuốt chửng toàn bộ thế giới và cả ngươi. Nếu ta rất muốn... ”Ankh gần như bật cười khi từ đó biến mất khỏi lưỡi của mình, ồ một cách dễ chịu. Ham muốn là thứ mà hắn không bao giờ có thể cảm thấy mệt mỏi, ít nhất là hồi Eiji còn sống. Ở đó, dục vọng đã ngự trị tối cao, sưởi ấm hắn cho đến khi hắn nóng như mặt trời

"Ta có thể đốt cháy ngươi đến giòn và ta cũng có thể làm một Yummy từ ham muốn của ngươi." Tại đây, Ankh theo dõi, lông mày đột nhiên nhíu lại.

Ham muốn của cậu bé...

Đó là thế giới…

Đi du lịch....

Được…

...tự do.

Đột ngột Ankh lùi lại. Một ham muốn như thế, nó giống như ham muốn của Eiji, được giúp đỡ thế giới và đưa tay của mình đến với tất cả những người mà cậu ấy gặp. Không có Yummy nào sẽ được hưởng lợi từ Cell Medal từ điều đó.

Ankh không để ý đến vẻ lo lắng của ba người, hắn đã nhận thấy sự bất ngờ của đôi mắt và sự cứng đờ đã làm sụp đổ sự duyên dáng trong chuyển động của hắnn.

Nhưng khao khát được tự do là điều Ankh biết quá rõ. Mặc dù hắn được tự do bay bổng, nhưng lại không bao giờ có thể thực sự tự do, cho đến khi…

Có thứ gì đó bốc cháy trong túi và bàn tay còn lại của Ankh trượt xuống để vuốt nó qua lớp vải. Tiếng gọi chỉ dâng cao và hắn có thể cảm thấy mình thua cuộc. Gió thì thầm tên hắn và giống như đang lơ lửng trên không trung, bay bổng, lặn xuống, bay lượn . Đôi mắt đã nhắm nghiền nhanh chóng mở ra trước khi anh ta có thể chống chọi lại nguồn năng lượng màu đỏ đe dọa sẽ tiêu thụ hắn và nâng hắn về phía vương quốc mà hắn đã từng.

Chiếc Core Medal thứ mười khao khát được hấp thụ, năng lượng mạnh mẽ chỉ có mình hắn ta và xoay tròn bên dưới bề mặt vàng đỏ.

Chưa-

Chưa phải lúc này.

Core Medal đáp lại bằng một luồng năng lượng khác mà tất cả những người khác không thể nhìn thấy được ngoại trừ chính mắt Ankh. Nó đốt cháy tay Ankh, thiêu đốt các giác quan của Ankh với mùi lửa, tro, và… mưa, mùi của mưa lơ lửng trên những đám mây phía trên, sự mát mẻ của không khí trên cao. Hơi thở của Ankh nghẹn lại trong cổ họng, gần như nghẹt thở trước những cảm giác choáng ngợp trước khi nguồn năng lượng lắng xuống, công việc của nó đã hoàn thành. Thật nực cười làm sao một Core Medal có thể có tâm trí của riêng nó, tâm trí của Vua chim muốn trở về đúng vị trí của mình. Ankh biết sẽ không còn quá lâu nữa cho đến khi hắn không chịu nổi.

"C-cái gì?" Thật là xấu hổ khi giọng Taru phát ra cao vút, cao hơn bình thường hai quãng tám. Đôi mắt của diều hâu chuyển từ cậu sang ba người còn lại, quan sát họ đang mở to mắt nhìn Ankh để lộ bí mật của mình một cách tình cờ như thế nào.

Chậc chậc chậc.

Dường như không ai tin một câu chuyện như vậy, kể cả một câu chuyện đó là sự thật. Con người vẫn còn rất khép kín kể cả 100 năm sau đó. Thương tâm. Theo như tiến hóa của họ, công nghệ của họ, dường như họ không còn tin rằng những điều kỳ lạ có thể xảy ra.

Một cảm giác bồn chồn dâng lên trong anh và anh vượt qua bốn người, chỉ để dừng lại một lần khi ra khỏi bếp. Ankh xoay cây kem trong tay trước khi ngấu nghiến phần còn lại, ném vào thùng rác gần đó. Các ngón tay đau đớn khi phải giữ chặt một thứ gì đó, nhưng ngay cả khi chúng trôi về phía Medal, thay vào đó anh lại nắm chặt chúng thành nắm đấm.

"Ngươi… ta muốn bức tranh đó.”

Cách giọng nói của hắn vang lên, sự dao động nhẹ, lông mày của Chiyo nhíu lại.

Bức tranh đó? Bức ảnh nào- Cậu bé tròn mắt nhận ra.

Bức tranh đó ! Một cái liếc nhanh về chiếc giá đựng thứ mà Ankh trước đó đã nhìn chằm chằm trong vài phút qua giúp cậu bé hiểu tại sao nó lại được yêu cầu. Có một lý do tại sao bức tranh gốc của năm bản gốc không bao giờ được hiển thị nữa. Heck, anh ấy nhớ đã nhìn thấy nó cho đến khi Nana chết khi anh ấy 5 tuổi. Đó là khi bà của anh ấy gỡ bức ảnh xuống và thay vào đó là 4 bức ảnh mà không có Ankh.

Mãi sau này anh mới hiểu tại sao. Nếu không có những người đã ở cùng anh ta hồi đó, sẽ có câu hỏi tại sao con chim vẫn ở quanh đây. Đôi mắt Chiyo buồn bã và anh gật đầu, đi lên và lấy búc ảnh. Ankh nhìn chằm chằm theo cậu, khao khát được trở lại nơi tổ ấm của hắn đã trở lại một tháng trước. Tuy nhiên, ngay cả khi căn phòng vẫn như cũ, tổ ấm của hắn sẽ không còn ở đó nữa. Tấm vải đỏ đã biến mất, một gợi ý cho tất cả những gì hắn ta định làm nếu họ bận tâm để ý. Những kỷ vật nhỏ của bốn tên ngốc đó vẫn nằm ngổn ngang trong phòng, nhưng anh chắc chắn rằng chúng sẽ không bao giờ bị vứt bỏ.

Ba người đã quá tôn trọng hắn và những người đã qua đời để làm một điều như vậy. Thật buồn cười, hắn không quen với việc người khác tôn trọng mình như vậy.

Taru đang nhìn chằm chằm vào Ankh một cách hoài nghi, thực sự khá khó chịu. Cậu lầm bầm câu hỏi với hai anh em họ về Ankh, nhưng họ đã phân tích chi tiết, điều mà Ankh rất biết ơn. Ankh không quá quan tâm đến việc lấp liếm cho cậu bé - người mà Ankh thậm chí không biết hoặc thậm chí không muốn biết - về câu chuyện cuộc đời mình. Không nghi ngờ gì nữa, cả ba cuối cùng sẽ để cậu tham gia vào một số việc, nhưng Ankh sẽ ra đi từ lâu rồi… Đã đi từ lâu.

Tiếng kêu cót két ở cầu thang phía trên báo trước sự trở lại của Chiyo, người nắm chặt hai bức tranh trong tay, một bức được đóng khung trong khi bức còn lại thì không. Không nói một lời, cậu đi qua những người khác, và cả Ankh, lục tung trong tủ đông, lấy ra thứ gì đó từ một chiếc hộp đen nhỏ xíu trong tủ đông, thứ mà Ankh ngạc nhiên vì đã bỏ qua. Đẩy ra khỏi bức tường mà mình đang dựa vào, hắn tiến lại gần Chiyo một bước khi cậu tiến lại gần.

“Tôi đã tìm thấy thứ này vài năm trước trong phòng và giữ nó trong nhà tôi một thời gian. Rõ ràng Nana đã đặt bản sao trong khung và bảo quản bản gốc trong album để giữ an toàn ”. Chiyo đưa bản gốc cho Ankh, ôm chặt bản đã đóng khung vào ngực. Ankh biết rằng bức tranh thuộc về đây, bên cạnh bức đã loại trừ Ankh. Bất kể sự bối rối và thắc mắc mà nó mang lại, Chiyo sẽ sẵn sàng mạo hiểm. Sau tất cả, gia đình họ đã coi Ankh là một phần của gia đình, mặc dù bị ghẻ lạnh vì bố mẹ cậu không thực sự hiểu rõ về Ankh như vậy.

Đôi mắt của Ankh khẽ dịu đi khi những ngón tay của mình uốn lượn tinh vi trên bức ảnh, như thể sợ mình sẽ bẻ cong hoặc làm hỏng nó. Nó được giữ gìn cẩn thận, màu sắc vẫn tươi sáng không một vết xước hay vết xước. Giờ đây, thật dễ dàng để nhớ lại khoảnh khắc này, ký ức tràn về trong Ankh một cách dễ dàng và để cho hơi ấm đọng lại trong lồng ngực mình. Ngày hôm đó Ankh đã rất khó chịu, ghét bị lôi vào 'hoạt động của con người'. Nó không bao giờ giống như hắn không bí mật đôi khi thưởng thức chúng - tùy thuộc vào những gì chúng đã được tất nhiên. Ankh không bao giờ là người ngồi xuống để chụp ảnh, rõ ràng là cách Eiji và Hina vòng tay qua vai anh ấy khi họ đang cúi gần bảng hiệu của nhà hàng. Shingo và Chiyoko ở bên cạnh họ, một khách hàng quen thuộc đã chụp ảnh cho họ. Ankh chỉ biết ơn vì họ đã không 'mặc quần áo theo chủ đề' vào ngày hôm đó. Điều gì đó về Chiyoko nói rằng sẽ rất tuyệt nếu có một bức ảnh bình thường có thể tồn tại suốt đời.

The Greeed gần như khịt mũi. Cả một đời… Tuy vậy, đôi mắt hắn vẫn chưa bao giờ mất đi vẻ dịu dàng. Đây là báu vật mà Ankh không bao giờ có thể buông bỏ, giống như chiếc khăn quàng cổ của Eiji. Khi chúi mắt xuống để họ không nhìn thấy niềm khao khát trong mắt mình, Ankh nhét bức ảnh vào túi áo khoác. Trước khi họ có thể hỏi Ankh, hay đúng hơn là Taru hỏi hắn thực sự là cái quái gì, thì con chim đã bay ra khỏi cửa. Bốn người sẽ đi theo, Ankh không nghi ngờ gì về điều đó. Ba người trong số họ biết rằng khi Ankh bước ra khỏi cửa mà không nói bất cứ điều gì, rằng Ankh có thể sẽ rời đi…

“Ankh…ông…ông sẽ không trở lại, phải không?” Trong khi Chiyo cố gắng để cho giọng nói của mình bị lung lay, Ayane đã lớn tiếng phản đối, buộc phải im lặng bởi người anh họ của cô. Chỉ có Taru là im lặng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tch, điều gì đã cho ngươi ý tưởng đó?" Khuôn mặt của Chiyo sụp xuống trước câu trả lời, mắt rơi xuống đất.

Nhưng tại sao?

Có phải vì họ không?

Hay là vì…

Cậu nhắm mắt, cắn môi. Đôi mắt của Ankh rực cháy khi cậu bé cuối cùng cũng bắt gặp ánh nhìn của hắn, máu đỏ thẫm chảy vào tròng mắt đen của Ankh. Một nụ cười rạng rỡ trên môi Chiyo và cậu gật đầu, khiến Ankh ngạc nhiên về sự hiểu biết của anh.

"Chúng tôi sẽ nhớ ông." Giọng điệu nhẹ nhàng khiến Ankh chú ý, nghiến chặt răng để ngăn mình không nói ra. Bộ ba già đó đã nói điều đó bao nhiêu lần khi Ankh rời đi lang thang trên thế giới sau cái chết của Eiji? Cùng một sự lựa chọn từ ngữ buồn bã và buồn vui lẫn lộn. Nuốt cái cục nghẹn trong cổ họng, Ankh liếc sang một bên. Những ngón tay siết chặt lớp kem bọc nhựa rõ ràng là do Chiyo làm bằng tay. Ngay cả bây giờ, Ankh vẫn có thể ngửi thấy hương vị anh đào, ngọt ngào và thơm ngon, thoang thoảng trong Ankh.

Ankh ghét những lời tạm biệt.

Ankh ghét những lời chào.

Ankh ghét bỏ đi.

Một con diều hâu không bao giờ thích di chuyển từ lãnh thổ này sang lãnh thổ khác, chúng tuyên bố những gì có ở đó và chiến đấu để bảo vệ nó. Vậy mà đã quá lâu, quá lâu phải ở một mình với cái lỗ hổng trên ngực này. Không thể vượt qua được một thiên niên kỷ. Ankh biết phải đi đâu, làm gì. Chỉ còn một việc nữa phải làm trước khi hắn ta bắt đầu trở thành con người hắn ta đã từng.

Vua của các loài chim.

Một tiếng động nhỏ làm Ankh giật bắn mình, khiến lũ trẻ phía sau giật mình, chúng chỉ vào con chim xanh đậu trên hàng rào đá xung quanh Cous Coussier. Đó là một con chim giẻ cùi màu xanh, dường như quá xa quê hương ở một lục địa khác. Đôi mắt của Ankh nheo lại trước sự xuất hiện kỳ ​​lạ, nhưng Ankh không nghĩ gì về nó khi nó nói chuyện phiếm thêm một chút rồi bay đi. Chạy trốn…

Một đám lông vũ cuộn tròn màu đỏ bay đầy không khí, rơi xuống đất làm một mảng màu chói lọi tràn ngập không khí. Đôi cánh lớn uốn cong hết chiều dài của chúng, màu đỏ, xanh lam, xanh lục, vàng, rất nhiều màu sắc tỏa ra từ chúng. Tiếng thở hổn hển phía sau khiến Ankh phải khựng lại, mắt nhìn về phía nguồn gốc. Chắc chắn cả ba đã biết về nguồn gốc của Ankh, nhưng hắn đã quên rằng họ chỉ nhìn thấy đôi cánh của hắn một lần trước đây. Một nụ cười nhếch mép bắt đầu nở trên môi, đôi mắt đỏ rực. Nhưng hình dạng Greeed của hắn…. Họ chỉ nhìn thấy cánh tay phải của hắn.

Những Cell Medal lăn tăn trên hình dạng của hắn, lớp vỏ bọc con người của Ankh biến mất để lộ ra vẻ ngoài đúng mực. Lửa tràn ngập trong lòng hắn, đã lâu như vậy không có dạng này. Nó giống như trở về nhà. Tiếng thở hổn hển quay trở lại, và lần này Ankh quay lại nhìn chúng, đôi cánh rung rinh bên cạnh hắn. Taru đã ngã xuống, chỉ vào hắn với đôi mắt mở to. Ankh bật ra một tiếng cười rất hoang dã và tự do, đôi cánh uốn cong để thể hiện màu sắc rực rỡ của chúng. Sự ngạc nhiên và kinh ngạc trên khuôn mặt của ba người kia gần như là niềm an ủi, chỉ tiếp thêm động lực cho địa ngục đã bắt đầu hình thành trong hắn, thắp lại những cục than mà anh ta từng cho là đã vỡ vụn thành tro bụi.

"Ankh?" Giọng Kazou trầm và ngập ngừng, nhưng cách cậu ấy bước tới với một nụ cười… Sự căng thẳng biến mất khỏi cơ thể Ankh. Đáng lẽ cậu không bao giờ nên nghi ngờ về việc mình sẽ phản ứng như thế nào, đặc biệt là nếu họ biết về anh ta từ ông bà của họ và Chiyoko. Greeed chim nhìn xuống họ trước khi ánh mắt của hắn quay trở lại bầu trời đang gọi mình.

Ankh thực sự ghét những lời tạm biệt.

Với một cú vuốt cánh mạnh mẽ của mình, Ankh đã nhảy lên bầu trời, mặt trời làm sáng màu đôi cánh của Ankh khi hắn bay lên ngày càng cao cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn của con người. Ankh cảm thấy tự do, cảm thấy như thể gánh nặng đã đè nặng hắn trong nhiều năm bắt đầu được nâng lên và biến mất khi gió cuốn theo bước đi của mình.

Chiyo đứng đó trong vài phút, mắt căng thẳng để tìm  kiếm Greeed trên bầu trời, để bắt gặp đôi cánh cầu vồng đó.

Nó vô ích.

Ankh đã biến mất.

Thay vào đó, chuyển động sang bên của cậu ấy đập vào mắt cậu khi Kazou cúi xuống cầm một chiếc lông vũ trên mặt đất trước khi gió có thể cuốn nó đi. Ayane giúp Taru đứng dậy, cậu bé không thể xử lý chính xác những gì đã xảy ra và những gì cậu đã thấy.

“Chúng ta sẽ giải thích mọi thứ sau nhé Taru, đó là một câu chuyện dài.” Cô ấy hứa khi họ vào lại nhà hàng. Cô gái lặng lẽ biến mất trên lầu khi Chiyo dừng lại bên cạnh giá sách, một cái cau mày khắc trên môi anh. Ông ấy đã ra đi… Mặc dù lẽ ra thỉnh thoảng cậu đã quen với cảm giác người chim rời đi, cậu đã nghĩ…cậu ấy đã nghĩ Ankh có thể ở lại lâu hơn…

Nó thật ích kỷ, cậu biết. Ayane biết, Kazou biết.

Tuy nhiên, Ankh kiêu ngạo và khó gần vẫn có một vị trí đặc biệt trong trái tim họ. Bất chấp bản chất của hắn, họ biết hắn quan tâm. Chiyo khá chắc rằng hắn ta biết rằng họ cũng quan tâm đến mình, coi hắn là gia đình cho dù có phản bác lại điều đó như thế nào đi chăng nữa. Người đàn ông tên Eiji nhìn lại cậu, từ bức tranh trên tay cậu và bức trên kệ. Chiyo không thể ngờ rằng mình đã mất đi một người mà mình thực sự yêu thương…

Trái tim và tâm trí đã quyết định, cậu bé chuyển bức tranh qua và đặt bức ảnh gốc vào vị trí của bức trước đó. Ayane xuất hiện trở lại sau Chiyo, mỉm cười khi cô ấy cầm trên tay một bức tranh khung bạc. Cô lặng lẽ đưa nó cho cậu bé, khuôn mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Sẽ có rất nhiều câu hỏi tại sao anh ấy lại ở trong hai bức tranh khác nhau ở hai thời đại khác nhau nhưng…

Chiyo đặt khung hình thứ ba bên cạnh bản gốc.

Khuôn mặt của ba người trẻ tuổi nhìn lại họ với nụ cười trên môi. Ankh ở giữa họ, ngồi trên một chiếc ghế dài trong khi một người qua đường đã chụp ảnh họ. Con chim trông có vẻ khó chịu, một tay vắt ngang đầu gối kéo lên trước ngực và cau có, nhưng vẫn có một tia sáng nào đó trong đôi mắt mà Chiyo luôn nghĩ là hạnh phúc. Cả ba đã tập trung xung quanh họ và giơ các dấu hiệu hòa bình.

Nó chỉ được hai tuần kể từ bức tranh đó.

Mỉm cười, Kazou đặt một trong những chiếc lông vũ màu đỏ bên cạnh bức tranh.

“Tạm biệt…”

"Ankh..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip