Băng và Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ban đầu, chẳng có gì ngoài lửa. Thế giới được tạo thành từ ngọn lửa hủy diệt, từ loạn lạc chiến tranh. Khi thế giới bị khói lửa chiến tranh nuốt chửng, ánh sáng và bóng tối yên lặng chia chác những mảnh đời; một vài người cố gắng cứu lấy mọi thứ trong thế giới của họ, cũng có những người đổ thêm dầu vào lửa. Khiến sự tàn phá trở nên nặng nề hơn.

Đó là sự lựa chọn giữa đen và trắng, thiện và ác, không bao giờ có một màu xám lửng lờ. Cứ như vậy, phe phái xác lập. Ranh giới phân chia.

Cô gặp Draco Malfoy khi mới mười hai tuổi và sự căm ghét của họ dành cho nhau bắt đầu nhen nhóm, lâu dần, cảm xúc đó vượt ra ngoài sự ganh đua nhỏ mọn và trẻ con khi họ trưởng thành. Cô là một máu bùn, là tất cả mọi thứ anh căm ghét và mong muốn biến mất.

Anh xấu xa với tất cả mọi người trong những tháng ngày Hogwarts, ngay cả với đồng bạn của mình, các Slytherins tin vào dòng dõi.

Thế nhưng, anh đặc biệt thích hành hạ cô. Anh có sở trường là xúc phạm cô và luôn úp mở rằng, một ngày nào đó, kết cục của cô sẽ do một trong những người thuần chủng như anh định đoạt.

Trong năm đầu tiên ở Hogwarts, Hermione đã cố gắng phớt lờ Malfoy bằng mọi giá. Suốt thời gian đó, anh hầu như không bao giờ bước qua cô.  (Thậm chí có lần anh ngồi cạnh cô ở một chiếc bàn thư viện và cả hai đều làm bài tập bùa chú trong im lặng). 

Cô biết anh là một chàng trai xấu xa, đã nghe và nhìn thấy mọi cuộc bắt nạt của anh, nhưng anh dường như không nhận thấy rằng cô có tồn tại.

Tuy vậy, điều đó không kéo dài;  Năm thứ hai, cô bắt đầu bị anh chú ý. Mọi thứ diễn ra sau đó khiến tình cảm của cô đối với anh chuyển từ thương hại sang căm ghét.

Đối với Hermione, Malfoy là một thằng thiếu hiểu biết. Anh căm ghét tất cả muggles, máu bùn và thậm chí một vài học sinh máu lai - bởi vì đó là những gì anh được dạy từ khi còn nhỏ. 

Dẫu rằng điều đó cũng không thể bào chữa cho hành vi bắt nạt của anh, mà chỉ đơn giản là khiến anh trở thành một thằng rồ bị định kiến che mắt trong cách nhìn của Hermione.

Mọi sự gây hấn của anh đối với cô cũng không thể được biện minh, cô đã khóc vì anh, đã từng tìm cách trả đũa anh, nhưng cô luôn nghĩ rằng nếu anh biết về cô, chỉ cần anh thực sự tìm hiểu về những người anh ghét, thì có lẽ anh đã sớm hiểu ra rằng, họ đều cùng là con người như nhau.
Sẽ tổn thương, sẽ chảy máu.

Cô thương hại anh ta, điều đó là hiển nhiên, nhưng cảm giác đó đã thay đổi vào Năm thứ Sáu, sau khi anh đưa lũ Tử thần Thực tử vào trường và góp phần khiến cụ Dumbledore bị giết. Cô ghét anh ta, vì anh ta và gia đình anh là một phần quan trọng của cuộc chiến khiến thế giới của cô chìm trong khói lửa tàn phá.

Nhận thức của cô về Draco Malfoy chỉ thay đổi một chút, trong những ngày sau khi chiến tranh kết thúc. Và sau câu chuyện người bạn thân nhất của cô đã chia sẻ, về sự lưỡng lự của Malfoy và sự hoảng loạn vì tội lỗi khi thầy Dumbledore bị giết trên Tháp Thiên văn.

Hoặc trước đó một chút, khi họ bị giam giữ trong Thái ấp Malfoy, Draco đã không bán đứng bọn cô cho gia đình Tử thần Thực tử của mình.

Cũng có thể, cảm giác căm ghét của cô đối với anh đã vơi đi chút ít, khi Hermione nhớ lại một vài giây đau đớn trên sàn Thái Ấp. Giữa màn tra tấn man rợ của Bellatrix, cô đã nhìn thấy một Draco kinh hoàng khóc trong im lặng, những giọt nước mắt bày tỏ bất lực và hối hận vì sự đau khổ của cô.

Khi trận chiến cuối cùng diễn ra tại Hogwarts, khi mọi hi vọng dường như không còn, Voldemort tuyên bố Harry đã chết, Malfoy đã khiến mọi người bất ngờ vì ném cho Harry cây đũa phép của mình, góp một phần vào thất bại của Chúa Tể Hắc Ám.

***

Các phiên toà cho những kẻ nhận Dấu hiệu Hắc ám được tiến hành ngay sau khi chiến tranh kết thúc. Harry ngựa không ngừng vó ra vào Bộ Pháp Thuật, hỗ trợ xác định và giúp các Thần Sáng truy tìm lũ Tử thần Thực tử bỏ trốn.

Một hôm nào đó, Hermione dứt khỏi những bộn bề giữa cuộc tìm kiếm cha mẹ cô để giúp Harry làm chứng cho phiên tòa bảo vệ Draco Malfoy. Chính xác mà nói, cô không suy nghĩ nhiều về chàng trai Slytherin ấy, vì toàn bộ trọng tâm của cô lúc này là tìm kiếm cha mẹ của mình sau khi chiến tranh kết thúc. Dẫu vậy, cô đã đồng ý giúp đỡ anh.

Cô đã làm chứng với sự thật tuyệt đối, ở lại cho đến khi Uỷ Ban Luật Pháp Thuật Wizengamot đưa ra phán quyết cuối cùng, và sau khi họ phán quyết anh một năm quản chế cũng như bị ràng buộc với triết tâm trí thuật định kỳ trọn cuộc đời. Cứ như vậy, Hermione tiếp tục làm lại cuộc đời mình.

Không giống như Harry hay Ron, Hermione quyết định quay lại Hogwarts để hoàn thành chương trình học của mình. Cô đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mái đầu bạch kim của Malfoy trong biển học sinh trở về trường, nhưng sau đó cô không mấy bận tâm đến anh nữa. Cô thường xuyên gặp anh trong lớp, vì họ là một trong số rất ít học sinh 'năm tám', nhưng họ không bao giờ nói với nhau một lời. 

Năm học nhanh chóng trôi đi trong bình lặng và Hermione vào thẳng một trường đại học Muggle ngay sau khi tốt nghiệp. Cô dành hai năm ở đó, lấy bằng tâm lý tội phạm với tốc độ kỷ lục và nộp đơn xin việc tại Sở Thi Hành Pháp luật Pháp thuật trong thế giới phù thủy yêu quý của cô.

Sau năm đầu tiên làm Thần Sáng, Harry bước vào văn phòng của cô buổi chiều nọ, thông báo với cô rằng cuối cùng cô đã tìm được một cộng sự. Cô vô cùng hào hứng với ý tưởng này, cô đã liên tục cảm thấy cô đơn khi không có ai bên cạnh, hoàn thành mọi công việc một mình, âm thầm lặng lẽ. Dù vậy, cô đồng ý trì hoãn cho đến khi Bộ tìm thấy một bộ não có cùng khả năng nắm bắt tương đồng với cô. Cô không chỉ là một Thần Sáng, bằng cấp về tâm lý tội phạm khiến cô trở thành một tài sản hiếm hoi của Bộ, nhưng điều đó có nghĩa là bộ óc xuất sắc của cô gây ra không ít khó khăn trong việc tìm một cộng sự phù hợp.

Ngạc nhiên hơn nữa, Harry thông báo rằng người cộng sự có cùng kỹ năng và trí óc như cô, không ai khác chính là Draco Malfoy.

Thành thật mà xem xét, mối quan hệ giữa họ chính là lửa và băng, chính là mùa đông và mùa hè, vậy nên rất rõ ràng, những tháng đầu tiên làm cộng sự của họ hoàn toàn thảm họa.

Mọi công việc đổ vỡ, những lời lăng mạ cạnh khoé bị ném ra và cả hai đều có ý định bỏ việc nhiều lần. Cuối cùng, sau một cuộc họp rất khó xử và căng thẳng với Kingsley Shacklebolt, cả hai đã đồng ý gác lại sự khác biệt của họ vì lợi ích chung của cộng đồng.

Dù đã thề sẽ tôn trọng nghĩa vụ của mình với tư cách là một Thần Sáng, Hermione không thể ngừng xem Malfoy là một kẻ gian manh và độc ác. Cho đến tận khi cô phát hiện ra rằng, anh đã cố tôn trọng thoả thuận của họ một cách đáng ngạc nhiên, rằng anh chỉ trả đũa cô như một biện pháp tự vệ.

Tất nhiên, anh không trực tiếp nói với cô điều đó, nhưng cô nhận thấy điều đó trong cách cư xử của anh. Khi cô ngừng khiêu khích anh, anh im lặng làm việc của mình một cách đàng hoàng, ấn tượng và nghiêm túc. Anh chủ yếu giữ mọi thứ cho riêng mình, hoặc chỉ kết giao với những người muốn kết giao với anh đồng thời giữ phép xã giao lịch sự với những người khác.

Từng chút một, cô không biết từ bao giờ mọi nhận thức cố chấp trước đây về anh đã lắng xuống.

Mặc dù họ không thể coi đối phương là bạn bè, nhưng mối quan hệ cộng sự dần trở nên dễ chịu và thân thiện hơn vào năm thứ ba họ làm việc cùng nhau.

Cả hai thường ngồi cùng nhau trong quán cà phê, chủ yếu trò chuyện về một vụ án, hoặc họ sẽ đến một quán ăn nhỏ ngay góc rẽ của Bộ.

Dần dần, cuộc trò chuyện của họ không hoàn toàn liên quan đến công việc, họ (chính xác là cô) đã mở lòng với anh một chút. Cô bắt đầu chia sẻ nhiều thứ với anh, như cuốn sách yêu thích của cô, hội hoạ, món kem cô hay ăn và địa điểm nghỉ mát. Đôi khi, trong những đêm tăng ca dài đằng đẵng và căng thẳng đến điên cuồng, cô lải nhải liên tục, anh cứ vậy lắng nghe từng từ mà không buông một lời xúc phạm hay phàn nàn.

Mặc dù cô là người nói nhiều hơn, cô vẫn hiểu thêm rất nhiều điều về anh thông qua những hành động nhỏ nhặt.

Điều đáng ngạc nhiên nhất, anh là một quý ông thực thụ: anh giữ cửa cho cô bất cứ khi nào họ đi vào hoặc rời khỏi các tòa nhà, cho cô mượn áo choàng mỗi khi cô dại dột quên mất áo của mình trong một cuộc đột kích, và thường đợi cô Floo về nhà trước sau một đêm dài tăng ca tại Bộ với nhau. Màu yêu thích của anh là màu xám, không lạ gì khi xét đến màu mắt độc đáo của anh và khoản thời gian làm một Slytherin tại Hogwarts;  anh liên tục dùng màu xám trên cà vạt, tất hoặc thậm chí cả áo sơ mi.

Khi tiết trời càng chuyển lạnh, anh sẽ càng im lặng, thường nhìn ra ngoài cửa sổ và chìm đắm trong suy nghĩ. Mỗi khi trời mưa, chớp giật trên bầu trời, nỗi sợ hãi và sự hối hận đâu đó len lỏi kìm hãm mọi suy nghĩ của anh. 

Nhưng vào những ngày ấm áp hiếm hoi của Anh Quốc, anh vui vẻ rực rỡ như ánh mặt trời và cô luôn răn đe bản thân vì nghĩ rằng anh trong những ngày ấy mới đẹp đẽ làm sao.

Vào cái đêm điện thoại di động của cô đổ chuông và nhận được hung tin bố mẹ cô đã qua đời, anh là người ở bên cô.  Họ nhốt mình trong văn phòng của anh, ngập trong đống giấy tờ cho một vụ án mà họ phải trình bày với ủy ban Wizengamot vào sáng hôm sau, vâỵ nên anh đã nghe thấy tất cả.

Anh nghe được tiếng thở hổn hển đầu tiên và thấy cô vỡ òa trong từng đợt nức nở, run rẩy không thể kiểm soát. Mọi thứ đều chìm trong nỗi đau đớn, có lẽ vì vậy, cô không thực sự nhận ra rằng anh đã ôm cô vào lòng và siết chặt cô ấm áp. Cô mơ hồ nhớ đến bàn tay anh xoa những vòng tròn dịu dàng trên lưng cô, sự im lặng của anh đồng hành cùng tiếng nức nở.

Hai tuần sau đêm kinh hoàng đó, sau khi hoàn toàn rệu rã vì ẩn dật liếm láp vết thương của chính mình, cô quay trở lại làm việc. 

Cô ghét ánh mắt thương hại của mọi người, những câu hỏi liên tục của họ về việc cô thế nào, hay họ đề nghị cho cô một bờ vai, thế nhưng anh không nhắc về chuyện đó một lời.

Cô không mong đợi Malfoy sẽ an ủi mình chút nào, vì vậy cô thực sự cảm kích khi anh mang một vụ án mới đến văn phòng của cô và giao cho cô phần việc nặng nề nhất. Anh cứ vậy ngồi xuống một trong những chiếc ghế của cô và nói, 'Chà, tỉnh lại sống tiếp đi, Granger. Chúng ta có một kẻ giết người cần truy bắt. '

Vào đêm thứ sáu trước sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cô, Draco lấy từ trong túi ra một món quà có lớp giấy gói màu bạc khi họ chuẩn bị rời khỏi văn phòng. Cô không hề nghĩ nó là của mình, cho đến khi anh hắng giọng và xa cách đưa nó cho cô. Cô buông tay nắm cửa, và trong sự ngập ngừng của anh, cô với lấy món quà.

Trước khi cô kịp hỏi về nguồn cơn của món quà, anh đã ra lệnh cho cô mở nó. Và thật kỳ lạ, cô cứ vậy làm theo lời anh.

Lớp giấy bạc đang bao lấy một quyển sách cũ cằn cỗi, là quyển A Christmas Carol của Charles Dickens. Cô đã dành một vài phút để nhìn chằm chằm cuốn sách trước khi nghe anh bối rối cất lời, 'cô từng nói, bố cô thường đọc nó cho cô khi còn nhỏ...vây nên tôi nghĩ cô có thể thích nó. '

Có thể là do thiếu ngủ, do thời tiết tồi tệ của nước Anh, hoặc thực tế là, do cô đã không còn mong chờ ngày sinh nhật của mình mấy nữa cho đến giây phút này, có lẽ chính những lý do vẩn vơ ấy, đã khiến cô ôm chầm lấy anh.

Cô nắm chặt lấy cuốn sách, nhưng vẫn cố vòng tay qua cổ anh và kéo Malfoy lại gần. Cô áp má vào ngực anh, hít thở mùi hương bạc hà man mát và cảm nhận nhịp tim của anh, rồi nhắm mắt lại. 

Cô có thể cảm thấy vai anh căng cứng, cánh tay anh đờ đẫn bên cạnh, nhưng lúc này đây, cô không quan tâm mấy đến sự thật rằng, họ thậm chí không có một tình bạn sâu đậm đến vậy.

Sau một giây, hoặc có thể tận một giờ sau, cô bắt đầu lùi ra khỏi cái ôm, thế nhưng anh không để cô rời đi như vậy. Malfoy siết lấy cô, chiếm lấy môi cô và hôn cô say đắm.

Đột nhiên, linh hồn cô chợt trở nên sống động, cô đánh rơi món quà và níu lấy chiếc áo của anh khi cả hai thả mình xuống sàn văn phòng.

Vào giây phút cả hai ăn mặc chỉnh tề trở lại, cô không thể nói rằng cô hối hận vô cùng sau khi ngủ với Malfoy.

Một tuần mới bắt đầu, cô không trốn quanh sở hay tránh ánh mắt anh;  cô là một phụ nữ trưởng thành và biết chính xác những gì cô đã làm. Cô vẫn đối xử với anh như thường nhật, nhưng khi Floo về nhà vào tối hôm đó, cô đã nắm lấy áo choàng của anh và kéo anh về nhà cùng mình.

Anh chưa một lần phàn nàn.

Đã hai năm trôi qua kể từ khi ...mối quan hệ của cô và Malfoy bắt đầu.  Trong thời gian đó, các quy tắc bất thành văn đã được hình thành mà không ai nghi ngờ hoặc cố gắng phá vỡ.

Họ xử lý công việc của mình một cách chuyên nghiệp và những gì xảy ra sau khi họ giải quyết xong công việc, chính là điều họ giữ cho riêng mình. 

Cả hai không bao giờ đề cập đến sự mập mờ của họ với bất kỳ ai khác, và cũng không được phép làm vậy.

Họ cùng nhau ôm lấy một bí mật, chờ đợi đến thời điểm thích hợp để kết thúc nó.

Mặc dù biết rằng, giữa họ có một lằn ranh không nên vượt qua, một lằn ranh giữa chấm dứt tất cả và đòi hỏi nhiều hơn, Hermione vẫn phải lòng anh - Draco Malfoy, trong tất cả mọi người. 

Một cú trượt dài đau đớn, nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn trân trọng từng phút giây rơi xuống hố sâu của đời mình. Cô không thể nói chính xác mọi thứ bắt đầu từ khi nào, nhưng cô có một niềm khao khát về anh mà không bao giờ cô nhầm lẫn.

Cô không chỉ khao khát thể xác của anh, mà còn muốn có cả thời gian và sự quan tâm của anh.

Cô nhớ anh phát điên vào những ngày anh vắng mặt, và thậm chí, vào những đêm trống trải sau một ngày dài bên nhau.

Tất cả những gì cô muốn, tất cả những gì cô mong đợi, là được ở trong vòng tay của anh và quên đi phần còn lại của cả thế giới này.

Đó chính xác là những gì cô thực sự hy vọng: một thế giới của riêng họ, một nơi chỉ có cô và Malfoy tồn tại.

Lẽ đương nhiên, cô không thể nói với anh về cảm xúc của mình. Họ đã đồng ý một cách im lặng, rằng họ sẽ chỉ bên nhau khi nào cả hai cùng mong muốn điều đó. Ý tưởng thực sự thích nhau, chưa nói đến việc hẹn hò chính thức, đã bay vụt ra ngoài cửa sổ vào cái đêm đầu tiên đôi môi họ chạm nhau.

Giữa họ, vốn không có chỗ cho một mối quan hệ nghiêm túc và thuần khiết, họ đều biết điều đó.

Dẫu vậy, đã hai năm trôi qua với những đêm ái ân thường nhật, họ tôn trọng đối phương và giữ gìn mối tình vụng trộm này hệt như mối quan hệ một vợ một chồng. Và Hermione khát vọng tin rằng, anh làm điều đó là có lý do. 

Cô đã từ chối nhiều lời đề nghị khác nhau, hoặc bóp chết tiềm năng hẹn hò với ai đó sau lần gặp gỡ thứ hai hoặc thứ ba.

Trong vô thức cô biết rằng, không một ai có thể cho cô những gì cô cảm nhận được trong vòng tay của Malfoy. 

Tương tự như cô, anh cũng có vài cuộc hẹn hò qua loa đây đó, nhưng không bao giờ có một mối quan hệ lâu dài rõ ràng.

Tại sao anh không bao giờ yêu ai, Hermione sẽ không bao giờ biết. Malfoy không nhất thiết phải công khai về tình yêu của mình, để cô cứ vậy đắm chìm trong những phỏng đoán và ước ao.

Ồ, và cô đã ao ước về tình yêu đó đến thế nào ...

"Hermione, món của cháu đây."

Chớp mắt rời khỏi sự trầm ngâm của mình, Hermione tập trung lại ánh mắt để quan sát xung quanh. Khi cô để ý đến những bức tường gạch, những chiếc ghế có đệm ngồi màu be và mấy chiếc bàn gỗ đi cùng ghế kim loại màu đen xung quanh, cô biết mình đang ở trong quán cà phê nhỏ ngay góc rẽ của Bộ.

"Thật xin lỗi," cô gái tóc nâu lẩm bẩm với người pha chế già khi cô với lấy tách cà phê và lát bánh táo.

Ông Chapman mỉm cười đầy yêu mến, nhưng vẫn trêu chọc khi ông nhìn xuống cô.  "Cục cưng, sao lúc nào vào cửa hàng của ta, cháu cũng chìm trong suy nghĩ vậy?
Xét thấy hôm nay cháu không có ai đồng hành, không cắm cúi vào hồ sơ vụ án, ta sẽ không trách cháu vì dành ra chút thời gian đánh giá lại cuộc đời."

"Cháu không đánh giá cuộc đời của mình," Hermione đáp lời một cách khá lạnh nhạt, "mọi thứ đều ổn, cảm ơn bác."

“Cháu yêu, ta đã phục vụ mọi người hơn bảy mươi năm rồi,” ông nói với cô bằng giọng điệu khiến cô nhớ đến cha mình, khi cha kể cho cô một câu chuyện về đạo đức nhân sinh ngày còn bé. ”và hầu hết mọi người đều giống nhau."

" Ta đã thấy mọi người ngồi xuống họp hành, trò chuyện hoặc tự chiêm nghiệm mọi thứ trong đời. Ta biết từng biểu cảm, cháu yêu. Chưa kể đến việc ta đã biết cháu từ hồi mười tám tuổi, và chắc chắn có điều gì đó khác biệt trong mắt cháu lúc này đây. "

Thả chiếc thìa lên đĩa, Hermione thở dài mệt mỏi. Cô ra hiệu cho người đàn ông ngồi đối diện với cô, và khi ông nở một nụ cười tử tế trong quá trình này, cô nghiêng người vài inch để thì thầm, "Cháu nghĩ cháu đang yêu."

Ông Chapman tiếp thu câu nói của cô, gật đầu, nhưng sau đó nhanh chóng hỏi, "Đó không phải là Weasley chớ? phải không? Bởi vì, cháu yêu, cháu có thể có một tình yêu tốt hơn nhiều. Để ta nói cho cháu nhé, cậu ấy là khách hàng tốt nhất của ta và là một anh chàng tuyệt vời, nhưng rõ ràng, đôi khi cậu ấy là một thằng ngốc. "

Cô gái tóc nâu bật cười. "Không, không phải Ron. Con tàu đó đã chìm từ lâu rồi bác."  Cô nhấp một ngụm nhỏ cà phê, cho phép bản thân thời gian thu thập suy nghĩ và sắp xếp lời nói trước khi tiếp tục. "Thực ra nó khá phức tạp, cảm giác của cháu ấy ạ. Cháu không được phép có nó. Nó không chỉ kỳ quặc mà chắc chắn rằng, nó sẽ không được đáp lại - đây mới là điều thực sự khiến nó tồi tệ hơn gấp ngàn lần."

"Làm sao cháu biết nó không được đáp lại?" ông hỏi.

"Cháu biết mà. Bác có thể nói đó là trực giác của phụ nữ, cháu cho là vậy. Cháu biết anh ấy quan tâm đến cháu theo cách của riêng anh, nhưng nó sẽ không bao giờ trở thành điều gì hơn thế nữa."

"Thưa quý cô," ông Chapman bắt đầu chậm rãi, "không xúc phạm cháu đâu, nhưng cháu không thực sự có đủ kinh nghiệm trong lĩnh vực tình yêu để đưa ra phán đoán này. Cháu là một cô gái trẻ tuyệt vời, nhưng cháu không thể hiểu hết người khác đang cảm nhận điều gì. Cháu nói rằng, người đàn ông này quan tâm đến cháu, nhưng chính cháu đang ngăn chặn mọi cơ hội để điều đó nở rộ thành một tình cảm khác. "

Hermione cau mày, sẵn sàng trả đũa. Cô cảm thấy bực bội vô cùng khi một người ngoài cuộc cho rằng cô đang đưa ra một phán đoán sai. "Cháu biết," cô nói, "đặc biệt là anh ấy. Cháu chỉ là một trò tiêu khiển thoải mái với anh ấy, không gì hơn."

"Cháu đã cho anh ta thấy dấu hiệu gì về tình yêu đó chưa?" Hermione lắc đầu, im lặng trả lời người đàn ông.

Ông Chapman với lấy một tay cô và hơi siết nhẹ. "Cháu yêu, cháu đang tự dựng lên bức tường chắn lối chính mình. Ta không thể nói rằng chàng trai đó yêu cháu đủ nhiều để đáp lại, nhưng cháu cũng không thể phán đoán rằng anh ta không yêu cháu. Cháu không thể đoán được điều bí mật nào đang nằm trong trái tim của ai đó. Tất cả những gì cháu có thể làm là hãy chân thành, đừng sợ hãi. Hãy cho bản thân một cơ hội, nói với anh ấy và biết đâu được cháu sẽ ngạc nhiên với câu trả lời. "

Một nụ cười yếu ớt thoáng qua khóe miệng cô. Ông Chapman đã đúng khi đoán được rằng Hermione đang sợ hãi - làm sao cô ấy có thể không sợ đây? Tình yêu luôn là một thứ gì đó đáng sợ; đặc biệt là khi bạn yêu người từng một thời là kẻ thù của mình.

Nói ra thì thật xấu hổ, Hermione phải thú nhận rằng một tình yêu lãng mạn là khái niệm mà cô không thông hiểu.

Đó không phải là điều cô có thể học được từ một cuốn sách, cũng không phải là trải nghiệm mà cô từng may mắn có được trong cuộc đời mình trước đây. 

Điều này không có nghĩa là cô đã không yêu Ron trong suốt thời gian họ ở bên nhau, nhưng cảm giác giữa họ khó có thể được xếp vào loại tình yêu mãnh liệt, nồng cháy và hết mình.

Những xúc cảm Malfoy mang đến trong từng hành động, là thứ cô chưa bao giờ có được, cũng chưa từng nghĩ rằng, một ngày nào đó cô sẽ mơ ước có được.

Lúc những giọt nước mắt uất ức chực trào ra, khoảnh khắc nhỏ giữa cô và ông Chapman bị cắt ngang khi hai người đàn ông đến gần bàn của cô. Cả hai đều mang theo hồ sơ, cả hai đều trông rất nghiêm túc, và cả hai đều có những vị trí sâu sắc trong trái tim cô.  Đó là Draco và Harry.

"Nói với cậu ấy đi, cháu yêu," ông Chapman lẩm bẩm với Hermione khi ông đứng lên khỏi chỗ đối diện cô. Ông mỉm cười dịu dàng với cô một lần nữa, và sau đó hỏi các Thần Sáng đồng nghiệp của cô xem họ có muốn gọi gì không. Khi họ từ chối, người đàn ông đi đến trước quầy của mình và để họ làm việc.

Harry lướt vào chỗ trống đối diện Hermione.  "Nói với ai cái gì cơ?"  anh chàng hỏi khi đặt tập tài liệu lên bàn và với tay kéo đĩa bánh táo của cô về phía anh. "Giờ bồ đang chia sẻ bí mật với Reggie thay vì với mình đó hả?"

“Ông Chapman nghĩ rằng mình vẫn còn yêu Ron,” Hermione lấp liếm một cách dễ dàng, đảm bảo rằng cô đã xoá sạch mọi bằng chứng về cuộc trò chuyện của cô và vị pha chế già thấu hiểu.

Cô né tránh đôi mắt màu bạc xuyên thấu của Malfoy khi anh miễn cưỡng ngồi cùng Harry trên băng ghế đối diện với cô.

Harry nhăn mặt. "Merlin ơi, kinh khủng quá. May là bác ấy sai tè le tét lét. Chờ chút - bác ấy thực sự đã sai, đúng không?"

Hermione bật cười, đảm bảo với người bạn thân nhất của cô rằng cô hoàn toàn không còn chút cảm xúc lãng mạn nào dành cho Ron. Harry yêu cả hai, cô biết điều đó, nhưng anh chàng phải đau đầu khá nhiều khi cô và Ron yêu nhau. Anh gần như ngây ngất khi Hermione nói rằng cô đã chia tay với Ron, mặc dù anh chưa bao giờ thực sự thể hiện sự đồng ý trực tiếp với việc chia tay của họ để không xúc phạm bất kỳ người nhạy cảm nào có liên quan.

"Xin lỗi đã cắt ngang giờ giải lao của cô," Draco chen vào, rõ ràng không quan tâm đến cuộc trao đổi giữa hai Gryffindor trước mặt, "nhưng tôi có thể đã tìm ra thứ gì đó liên kết một trong những vụ án của chúng ta với vụ án mà cô đang giải quyết với Potter. "

Đặt lại tách cà phê xuống, sự bất ngờ và tò mò khiến cô giật mạnh tập tài liệu khỏi tay Malfoy.

"Norman Romanoff là nhân chứng trong vụ án Cora Fitzpatrick mà chúng ta trình bày với Wizengamot sáng nay, trong số họ, với tư cách là nhân chứng quan trọng của chúng ta - Maria và Lauren Gallagher. Sau khi hai chị em làm chứng chống lại tên mất trí đó, cung cấp đầy đủ bằng chứng để kết tội Fitzpatrick, không ai khác được gọi ra tòa. "

"Đúng, Malfoy, tôi đã ở đó,” Hermione cáu kỉnh, rõ ràng không hiểu bằng chứng mà anh vừa tìm thấy có thể giúp gì cho Harry và cô.

"Đoán đi", thay vì trở nên khó chịu, Malfoy cười toe toét trước sự tò mò của cô nàng cộng sự "hãy xem xét anh ta là ai."

"Trong khi cô hộ tống Fitzpatrick đến Azkaban, tôi phải hoàn tất thủ tục giấy tờ về vụ án. Như cô biết, tôi phải gặp các nhân chứng và đảm bảo sự an toàn của họ cũng như mấy trò lằng nhằng rác rưởi."
"Khi tôi đến gặp Romanoff, hắn đã không còn ở đó nữa. Về mặt pháp lý, tôi không thể bỏ qua chi tiết kì lạ này, vì vậy tôi đã tìm hiểu liệu anh ta có quay lại Bộ không và được báo là không. Tôi tra cứu địa chỉ của hắn và ngạc nhiên lắm nhé, nó không tồn tại. Tôi đã tìm kiếm thông tin về người này trong kho lưu trữ và phát hiện hắn không hề đăng ký thông tin. Norman Romanoff không hề có mặt trên đời. "

“Đó là khi Malfoy tìm mình” Harry nói, mở hồ sơ và đưa cho Hermione xem. Anh chàng chỉ một ngón tay vào cái tên và nhìn bạn mình tròn xoe mắt.

"Veronika Romanoff! Tất nhiên rồi!" Hermione kêu lên khi cô ném lại cho Malfoy tập tài liệu của anh và với lấy cái của Harry.

Veronika Romanoff là một trong số rất nhiều những đứa trẻ mà kẻ sát nhân biến hình của họ đã bỏ lại trên đời. "Làm sao chúng ta có thể bỏ lỡ chi tiết này được chứ? Không có một gia tộc nào ở Anh cả! Gia tộc này bắt nguồn từ Nga. Chưa kể thực tế đã có một cuộc chiến giữa họ khi tộc trưởng lâu đời nhất biến mất và quyền thừa kế giữa họ bất phân thắng bại."

Harry háo hức gật đầu. "Cái tên Ivan Romanoff đã bị xóa sổ trên trái đất trong hai mươi năm qua. Nó nằm ngoài biên giới của chúng ta, vì vậy chúng ta chưa bao giờ thực sự xem xét nó. Nhưng rồi đoán xem? Romanoff đã bị buộc tội 30 lần giết người ác ý ở Nga— "

"Đó là lý do tại sao anh ta biến mất!" Hermione tiếp lời. Cô thậm chí không cần phải hỏi Harry liệu những vụ giết người của Ivan Romanoff có giống với nghi phạm mà họ đang theo dõi hay không. "Ồ, Harry, làm sao chúng ta có thể biết chắc chắn khi nào tên phù thủy biến hình đó sử dụng lại một trong những cái tên quá khứ của mình?"

“Mình đã đệ đơn lên Cục Hợp tác Phép thuật Quốc tế và sẽ được thông qua ngay bây giờ,” Harry thông báo khi nuốt miếng bánh táo cuối cùng của Hermione.  "Với sự cho phép của chính phủ Nga, chúng ta có thể đột kích vào nhà của Romanoff và thẩm vấn những người thân còn sống của hắn ta. Cuối cùng hẳn có thể tìm ra tên khốn này thực sự trông như thế nào."

Hermione chộp lấy cả hai tập tài liệu và xếp chúng lại với nhau, niềm phấn khích hiện rõ trong đôi mắt nâu của cô. "Tuyệt vời. Chúng ta hãy gọi Ron và đến đó ngay bây giờ."

"Thực ra, Ron đã bị điều sang Ai Cập. Có một vụ dẫn độ lộn xộn ở đó và mình không chắc khi nào Ron sẽ thoát khỏi vụ này. Tạm thời, mình đang chỉ định Malfoy tham gia vụ án. Cậu ấy sẽ đi cùng bồ đến Nga, trong lúc mình theo dõi Romanoff ở đây. "

"Nhưng Harry—"

"Romanoff đang ở Anh, Hermione, không phải ở Nga. Mình sẽ theo dõi, còn bồ và Malfoy có thể thực hiện công việc điều tra, tìm kiếm chứng cứ ở Nga."

Hermione cau mày. "Bồ đang chỉ định anh ta làm người trông trẻ cho mình, Harry Potter. Đừng nghĩ rằng mình không biết trò mèo của bồ."

Chàng trai đeo kính cười xấu hổ. "Nếu có một việc Malfoy chứng minh là hắn giỏi, thì đó nhất định là bảo vệ bồ, Hermione."

Trước lời nhận xét của Harry, Draco thoáng ngẩn người ra. Trán anh nhăn lại, nhưng không làm điều gì trầm trọng hơn. Hermione có thể kết luận rằng Malfoy không hài lòng với lời khen ngợi mà Harry vừa dành cho mình.

Mặc dù họ bao dung lẫn nhau, tôn trọng nhau như những Thần Sáng có năng lực, Harry và Draco vẫn kiên trì giữ khoảng cách với nhau.

Có lẽ vì vậy mà, trong khoảnh khắc Harry khen ngợi điều gì đó trái tim anh trân quý, thản nhiên nói rằng anh tin tưởng giao phó mạng sống của Hermione vào tay Malfoy, chàng trai tóc vàng trông rất hoang mang.

Nốc hết phần cà phê còn lại, Hermione đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hai người bạn Thần Sáng theo cô ra khỏi quán cà phê nhỏ.

“ Được rồi,” Hermione bắt đầu khi họ vội vã đi qua đám đông kết thúc giờ ăn trưa quay lại Bộ. "Malfoy và mình sẽ thu thập bất cứ thứ gì chúng ta cần rồi rời đi trong vòng một giờ."

"Cô cho rằng gia tộc này có nguy hiểm?" Malfoy hỏi. 

"Chúng ta chưa xác định được họ có liên quan gì đến các hiệp hội ma thuật hắc ám hay không, vậy nên ta cần phải chuẩn bị đầy đủ trong trường hợp họ có bất kỳ kết giới bất hợp pháp nào chầu chực nổ ta banh xác khi bước chân ra khỏi đó."

Harry nhún vai. "Xin lỗi, nhưng mình phải nói là gia tộc Romanoff chưa bao giờ tuân theo luật pháp Anh, vì vậy dù lịch sử của họ sâu đến đâu, nó cũng không được chôn ở đây. Hai người sẽ phải xem qua kho lưu trữ của Bộ Pháp Thuật Nga trước khi thực sự đi tìm họ."

"Và mình có thể lại phải đệ thêm một cái đơn khác với Sở Hợp Tác Pháp Thuật Quốc tế — ôi trời!"  Trước khi Hermione có thể nói hết câu, cô đã vô tình đâm vào ai đó. 

Cô có lẽ sẽ ngã xuống đất và bị giẫm đạp lên bởi đám đông bận rộn quanh họ, nhưng vòng tay của Malfoy đã kịp ôm lấy cô, như anh vẫn luôn làm vậy.

Đôi bàn tay mạnh mẽ của anh ôm lấy lồng ngực cô, giữ cô đứng vững. Đôi mắt màu bạc của Draco lo lắng quan sát khuôn mặt cô một cách thân mật, khiến cô cảm thấy hạt giống tình yêu trong tim mình đang đâm chồi nảy lộc. “Cẩn thận, Granger,” anh thì thầm vào tai cô, khiến cô rùng mình.

Cô có thể đã ôm lấy khuôn mặt anh và hôn anh đến mất trí ngay lúc đó, ngay tại chỗ, nếu những lời bàn tán của công chúng không xâm nhập vào tai cô.

Một nụ cười tự mãn lan ra trên khuôn mặt anh, một nụ cười cho thấy rõ ràng rằng, anh biết tỏng cô đang muốn gì, Draco nới lỏng vòng tay. Hermione hắng giọng, trừng mắt nhìn anh và cố lờ đi sức quyến rũ bắn ra tứ phía của chàng trai trước mặt, cô quay sang Harry khi cậu bạn thân đang đỡ người mà cô đã đâm vào.

“Tôi thực sự xin lỗi,” Hermione nói với người phụ nữ trẻ tóc vàng. "Tôi nên tập trung hơn. Hy vọng bạn không bị thương."

Người phụ nữ phất tay, mỉm cười với cô khi cô ấy phủi bộ áo choàng hải quân của mình.  "Đừng lo lắng. Chúc một ngày tốt lành, cô Granger."

Hermione gật đầu và đáp lại bằng một nụ cười. “Merlin, tôi thề rằng tôi là một mối đe dọa đối với—” Cô chợt dừng lại, nhớ đến nguyên nhân khiến cô và hai Thần Sáng bên cạnh vội vàng quay lại Bộ.

Khuôn mặt của người phụ nữ đi vào tâm trí Hermione, nhanh chóng được xử lý và chọn lọc. Cô đã từng nhìn thấy người này trước đây.

Người phụ nữ này đã từng có mặt trong một tấm ảnh, cô nhớ điều đó. 

Nó là gì cơ chứ? Một tin tìm người mất tích? Hay một tội phạm bị truy nã? Một nhân chứng? Hay chỉ đơn thuần là trên tạp chí?

"Đứng lại!" Quay cuồng trên gót chân, Hermione rút đũa phép và thu mình vào tư thế chiến đấu.

Cô nhớ ra rồi!! khuôn mặt của người phụ nữ mà cô vừa đụng phải. Cô đã nhìn thấy cô ta trên một bức ảnh; chính là bức ảnh Ron vung vẫy vào đêm hôm trước khi anh chàng tức giận vì kẻ sát nhân thậm chí còn có thể biến hình thành phụ nữ.

Trước khi Draco và Harry biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, người phụ nữ tóc vàng quay lại, sẵn sàng giơ cao đũa phép.

Trước sự nghi ngờ của Hermione, cô ta nhanh chóng phóng ra lời nguyền đầu tiên. Một tia sáng lao về phía Hermione, nhưng thời gian tham chiến bấy lâu nay đã rèn giũa phản xạ của cô; cô đánh bật lời nguyền, khiến nó phá vỡ cửa sổ của một cửa hàng hoa.

Mọi thứ hỗn loạn như trong địa ngục.

Mọi người chạy trốn và la hét, né tránh những tia sáng bay qua lại đang chiếm lấy con phố chật hẹp.

Không thể nào bắt được người phụ nữ nữa, cô ta đã biến mất, nhưng những lời nguyền vẫn được ném vào Hermione, Harry và Draco.  Kẻ tình nghi tất nhiên là một Phù Thủy Biến Hình chết tiệt, rõ ràng hắn đã thay hình đổi dạng trong đám đông hỗn loạn.

Khi Harry lao vào bảo vệ một cậu bé khỏi bức tường gạch đang sụp xuống, Draco đã hạ gục một người đàn ông đang chĩa đũa phép vào họ.

Thế nhưng khi gã đàn ông ngã xuống, Hermione quay lại đúng lúc để hóa giải một lời nguyền cho Draco.

Một lời nguyền có màu xanh lục, lời nguyền mà không một Thần Sáng nào không biết, không ai từng sống qua cuộc chiến hạ bệ Voldemort có thể quên đi. Lời Nguyền chết chóc. 

Một nỗi sợ hãi dữ dội bất ngờ bủa vây tâm trí và linh hồn của Hermione khi cô nhìn thấy nó hướng về Malfoy.

Trong khoảnh khắc phân tâm đó, đôi mắt xám bạc của Draco mở to nhìn lại cô, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì mình đã cứu được anh. Sự phòng thủ của cô giảm xuống. Và rồi một luồng sáng bao quanh cô, đốt cháy cô từ bên trong, thế giới cứ như vậy trở nên tăm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip