- Kem chống nắng, đèn pin, giấy, viết, mũ, son, tiền,... đủ chưa nhỉ?
Nhìn Hứa Giai Kỳ sửa soạn, đem theo đống đồ bên mình, Khổng Tuyết Nhi lắc đầu bất lực.
- Là đi cứu người. Không phải đi cắm trại.
Hứa Giai Kỳ không để ý lắm lời Khổng Tuyết Nhi, chỉ liếc ánh mắt em bé nũng nịu qua cô. Khổng Tuyết Nhi bất lực, mặc Hứa Giai Kỳ muốn đem gì thì đem.
Thay vì Hứa Giai Kỳ mang theo ít đồ vào một balo nhỏ, thì Ngu Thư Hân vác luôn cả một balo lớn đồ dùng. Ngu Thư Hân còn trang bị cho mình full một bộ trang phục dài tay kín đáo nhưng không kém phần sang chảnh.
- Đi thôi!
Cả đám nhìn cô há hốc mồm, đồng thanh:
- Ngu Thư Hân?
- Sao thế? Không đẹp à? Chị đem nhiều đồ ăn sẵn cho các em lắm, đề phòng các em chỉ lo giải mật thư mà không chịu ăn. Còn nữa, chị có đem theo ít vũ khí bí mật, lỡ tên bắt cóc có ý đồ thì chị cứu các em ngay,... còn nữa nha...
Dụ Ngôn nghe Ngu Thư Hân nói, ý thức rằng nếu bản thân không dừng cô lại thì đến ngày mai e rằng Ngu Thư Hân vẫn chưa nói xong.
- Trễ rồi, xuất phát thôi.
- Ế? Chị chưa nói xong mà con bé này.
Bọn họ tìm đến công viên quốc tế rất đúng giờ, chia nhau ra tìm cậu bé áo vàng.
Dụ Ngôn đi tìm một mình, rất nhanh đã tìm thấy. Thằng bé đến chỗ cô, đưa ra mật thư, nhưng khi Dụ Ngôn ngỏ ý muốn lấy thì nó giật lại.
- Đâu có dễ như vậy.
- Nhóc muốn gì?
Nó giơ lên một bản hợp đồng có giá trị đưa cho Dụ Ngôn.
- Kí tên vào để đổi được mật thư.
Dụ Ngôn cầm lấy mở ra xem.
- Chuyển nhượng 23% cổ phần của Dụ Thiên cho Wagae Hayashi? Là ai thế này?
- Chị không cần biết. Chị kí tên mau đi, em không rảnh đâu.
Trong tay Dụ Ngôn, cô chỉ nắm có 23% cổ phần công ty, nếu như kí tên, xem như cô mất trắng. Giờ đây, Triệu Tiểu Đường và Dụ Thiên đối với Dụ Ngôn chính là hai thái cực, chỉ được chọn 1. Đây là một quyết định có sức ảnh hưởng rất lớn trong cuộc đời cô.
Vậy mà... khi yêu ai chẳng mù quáng. Dụ Ngôn thích nó ngay từ lần gặp đầu tiên, tuy không nhiều sóng gió, nhưng để cả hai đến với nhau, quả nhiên là một quá trình gian nan khăn khổ. Cuối cùng, Dụ Ngôn dứt khoát kí tên. Thằng bé hài lòng để lại mật thư, cầm hợp đồng chạy rất nhanh. Dụ Ngôn đuổi theo nhưng không kịp, thằng bé được một chiếc oto biển số giả chở đi.
Dụ Ngôn quay lại, nhưng không gọi cho mọi người. Ngay từ giây phút cô đặt bút, cô đã chắc chắn rằng trong câu chuyện này có vấn đề. Mà vấn đề này chỉ của riêng cô và nó, cô rất sợ lần này người thiệt hại là cô, lỡ đâu mật thư 4,5 còn lại có thể sẽ gây hại cho mọi người.
Cô tìm một góc kín, lén lút chú ý xung quanh rồi bóc mật thư.
"Toà cao ốc chọc trời
OTT: Không phải Tháp"
- Toà cao ốc chọc trời?
Kì lạ. Ở Thượng Hải làm gì có toà cao ốc chọc trời nào? Ngoại trừ Tháp Thượng Hải. Mật thư này có ý gì?
- Dụ Ngôn, Dụ Ngôn à, Dụ Ngôn!!!!!
Cả đám tụ tập lại thì không thấy Dụ Ngôn đâu nên cùng nhau đi tìm. Cô nghe được mọi người gọi tên mình, khẩn trương giấu đi tấm mật thư.
Mọi người thấy cô liền chạy tới. Tằng Khả Ny bực dọc cốc đầu cô một cái.
- Em đi đâu nãy giờ thế? Biết tụi chị lo lắm không?
- Em đi tìm nhà vệ sinh thôi. Xin lỗi. - Dụ Ngôn gãi đầu ngượng ngùng đáp.
- Mọi người đều có mật thư, em có không?
- Gì cơ? Em... em không có.
Tằng Khả Ny, Ngu Thư Hân, Khổng Tuyết Nhi, Hứa Giai Kỳ lần lượt chìa ra mấy tấm mật thư vàng, tuy nhiên, trên tấm mật thư không hề có câu đố, chỉ có những từ như gợi ý, lần lượt là "Dự án" "Dụ Thiên" "Triệu Vương" "Kết nối"
Dụ Ngôn âm thầm nhìn qua, xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.
*Mình hiểu rồi! Công trình dự án của Triệu Vương mà mình từng hợp tác là toà nhà đa năng chọc trời Harine*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip