CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng chuông điện thoại  liên tục đánh thức Pete dậy. Tay Pete mò tìm chiếc điện thoại dưới gối để tắt báo thức nhưng sau khi nhìn vào màn hình khóa, nó nhận ra đó là một cuộc điện thoại từ Sandee.
"Gì?"  Pete trả lời, nó bực mình vì Sandee gọi vào buổi sáng sớm.
"Cái quái gì ... Mày vừa mới thức dậy!? Đồ điên khùng! Chúng ta có bài thuyết trình sáng nay." Sandee tiếp tục hét vào điện thoại.
"San bình tĩnh lại" một giọng điệu bình tĩnh có thể được nghe thấy từ phía sau. Đó là Thada.
"Đợi khi tao gặp mày! Tao thực sự sẽ đánh mày…" Cơn thịnh nộ của Sandee bị cắt đứt, giọng điệu hung hăng được thay thế bằng một giọng khác bình tĩnh.
"Pete chỉ cần đến đây thật nhanh và mày có thể vui lòng đi tìm Kao ở nhà của nó không? Tao không tìm thấy nó ở đâu. Tao biết mày đang gây lộn với nó, nhưng xin mày… ."
"Được rồi…. " Pete cắt lời của Thada. Khi nhắc đến tên của Kao, đầu nó quay về phía người đang ngủ, nhìn những nét đặc trưng của cậu bạn đang ngủ bên cạnh.
"Chúng tao sẽ đến ngay." Pete trấn an Thada trước khi tắt cuộc gọi.
Pete lặng lẽ nằm đó một lúc, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ của Kao bên cạnh mình.  Một cảm giác ấm áp trào lên ngực, đôi môi nó nở một nụ cười.  Pete cảm thấy choáng váng, cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ khi được chào đón với khung cảnh tuyệt đẹp này ngay sau khi thức dậy. Pete nghĩ rằng Kao trông đặc biệt xinh đẹp khi ngủ bên cạnh mình.
Oh đúng, bài thuyết trình của chúng ta. Pete  chợt nhớ.
"Kao ~" Pete nhẹ nhàng gọi tên Kao. Tay nó  vuốt tóc Kao, ngón tay khẽ chạm vào tai Kao.  Chàng trai đang ngủ co giật mũi, vô thức gạt tay Pete ra khiến Pete cười thầm.
Quá dễ thương.
"Kao ~" Pete cố gắng lần nữa, lần này nó khẽ lay vai Kao khiến Kao phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
"Chúng ta có buổi thuyết trình hôm nay." Pete tiếp tục khi thấy Kao bắt đầu muốn tỉnh ngủ.
Điều này làm cho Kao  đang ngủ mở to mắt, Kao hoảng loạn khi đề cập đến bài thuyết trình của họ, nó điên cuồng tìm kiếm điện thoại của mình.
Câu “chết tiệt chết tiệt” đã liên tục xuất hiện trong đầu Kao. Bài thuyết trình của họ hôm nay đóng vai trò lớn trong việc xác định điểm của họ cho kỳ thi sắp tới. Nếu họ đến muộn, họ sẽ phải trả giá đắt.
Pete cười thầm khi xem phản ứng hoảng loạn của Kao.
"Bình tĩnh, chúng ta vẫn còn khoảng 30 phút nữa." Pete nói một cách bình tĩnh trong khi mới ngủ dậy.
Kao quay lại nhìn Pete, đột nhiên nhớ ra mình thực sự đã qua đêm tại nhà Pete.  Khuôn mặt Kao nóng bừng khi những ký ức về đêm hôm qua ùa vào não Kao như sóng biển. Kao nhớ rất rõ những điều họ đã làm ngày hôm qua và cách mình đột nhiên bất tỉnh sau đó. Kao bắt đầu trở nên lúng túng. Kao cẩn thận liếc xuống xem mình  đang mặc cái gì, nó sợ mình sẽ được chào đón bằng những vết bẩn khó chịu, nhưng nó thấy mình đang mặc một chiếc áo thun quá khổ và một quần thể thao rộng rãi. Mặt Kao lại đỏ lên.
Pete đã thay đồ cho mình?
"Áo và quần của mày đã bị bẩn." Pete nói, nó hiểu suy nghĩ của Kao.
Những từ phát ra từ miệng của Pete không giúp ích gì mà làm cho má Kao càng nóng hơn. Điều này khiến Pete phát ra một tiếng cười khúc khích khi nhìn thấy biểu cảm ngại ngùng của Kao. Pete thấy Kao trông cực kỳ đáng yêu, nhút nhát. Phải biết Kao luôn xuất hiện như một chú mèo con khó chịu tức giận trước mặt nó.
"Nhanh lên, chúng ta trễ rồi. Hôm nay mày nên sử dụng đồng phục của tao.
"Nhưng đồng phục của mày lớn hơn của tao." Kao phàn nàn nhìn Pete.
"Được rồi, mặc nó hoặc mày muốn mất điểm vì chúng ta đã bỏ lỡ bài thuyết trình?"  Pete nói trong khi cười nhếch mép, dựa vào cửa phòng tắm. Pete giờ đã cởi trần để lộ bộ ngực săn chắc và cơ bụng rắn chắc khiến Kao phải chuyển ánh mắt khỏi Pete.
Từ khi nào Pete cởi áo ra?
Kao vừa nghĩ vừa liếc nhìn Pete.
Đây là tất cả lỗi của mày.  Kao phàn nàn trong đầu nhưng không dám nói to với Pete.
Pete cười thầm, cảm thấy một chút thất vọng vì Kao đã trở lại với thái độ tức giận của mình. Pete muốn thấy Kao rụt rè mắc cỡ.
Chuyến xe đến trường đại học của họ mất chưa đầy 5 phút kể từ khi Pete tăng tốc như một con bò điên để đến lớp đúng giờ. Họ được chào đón với vẻ mặt bực bội của Sandee khi đến lớp. Kao và Pete chỉ nhìn Sandee đầy tội lỗi khi ngồi trên ghế của họ.
"Chúng ta đã có thể luyện tập thêm một khoảng thời gian nếu cả hai đứa mày có mặt sớm." Sandee phàn nàn sau khi thấy cả hai ngồi vào chỗ của mình.
Kao định mở miệng nói xin lỗi, nhưng tiếng cười trêu chọc của June đột nhiên xen vào.
"Này Kao, mày đang mặc quần áo của ba mày?" June cười khẩy hỏi.
Kao chỉ nhìn June khó chịu, nó cảm thấy má mình lại đỏ lên. Nó ngượng ngùng. Không phải vì June trêu chọc  mà vì phải mặc đồng phục của Pete.
Kao lặng lẽ nhìn biểu hiện của Pete nhưng không thấy sự thay đổi nào.
Tất nhiên Pete sẽ không cảm thấy gì. Pete đã từng làm điều này. Sử dụng cách này để chơi đùa mọi người.
Một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu Kao. Đột nhiên Kao cảm thấy mình bị phản bội và chơi đùa.

Pete có đối xử với tất cả những người Pete ngủ như thế này không?  Kao nghĩ.
Nghĩ lại, họ thậm chí không nói gì về sự cố đêm qua sau khi họ thức dậy. Cả hai hành động như không có gì xảy ra  trong suốt chuyến đi đến trường cho đến bây giờ.  Không phải là Kao đang hy vọng điều gì từ Pete nhưng Kao nghĩ ít nhất mình cũng xứng đáng được giải thích. Một lời giải thích về việc làm của Pete, một lời giải thích về lời thú nhận của Pete ngày hôm qua. Điều này khiến tâm trí Kao rối tung và nó  không thích điều đó.
Có phải Pete đã lợi dụng mình vì Pete đã không ngủ với ai quá lâu?
Một câu hỏi khác xuất hiện trong đầu Kao. Những suy nghĩ giả định của Kao đang làm tổn thương não và trái tim nó.
Tại sao Pete lại nói rằng thích mình? Điều đó có nghĩa gì?
Một niềm hy vọng nhỏ nhoi đã thắp lên trong tim Kao.  Nó hy vọng Pete hiểu rõ những gì mình nói, nhưng đồng thời, Kao cũng sợ hãi.  Kao biết Pete là người như thế nào. Kao biết Pete không bao giờ coi trọng bất kỳ mối quan hệ nào của mình, rằng tất cả những lời Pete nói với bạn gái cũ trước đây chỉ là những lời nói dối và Pete không bao giờ có ý đó. Kao biết Pete là một kẻ ăn chơi, rằng Pete chỉ sử dụng cơ thể của mọi người làm niềm vui của riêng mình.
Vì vậy, tất cả những điều mà Pete đã nói tối qua .... có lẽ nó cũng không có ý đó. Kao đau đớn nghĩ.
Đột nhiên Kao cảm thấy trái tim của mình rất đau, Kao nghĩ rằng Pete không coi trọng tình bạn của họ. Bây giờ Kao ghét vì mình đã từng tin tưởng Pete, đã từng  thích Pete.
Ngay cả khi Pete không có ai là món đồ chơi, tại sao nó lại chọn mình đồ chơi của nó? Một người  bạn của nó chứ.
Tại sao Pete lại chọn chơi đùa với cảm xúc của mình?
Tại sao Pete làm điều này với mình?
Vô số các câu hỏi đang lơ lửng trong đầu Kao, đâm liên tục vào trái tim của Kao làm cho tâm trạng của Kao rất là khó chịu.
Trong khi sự thật, Pete đã giữ nụ cười vui vẻ và hào hứng kể từ khi nó thức dậy. Các chi tiết hành động của họ đêm qua vẫn chưa rời khỏi tâm trí nó. Pete nhớ rõ từng chi tiết. Nhớ đôi môi của Kao ngọt ngào như thế nào, bên trong miệng của Kao mềm mại ấm áp như thế nào. Nhớ cảm giác mềm mại từ làn da của Kao, làm thế nào để Kao dịu dàng kêu như mèo bám lấy mình, hình ảnh quyến rũ của Kao liên tục phát lại trong đầu Pete, gây ra một vấn đề ở khu vực giữa hai chân Pete.
Mẹ kiếp. Mình không thể như thế này được?
Hãy suy nghĩ về những thứ khác!
Đại số học.
Chuối .... Chuối của Kao.
Pete tát vào đầu một lần nữa.
Đồ lót của bà.
Ơ
Pete rùng mình khi nghĩ về đồ lót của bà mình, nhưng may mắn thay, nó đã thành công khiến con thú giữa hai chân của Pete đi khập khiễng.
Pete đã rất tập trung trong việc xử lý thằng em hư hỏng của mình đến nỗi không nhận ra June đang trêu chọc Kao. Pete không nghe những giọng nói xung quanh khi đang nghĩ về những thứ khác.
Mình nên làm thế nào khi đối đầu với Kao về tình hình của hai đứa đây.
Cảm giác tội lỗi mà Pete cảm thấy ngày hôm qua, sau những gì nó làm với Kao đã trói buộc trong tim nó.  Pete  biết những gì mình làm hôm qua là sai.  Pete đã cưỡng ép Kao mà còn không xin lỗi về điều đó. Pete muốn thử nói chuyện với Kao trong lúc ngồi trên xe nhưng không biết bắt đầu như thế nào.  Pete cảm thấy lúng túng, nó chưa bao giờ cảm thấy ngượng ngùng vì cả đời nó đã quen với những gì nó muốn, Pete đã quen với việc được mọi người tôn thờ, Pete thường được mọi người ca ngợi nên cảm giác ngượng ngùng này chưa bao giờ có.  Cảm xúc này, là một cảm xúc mới cho Pete. Nó khiến Pete cảm thấy giống như một nữ sinh trung học trong tình yêu, giống như một thiếu niên, làm cho Pete phấn khích nhưng đồng thời cũng bất an và lúng túng.  Tuy nhiên, những cảm giác này vẫn làm Pete vui vẻ.
Pete vô thức đặt lòng bàn tay lên vị trí trái tim, thở dài mãn nguyện
Kao, mày đã làm gì với tao?  Pete tự hỏi.
"Mày đang làm gì đấy?"  Thada đột nhiên hỏi, trong khi cho Pete một cái nhìn kỳ lạ.
Pete nhận thấy mình thực sự hành động kỳ lạ, mỉm cười như thằng ngốc với một bàn tay trên trái tim mình. Vì vậy, nó hắng giọng nhún vai, không nhìn Thada.
Pete nhìn qua Kao,  thấy Kao đang cau mày. Pete thấy June đang cười trêu chọc Kao và đột nhiên Pete bị kích thích, nó cho rằng June làm Kao khó chịu. Pete  vẫn chưa trả thù việc June đã hôn má Kao!
Thấy June vẫn còn cười, Pete chỉ đơn giản là đưa chân ra phía trước đá mạnh vào đầu gối June. Điều này đã khiến June ngừng cười nắm chặt lấy đầu gối bị thương. Thấy vậy, Kao liếc nhanh về phía Pete nhưng rồi đảo mắt nhìn về phía trước lớp học.
"Cái quái gì với mày vậy?"  June rít lên trong khi lườm Pete nhưng Pete lờ June đi.
Mày làm vợ tao tức giận! Pete âm thầm chửi rủa trong lòng.
Pete đang cười toe toét như một thằng ngốc trong khi chờ đến lượt mình thuyết trình, khi từ ngữ ‘vợ' cứ vang lên trong đầu như một chiếc radio bị hỏng.

------------


Băng nhóm của họ đã ra khỏi lớp ngay sau khi bài thuyết trình kết thúc. Cuối cùng họ cảm thấy một gánh nặng được giải phóng khỏi vai mình. June là người lên tiếng nói chuyện trước.
"Ah cuối cùng tao có thể tập trung vào các trò chơi game của mình rồi!" June kêu lên.
Thada chỉ lắc đầu không tán thành, trong khi Kao cười thầm June. Kao nghĩ rằng June thật ngớ ngẩn.
"Chúng ta vẫn có bài kiểm tra cuối cùng." Kao nhắc nhở June với một nụ cười thận trọng khiến June phải rên rỉ.
Pete gật đầu ngoan ngoãn bên cạnh Kao, im lặng đồng ý với những gì Kao đang nói. Nhìn thấy điều này, June đã có ý muốn chọc giận Pete vì nó vẫn còn giận Pete đã đá mình. June vẫn cảm thấy cơn đau âm ỉ trên đầu gối.
"Mày gật đầu để làm gì vậy? Mày còn không giúp đỡ được bạn bè. Mày ….vẫn..vẫn không ngừng nói ….nói lắp." June trêu chọc, bắt chước những lần nói lắp của Pete trong bài thuyết trình của họ vừa nãy.
Pete cảm thấy khó chịu, muốn đá June một lần nữa. Pete tiến về phía June, giơ tay nhưng June đã chạy ra xa, đưa cho Pete ngón tay giữa  một cách chế giễu trước khi biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Sự trêu chọc của June  khiến cả nhóm cười khúc khích ngoại trừ Pete, tất nhiên nó vẫn đang tỏ vẻ khó chịu.
Tao sẽ đánh mày trong một ngày nào đó. Pete giận dữ nghĩ.
"Cả hai đứa mày sẽ đi đâu sau chuyện này?" Thada bất ngờ hỏi Pete và Kao. Thada nghĩ Pete và Kao đã làm lành kể từ khi bộ đôi xuất hiện cùng nhau. Thada hỏi họ câu hỏi đó vì biết rằng cả hai chàng trai đều có thói quen đi chơi với nhau sau giờ học.
Hai chàng trai trao nhau cái nhìn lúng túng trước khi trả lời Thada.
"Về nhà"
"Lên mạng"
Cả hai nói cùng một lúc và lại lúng túng nhìn nhau. Điều này khiến Thada trở nên tò mò trước sự căng thẳng khó xử giữa hai chàng trai.
Họ chưa làm hòa sao?
"Uh được rồi, tao và San sẽ ăn trưa cùng nhau. Mày có muốn tham gia không?" Thada hỏi họ nhưng Pete đã nhanh chóng từ chối.
"Không, Kao đã có kế hoạch với tao." Pete nói trong khi vòng tay qua vai Kao. Còn Kao đang trao cho Pete một ánh mắt buộc tội - Từ khi nào?
Bộ đôi chào tạm biệt Sandee và Thada. Khi Pete đi về phía xe của mình, vòng tay vẫn ôm lấy vai Kao.
"Pete, tao muốn về nhà." Kao nói , nó đang ngọ nguậy thoát khỏi sự kìm kẹp mạnh mẽ của Pete, nó bỗng thấy khó chịu.
Pete chỉ ậm ừ, thả tay ra khỏi Kao sau khi nhận thấy sự khó chịu của Kao.
"Vào đi, tao sẽ chở mày về nhà." Pete nói một cách bình tĩnh, nó mở cửa xe sẵn cho Kao.
Kao chỉ cho Pete một cái nhìn kỳ lạ nhưng dù sao cũng nghe lời.
Chuyến xe đến nhà của Kao rất im lặng, trừ việc DJ nói chuyện trên radio phá vỡ sự khó xử giữa họ. Kao còn cảm thấy khó chịu hơn khi ở trong một không gian kín với Pete, trái tim nó vẫn đau nhói từ chính suy nghĩ của mình lúc nãy.
Mình cần phải tránh xa Pete. Kao im lặng nghĩ.
Mặt khác, Pete đang hình thành những từ, những câu mà mình muốn nói với Kao. Pete đang xây dựng một lời giải thích cho hành động tội lỗi của mình đêm qua. Pete không biết phải nói gì hay thậm chí là bắt đầu như thế nào.
Mình nói thích Kao tối qua, Kao không hiểu cảm xúc của mình sao?
Hay đây là cách Kao từ chối mình? Pete chìm sâu trong suy nghĩ, nghiến răng, nắm tay lái ngày càng chặt hơn.
Không, tao sẽ không để mày từ chối tao đâu.
Lái xe đến nhà của Kao rất nhanh. Pete im lặng tự mắng mình vì không lái xe chậm hơn. Pete ghi chú vào đầu, phải làm cho con đường dài hơn vào lần tới khi mình chở Kao về nhà.
"Cảm ơn Pete, tao đi đây." Kao nói mà không liếc nhìn Pete.
Ngược lại, Pete không ngừng suy nghĩ. Nó đang lắc chân lên xuống, đầu óc lộn xộn vì những lời mà mình chưa nói với Kao.
Đây không phải là cách chúng ta chia tay ngày hôm nay.
Nói gì đó đi.
Nói gì đó đi.
"Chờ một chút!" Pete hét lên khi thấy Kao đang với tay nắm cửa.
Kao dừng động tác và liếc nhìn Pete.
"Uh ….về ngày hôm qua ...." Pete bắt đầu, đôi mắt nó đang nhìn vào nơi khác, nó thấy tội lỗi khi nhìn thẳng vào Kao.
Nghe thấy Pete nói, Kao bỗng cảm thấy sợ hãi. Kao sợ Pete sẽ nói nhiều những lời làm rối tung trái tim và tâm trí mình. Kao sợ nếu Pete nói thêm lời nữa, nó sẽ hoàn toàn tan chảy và phải lòng Pete. Kao không muốn bị chơi đùa.
"Về ngày hôm qua, chúng ta có thể quên nó không?"  Kao nói, cắt đứt lời Pete trước khi Pete nói bất cứ điều gì.
Những lời phát ra từ  miệng của Kao khiến Pete lập tức quay đầu về phía Kao. Pete bỗng thấy đau nhói trong tim.
Quên đi? Làm sao tao  quên được?!
"Kao đợi đã!" Pete  muốn ngăn chặn Kao khi thấy Kao đang với tới tay nắm cửa, nhưng Pete đã bị mắc kẹt bởi dây an toàn do chuyển động đột ngột của mình.
"Tao sẽ nói chuyện với mày khi tao sẵn sàng." Kao rụt rè nói với Pete khi đã ở ngoài xe.  Trước khi Pete kịp trả lời, Kao đã đóng cửa lại.
"Mẹ kiếp!" Pete kêu lên giận dữ, đập tay vào vô lăng, rồi ngả người về phía ghế xe của mình.
Đau nhói trong tim Pete  đột nhiên trở nên mãnh liệt, đến nỗi cảm thấy như ai đó đang xé toạc trái tim mình.
Tại sao nó lại đau đến thế khi Kao nói vậy?
Pete buồn đến nỗi có thể  thấy những giọt nước mắt đang đe dọa chảy ra từ đôi mắt của mình, nhưng Pete đã giữ nó lại.
Mẹ kiếp! Tại sao mày lại không biết nói gì! Pete tự mắng mình.
Pete ở trong xe một lúc, làm dịu trái tim đang đau nhói của nó. Sau một lúc, cuối cùng Pete  cũng lái xe đi khỏi, trái tim vẫn đập rộn ràng nhưng với một suy nghĩ xác định trong não.
Tao sẽ không để mày  đi dễ dàng như vậy, Kao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip