Longfic 8 Nam Jiyeon Jin Jb Haesung Chap 15 Dau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nếu chỉ có 2 sự lựa chọn đó là trà đạp lên người khác để tiến lên và bị người khác trà đạp lên thì bạn sẽ lựa chọn cách nào nếu như người đó là người thân của bạn?

…………………………………………

Nếu trên đời này có những điều trùng hợp ngạc nhiên thì chính Ryan cũng đang ngạc nhiên về sự gặp gỡ của mình và Iu. Ryan đang đi dạo trong một cửa hàng áo nhãn hiệu mà cô ưa thích thì nhìn thấy một chiếc áo rất đẹp. Không hiểu do tình cờ hay là hữu ý mà 2 người lại cùng 1 lúc cầm vào đúng chiếc áo sơ mi màu xanh sọc kẻ trên giá. Ryan có chút khó chịu, cô ngước đôi mắt mệt mỏi có chút giận dữ lên thì phát hiện ra một đôi mắt trong veo, đen láy rất đỗi quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi, đôi mắt như có ánh cười nhưng cũng thoáng có chút bối rối. Iu mỉm cười chào Ryan như một người bạn thân quen từ lâu

-        Ryan unni, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Ryan lười biếng cất lời châm chọc: chúng ta có quen nhau sao?

-        Ơ…..à….à không ạ, là….là hôm nọ ở nhà hàng ạ?

-        À, là  vị hôn thê của Jin hả?

-        Ơ không, là bạn hồi nhỏ thôi ạ.

Iu vội hướng ánh mắt cầu cứu tới cô nhân viên đang toát mồ hôi đứng bên cạnh: “có còn chiếc khác không?”

-        Đó…đó giờ chỉ còn một chiếc như vậy thôi à….

Cô nhân viên lắp bắp trả lời, cô đã được quản lý dặn dò ngàn vạn lần không được để vị khách Vip này có chút không hài lòng, không thì hôm nay sẽ là ngày làm việc cuối cùng của cô.  

Ryan biết Iu mua cái này cho ai bởi ……….cô cũng vô tình nghĩ tới 1 người thực sự sẽ rất hợp với chiếc áo này. Ryan bước đi ra ngoài, cô không muốn nghĩ tới đó nữa, chắc Key đang đợi.

-        Ryan unni, cảm ơn chị…Iu lý nhí nói theo

-        Đừng cảm ơn tôi, chỉ là……..tôi bây giờ không có hứng để ……ngực Ryan bỗng nhói đâu…….tranh giành với ai đó…..dù…chỉ….là chiếc áo…..Ryan thở hổn hển, cô như bị tảng đá đè trên người.

Iu chạy tới, unni không sao chứ

-        Tránh ra , tôi không sao, đừng tùy tiện động vào tôi

-        Em xin lỗi nhưng Iu không thể không lo lắng khi nhìn Ryan

Trán Ryan chảy từng giọt mồ hôi ướt thẫm cả khuôn mặt vốn xinh xắn nay lại đang tái xanh đi, một tay cô ôm ngực thờ từng đợt khó nhọc. Mau dìu tôi vô phòng…ở trung tâm thương mại này có phòng riêng của tôi…..đừng làm mọi người chú ý…..bỏ cái bộ mặt của cô đi……mau.

Iu sợ hãi vội dìu Ryan đi theo hướng cô chỉ.

Iu đem Ryan ôm vào phòng, Ryan xua tay “đi….. đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Cô không muốn làm cho người khác nhìn thấy mình bộ dáng chật vật.  Ryan cầm điện thoại nhấn nút gọi Key và Luna rồi ném chiếc điện thoại cố định không dây trong phòng đi. Bị Ryan trừng mắt Iu không dám không đi…….

Iu đi ra đến cửa thì vẫn nghe thấy Ryan nói vọng theo

-        Chuyện hôm nay cô là dám nói ra ngoài…..

-        Không, em không nói gì hết…Iu khẩn chương đáp lời

-        Tốt.

Iu quay lại nhìn thấy Ryan mồ hôi vẫn túa ra tay nắm chặt chiếc thành ghế, mồm cắn chặt lại níu mày.......10 phút sau Ryan chỉ lặng lặng ngồi trên ghế sofa ,chờ…… Rồi cách cửa phòng bật mở, Key và Luna xuất hiện.

…………………….

Yunho đang trên đường ra sân bay, anh vừa đi đàm phán 1 hợp đồng lớn bên L.A về, tay tháo lỏng chiếc cúc áo cà vạt, Yunho ngồi nghỉ trong xe đợi tới giờ bay nhắm mắt dưỡng thần. Yunho thật sự thấy có chút mệt mỏi

-        Mami à, chúng ta sắp về nhà chưa ……Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “sắp rồi, sắp rồi.” 

Giống như có tiếng sét đánh bên tai, Yunho mở mắt thật nhanh, anh lao ra xe nhìn xung quanh tìm kiếm 1 bóng hình dù chỉ chỉ là một chấm nhỏ, thoáng qua thôi. Là cô ấy, chính là cô ấy.

………………………………….

Buổi tối muộn 2 tuần sau:

Trong bóng tối của rạp chiếu phim, khi điện đã tắt có 4 bóng người lọ mọ chui vào qua cánh cửa, họ không kêu người dẫn đường. Bên này nè, 2 chảng trai nắm lấy tay cô gái của mình theo cảm giác, đi vào 2 phòng khác nhau, cho tới lúc ngồi xuống thì bỗng họ nhận ra….

Nhầm rồi…………………..

Ryan đang đi với Jin còn Iu thì lại đang ngồi cạnh Yunho ở phòng chiếu bên kia. 

Đây là một bộ phim tình cảm, nhưng Ryan lại ngồi gật gù mắt nhắm mắt mở. Hôm qua để hoàn thành lịch quay cô đã phải thức trắng 2 đêm rồi nhưng vì Yunho cũng rất khó sắp xếp thời gian nên cô không muốn làm anh thất vọng. Jin ngồi cạnh   thì như rất chăm trú nhìn vào màn hình như thực chất cậu không thể bỏ qua nhất của nhất động của người ngồi bên cạnh mình, đến lúc Ryan không chịu được nữa, cô dựa lưng vào ghế mà ngủ.

10 phút sau, cô đã có một điểm tựa khác . Jin nhìn khuôn mặt cô thấp thoáng trong bong tối thoắt ẩn thoắt hiện mơ màng chìm trong giấc ngủ mà dừơng như lúc này thời gian như ngừng trôi. Cả thế giới như chỉ có 2 người, chỉ 2 người mà thôi.

Bộ phim đã kết thúc, Jin và Ryan đứng cửa sau đợi Iu và Yunho….

Trời lúc này cũng đã khuya lắm rồi do họ đều chọn xuất chiếu muộn. Jin cởi áo khoác ngoài choàng cho Ryan. Ryan thì có chút ngượng ngùng cô không hiểu sao khi tỉnh dậy thì mình đã ngủ gục trên vai Jin từ lúc nào nữa, cô ngủ rất ngon mà không hề hay biết. Đôi lúc lại có 1 ,2 người chỉ chỏ chỗ Jin và Ryan đứng, cũng phải thôi vì 2 người thực sự quá đặc biệt mà.

Jin hôm nay mặc chiếc áo sơ mi sọc kẻ xanh rất hợp với cậu. Chiếc áo Iu mua tặng cậu nên hôm nay cậu để khiến Iu vui đã mặc đi coi phim. Vốn dĩ Jin cũng là người nổi tiếng nên hôm nay cậu cũng mặc đồ rất đơn giản để tránh bị nhận ra dù trời muộn nhưng chu đáo vẫn hơn. 

Nhưng cái chiều cao ấy cộng với cái khi chất ấy thì có thể dấu được mấy người. Còn Ryan thì càng không thể nói, cô như một ánh sáng giữa đêm khuya như ánh mặt trời ngày đông với sự quấn hút không thể cưỡng lại, mái tóc xoăn được thả sõa ra như dòng nước khiến khuôn mặt cô thoắt ẩn thoắt hiện trong mơ màng. 2 người đứng cạnh nhau thì chỉ khiến người ta nhìn vào thấy không còn gì có thể sánh với….vì thế những kẻ tầm thường dù ngưỡng mộ cũng không dám lại gần

………….

Bỗng 1 lúc lâu sau một 2 cô nhóc đứng lại và đi tới gần chỗ 2 người “ xin lỗi cho em hỏi unni có phải Ryan không ạ” Một cô nhóc rụt rè cất tiếng.

-        À , tôi giống cô ấy vậy sao

-        Dạ vâng

-        Tôi cũng quen như thế rồi ai cũng bảo tôi là Ryan giống nhau nhưng mà thực sự là không phải, bạn nhầm rồi nhé.

-        Thế anh đây là…..cô nhóc còn lại có vẻ chưa muốn bỏ cuộc thì phải

-        Đừng bảo tôi là anh ấy giống ai đó nhé

-        Vâng.

Jin ngắc lời: chúng tôi cũng hay bị nhầm thế lắm..phải không bà xã……

Jin nhìn Ryan mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn lên trán cô. 2 cô nhóc có vẻ bối dối lý nhí xin lỗi rồi cũng bỏ đi. Ryan đi xa ra khỏi Jin khiến cậu không biết cô nghĩ gì phải chăng cậu đã khiến cô ấy giận vì màn diễn vừa rồi..không là cậu muốn như thế…muốn 1 ngày cậu có thể gọi cô là bà xã đại nhân.

2 người cũng đi xa khỏi rạp chiếu phim.Jin không khỏi buồn phiền và đâu khổ trong lòng. 

Ban nãy, tuy là cô cười với cậu, dịu dàng mà cứng cỏi, nhưng cậu chỉ muốn cô có thể tháo ra lớp vỏ kiên cường đó, có thể ở bên cậu thoải mái hơn 1 chút, bớt lo lắng hơn 1 chút và cũng nên dựa vào cậu dù chỉ 1 chút. 

Cuối cùng khẽ nói, “Có thể hay không, cho mình ôm cậu một chút? Một lần thôi!”

-        Có ý nghĩa ư?

-        Uhm, có

Ryan hơi chần chừ dù thế nào cũng là ngoài đường, dù đêm đã khuya nhưng không thể lo rằng ai đó có thể bắt gặp 2 người nhưng nhìn Jin như vậy cô không nỡ, cô không quen nhìn Jin tràn ngập vẻ đau thương trong từng câu nói vì thế mà vô thức gật đầu chấp thuận

-        Uhm.

Jin tiến đến, cẩn thân ôm lấy cô, siết chặt cô vào lòng chỉ sợ nếu nới lỏng tay cô sẽ tan biến như làn gió. Cậu tham lam giữ cô bên mình, ngửi thấy cả mùi nước hoa đặc trưng trên người cô, cảm nhận trái tim cô cũng đang đập nhanh và mạnh. 

Cậu thì thầm bên tai Ryan nhẹ nhàng, “Thật xin lỗi !” Ryan lặng im rồi nói “Cho dù luyến tiếc, cuối cùng cũng phải buông tay.”

Từng cánh hoa anh đào bay vất phơ trong gió, nhè nhẹ lay động chỉ 1 chút thôi, 2 người cứ như vậy không biết bao nhiêu lâu …………….. hoa anh đào vẫn đang nở rộ .

Đằng xa có ánh mắt dõi theo 2 người, trong lòng đau thương nhưng cả 2 đều im lặng

…………………………………….

Hôm nay Ryan có một màn trình diễn trên truyền hình, tất cả các ký giả hầu như đều vây lấy cô sau khi cô từ của sau ra về.

-        Mối quan hệ giữ cô và Jb thực sự là gì

-        Có phải 2 người đã quay lại với nhau không

-        Bao giờ 2 người định làm đám cưới vậy

Key nhẹ nhàng ngăn cản ký giả vây quanh Ryan trong khi Luna đưa Ryan vào trong, bỗng có 1 ký giả nói rất to một câu hỏi:

-        Nghe đồn cô là con nuôi phải không? Có phải cô bị bố mẹ bỏ rơi không?

Cả không gian chìm trong im lặng, Ryan cũng đờ ra không kịp phản ứng. Ký giả đó tiếp tục hỏi:

-        Liệu giờ cô đã nổi tiếng thì bố mẹ cô có tìm đến cô không? Chúng tôi có luồng tin cô đã từng phải điều trị trong viện 1 năm vậy cô mắc bệnh gì thế?

Cả đám phóng viên nhau nhau lên, Ryan định quay người bước đi nhưng cô bỗng quay lại biểu cảm trên khuôn mặt cũng vì thế mà thay đổi vừa rồi họp báo kiêu căng lạnh như băng nay bỗng hiện ra bộ mặt dịu dàng mềm mại như nước, bộ dáng đáng yêu.

“ Nguyên tắc của tôi rất rõ ràng: Chỉ cần anh có năng lực, tôi sẽ cho anh cơ hội lấy tin. Vì thế hãy chứng tỏ khả năng tìm kiếm tin đồn của các anh đi”

Key lắc đầu trong lòng thầm than khổ, vị phóng viên kia đã chọc giận Ryan rồi, phen này thì………

.

Ký giả vưa mới nói kia đứng tránh xa đám đông len lỏi đi ra ngoài trên mặt không giấu nổi nụ cười đắc trí.

……………………………………………………………

Key đẩy cửa ra, ánh mắt đối diện với khuôn mặt như bức tranh tinh xảo nhưng   đăm chiêu khiến Key không đoán ra được cô đang nghĩ gì: “ lần sau đừng trả lời kiểu thách thức như vậy”

Ryan nghe Key nói mấy câu ngắn ngủn  mà khóe miệng đích xác lộ ra độ cong của nụ cười khinh khỉnh: “em đang hi vọng là họ tìm ra manh mối ấy chứ, em cũng muốn biết tại sao mình bị bỏ rơi.”

Một giọng nói đằng sau cất lên…….“Tuy rằng bọn họ giỏi moi móc nhưng….. Jung bước vào, anh mắt chị sáng ngời, toát ra sự nhạy bén và tin cậy của người quản lý:

Cũng không cần lo lắng vì nếu chúng ta không tìm ra được thì họ cũng không thể? Việc của chúng ta là ngồi đợi xem bọn họ muốn làm gì và mục địch chúng muốn nhằm tới là Ryan hay tiền. Trò vui còn ở phía trước mà”

Jung dừng một chút, ngữ khí hơi mềm nhẹ, tiếp tục nói: “Cho nên Ryan à, em không cần lo lắng cũng không cần phải kích động nó có hại cho bản thân mình thôi. Đây là 1 trò chơi nên chưa tới phút cuối thì chưa biết ai là kẻ chiến bại.”.

Ryan vội chạy lên ôm chầm lấy Jung

-        Unni chị đã về, em rất nhớ unni.

Jung khẽ xoa đầu cô , Jung biết mấy ngày này Ryan đã chịu khổ nhiều rồi.

-        Jiyeon à, được rồi, unni về rồi đây.

Ryan vội đẩy Jung ra nhìn sâu vào mắt Jung, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, thanh âm vừa chậm vừa nặng nề: Có chuyện gì thế unni em không thích unni gọi em thế mà, em là Ryan? 

Jung nhớ lại lúc Ryan triền miên trên giường bệnh, cô đơn, bi thương, lòng cô căm hận, tốt nhất người nào muốn đắc tội với cô và Ryan nên là người có bản lĩnh thật sự, nếu không, sẽ bị thảm bại rất khó coi. Cô nhẹ giọng: “không”

Ryan Nhìn đến thấy Jung như vậy đi tới cô hiểu rõ vỗ vỗ bả vai Jung, an ủi nói: “unni, quên đi, đừng nghĩ nhiều làm gì, bình tĩnh lại. Đừng làm cho em phải lo lắng chứ! Từ khi nào em lại thành người phải an ủi ngược lại unni vậy”

Cô dừng một chút, khóe miệng tràn ra ý cười mỉa mai, trong thanh âm tràn ngập vẻ khinh thường: “Nếu bàn về độ dày mặt thì unni coi có ai bằng em chứ”.

……………………….

Tối hôm đó, Ryan đem chính mình ngụy trang thành cô gái hiền lành yếu đuối nụ cười rụt rè chậm rãi nhỏ nhẹ, đi đường thì thong thả từng bước nhưng cũng không khỏi đắc trí cười thầm :

“Cho các người ngồi bụi mà rình ta đi xem các người có theo chân được ta không?”

Ryan tung tăng di dạo trong công viên gần biệt thự cô đang ở. Ryan ngước lên nhìn bầu trời. Đêm nay bóng đêm mờ mịt, bầu trời không có một ngôi sao, chỉ có đèn đường mờ nhạt chiếu sáng. Tối om như vậy, không có một tia sáng, giống con đường phía trươc u ám không một chút ánh sáng le lói.

Trong lòng nổi lên một trận đau đớn, ngực như bị ai đó bóp nghẹt không thở được . Cô phải tự vì chính mình đứng dậy không thể dựa vào ai nữa? Trên thế giới này, cô nhớ rõ đừng bao giờ dễ dàng giao động, đừng bao giờ như thế này một lần nữa.

Cô vừa đi vửa lẩm nhẩm hát 1 bài ca mà hồi nhỏ cô hay hát.

Bóng dáng mảnh mai bị bóng đêm bao phủ, vô cùng yếu đuối, giống như một mảnh mơ hồ, chỉ cần một trận gió nhẹ cũng có thể làm cô tan biến. Ryan dừng lại một chút, lại ngẩng lên, trên mặt đã không còn chút đau thương trở nên dịu dàng điềm đạm. Bỗng có một cánh tay túm lấy cô lại, một gương mặt lo lắng, một ánh mắt vui mừng, chờ mong, khao khát nhìn cô

-        Ai là ai? ai đã dạy cháu hát bài này

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip