Chương 61: Cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
 "Tôi không biết."

Liễu Nhất mặt đỏ lên, về vấn đề này. . . . . . Cậu quả thật không biết.

Tình cảm đối người này trước nay vẫn luôn là mơ hồ động tâm, cụ thể lúc nào bắt đầu thích Hạ Nghị, cậu hoàn toàn không rõ.

Thời điểm nhìn thấy khi vừa nhập học cao trung chỉ cảm thấy bóng dáng nam sinh cao lớn này rất giống anh trai, ở trong sân trường nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia giống như được học cùng trường với anh trai khiến cậu cảm thấy an toàn, cho nên nhịn không được chú ý sự tồn tại của người này.

Lâu dần lại đối với người này sinh ra ý nghĩ khác, sau khi không cẩn thận mơ thấy cùng người này lăn lộn liền không dám tiếp tục nhìn lén hắn.

Nửa năm sau, đột nhiên bị đối tượng từng mộng xuân cướp đi nụ hôn đầu ở đầu hẻm, muốn nói không suy nghĩ là không có khả năng, chỉ là thời điểm kia cậu cũng không biết nguyên lai nam sinh có thể thích nam sinh, còn tưởng rằng mình quá mức biến thái. . . . . . Cho nên mới áp chế tất cả suy nghĩ không nên có.

Thời điểm chân chính thích Hạ Nghị rất mơ hồ .

Cậu chỉ biết ngoại trừ anh trai, Hạ Nghị là người đầu tiên mình thích, nếu đem tình cảm cẩn thận phân loại, Hạ Nghị đại khái chính là người cậu yêu.

"Quên đi. . . . . ."

Hạ Nghị thấy biểu tình cậu nghiêm túc giống như lúc làm đề toán, dáng vẻ đau khổ suy nghĩ khiến người khác mềm lòng, bất đắc dĩ bật cười một tiếng chuẩn bị buông tha, Liễu Nhất lại vào lúc này mở miệng cắt ngang: "Trước khi cậu hôn tôi. . . . . . Tôi đã biết cậu."

"Hửm——"

Hạ Nghị nghe vậy nhất thời tỉnh táo, hắn đem ghế dựa kéo đến gần giường, hai chân nhẹ nhàng kẹp chặt hai chân Liễu Nhất, cố ý kéo dài thanh âm ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, hỏi: "Trước kia lúc nào?"

"Thời điểm vừa vào cao trung."

Liễu Nhất không tự nhiên muốn rút chân lại bị đối phương kẹp chặt hơn, phát hiện mình không động đậy được liền ngoan ngoãn ngồi im.

Trong lòng bổ sung nói: mặc áo sơ mi màu đen, so với đám người cao hơn một cái đầu, bộ dạng hoàn hảo như ngôi sao điện ảnh, muốn không chú ý cũng khó.

"Sớm như vậy?"

Hạ Nghị lần này là thật sự bị dọa, biểu tình trên mặt tràn đầy khiếp sợ, Liễu Nhất mím môi gật đầu, nghĩ đến mình mùa hè năm trước mơ giấc mơ kia liền xấu hổ xoa tóc.

Hạ Nghị thấy cậu đỏ mặt nghĩ rằng cậu đã sớm thích mình, nhịn không được truy hỏi: "Mới vừa vào học em đã thích anh?"

Liễu Nhất nghiêm túc tự hỏi một phen lắc đầu, thành thực mở miệng: "Cậu bộ dáng cao, giống anh trai."

Hạ Nghị nhất thời trong lòng buồn phiền, chỉ cảm thấy tâm hung hăng bị đâm một tiễn, trên đùi càng thêm dùng sức kẹp chặt Liễu Nhất, đưa tay nâng cằm cậu lên buộc người nhìn mình, ngữ khí không hài lòng lại nguy hiểm: "Tôi là thế thân của anh cậu?"

"Không phải."

Liễu Nhất bị bắt ngẩng đầu đối đối diện hắn, nhìn cặp mắt tràn đầy nguy hiểm cùng vẻ nặng nề trên mặt đối phương vội vàng mở miệng giải thích, "Tôi phân biệt được, cậu cùng anh trai không giống nhau."

"Không giống như nào?"

Hạ Nghị nguy hiểm tới gần, mặt cơ hồ muốn dán lên mặt cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể hôn xuống, trong lòng nghiến răng nghiến lợi nghĩ nếu tiểu mỹ nhân dám đem hắn làm thế thân, đêm nay mình sẽ khiến cho cậu hiểu rõ kiến thức cái gì mới là bạn trai chân chính.

Hơi thở trên người đối phương rất nguy hiểm, Liễu Nhất theo bản năng muốn ngửa ra sau, nhưng cằm bị dùng sức siết chặt, hai chân cũng bị người kẹp không thể động đậy.

"Hạ Nghị, cậu trước tiên đừng nóng giận."

Cậu ý thức được lời mình nói vừa rồi chọc giận đối phương, thật cẩn thận mở miệng giải thích, "Tôi thích cậu không giống như thích anh trai. Anh trai cùng anh Tô Tế nắm tay tôi sẽ không khó chịu, cậu cùng người khác. . . . . . Tôi sẽ khổ sở, cậu không phải thế thân của anh trai."

Hạ Nghị cảm thấy hai chữ "Thích" người này nói ra phá lệ dễ nghe, tối tăm nóng nảy dần dần tan đi, nhưng vẫn không thuận theo buông tha mà truy hỏi, "Vậy em nói anh giống anh trai em là ý gì?"

"Anh trai thích mặc màu đen, cậu cũng thích mặc màu đen, các người đều rất cao, không phải rất giống sao." Liễu Nhất vừa vô tội vừa chân thành giải thích.

Hạ Nghị nghe vậy nhất thời không biết nói gì.

Mình cũng thật sự là, biết rõ người này là một tên nhóc huynh khống, tính tình cũng đơn giản, thế mà còn có thể hoài nghi cậu thích anh trai ruột. . . . . . Quả nhiên tình yêu làm cho người ta mất đi lý trí.

Cằm truyền đến một cỗ đau nhức, đầu gối cũng bị đối phương kẹp đến phát đau, Liễu Nhất thấy biểu tình Hạ Nghị còn khủng bố như trước mới áp chế nhát gan lên tiếng kháng nghị: "Cậu làm đau tôi. . . . . ."

Hạ Nghị vội vàng buông cậu ra, chỉ thấy cái cằm xinh xắn hằn lên hai vết đỏ rõ ràng, đau lòng xoa nhẹ, ngoài miệng lại không có chừng mực, "Sao lại mềm như vậy."

Hai chân còn bị một đôi chân dài của đối phương kẹp, Liễu Nhất yếu ớt lại nhắc nhở: "Còn có chân. . . . . ."

Hạ Nghị nghe vậy hơi nới lỏng khí lực nhưng cũng không có hoàn toàn buông cậu ra, mập mờ truy hỏi, "Nếu trước kia đã chú ý anh, vậy thời điểm lần đầu anh hôn em, em có cảm giác gì?"

Liễu Nhất ngửa thân thể ra sau một chút, thành thực đáp: "Sợ hãi."

? ? ?

"Chúng ta trước kia cũng không quen, trong trường học mọi người đều nói cậu đánh nhau rất lợi hại, tôi sợ cậu đánh tôi." Liễu Nhất giải thích.

Rốt cuộc là tên khốn nào làm bại hoại thanh danh của lão tử!

Hạ Nghị trong lòng mắng câu thô tục, trên mặt lại nghiêm trang nhấc tay cam đoan: "Yên tâm, anh không đánh vợ."

"Vợ cái gì. . . . . ."

Liễu Nhất mặt đỏ lên, cậu rõ ràng là con trai. . . . . . Bất quá nếu là làm vợ Hạ Nghị, Liễu Nhất phát hiện mình hoàn toàn không bài xích, thậm chí còn rất vui vẻ.

Nói đều nói rồi, Hạ Nghị đứng lên hai tay bá đạo chống trên giường ở hai bên thắt lưng cậu đem người ôm vào lòng ngực mình, Liễu Nhất theo bản năng ngửa ra sau cả người cơ hồ muốn ngã vào trên giường, phía trên lại truyền đến giọng nam hấp dẫn, "Làm vợ anh, nguyện ý sao?"

Liễu Nhất ngẩng đầu nhìn cặp mắt màu đen vừa nghiêm túc vừa tà nịnh kia chỉ cảm thấy trái tim lại bắt đầu không thể khống chế gia tốc, cái gì đó "Yêu sớm" "Trách nhiệm" "Vị thành niên" mọi cố kỵ và lý trí cùng nhau bay ra ngoài cửa sổ, trừng mắt nhìn con mắt hắn đáp: ". . . . . . Nguyện ý."

"Xuỵt?"

Hạ Nghị nhãn tình sáng lên, cúi đầu ở trên đôi môi có chút sưng của cậu dùng sức hôn một cái, "Làm vợ anh sẽ rất vất vả, về sau mỗi ngày đều phải như vậy hôn như vậy.

"Được."

Liễu Nhất xấu hổ đáp, mặt mặc dù đỏ lại không dời tầm mắt, nhu thuận giống như con mèo nhỏ chờ đợi được yêu thương, mắt hạnh xinh đẹp chuyên chú nhìn người phía trên.

"Lại nhìn anh như vậy, anh sẽ nhịn không được muốn ăn em."

Hạ Nghị chỉ cảm thấy ngực dấy lên một ngọn lửa nhỏ, hít sâu một hơi làm bộ muốn đứng dậy, Liễu Nhất nghĩ đến hắn muốn buông mình ra cũng nhẹ nhàng thở ra, không ngờ đối phương đột nhiên cả người áp đến, đè cậu trên giường.

Quần áo mùa hè vốn là mỏng, cách hai tầng vải dệt mỏng manh hai người cơ hồ không kẽ hở, Hạ Nghị gần như tham lam chôn tại cần cổ người dưới thân hít một hơi thật sâu, thở ra nhiệt khí mập mờ phả vào cần cổ trắng nõn của cậu.

Liễu Nhất cả người run lên, một cỗ cảm giác kỳ quái bắt đầu xuất hiện, ngưa ngứa, cái gì đó chậm rãi sống lại. . . . . . Cậu nhanh chóng đưa tay đẩy người phía trên.

Hạ Nghị còn chưa nhận thấy người dưới thân có khác thường, thỏa mãn đè trên người cậu cọ cọ thấp giọng trấn an, "Đừng sợ, tạm thời sẽ không ăn em."

Chính là nhịn không được!

Liễu Nhất sắp khóc, cậu cảm thấy mình không đẩy nổi Hạ Nghị, thời điểm trước kia thầm mến đã nằm mộng xuân với người phía trên, hiện tại mới xác định quan hệ cậu lại. . . . . . Hạ Nghị còn chưa trưởng thành a, mình làm sao có thể có phản ứng cầm thú như vậy? !

"Hôm nay nóng quá. . . . . . Quá nóng ." Liễu Nhất lắp bắp tìm cớ.

Tuy rằng là mùa hạ, nhưng trong phòng đang mở điều hòa, nhiệt độ bên trong cũng không cao, Hạ Nghị nghe vậy nghi hoặc hơi hơi đứng dậy kéo ra chút khoảng cách, nghiêm túc nhìn cậu, Liễu Nhất thoạt nhìn quả thật rất nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đỏ hơn vừa rồi, làn da trên người cũng nóng lên.

Hắn vừa muốn đứng dậy, lại không cẩn thận cọ qua làn da đối phương, Liễu Nhất nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Hạ Nghị lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được cái gì đó, màu mắt càng thêm thâm trầm, tiếp đó tà ác gợi môi lên, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Bảo bối, thì ra em nhiệt tình như vậy."

"Em không phải cố ý, chỉ là. . . . . . Chỉ là trời nóng quá." Liễu Nhất vội vàng giải thích. Hạ Nghị nghẹn cười không vạch trần cậu, quyến rũ nói: "Không có gì. Em nói câu dễ nghe, anh sẽ giúp em." Liễu Nhất liên tục xua tay: "Không cần không cần, em đi toilet, anh. . . . . ."

"Đã là lão bà của anh rồi còn khách khí cái gì." Hạ Nghị hào phóng nói, "Đừng khách khí với anh."

"Thật sự không cần. . . . . ."

Lý trí của Liễu Nhất nhắc nhở cậu cần phải cự tuyệt, dù sao Hạ Nghị còn chưa trưởng thành, cậu không nên để đối phương cùng mình làm loại chuyện người lớn này, nhưng cảm quan của cậu lại không cách nào cự tuyệt đối phương, lý trí cùng xúc động đan xen, vẻ mặt của cậu cũng biến thành dục cự còn nghênh.

Hạ Nghị một đôi con ngươi đen đẹp đẽ càng thêm thâm thúy, thanh âm cũng ôn nhu hơn vừa rồi vài phần, thấp giọng trấn an: "Đừng sợ."

Nửa giờ sau, bên trong khôi phục yên tĩnh, Hạ Nghị đứng dậy kéo cửa sổ ra, gió đêm mang theo không khí mới mẻ ập vào.

Liễu Nhất trước kia vẫn cảm thấy giữa mình và Hạ Nghị tồn tại một tầng trở ngại vô hình, trong quá khứ trong lòng cậu luôn đem người này để ở vị trí rất cao, chỉ dám thầm mến không dám nhúng chàm, hiện tại sau khi hỗ trợ lẫn nhau liền phát hiện Hạ Nghị kỳ thật cũng là người, chẳng qua hắn so với người bình thường đẹp hơn, xuất sắc hơn một chút.

Nhưng hắn cũng có nhu cầu giống mình.

"Còn muốn?"

Hạ Nghị thu thập xong hiện trường xoay người thấy Liễu Nhất đang ngồi trên giường hai mắt đầy ẩn tình nhìn mình chằm chằm, xấu xa cười trèo lên giường đem người ôm vào lòng, bàn tay to mập mờ nhéo nhéo mông cậu.

Liễu Nhất mặc dù cảm thấy xấu hổ nhưng cũng không né tránh, thuận theo làm ổ trong ngực hắn lắc đầu, "Không phải, chỉ là cảm thấy. . . . . . Thích anh."

Hạ Nghị khẽ cười một tiếng, vui vẻ hưởng thụ người trong lòng tỏ tình, mắng nhỏ một câu: "Mèo nhỏ háo sắc."

Liễu Nhất xấu hổ đem mặt dán vào ngực hắn, không có phản bác.

Đêm đã khuya, người trong lòng ngáp một cái, Hạ Nghị không tiếp tục trêu chọc cậu, tiện tay tắt đèn trên đầu giường ôm người nằm xuống, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống trán cậu: "Ngủ đi."

"Ừm." Liễu Nhất nhu thuận đáp, sau khi nói câu "Ngủ ngon" liền nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ rồi.

"Anh yêu em." Hạ Nghị thấp giọng đáp lại, thể xác và tinh thần thư sướng ôm người cũng tiến nhập mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip