"Dù cho ánh nắng xanh ngời phủ lên mùa dài êm ả,
Thì trong tập ảnh cũ, sắc màu thuở nào cũng vội hoen mờ."
_________________________
"Sao không ở Macau luôn đi, thật ồn ào. "
Giọng nói lạnh tanh này Quán Hanh nghe cũng được gần 5 năm đi học chung rồi, người ngoài có thể sẽ vì thế mà lạnh sống lưng đến nỗi chạy đi mất, nhưng Quán Hanh biết cậu ta vốn trong nóng ngoài lạnh, đối với người ngoài đối xử không mặn không nhạt, đối với nữ sinh vô cùng khách khí, đối với nam sinh thì là vô cùng có lệ.
Chỉ có người nhà, bạn thân mặt dày như cậu đây là quan tâm mặc dù cách thức có hơi... ngược đời.
Hoàng Quán Hanh nhớ lúc vừa chuyển đến, cơ bản là không giao tiếp được với ai nhờ cái vốn ngôn ngữ lạc lõng của mình. Bị xa lánh đã đành, vậy mà còn bị bắt nạt. Lúc đó người mà cậu cho rằng là anh hùng giáng thế xuất hiện giải cứu cậu.
Nhưng nhìn lại thì anh hùng cũng chỉ đơn giản là mặc áo đồng phục trường mình, lúc đánh nhau vẫn đeo ba lô có logo trường mình trên vai.
"Sau này đừng nhịn nhục, không được để người khác ăn hiếp mình."
Lúc đó Hoàng Quán Hanh xem như đã biết, người bạn chí cốt của mình đây rồi. Và cũng từ lúc đó cả hai trở thành bạn thân, gắn bó với nhau suốt 5 năm thanh xuân ngắn ngủi.
Nhờ vậy Quán Hanh hiểu tính tình thằng bạn mình rất rõ, nên nghe câu nói lạnh lùng đó cũng không quan tâm lắm, vẫn cười đùa tự nhiên.
"Này, trong lúc tớ đi, có gì vui không kể tớ nghe?"
Đi bên cạnh người bạn thân Lý Minh Hưởng với vẻ ngoài thư sinh, trầm tĩnh thì Hoàng Quán Hanh lại hoàn toàn khác, dáng người cao ráo, cơ thể cũng vì chơi thể thao nhiều mà hơi ngăm đen, tuy vậy tỉ lệ cơ thể rất hoàn hảo, cơ bắp khoẻ khoắn rắn chắc. Gương mặt góc cạnh nam tính, nhưng khi cười lên trông rất hiền lành.
"Có lẽ là thế giới mất đi một cái loa, rất nhanh liền yên tĩnh."
Hoàng Quán Hanh ngay lập tức đen mặt không trả lời, thầm nghĩ cậu bạn này một lời tình cảm cũng chẳng thể nói, thật sự rất nhạt nhẽo.
Cả hai im lặng đi vào lớp, khác với Lý Minh Hưởng vừa vào đã chuẩn bị sách vở để ra ngoài, thì Hoàng Quán Hanh quăng thẳng chiếc ba lô đặt lên bàn, gác lên nằm ngủ.
Tiết trời vào thu có chút mát, Lý Minh Hưởng khẽ nhìn ra ngoài khung cửa sổ lơ đễnh thấy bóng hình quen thuộc ngồi dưới gốc cây vẽ tranh vào cuốn tập nhỏ của mình.
Mái tóc vì bị gió thổi mà hơi rối, Minh Hưởng thấy cậu cúi đầu xuống vẽ, chỉ có thể nhìn được khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mím môi lại.
Lý Minh Hưởng vô thức mỉm cười nhưng lại rất khó nhận ra. Đôi mắt ngập tràn hình bóng nhỏ nhắn của Lý Đông Hách.
Hài lòng, Minh Hưởng tiếp tục ghi chép bài học.
Tiết học thuận lợi trôi qua. Đến lúc Minh Hưởng một lần nữa ngước mắt lên tìm nơi gốc cây, người có lẽ đã đi đâu mất, chỉ còn một cuốn tập chứa đầy nét vẽ đơn giản lật bay theo gió.
Đáy mắt Minh Hưởng toát lên sự lo lắng, cố gắng kiếm tìm hình bóng nhỏ nhắn kia, ngơ ngẩn một hồi liền bị Quán Hanh vỗ vai trở về hiện thực.
"Minh Hưởng, đi canteen không?"
Hoàng Quán Hanh đi học như chỉ chờ đợi giây phút tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên, cợt nhả ngậm một cây kẹo mút nhìn Minh Hưởng từ trên xuống.
Lý Minh Hưởng lạnh nhạt ừ một tiếng, chầm chậm gom sách vở đóng lại bỏ vào ngăn hộc bàn, đứng dậy theo Quán Hanh bước xuống canteen.
Giờ giải lao rất nhốn nháo ồn ào, Minh Hưởng cho là vậy. Nhưng là để tiện tìm Đông Hách, Minh Hưởng không ngại hoà nhập vào cái nhịp sống hối hả chật chội này.
Hoàng Quán Hanh biết cậu bạn thân mình không thích nơi đông người, lặng lẽ bảo cậu ngồi chờ ở gốc cây, bản thân thì vào canteen chen lấn mua nước. Nhờ lợi thế chiều cao vượt trội cùng thể lực tốt, Minh Hưởng thấy Quán Hanh một lúc đã chui vào được quầy nước, khó khăn giữa biển người móc trong túi ra hai tờ tiền mệnh giá lớn mới tinh khiến cho người bán hàng nhăn mặt la lối.
Lý Minh Hưởng nhìn một màn này, ánh mắt trở nên vui vẻ không ít, nhưng nét cười trên môi vẫn rất khó thấy.
Xa xa là đám nhóc lớp dưới mà Lý Minh Hưởng quen, nhanh bước chân đến chỗ Minh Hưởng khi thấy anh một mình ngồi ở gốc cây.
"Chào anh Minh Hưởng."
Giọng nói lanh lảnh vui tươi này là của cậu bạn tên là La Tại Dân. Bên cạnh còn có một người bạn khác thân thiết cũng không kém tên là Lý Đế Nỗ.
"Ừ, hai đứa đi canteen mua đồ gì sao? Có cần anh nhờ Quán Hanh mua luôn không?"
La Tại Dân tay đang cầm que kem, vội vàng lắc đầu.
"Không ạ, Đế Nỗ vừa mua được rất nhiều rồi, không cần phiền anh ấy đâu."
Lý Đế Nỗ một bên không hề than phiền ôm bánh snack, vài cây kẹo cùng hai hộp sữa, dùng đôi mắt cong lên nhìn Tại Dân nãy giờ mà cười hì hì.
"Lâu lắm mới thấy anh xuống canteen đó, lúc trước còn là Đông Hách phụ trách chen chân dành đồ..."
La Tại Dân vui vẻ nói đến quên cả trời đất, một lúc liền bị Lý Đế Nỗ huých vào vai một lần mới phát hiện bản thân quá lời, vô thức ngậm chặt miệng cười gượng, khẽ đưa mắt nhìn sang Lý Đế Nỗ bên cạnh mà chột dạ.
La Tại Dân sau đó nghĩ gì đó, thoáng chốc bảo phải rời đi, liền đem Lý Đế Nỗ xấu hổ mang đi thật xa. Lý Đế Nỗ thấy vậy cũng chào anh một tiếng rồi lẽo đẽo theo sau.
Được một quãng xa, Đế Nỗ cùng Tại Dân ngồi xuống ghế đá bên hông trường, thầm thở dài không biết nói gì. Cả hai không hẹn mà chăm chú ăn đồ ăn, nhưng giờ đây lại chẳng có cách nào vui vẻ được nữa.
Lý Minh Hưởng nhìn chăm chăm theo bóng dáng hai cậu nhóc, nét cười trên mặt phai nhạt đi không ít.
Hoàng Quán Hanh đi một lúc liền trở lại, thảy chai nước về phía Minh Hưởng, bản thân thì một hơi uống nửa chai nước mà sảng khoái hơn hẳn so với lúc đánh trận trong đám người kia.
"Này, các em ấy là ai thế?"
Hoàng Quán Hanh ban nãy trên đường chen ra có thấy hai cậu nhóc mặc đồng phục cấp dưới mình một bậc trông rất ngoan ngoãn thân thiện, không nhịn được hỏi Minh Hưởng.
"Là bạn thân của Đông Hách."
Hoàng Quán Hanh ngẩn ngơ một hồi bảo thế à cũng không quan tâm nữa. Lơ đễnh sau đó hỏi một câu.
"Nhưng mà Đông Hách đâu rồi, không phải em ấy cũng nên đi chung với bọn họ chứ nhỉ?"
Lý Minh Hưởng chậm rãi uống nước, cảm giác lành lạnh chảy vào cổ họng khiến cậu thoải mái không ít.
"Chắc lại làm chuyện mà em ấy thấy thích ở đâu đó rồi."
Cuốn tập vẽ của Đông Hách vẫn ở đấy, chỉ có khác một chút, có những bức vẽ sớm đã bị phai màu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip