Fog Dien Canh Tu Chuong 55 Gnart154 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trong bản cài đặt trò chơi. Dư Thúy gửi Thời Lạc cái nhắc nhở thúc giục xếp đội. Tay phải Thời Lạc còn đang che ở trên camera. Cậu tĩnh vài giây sau mới bỏ camera, cầm lấy con chuột ấn tiếp tục xếp đội.

Ở màn ảnh phòng phát sóng trực tiếp, fan rõ ràng thấy Thời Lạc phồng má lên chậm rãi thở ra một hơi.

Nếu lại nhìn kỹ, còn có thể nhận thấy ánh mắt Thời nhãi con luôn trốn tránh. Lại nhìn kĩ, còn có thể phát hiện đôi mắt Thời Lạc hơi hơi có chút hồng.

Sóng tiết tấu của Dư tra nam này làm quá độc ác, đừng nói bình xịt, chính trạng thái của Thời Lạc cũng bị ảnh hưởng.

Giữa lúc đó Thời Lạc vài lần muốn nhắn cho Dư Thúy mấy tin Wechat bảo hắn đừng nói nữa. Tâm ý Dư Thúy cậu vẫn luôn có thể cảm thụ được. Dục vọng chiếm hữu của Thời Lạc mạnh, cũng không cần phải để Dư Thúy đã ngừng phát sóng trực tiếp từ lâu dùng phương thức này thay mình bật bình xịt.

Quá cao điệu cũng quá lộ liễu, tuy rằng rất giống những việc mà tuổi này bọn họ có thể làm. Nhưng ở cái giới này. Tuyển thủ đều già trước tuổi. Dư Thúy luôn luôn tránh nói đến việc tư. Không cần thiết đột nhiên vì mình mà phá giới.

Nhưng Thời Lạc lại tiếc không muốn đánh gãy.

Chính cậu cũng rất muốn nghe.

Những lời này Dư Thúy trước kia cũng chưa từng nói với Thời Lạc.

Đối với những chi tiết về bạn trai mình, trong khoảng thời gian mình không biết. Luôn là sẽ tò mò.

Cái ngày còn trẻ hơn một chút. Lúc mười chín tuổi, Dư Thúy lúc ấy đã làm cái gì, nói cái gì, Thời Lạc vô cùng, vô cùng muốn biết.

Trận này thời gian xếp đội có hơi dài. Trong tai nghe của Thời Lạc, Dư Thúy không hề kiêng dè, còn đang nói chuyện.

Nghe tựa hồ là tương tác với bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp.

"Lúc đó lừa em ấy lâu như vậy lương tâm chịu được không...... Đương nhiên chịu không nổi."

"Tôi với anh họ Thời thần đặc biệt thân. Biết nhà anh họ em ấy rất giàu có. Liền nghĩ Thời thần cũng phải là phú nhị đại. Ngay từ đầu lừa em ấy tiền tiêu vặt, cũng không có cảm giác gì. Lúc trước tôi lấy của anh họ em ấy càng nhiều...... vẫn luôn lấy tiền nhà hắn. Nhà bọn họ gặp được tôi cũng là xui xẻo."

"Nhưng kỳ thật, Thời thần lúc ấy không có tiền."

"Em ấy thành niên cũng chưa thành niên, vốn dĩ không có tiền tiêu vặt, lại rời nhà đi ra ngoài, làm chủ bá còn không ký hợp đồng, em ấy làm gì ra tiền?"

"Nhưng mỗi ngày em ấy còn tự cho tôi tiền cơm sáng. Tôi mẹ nó tự nhiên vẫn luôn nhận...... Tôi làm sao có thể nợ em ấy tiền cơm sáng, lúc ấy đã đánh bốn năm chuyên nghiệp."

Nhớ tới lúc ấy Dư Thúy giả vờ là học sinh tiểu học, còn kêu đói với mình, Thời Lạc nhịn không được cười một cái.

Dư Thúy lúc ấy giả vờ thật sự quá giống.

"Em ấy sợ cho tôi nhiều, tôi lại tiêu hết vào mạng. Cho nên mỗi ngày đánh một lần, một lần mười đồng. Sét đánh không đổi, mỗi ngày một lần...... Cho nên mỗi ngày tôi đều bị lương tâm dày vò một lần."

"Cái tiền kia quá phỏng tay...... Rất nhiều lần muốn cùng Thời thần ngả bài, lại sợ em ấy điên lên đem tôi kéo đen mà chơi trò biến mất."

"Sợ em ấy không có tiền. Sợ em ấy buổi tối không biết ngủ chỗ nào. Sợ em ấy một đứa trẻ con ở bên ngoài nhỡ đâu gặp phải người xấu......"

"Lúc ấy quả thật tuổi còn quá trẻ. Lần đầu gặp được một người như vậy. Trong lòng để ý, nhưng lại suy xét quá nhiều chuyện, cố kỵ quá nhiều. Lại lo lắng em ấy nháo với tôi...... Vì vậy lại để em ấy phải ngây người ở bên ngoài nhiều ngày như vậy."

"Hiện tại hả? Nếu là hiện tại, trực tiếp lái xe đến tiệm net em ấy chơi. Đem xe đỗ ở cửa tiêm đi vào bắt người. Muốn mắng muốn đánh gì về căn cứ rồi nói. Ở bên ngoài quá nguy hiểm."

"Thả đến hiện tại, chỗ nào còn bỏ được để em ấy ăn cái loại khổ này."

Hầu kết Thời Lạc động động, cậu xoa nhẹ cổ. Nhanh tay ấn hủy bỏ xếp đội, hạ thấp giọng nói, "Đi toilet."

Dứt lời cầm di động ra khỏi phòng huấn luyện.

Mới ra phòng, hốc mắt Thời Lạc nháy mắt liền đỏ.

Rất muốn nghe tiểu tra nam năm đó suy nghĩ cái gì, nhưng thật sự đỡ không được.

Cưỡi lên lưng cọp mở camera khó leo xuống, vốn đang cảm thấy tự mình có thể khống chế tốt biểu tình, nhưng vẫn là có hơi quá tự tin.

Thời Lạc nhìn thoáng qua trái phải, hành lang không có ai, cậu xoay người đi về phòng ngủ, đóng cửa lại, dùng di động mở phòng phát sóng trực tiếp của Dư Thúy ra.

Nhân khí phòng phát sóng trực tiếp Dư Thúy quá cao, bình luận gửi Thời Lạc căn bản xem không kịp.

【tat, Thời nhãi con cái biểu tình gì đều giấu không được, tiểu ngốc tử cho rằng mình rất rất bình tĩnh. 】

【 Evil không ở phòng phát sóng trực tiếp. Evil không ở phòng phát sóng trực tiếp. Evil không ở phòng phát sóng trực tiếp. 】

【 Kích thích!!! Dư thần mời tiếp tục! Vừa lúc Thời thần đi toilet, tiếp tục, tiếp tục. 】

【 Tình huống như thế nào, đây là tình huống như thế nào? Các người xác định Whisper đây là đang nói chuyện tình cảm đồng đội cảm động đất trời sao? Sao tôi cảm thấy không đúng lắm...... 】

【 Diễn đàn đã nổ tung. Whisper vào nghề 6 năm, lần đầu tiên nói chuyện tình cảm, đối tượng là Evil, đồng đội cùng chiến đội tương ái tương sát với anh ấy nhiều năm. 】

【 Mẹ nó. Khóc chết tôi. Còn lão fan ở đây không? Còn có người nhớ rõ chuyện Dư thần năm đó ngàn dặm lái xe đưa Thời nhãi con đi thi đại học không? Dư thần năm đó còn phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người ha ha ha Thời nhãi con, hiện tại xem mẹ nó Dư thần năm đó là giới thiệu anh bạn nhỏ với chúng ta đi? 】

【 Này hai người nếu là thật...... Tôi đột nhiên lý giải được tất cả. Cũng muốn khuyên Thời nhãi con một tiếng. Thành thành thật thật đi theo đội trưởng của cậu đi. Trải qua loại quá đẳng cấp tra nam này. Sau này cậu yêu đương với ai cũng không còn cảm giác nữa......】

【Fan cp khống chế một chút! Xoát nữa anh ấy không nói tiếp thì làm sao bây giờ!!! Whisper mời tiếp tục, mời tiếp tục...... Vẫn luôn siêu tò mò chuyện hai người nháo băng ngày trước!!! 】

【 Thừa dịp Evil không ở đây. Kể một chút chuyện cậu ấy ngày trước a! Kể chuyện cậu ấy sợ anh nói a! 】

Thời Lạc đóng bình luận, nhìn giao diện bản cài đặt trò chơi của Dư Thúy hiện trên di động. Con trỏ chuột Dư Thúy lang thang không có mục tiêu nhẹ nhàng hoạt động. Tiếng nói hắn thông qua app phát sóng trực tiếp truyền ra hơi khác bên ngoài. Dư Thúy tựa hồ cũng đang xem bình luận, trong thanh âm mang theo ý cười, "Thời thần không ở đây hả?"

Thời Lạc ngẩn ra, có chút xấu hổ...... Dư Thúy chắc chắn đoán được là mình đang xem phát sóng trực tiếp.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, tiếng nói Dư Thúy rất nhẹ, "Được. Coi như em ấy không ở đi."

"Lúc đó em ấy cái gì cũng tốt. Không có lịch sử đen gì. Nhưng tôi. Lịch sử đen nhiều một chút."

"Tôi lúc ấy xem em ấy quả thật cái gì cũng tốt."

"Trước khi đi Thánh Kiếm có cãi nhau không...... Đương nhiên có."

"Lúc ấy trên đầu trầy da có phải em ấy động tay không...... Đương nhiên không phải."

"Lúc ấy có lời đồn, nói chúng tôi động thủ. Đều là giả, sao có thể...... Em ấy chính là nhìn thì hung hăng, ngẫu nhiên cùng người ta đối phun vài câu, nhưng sẽ không tự nhiên động thủ."

"Ngày đó bị thương. Là tôi lúc ấy xuất huyết dạ dày mới ra viện. Tụt huyết áp. Tự mình ngã."

Đôi mắt Thời Lạc đỏ lên, nghe vậy cúi đầu cười một cái.

Dư Thúy khoác lớp da tra nam. Rốt cuộc có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu tinh tế, chỉ có mình mình biết.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, Dư Thúy đem bao nhiêu việc đã giữ thành thật nói ra, "Lúc đó xác thật em ấy nháo qua với tôi một chút. Khả năng xô đẩy vài cái bị ai đó nhìn thấy. Về sau liền vô căn cứ mà một truyền mười, mười truyền trăm......"

"Vì cái gì mà xô đẩy? Em ấy không cho tôi ra cửa."

"Bởi vì lúc ấy tôi ra cửa là đi nói chuyện đem em ấy đi ký hợp đồng với NSN."

"Thời thần lúc ấy...... Chính là trẻ con, vì không cho tôi ra khỏi cửa mà em ấy đem sô pha ở lầu một chắn cửa căn cứ. Tự mình hơn nửa đêm nằm ở sô pha ngủ. Sáng hôm sau Thần Hỏa đưa cơm hộp, là đưa từ cửa sổ."

"Sau khi giải quyết được vấn đề ra cửa, em ấy lại mang chìa khóa xe của tôi ném đi......Cuối cùng là lão Kiều giúp tôi vớt lên, lão Kiều bởi vì vớt chìa khóa xe còn đánh mất một cái dép lê."

"Sao không tức giận? Tôi có lý do gì để tức giận? Tôi đem em ấy kéo tới, cuối cùng không chăm sóc tốt. Tôi có lập trường gì mà buồn bực?!"

"Không tức giận, là đau lòng."

"Em ấy chịu tội, tôi liền đau lòng."

"Lúc đó em ấy như điên lên cản tôi. Tôi đau lòng."

"Hiện tại thi đấu thua sắc mặt không đúng. Tôi cũng đau lòng."

"Nói nhiều như vậy, không biết tình huống lúc trước của chúng tôi như thế nào các bạn đã hiểu rõ ràng hay chưa?

"Ngày thường tôi không quá thích nói công khai mấy chuyện này. Lần này nói một lần cho đủ, nên công đạo đều công đạo. Thời thần là chính tôi mang vào nghề. Tình huống em ấy như thế nào tôi đều sẽ phụ trách. Về sau mặc kệ là sau khi thi đấu chờ em ấy hay cái gì khác, đều không phải chuyện ngoài ý muốn. Đều là chuyện bình thường."

Dư Thúy dứt lời lại trấn an fans hắn vài câu. Nói trận thi đấu sau sẽ đánh hết sức. Tiếp theo nói câu ngủ ngon. Đóng phát sóng trực tiếp giữa che trời lấp đất bình luận giữ lại.

Trong phòng ngủ, Thời Lạc dùng ngón tay xoa xoa mắt, hít sâu.

Bình luận có một câu nói quá đúng. Nói qua chuyện yêu đương với Dư Thúy, về sau sẽ không dễ dàng thích người khác nữa.

Người này như thế nào lại tốt như vậy?

Thay mình rửa sạch một đợt tiết tấu, còn gián tiếp nói với mình chuyện cũ năm xưa.

Lúc hai người ở cùng một chỗ thì sẽ không nói, sợ thương tâm. Chính Dư Thúy cũng hơi xấu hổ cái lịch sử đen quay cuồng của hắn.

Lần này rốt cuộc nghe được.

Thời Lạc buông di động, đi toilet rửa mặt. Từ khi thua Saint, lần đầu tiên tâm tình tốt như vậy.

Thời Lạc xoa xoa mặt, nghe được vài tiếng đập cửa.

Lỗ tai Thời Lạc hơi hơi đỏ lên, không cần mở cửa cũng biết là ai tới.

Thời Lạc gãi gãi tóc, do dự nhìn về phía công tắc mở đèn trong phòng.

Thời gian huấn luyện bình thường. Phòng mình vẫn luôn bật đèn. Chu Hỏa, lão Kiều gì đó thấy khả năng sẽ đến hỏi.

Thời Lạc hiện tại rất muốn chiếm chút tiện nghi Dư Thúy, không nghĩ bị người khác quấy rầy.

Thời Lạc ra toilet. Tắt đèn.

Nghĩ đến cái cảnh sự việc phát sinh trong bóng tối lần trước lỗ tai Thời Lạc đỏ lên.

Dư Thúy thật sự quá biết, lần trước đem mình kéo vào phòng anh. Sau khi tắt đèn thật sự thiếu chút nữa bị anh làm chết. Thời Lạc nhẹ nhàng hít thở, tim đập nhanh hơn.

Thời Lạc mở cửa, lại có điểm hơi xấu hổ, chỉ kéo ra một cái khe nho nhỏ.

Thời Lạc dựa vào cạnh tường, cổ đều có chút đỏ.

Đợi vài giây. Người ngoài cửa cũng không vào. Thời Lạc xoa xoa cổ, giơ tay kéo cửa một chút, mở khe cửa lớn hơn.

Lại đợi nửa phút, người ngoài cửa vẫn không vào.

Thời Lạc nhẹ nhàng nhíu mày, nghi hoặc Dư Thúy lại chơi kịch bản gì mới đây. Chỉ thấy người ngoài cửa bật đèn pin di động, đem cửa phòng ngủ mạnh mẽ đẩy ra.

Lão Kiều giơ di động lên cao. Mang ánh sáng chính nghĩa chiếu lên người Thời Lạc.

Lão Kiều hoang mang lại mê man nhìn Thời Lạc.

Thời Lạc, "......"

Lão Kiều nhìn Thời Lạc, muốn nói lại thôi, ngăn ngôn lại dục.

Sau một lúc lâu, lão Kiều khó có thể lý giải nói, "Nếu cậu ở trong phòng! Mở cửa không phải được rồi sao? Cậu đột nhiên tắt đèn làm gì? Còn chỉ mở một cái khe. Cậu này......"

Lão Kiều thật sự là chịu không nổi cái này, "Tuy rằng lúc vui quá anh cũng nói căn cứ chúng ta như cái nhà thổ. Nhưng cậu cũng không cần mở cái cửa cũng ái muội không rõ như vậy chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip