(Chính là chiếc dây này nha^^)
"Thích không?""Rất thích" Vương Nhất Bác đặt hộp xuống bàn, lấy ra sợi dây chuyền "Đeo lên cho em, được không?""Ừm" Tiêu Chiến nhận lấy, đeo lên cổ cho cậu nhóc "Không thể bỏ ra, biết chưa?""Vâng, nó sẽ là bùa hộ mệnh của em. Nhưng bảo bảo, em không có quà gì cho anh a~" Vương Nhất Bác buồn bực, như thế nào đồ lại tới vào ngày mai chứ? Sao không là hôm nay??? "Em ở bên cạnh anh chính là món quà tốt nhất, đẹp nhất, ý nghĩa nhất" Tiêu Chiến vui vẻ nói xong, leo xuống khỏi người cậu "Em làm việc tiếp đi, anh đi hóng gió" Nói rồi đi ra ban công... Vương Nhất Bác cười nhìn theo anh, nhìn bóng lưng thon dài đang đứng gọi điện thoại, yên lòng tiếp tục xử lý công việc. Hiện tại ba Vương đã dần buông tay một số dự án, cho nên công tác Vương Nhất Bác cần tiếp nhận thực nhiều.Xử lý hầu như hoàn tất công việc cũng đã qua mười hai giờ khuya, Tiêu Chiến sớm đã ngủ ngon lành. Bất đắc dĩ hôn lên trán người đang an ổn ngủ, Vương Nhất Bác vào phòng tắm tẩy rửa bản thân, xong xuôi mới lên giường, ôm người chìm vào mộng đẹp, trước khi thiếp đi, nhẹ giọng nói "Bảo bảo, có anh thực ngọt ngào"Người vốn đã ngủ, lúc này khoé miệng nhếch lên, dụi đầu vào ngực tiểu nam nhân, một lần nữa ngủ tiếp. Đôi khi mọi chuyện không đi theo một quỹ đạo nhất định, chuyện của Lục Kiếm Phi cùng Tiêu Tích bị Tiêu lão đại vô tình biết được. Này cũng thực khéo, con trai khăng khăng đòi chuyển công tác, Tiêu Khinh Dương thì không có ý kiến gì, chỉ là vợ ông, Dương Văn Huyên lại lo lắng cho con trai độc nhất, suốt đêm mè nheo đòi chồng mang đi thăm con trai. Chịu không nổi vợ yêu làm nũng, Tiêu lão đại sang hôm sau khăn gói đi ra sân bay cùng vợ, đi B thị thăm con yêu một chút. Căn hộ trong trung tâm B thị là em trai Dương Văn Huyên mua tặng cháu trai, vì vậy địa chỉ vợ chồng bà rất rõ ràng. Đến trước căn hộ cũng đã qua 8 giờ sáng, lúc này có lẽ con trai sắp đi làm. Quả nhiên, taxi vừa tới, đã thấy Tiêu Tích đi ra khỏi cổng khu, lúc Dương Văn Huyên muốn mở cửa xe lên tiếng gọi con trai, một người đàn ông sớm đứng tựa lưng ở chiếc Porsche gần đó đã thực hiện trước bà. Hình ảnh đang xảy ra khiến vợ chồng Tiêu Khinh Dương cùng Dương Văn Huyên đứng hình, một câu cũng không làm sao nói được. Chỉ thấy đầu tiên, con trai bọn họ cười hạnh phúc, đi nhanh tới trước mặt người đàn ông cao lớn, đứng yên để hắn xoa xoa khuôn mặt một chút, lại hôn lên trán một chút, hôn lên mũi một chút, cuối cùng chạm nhẹ vào môi anh. Sau đó lên xe, chiếc Porsche bạc rời đi. "Ông xã, kia là tiểu tử nhà chúng ta?""Hình như là vậy..." Tiêu Khinh Dương như nuốt phải ruồi, khó nhọc đáp lời vợ"Vậy người nọ là ai?""Người nọ hiện đang là người đứng đầu Lục thị tập đoàn, Lục gia ở B thị thuộc một trong bốn danh gia vọng tộc, ông bà chắc kia là con trai ông bà chứ?" Tài xế taxi cảm thấy mình dường như vừa biết được một bí mật động trời, có nên trốn đi không? Lục Kiếm Phi người này rất có thủ đoạn, ông ta còn chưa muốn chết sớm. Vẫn là im lặng, cái gì cũng không nên nói ra"Lục gia? Không phải là Lục gia kia chứ?" Tiêu Khinh Dương có chút nghi ngờ nhìn sang vợ mình"Không thể nào? Ba nếu biết, không phải tiểu Tích sẽ có chuyện sao?" Dương Văn Huyên nghe chồng nói, cả người hốt hoảng "Ông xã, nhất định không thể để ba ba biết được, Lục bá cùng ba là lão bằng hữu cũ, nếu ba biết tiểu Tích cùng một chỗ với cháu trai duy nhất của Lục bá thì xong đời"Bà xã nói rất đúng, đi, tới Lục gia, cần nói chuyện với lão Lục một chút""Hai ông bà muốn đi... Lục gia kia?" Tài xế taxi hiện tại chỉ muốn vả miệng, làm sao nhanh miệng nói ra hả? Nhưng ông ta không ngờ hai người khách này lại quen biết người Lục gia, thân phận hẳn không đơn giản. Cứ như vậy Lục Kiếm Phi cùng Tiêu Tích vừa chia tay nhau ở cổng toà thị chính thì mẹ Lục đã gọi điện kêu hai người trở lại nhà chính. Tiêu Tích ngồi trên xe, tâm thần luôn bất an, thỉnh thoảng lại xoa bàn tay mướt mồ hôi lên quần tây. Nhìn không nổi, Lục Kiếm Phi nhân lúc đèn chuyển đỏ, nghiêng người qua hôn lấy môi người bất an bên cạnh, rời môi, nhỏ giọng nói"Tiểu tổ tông, bình tĩnh, tôi ở bên cạnh em""Ừm, cảm ơn" Tiêu Tích cố gắng nở nụ cười, trong lòng bất an giảm đi ít nhiều. Hai người trở về trạch viện trong khuôn viên Hoàn Mỹ quốc tế, bàn tay Lục Kiếm Phi vĩnh viễn nắm chặt tay người bên cạnh. Nhìn thấy hai người có chút quen mặt ngồi ở phòng khách, hắn cười lên tiếng chào"Tiêu bá bá, Tiêu bá mẫu, cháu là Kiếm Phi""Ba, mẹ" Tiêu Tích chào ba mẹ chính là chào chung ba mẹ hai bên, nhưng Tiêu lão đại lại nghĩ đứa nhỏ chỉ chào vợ chồng ông mà không đoái hoài đến vợ chồng huynh đệ, lườm con trai, bắt đầu răn dạy"Con nói xem, sao có thể không có lễ phép như vậy hả? Trước hết phải chào hỏi Lục bá bá cùng Lục bá mẫu của con trước...""Được rồi Khinh Dương, làm gì lại khách sáo như vậy, không cần trách mắng tiểu Tích" Lục phu nhân đánh gãy lời Tiêu lão đại, cười vẫy tay với Tiêu Tích "Con ngoan, lại đây""Vâng" Như tìm thấy phao cứu mệnh, Tiêu Tích ngay lập tức chạy tới cạnh mẹ chồng, đùa sao, ba ba nếu tức giận lên thì biết làm sao, trước hết né trước rồi tính. Chuyện ở Lục gia rất nhanh giải quyết ổn thoả, lúc Tiêu lão đại nghe con trai khẳng định Tiêu lão gia tử không phản đối, đầu tiên là không tin tưởng, hỏi kỹ thì đứa nhỏ chỉ nói có lý do đặc biệt, không thể nói ra lúc này được. Ai ngờ lúc rời khỏi trạch viện Lục gia, lại bắt gặp Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đang nắm tay tản bộ tiêu thực trong hoa viên. Tiêu Tích tiễn ba mẹ cũng đúng lúc nhìn thấy, anh vỗ trán, hỏng rồi! Ba biết, chú hai chắc chắn sẽ biết, từ nhỏ đến lớn, anh bị Tiêu Vân bắt nạt gắt gao, ba anh cũng không kém bao nhiêu, dưới uy nghiêm của chú hai vẫn là có chút không chống đỡ được, quả nhiên cái khác không thấy di truyền, chỉ có cái này đúng là cha truyền con nối!Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip