Edit Truoc Ngay Cong Khai Lao Cong Mat Tri Nho Nhap Loan Chuong 145 Tieu Quan Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Muốn nói vali của ai to nhất, vậy chắc chắn phải kể tới Lý Quân và Khương Hành, dù sao bọn họ là người mang nhiều đồ nhất, thời gian ra ngoài cũng dài, sau khi hôn lễ kết thúc trực tiếp xuất ngoại.

Lý Quân và Khương Hành trước khi công khai còn chưa cùng nhau chính thức du lịch, trước kia du lịch đều là thuận tiện công tác dạo quanh một vòng, nhưng mỗi lần ra ngoài Khương Hành đều phải đem anh bọc lại kín mít, còn bản thân hắn thì không muốn bọc, nhưng không chịu được Lý Quân đem hắn gói kỹ lưỡng, ngày nóng bức đều như thế, kín đáo cũng không được, có mấy lần đều bị người hiểu lầm, hoặc là hiểu lầm hắn là kẻ trộm, hoặc là cho rằng hắn là tên biến thái, hoặc là cảm thấy hắn có vấn đề về thần kinh.

Sau khi công khai, Khương Hành cảm thấy bản thân và Lý Quân ra ngoài, vô luận tới chỗ nào đều có thể không cần đeo khẩu trang!

Trọng điểm là, bọn họ công khai, toàn thế giới đều biết người yêu của Khương Hành hắn là Lý Quân, lại chờ tin vui bọn họ kết hôn được công bố, tin rằng vô luận là ai cũng sẽ không giờ trò nữa.

Trước khi thân phận của Lý Quân được công khai, mọi người đều cảm thấy anh không xứng với Khương Hành, sau khi thân phận được công khai, những đám cỏ đầu tường đó lại cảm thấy Khương Hành không xứng với Lý Quân, cảm thấy có phải Lý Quân vẫn luôn bao dưỡng Khương Hành hay không, nếu không sao hắn có thể thuận thuận lợi lợi đóng phim cho tới bây giờ như vậy, hơn nữa ngay cả scandal đều không có.

Chờ sau khi tin bọn họ kết hôn được công khai, có lẽ đám ngôn luận này đều sẽ không tồn tại.

Đương nhiên, Lý Quân không thèm để ý, Khương Hành cũng sẽ không để ý, nhìn người khác khó chịu, bản thân sẽ thực sung sướng mà, cũng là một loại lạc thú ở trong giới giải trí.

Người hai nhà đều đã quen biết nhau, phù rể Khương Hành mời cũng chỉ có Vệ Diên và Cẩm Lý, giữa hai người tựa hồ có chút cảm giác vi diệu, nhưng Lý Quân và Khương Hành vội vàng ứng phó hai bên gia trưởng, không có thời gian quan sát cẩn thận như thế.

Sau khi lên máy bay, lúc này Lý Quân mới vừa ngồi xuống, vị trí bên người đã bị anh cả anh chiếm mất.

Khương Hành còn chưa kịp ngồi xuống: "....."

Thôi, nhường hắn!

Máy bay này là của Lý Ngạn, vị trí trống cũng nhiều, tất cả mọi người có thể tùy tiện ngồi, còn có nước trà điểm tâm đồ ăn vặt cung ứng.

Cuối cùng Khương Hành ngồi chung với Lý Diệu, Lý Ngạn ngồi đối diện bọn họ, mở ra máy tính không biết đang xem cái gì.

Khương Hành và Lý Diệu tán gẫu gần đây có game gì thú vị, từ sau khi hắn mất trí nhớ, trên cơ bản đã từ bỏ nghiện game, từ thanh niên nghiện game biến thành thanh niên bốn tốt.

Hiện tại trí nhớ khôi phục, tay chơi game của Khương Hành lại ngo ngoe rục rịch.

Lý Diệu mang tới một máy PS4 mới nhất, hai người ngồi ở khu trò chơi bắt đầu chơi game.

Mọi người cũng không nói gì, trên máy bay cũng không có bạn cùng lứa tuổi chơi với nhóc, thật khó khăn mới có người có thể chơi với nhóc, không ồn không ào, thật tốt.

Lý Quân ứng phó ba mẹ Khương Hành cũng thành thạo, mẹ Khương không ngừng kể lại quá khứ đen của Khương Hành hồi còn nhỏ cho anh.

Khi Khương Hành 4 tuổi, tò mò cấu tạo của máy giặt, liền chui cả người vào, vừa lúc hắn chơi mệt, mệt rã rời, sau đó trực tiếp ngủ trưa ở bên trong, khiến phụ huynh thiếu chút nữa báo nguy, may mắn tìm được rồi.

Còn có khi hắn đi nhà trẻ, những đứa nhỏ khác không thích nhà trẻ, liền khóc lóc ồn ào với phụ huynh, hoặc là khóc khóc mếu mếu trong lớp học, hắn thì không, những đứa nhỏ khác đều chơi xếp gỗ, cùng bạn nhỏ chơi trò chơi, hắn thì một mình trộm trốn trong WC, học tình tiết bên trong phim, chuẩn bị vượt ngục khỏi trường học, nhưng hắn quá lùn, còn chưa bò tới bệ cửa sổ đã bị giáo viên bắt được lôi về.

Lý Quân nhớ Khương Hành nói qua khi hắn còn nhỏ cực kỳ nghịch ngợm, không nghĩ nghịch ngợm này đúng là không phải nghịch ngợm bình thường, hắn nghịch mang theo thông minh, biết động não, khiến phụ huynh và giáo viên vừa yêu vừa hận, hoặc là bởi vì khi còn nhỏ hắn vừa hoạt bát lại vừa có thiên phú diễn kịch, cho nên khi có chương trình tuyển người, các giáo viên mới có thể đề cử hắn, sau đó lại bị tinh thám phát hiện.

Tất cả mọi việc đều không phải ngẫu nhiên, chỉ cần chuẩn bị tốt, cơ hội sẽ không hẹn mà gặp.

Lý Cẩm rất thích nói chuyện phiếm với ba Khương và mẹ Khương, ông còn nói đùa: "Là Tiểu Quân nhà chúng tôi trèo cao."

Nếu là tính từ thời xưa, nội tình Lý gia đúng là không bằng nhà Khương Hành, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại Khương Hành đều là phần tử trí thức, chẳng qua bọn họ chỉ chuyên chú với bản chức công tác mà thôi.

Lý gia giàu có cũng không phải bắt đầu từ thế hệ cha của Lý Cẩm, bọn họ cũng là từ năm quốc gia cải cách tìm được kỳ ngộ, tiện đà đạt được tài phù kếch xù, lại tiền sinh tiền, càng làm càng lớn, cũng chính là như vậy.

Cho nên đối với vấn đề giáo dục bọn nhỏ, Lý Cẩm đều muốn khiêm tốn, đừng tưởng rằng bản thân có mấy đồng tiền dơ bẩn liền muốn làm gì thì làm, còn phải biết báo đáp lại xã hội v.v, có lẽ thời tuổi trẻ ông đối với đứa nhỏ đều khá nghiêm túc, nhưng sau lại quá nhiều biến cố xảy ra, ông và mấy đứa con mới chậm rãi trở nên thân mật hơn, tuy không tới mức không có gì giấu giếm lẫn nhau, nhưng ít ra khi bọn nhỏ gặp phải vấn đề nan giải sẽ nguyện ý tìm kiếm đáp án từ ông, ông cảm thấy mình làm một người cha cũng không thất bại, so với mịt mù cưng chiều con cái tốt hơn rất nhiều.

Ba Khương cũng không dám tùy tiện đáp lời: "Ông thông gia, đừng nói như vậy, Khương Hành nhà chúng tôi chính là một thằng ngốc, có thể ở bên Tiểu Quân là phúc khí của nó."

Lời khách sáo cũng không nói nhiều.

Khi các phụ huynh tán gẫu chuyện cũ, Lý Quân đi ra ngoài tìm nước trái cây uống, gần đây yết hầu cực kỳ dễ khô, luôn muốn uống nước.

Lý Tấn rất biết cách làm không khí sinh động, nhưng thấy mọi người tán gẫu cũng không tệ lắm, cũng chuồn ra khỏi chỗ ngồi của các phụ huynh, cùng đám người Vệ Diên Cẩm Lý nói chuyện phiếm.

Lý Quân bưng nước trái cây ngồi cạnh Khương Hành xem hắn và Lý Diệu chơi game, hai người đều chơi khá tốt, Khương Hành kỳ thực còn cố ý nhường Lý Diệu.

Chỉ một lát sau, tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người ngồi lại chỗ cũ, máy bay bắt đầu hạ cánh.

Khương Hành ngẩng đầu nhìn Lý Quân một cái: "Uống gì thế? Cho anh uống một ngụm."

Lý Quân đem một nửa cốc còn lại cho hắn uống: "Máy bay hạ cánh, hai người đừng chơi nữa."

Lý Diệu gật đầu: "Vâng, tắt luôn đây."

Khương Hành tự nhiên là nghe bạn trai, lập tức ném điều khiển trên tay xuống, trở lại chỗ ngồi của mình, hiện tại tách ra ngồi, qua mấy ngày nữa bọn họ mỗi ngày đều ngồi chung, xung quanh từ trên xuống dưới đều tới một lần!

Hải đảo có một sân bay, là chuyên môn kiến tạo.

Người một nhà Lý Quân đôi khi cũng sẽ tới nơi này nghỉ dưỡng, Lý Tấn cũng thường mang bạn bè tới hải đảo vui chơi, cũng chú định cái hải đảo này không tầm thường, khách sạn cùng phương tiện đường xá đầy đủ hết.

Chuẩn bị gần một tháng, nơi nơi ở hải đảo đều có dấu hiệu hoạt động của con người.

Đã có một nhóm người tới sớm hơn bọn họ, đoàn đội tổ chức hôn lễ đã dựng xong sân khấu, đoàn đội cắm hoa đang khuân vác các loại hoa cỏ.

Trong đám người, Lý Quân nhìn thấy Cao Tín bị cháy nắng đen một vòng đang đội mũ rơm chỉ huy mọi người, vì hôn lễ của mình, người đại diện cũng làm đến nát tâm sao? Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, hiện tại anh là ông chủ của Cao Tín.

Khương Hành hỏi nhỏ bên tai Lý Quân: "Người kia là Cao Tín?"

Lý Quân: "Là anh ta, anh ấy và đoàn đội kế hoạch tới đây trước để bố trí, có lẽ anh ấy hiểu biết nhiều nhất."

Khương Hành: "Càng nhìn càng thấy anh ta giống nhà thầu."

Lý Quân dùng khuỷu tay huých hắn một cái: "Nào có giống như anh nói."

Khương Hành: "Được rồi, anh không nói."

Lý Quân: "Đúng là có chút giống nhà thầu, đem mũ rơm đổi thành nón bảo hộ liền càng giống."

Khương Hành: "....." Hừ, chỉ cho quan viên phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn.

Người hai nhà vào ở trong khu biệt thự, trái phải một bộ, bên trái là người nhà Lý gia, bên phải là người nhà Khương gia.

Đừng thấy chỉ phân trái phải, kỳ thực ở giữa còn cách xa nhau một cái vườn hoa lớn, là loại còn dùng cả hàng rào vây xung quanh.

Khương Hành không hài lòng với cách sắp xếp này cho lắm: "Vì sao hai chúng ta không thể ở cùng một chỗ?"

Lý Quân: "Một buổi tối trước kết hôn không thể gặp mặt mà."

Khương Hành: "Nhưng chúng ta đều đã đăng ký kết hôn, không cần phải để ý điều này chứ, phong kiến...." mê tín.

Còn chưa nói xong, mẹ Khương tóm con trai đi về phía biệt thự bên cạnh: "Nói bừa cái gì đấy, mau đi vào nhà, từ giờ trở đi, không thể gặp mặt Quân Quân, lễ nghĩa lễ nghĩa."

Lý Quân nhìn Khương Hành bị kéo đi không nhịn được cười, sau đó lôi kéo vali vào biệt thự Lý gia ở bên này.

Tất cả phòng cho khách đều đã được sắp xếp thỏa đáng, biệt thự có quản gia có đầu bếp, quần áo cũng đều có chuyên gia thay bọn họ giặt sạch là ủi.

Bên chỗ Lý Quân không có gì để nói, ngày thường cũng trải qua sinh hoạt như vậy, chẳng qua nhà bọn họ khá tiết kiệm, bình thường càng thích tự mình động thủ, thỉnh thoảng muốn lười biếng mới thuê những nhân viên như này.

Nhưng Khương gia bên kia thì khác, Khương Hành thu nhập cao, tiền cho ba mẹ hắn có nhiều, trình độ sinh hoạt của bọn họ cũng không có khả năng đạt tới trình độ này, hiện tại tiêu chuẩn phục vụ còn kém một bậc.

Mẹ Khương giơ ngón tay cái lên với Khương Hành: "Con trai, gả tốt lắm." Quá thoải mái.

Khương Hành: "......" Ngài thật đúng là mẹ ruột của con sao.

Ba Khương thì mang theo người vợ hiện tại đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng cảm khái vài câu, khi nào cũng đi đặt một cái loại hình tương tự.

Giữa trưa tự do hoạt động.

Buổi chiều, chủ kế hoạch hôn lễ liền nói về quy trình hôn lễ với hai bên gia trưởng.

Sau đó, lại cùng Lý Quân và Khương Hành vào một phòng họp riêng, nói cho bọn họ quy trình tiến hành ngày mai.

Khương Hành hỏi Lý Quân: "Không phải nói buổi tối không thể gặp mặt sao?"

Lý Quân trả lời hắn: "Không phải anh nói phong kiến mê tín à."

Khương Hành: "...." Hoàn toàn không có cảm giác được cưng chiều, cảm giác như bị mẹ già và người yêu chơi xỏ.

Chủ kế hoạch giảng giải xong quy trình với bọn họ mới thả hai người về nghỉ ngơi, 10 giờ 30 sáng ngày mai bắt đầu phải tiếp khách.

Gió biển thổi bay vạt áo, Lý Quân và Khương Hành đứng ở ngã ba phân chia hai tòa biệt thự.

Sau khi Lý Quân đi được 5 mét, hô to với Khương Hành: "Anh Hành, chờ sau khi hôn lễ kết thúc, em sẽ nói cho anh một bí mật!"

Sau khi nói xong, anh xoay người chạy mất.

Khương Hành thiếu chút nữa bị mặt cỏ làm vấp ngã: "Tiểu Quân, em...." Em cư nhiên còn có bí mật!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip