---
Căn phòng trở về trạng thái tĩnh lặng, giờ cũng chỉ vừa xế, Reiki bắt đầu chán chường. Chỉ một mình trong căn phòng đôi... Cô chị đã đi tiễn hai người kia về, thế nhưng hồi lâu rồi chưa về, chẳng biết đi đâu nữa. Chắc là đi giúp mấy bác lớn tuổi cũng đang nhập viện tại đây rồi...
Reiki bước xuống giường, đứng yên nhún nhảy một lát mới tiếp tục bước. Ngoài hai cánh tay và lưng bị băng cào rách ra thì chẳng còn vết thương nào cả. So với cô chị thì Reiki còn khỏe chán, chỉ là tâm hồn vẫn nhuốm màu đen, thể xác có thể lành lặn, nhưng vết thương lòng rất khó lành. Vào nhà vệ sinh, bật đèn lên, tiến đến gần gương vặn vòi nước ra. Xắn tay áo lên chuẩn bị rửa mặt, thế nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương câu kéo sự chú ý của Reiki đến lạ. Dáng vẻ trong gương dần biến đổi, trở thành một người hoàn toàn khác, sự kinh hãi trên mặt Reiki hiện rõ dần. Một cậu bé mặc đồng phục sơ trung với mái tóc trắng hơi xoăn đang đứng đối diện Reiki trong gương.- An- Anh...!Reiki nói năng lắp bắp, một chân vô thức lùi về sau trong sợ hãi. Thái độ khiếp đảm khi cái bóng trong gương đang cười đến mang tai. Dùng tay kìm chế tiếng thét, Reiki cứ lùi, đến khi lưng chạm bức tường vẫn còn dùng chân gắng đẩy về sau. Bờ lưng tiếp xúc bức tường trượt xuống, ngồi hẳn xuống sàn. - E- Em xin lỗi, anh hai, em xin lỗi! Em biết anh hận em lắm, em xin lỗi vì chỉ đứng đó nhìn anh chìm trong lửa. Em, em em... Em chỉ biết xin lỗi anh thôi, Touya...!Hành xử như một kẻ điên, hai tay cào cấu da đầu nắm lấy mái tóc rị mạnh cảm tưởng sắp lột cả da đầu. Tiếng gào khóc bắt đầu lớn hơn, hình ảnh trong gương cứ mờ rồi lại rõ, mỗi khi Reiki ngước lên nhìn vào gương, gương mặt Touya lại hiện ra khiến Reiki sợ hãi ngồi thụp xuống. Lầm bầm những câu không rõ ràng đan xen tiếng nấc.- Hộc... Hộc... Em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi!Hai mắt Reiki láo liên chực trào, mồ hôi lạnh đổ ra thấm ướt lưng áo một mảng xám. Tiếng thở gấp gáp truyền ra từ cổ họng không giảm tốc độ. Móng tay nhọn cứ cào xé chân tóc, không ít tóc đã rụng xuống dưới sàn. Mặt sàn phủ trắng những sợi tóc đứt ngang."Mày có nghe cô ta nói gì không? Rõ ràng là nó đã hại chết người ta mà cứ xin lỗi.""Ừ phải đó, xin lỗi cũng đâu thể nào làm người chết sống lại được!"- Ai, là ai...Tâm tình Reiki không ổn định truy hỏi, đồng thời đảo mắt nhìn quanh. Chẳng có ai cả, bóng đèn lập lòe khiến mắt Reiki đau nhói. Bỗng trên gáy có cảm giác ẩm ướt đang tràn xuống, Reiki chầm chậm liếc xuống, một cái đầu rắn đang trườn từ sau gáy ra ngoài để đối mặt với cô."Tao là tội lỗi của mày, vết nhơ mà cả đời này mày sẽ chẳng bao giờ rửa được, sợ hãi tao đi! Nhớ lại lúc mày giết anh mày đi!!"- Không, không... Tôi không có, tôi. Tôi không!"Nhớ lại cơn ác mộng mày đã trải qua đi! Mày đã làm gì?! Trong bữa cơm đó, mày đã chứng kiến anh trai mày bốc cháy, mày chẳng làm gì ngoài tiếp tục ăn uống cả! Chỉ mày nhìn thấy nó, cũng chỉ mày có thể nắm lấy tay nó! Nhưng không. Mày chọn cách im lặng và đổ lỗi cho người khác! Nào, đối mặt với tội lỗi của mình đi chứ!!!"Hàm răng đầy nọc độc của con rắn há ra hướng về phía Reiki đang ôm đầu run lẩy bẩy, tiếng nấc kéo dài không đứt quãng. Một con rắn màu trắng khác lại trườn ra từ sau gáy, chiếc lưỡi chẻ đôi thè ra liếm lên mặt Reiki làm Reiki sợ chết khiếp."Kẻ giết người!"- Tôi không có...!"Mày đã giết anh trai mày, bằng thứ sức mạnh mày từng tự hào!"- Khô- Không... Không!Reiki thét lên, hai lòng bàn tay nhuốm đầy máu tanh khi bóp cổ hai con rắn dự định lôi chúng ra ngoài. Trong con người rối loạn có rất nhiều bí mật mà Reiki luôn muốn che giấu. Cảm xúc của Reiki bây giờ cứ như là một món vũ khí giết người vậy. "Mày... Mày phải sợ hãi bọn tao chứ!"- Không... Tao không có...Tròng mắt Reiki vô hồn, trở nên lạnh lẽo khi dùng lực mạnh hơn bóp nghẹt hai đầu rắn, máu tí tách nhiễu xuống thành từng giọt kéo dài không đứt. Ý chí Reiki lớn hơn gấp vạn lần cái thể xác này. Băng của Reiki còn lạnh hơn cả ám khí trong căn nhà này. Reiki sẽ trở nên tàn độc hơn bất kỳ con quỷ xấu xa nào để thoát khỏi chúng. - Tao đã giết anh ấy..."Đúng vậy! Chính mày đã giết nó!"- Lẽ ra tao cũng nên chết đi."Dừng lại, nếu mày làm thế thì cả tao cũng sẽ chết!"- Nhưng tao và mày vẫn ở bên nhau, đúng chứ? Đó chẳng phải điều mày muốn sao...? Chỉ cần tao làm quen với sự tồn tại của ác quỷ trong người là được chứ gì. Bọn mình sẽ hòa chung vào một thực thể, sẽ chẳng bao giờ tách rời nhau...! "Làm ơn dừng lại đi! Mày đang khiến tao sợ hãi đó!"- Chính tao còn chẳng ngờ được..."Khốn kiếp! Lẽ ra mày mới phải là người sợ tao!"- Vậy ai rốt cục mới là người nắm quyền điều khiển thể xác đây? Nụ cười nở rộng ra khi máu bắn lên hai bên má. Đồng tử Reiki lóe lên sắc đỏ như đèn đỏ cảnh báo nguy hiểm. Reiki bắt đầu cười nắc nẻ trong vũng máu tươi đỏ lòm dưới sàn. Hai bàn tay vấy máu càng khiến Reiki điên loạn hơn. [...]Tiễn hai hai người kia về nhà xong, lúc quay vào bệnh viện thì đại sảnh có một bà cụ đang ra sức bê một cái túi to, Yuji không nghĩ nhiều liền chạy đến giúp đỡ bà. Tiện thể đem luôn hành lý của bà ra ngoài cửa. Tuy cơn đau ở hai cánh tay còn âm ỉ nhưng Yuji vẫn cắn răng nhịn để bê đồ giúp bà. Là một đứa trẻ hiểu chuyện thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi, dù là ở đâu, với ai, hay bất cứ chuyện gì. Yuji chẳng thể kiềm lòng được khi chứng kiến các cụ đã có bệnh mà còn chẳng được ai chăm sóc, cô đơn lắm, sẽ càng cô đơn hơn khi chính những đứa con mà một tay mình nuôi lớn đích thân gửi mình vào viện dưỡng lão...Sau khi hoàn thành mọi việc Yuji trở về phòng của mình, vừa đi còn ngân nga vài giai điệu. Chỉ vừa mới đến gần cửa thì một mùi tanh xộc thẳng vào mũi Yuji khiến cô suýt thì nôn tại chỗ. Bịt chặt mũi lại rồi tiến vào trong, Yuji càng nghĩ càng thấy bất ổn, lí nào lại có mùi máu ở trong phòng này? Trừ phi...- Ha... Ha...- Reiki?!Khi tìm thấy Reiki, cô đã phải lấy tay che miệng lại để ngăn cản tiếng hét vang trời sắp thốt ra. Cả thân em nhuốm đỏ. Reiki trầy trật trong vũng máu, gương mặt như những kẻ sát nhân phủ một màu tanh nồng, tiếng cười dằn nhỏ dần rồi nhỏ dần...Ngay lập tức chạy đến đỡ cô em dậy, hô hoán lên gọi y tá đến kiểm tra cho Reiki. Bác sĩ đến, kiểm tra tổng quát cho Reiki tại giường xong, phát hiện phần gáy, và hai lòng bàn tay chồng xéo những vết cắt còn mới. Mỗi vết rách đều ghim những mảnh băng li ti như vụn thủy tinh, không nhầm thì là vô thức giải phóng năng lực tự làm mình bị thương. Cái đáng nói, có lẽ bệnh cũ của Reiki đã tái phát, sinh ra ảo giác rồi tự hại bản thân.Yuji chết trân nhìn cô em ngủ li bì trên giường, ngoài trừ mái tóc còn dính máu ra, thì các chỗ máu khác đã được Yuji lau sạch, quần áo cũng đã thay mới. - Em cứ như thế này... Làm sao mà chị yên tâm nổi đây?"Nếu em cứ như vậy thì sẽ chẳng thay đổi được đâu."Những lời Aizawa từng nói văng vẳng trong đầu, tâm trí Yuji giờ cứ như là tơ vò, chẳng suy nghĩ nào ra suy nghĩ nào.
Tuy là vậy, nhưng một khi cô đã quyết rồi thì sẽ chẳng có gì ngăn lại được.
Ghi ghi viết viết lên mảnh giấy vẽ dang dở của Reiki, Yuji bước ra ngoài cửa, cùng một gương mặt kiên định.
---
Mở mắt ra, chẳng thế nhìn thấy gì, một mảng màu đen phủ lên đôi mắt. Cảm thấy sợ, muốn kêu cứu, thế nhưng vừa cựa mình lại cảm thấy như đang rơi. Vùng lưng tiếp xúc với nền đất cứng nhắc, có hơi đau, tỉnh táo hơn một chút nhờ cơn đau. Đôi mắt màu tro đảo sang phía cửa sổ hắt các loại ánh sáng đủ màu vào căn phòng tối đen.
Lúc này Reiki mới cảm thấy, cô đơn không phải là không có ai bên cạnh, mà là khi thức dậy, cả thế giới đều bừng sáng mà riêng phòng ta vẫn chưa sáng đèn...
Cảm tưởng bản thân đang bị bỏ rơi vậy.
- Chị, chị đâu, chị ở đâu...!
Reiki kêu rên dưới mặt sàn, dở khóc dở cười tự hỏi chị mình đã đi đâu. Tại sao lại bỏ em một mình như vậy?
Cuối cùng vẫn là tự bản thân đi tìm công tắc đèn, may có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào nên cũng nhanh tìm ra. Khi cả căn phòng đã sáng, Reiki cảm thấy thật trống trải. Chợt, nhớ đến vụ việc vừa nãy khiến Reiki đau khổ, cô tự hỏi... Cảm giác khi gần kề cái chết nó như thế nào? Cảm giác của anh Touya...
Lòng ngực râm ran, nảy sinh tò mò. Reiki chẳng có ý định chết đâu, nếu làm vậy thì chỉ thêm đau khổ cho các anh chị mà thôi, chỉ là, cô muốn thử một chút. Thử tự sát ở bệnh viện là một ý kiến không tồi.
"Có cách để tự tử không đau không nhỉ?"
Xoa cằm suy nghĩ hồi lâu, lấy dao rạch thì đau lắm... Uống thuốc thì càng không, các y tá chắc chắn sẽ nghi ngờ và ngăn cản. Treo cổ? Không khả thi, làm quái gì có chỗ treo. Nhảy lầu? Ui, một lần là đi luôn.
Chốt hạ suy nghĩ, hai tay Reiki chậm rãi giơ lên, dùng tay ôm trọn lấy cổ rồi từ từ rót lực vào... Từng chút từng chút một, cảm giác nghẹt thở chỉ muốn nôn thốc nôn tháo thật khó chịu, chưa, chưa được, vẫn chưa đủ. Reiki gồng cơ tay lên, vận thêm sức bóp chặt cổ họng. Sặc một tiếng vẫn không dừng, miệng đã há ra để lấy thêm không khí, cái lưỡi chẳng tự chủ được cứ thè ra. Bờ mi long lanh nước, hai mắt trợn ngược nổi vân máu.
Chỉ khi Reiki cảm thấy bản thân thật sự sắp lìa đời Reiki mới thả lỏng tay.
- Hộc... Hộc! Không, không đúng, nó... Phải đau hơn thế nữa.
Phải lấy không khí bằng miệng mới đủ cung cấp cho cơ thể. Cánh mũi phập phồng, nước mắt trào ra ngoài, chỉ là có hơi rát khi Reiki dụi mắt.
Làm sao có thể tự sát bằng cách tự bóp cổ mình cơ chứ.
Chẳng hiểu sau trải qua việc vừa rồi, Reiki có cảm giác lạnh lẽo trong lòng ngực. Nói sao nhỉ... À, là trống rỗng.
[...]
- Yuji-san, cậu... Có muốn quay lại không?
- Không đâu Yaomomo, sẽ có lúc tớ phải làm thế này trong tương lai, nên... Tớ chẳng thể quay về nữa rồi.
***Cười ở chương trước đi các bạn, vì chương này không cười được đâu. Và trong chương này tôi viết theo dựa trên bài Control - Halsey. Bạn sub bài này sub ra lời Việt hay nhắm.#4134 từBạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip