Chap 7: Such a nice day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Cậu Pun, cậu No." 

Dì giúp việc đã có thể nhớ tên tôi trong khi tôi mới tới có hai lần, bạn tin nổi không ? Tôi cười, gật đầu chào lễ phép với người phụ nữ có khi còn già hơn cả mẹ tôi. Ý tôi là, trông tôi có vẻ lớn lối với hơi bựa tí, nhưng mà người ta cũng có lề lối nha ! Làm ơn hãy tin tôi !
"Dì Noi, hỏi hộ cháu xem bác Nhan để xe của No ở đâu ?" Pun hỏi về em xế bạn đời của tôi khi dì giúp việc toan cầm cặp sách hai đứa cất đi. Nghe vậy, dì ấy lập tức quay đầu lại và cười với chúng tôi.
"Bác Nhan đang rửa xe cho cậu đấy. Tôi bảo làm từ chiều, nhưng vì anh ấy đang đau lưng nên kêu suốt. Bây giờ đỡ một tí mới bắt tay vào làm." Có ai trên cái quả đất này bắt bác ý phải rửa xe đâu, Dì ?! Oh, my God ! Tôi cảm thấy thật nặng nề. Nhìn xem, tôi đang hành hạ người cao tuổi đó!!
"Bác ấy đang ở đâu ạ ?" Tôi vội vàng hỏi dì giúp việc. Tôi không muốn gây ra bất cứ phiền phức nào cho người trong ngôi nhà Phumitat này. Đặc biệt là khi nhìn nụ cười hiền từ của dì ấy, tôi càng không muốn.
 Ở dưới ga-ra ấy. Anh ấy mới rửa thôi, chắc chưa xong đâu. Cậu chờ thêm một chút được không, cậu No ?" May ghê, bác ý mới làm thôi. Tôi ném cặp cho Pun rồi phi như bay đến ga-ra.
"Bác Nhan ! Bác không cần đâ-!" Phụt.
Đã quá muộn. Em yêu của tôi giờ đang ướt nhẹp dưới vòi nước trong tay bác Nhan. Tôi đến không kịp mất rồi. 
"Tôi xin lỗi nhé, cậu No ! Sẽ xong ngay thôi !"
"Không sao đâu ạ. Bác để cháu làm nốt cho. Bác đi nghỉ đi ạ, muộn lắm rồi." Tôi trả lời, trong khi tay thì cố lấy cái vòi từ tay bác Nhan, nhưng bác ấy không cho. Nhìn đồng hồ thì thấy đã 8h tối rồi.
Muộn thế này rồi còn để người cao tuổi phải rửa xe cho mình trong tiết trời gió thổi lạnh người thế này thì tôi đúng là không đáng mặt đàn ông.
"Không thể để cậu làm được, cậu No. Đây là việc tôi phải làm mà." Bác Nhan đứng bên kia cái xe đáp lại.
"Bác cứ để cháu. Cháu không bảo với ai đâu. Bác đi nghỉ đi. Cháu làm cái này quen rồi." Tôi cố năn nỉ.
"Nhưng cậu là khách mà..."
"Cháu và No sẽ tự làm nốt. Bác đi nghỉ đi ạ." 

Một giọng nói thứ 3 chen vào ở ngay sau lưng tôi. Không cần quay lại nhìn cũng biết đó là ai. Còn ai ngoài cậu con trai cả nhà này nữa ? Tôi ngoảnh lại và nhìn thấy Pun đang cười. Đó là nụ cười đắc thắng khi bạn biết chắc rằng người ta sẽ vâng lời theo.

"Cậu có chắc không ?"
"Chắc chứ ạ. Bác cứ để đấy. Cháu với No sẽ giải quyết nốt." Pun nói, trước khi đi đến lấy cái vòi nước từ trên tay bác Nhan. Cậu ta nhìn theo bóng lưng hơi gù của bác giúp việc đang quay về phòng nghỉ của mình.
"Đây, làm đi nhé." Cậu ta quay ra nói rồi nhìn tôi nhe răng cười thân thiện. Tôi nhướn mày đáp lại.
"Thiếu gia Pun, cậu có chắc là sẽ làm được không thế ?"
"Tôi biết cách làm nhé, No." Cậu ta phun thẳng nước vào người tôi. Mẹ cái thằng kia !! Ướt hết rồi!
"Fuck ! Ướt hết cả người rồi !"
"Quần áo trên người cậu là của tôi mà. Cậu lo cái gì ?" Ôi buồn cười chết mất. Nhưng mà đúng, đồng phục là của cậu ta. Tôi nhìn mớ quần áo ẩm ướt trên người, quay ra đã thấy Pun đang cởi áo. "Yo!"
"Cậu giật mình cái gì ? Chả nhẽ cậu muốn tôi mặc nguyên bộ đồng phục mà rửa xe à, thưa cậu No!" 

À, thế hóa ra ở đây có mình tôi là trông lạc loài à ? Rồi, cởi thì cởi. Tôi lắc lắc đầu tự nhủ trước khi cởi phăng áo đồng phục ra, nhưng vẫn mặc áo lót. Bởi vì tôi cảm thấy trần như nhộng đi loăng quăng trong nhà người khác thì thật vô ý. Nhà này đâu phải của tôi. Cậu ta thì đang mặc mỗi chiếc quần soóc xanh.
" Rửa thôi !"
Pun nói to trong khi phun nước lên toàn bộ xe. (Tôi có chút sợ cậu ta sẽ phá hỏng em yêu của tôi). Cậu ta còn không quên phun lên luôn cả người tôi. (Người ta không phải cái xe đâu mà phun nhé !) Nhưng đừng tưởng thế mà thằng này sợ nha, trên tay tôi vẫn còn đang cầm vòi nước đây. Ahaha.
Bầu không khí lúc rửa xe thật vui vẻ, mặc dù trời đã tối mịt và muỗi thì đang rình cắn chúng tôi (Vô cùng nhiều muỗi luôn.) Pun lấy một chiếc bàn chải đánh răng cũ để cọ mấy chỗ kẽ nhỏ, còn tôi thì phụt xà phòng khắp xe. (Thỉnh thoảng tiện thể phun luôn vào người cậu ta). Giờ thì tôi đang nghĩ, thực ra mình cũng không sai lắm khi nghĩ cậu ta là một người thừa kế giàu có của một đại gia đình sung túc.
(Đáng chú ý là, một tòa nhà to cùng vô vàn người giúp việc. Chưa kể đến bố mẹ cậu ta còn sắp đặt chuyện hẹn hò, như mô típ phim từ 20 năm trước luôn.) Nhưng cậu ta lại không kiêu ngạo, hay gì đó tương tự. Cậu ta có vẻ chăm chỉ (như một người thợ) khi giúp tôi cọ xe. Còn làm khá tốt nữa. Tôi vẫn kiên trì phun nước và xà phòng vào người cậu. Tôi có cảm giác tên này khá đáng tin đó.
Cậu ta dám mắng tôi, thật đáng ghét !
"Này ! Cậu rửa xe hay rửa tôi thế hả ? Đồ điên!"
Đừng lấy làm ngạc nhiên. Càng nói chuyện nhiều, chúng ta càng thân thiết. Chúng tôi tiếp tục mắng nhau mà chẳng suy nghĩ gì. Tại sao chỉ mình cậu ta nói tôi hả ? Thề là khoảng 80% thời gian cậu ta đềundùng để rửa tôi chứ rửa gì cái xe. Cmn chứ. Tôi mặc áo ba lỗ mà cứ như không mặc. Lạnh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài luôn.

"Việc cậu vẫn đang mặc áo làm tôi khó chịu dần rồi đấy nhé !" Tôi có từng nói là tôi sẵn sàng hiến máu cho bọn muỗi không vậy ? Máu của tôi mà! Tôi vẫn mặt dày xả xà phòng vào người cậu ta. "Cậu tắm xong rồi nên giờ tôi cho cậu ít sữa tắm nè !".
Toàn bộ thân cậu ta bây giờ chìm trong bọt. Nhìn mặt cậu ta mà tôi chết vì cười.
"Shit! Tôi sẽ nổi phát ban đấy!"
"Đấy là việc của cậu !" Tôi hét lại trong khi tránh miếng bọt biển mà Pun ném đến. Nhưng mà không có kịp. Và thế là cả hai cùng bị bọt đầy người.
Có chết thì chết chung.
Có vẻ cậu ta vẫn chưa thèm buông tha cho tôi. Cậu ta đuổi theo và tìm cách cởi nốt cái áo lót trên người tôi. Chưa bao giờ tôi nghĩ Pun lại dai như thế.
Nhưng cũng vui ghê. Pun gần như đã bắt được tôi để lột cái áo ra. Nhưng mà kiếp này thì chưa được đâu cưng ! Tôi thoát được khỏi vòng vây của cậu ta.
Chúng tôi chạy vòng quanh xe tiếp tục cuộc vui của mình. Cậu ta vẫn chưa bắt được tôi. Nhưng ga-ra bản thân nó đã trơn rồi, nói gì lúc có nước, xà phòng, và còn gì nữa thì Chúa biết. Cộng thêm việc tôi dẫm phải miếng bọt biển mà lúc nãy Pun ném vào người tôi (cái mà tôi không tránh được ấ ), và thế là, tôi mất thăng bằng.
"AHHHHHHH !" Tôi hét um lên, chuẩn bị tinh thần đau mông. Nếu tôi bị gãy lưng và phải ở lại nhà cậu ta thêm tối nay nữa thì sao ?! (Điều này còn đáng sợ hơn cả phải ngủ một đêm ở bệnh viện.)
"Auuu !" Nhưng mà người bị đau không phải tôi.
Tôi nhắm chặt mắt, nhưng có thể chắc chắn rằng tôi không bị đau tí gì hết.

"Này này ! Định làm hiệp sĩ đấy à ! Đau không ?!"
Tôi nhận ra rằng, cậu chủ của nhà này mới là người bị ngã. Tôi không biết làm gì ngoài trách mắng cậu ấy. Cậu ta không nhất thiết phải trở thành bộ áo giáp của tôi như thế. Chắc đau lắm phải không, đồ ngốc !
"Ai bảo là tôi cứu cậu ? Cậu mới là người đẩy tôi ngã đấy !" Ây, thế hở ? Xin lỗi nha. Mặt tôi đỏ bừng, cố thoát ra khỏi người cậu ấy. (Người tôi ướt nhẹp, bạn có thể vắt tôi ra được cả thùng nước luôn ấy chứ.) Tôi không nghĩ là cậu ta biết được rằng cậu ta đang ôm eo tôi một cách vô cùng tự nhiên đâu.
Nhưng các bạn có biết chuyện gì còn khó tin hơn nữa không ? Kẻ nào đó thực sự là một người biết chọn thời điểm đấy.
"P' Pun. P' No."

****
Tiếng động cơ xe cũ kĩ (tuy nhiên, mới được rửa sạch sẽ) của tôi xé tan màn đêm trên con đường tối mịt, rồi nhẹ nhàng đỗ xịch lại trước cổng nhà. Đỗ cũng trơn tru ghê, ngựa của anh !
"Nhà này hả ?" Pun hỏi tôi trong khi dựng chiếc xe lại trước hàng rào cửa. Đây là lần đầu tiên cậu ta đến đây. Nhà tôi không to như của cậu ta hay gì cả. Rất tiếc.
"Ừ, nhà này đấy. Xin lỗi nếu không như tưởngtượng của cậu, hahaha." Tôi cố pha trò trước khi xuống xe. Pun đã đưa tôi về, theo chỉ thị của Pang tiểu thư. Đơn giản là vì nếu cậu ta không làm thế thì còn lâu Pang mới cho tôi về. Tôi thì không muốn qua đêm với cậu ta nữa. Điên mẹ rồi ! Tôi mà còn ở lại một đêm nữa, đảm bảo hôm sau cậu ta sẽ dắt tay tôi về nhà xin bố mẹ cho cưới. Tôi cũng có một bố, một mẹ, các bạn biết đấy. (Tôi gọi họ là Pa và Ma.)
Các bạn đoán xem, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi và Pun đè lên nhau nhờ ơn miếng bọt biển chó chết kia? Chắc cũng không khó đoán lắm, việc Nong Pang tiểu thư, một hủ nữ, đồng thời là em gái của Pun, bắt gặp chúng tôi trong tình cảnh đó. (Đúng lúc vđ !) Tôi chẳng biết điều đó tốt hay xấu nữa. Tôi đoán là, tốt đối với Pun, còn con mẹ nó, vô cùng tồi tệ đối với tôi đó có biết không ? Cuối cùng, chúng tôi dừng việc say đắm nhìn vào mắt nhau trong khi Pang ném khăn đi tứ tung rồi hét um lên chạy đi (một cách vô cùng hạnh phúc !).
Đó thực sự là một điều thú vị. Tôi và Pun cười nứt cả mông lúc ở trong ga-ra (sau khi tôi đã nhảy ra khỏi người cậu ấy). Chúng tôi tình nguyện bị xộc xệch quần áo và lau sàn ga-ra bằng lưng.
Tôi nhìn ngắm bầu trời đêm ( không lấy gì làm nhiều sao cho lắm ) từ dưới nền nhà (vô cùng bẩn). Trời đêm thực sự rất đẹp, nó khiến tôi, có chút gì đó rất thoải mái.
"Cậu đang nói cái gì thế ?! Tôi thấy nhà cậu rất đẹp đấy chứ." Cậu ấy trả lời, đồng thời cũng đánh tỉnh tôi, trong lúc tôi vẫn còn bận mơ mộng (Tôi còn gần như quên mất hai đứa đang nói gì.) Cậu ấy còn giúp tôi dắt xe vào trong sân lúc tôi mở cổng lớn. Đóng cổng lớn rồi tôi mở cánh cửa nhỏ cho cậu ấy có thể ra về.
"Okay, về cẩn thận nhé. Tôi không tiễn đâu." Bởi vì làm thế trông rất ngu. Chúng tôi chỉ đứng đó nhìn nhau khuất bóng. Cậu ấy cười, trước khi vẫy tay chào tôi rồi bước đi.
"À, còn chuyện tiền quỹ CLB." Cậu ấy đang nhắc đến chuyện mà tôi vô cùng vô cùng quan tâm. 
"Tôi vẫn đang cố, nên cậu chịu khó đợi một thời gian. Nhưng tôi hứa là sẽ làm được." Nghe cậu ta nói vậy thấy vui ghê.
Tôi cười rồi gật đầu đáp lại. Cậu ấy vẫy tay chào tôi trước khi trèo lên chiếc xe ôm vừa chạy ngang qua. Hôm nay quả là một ngày đầy biến động, nhưng cũng rất vui.
Trở nên gần gũi hơn với Pun, là một điều thật tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip