I'll wait you (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Cạch... tách...

"Gulf!" Pound giật mình khi vừa mở cửa đã thấy cậu ngồi co ro trên ghế, gương mặt phờ phạc, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"P'Pound, trên đời này còn ai có thể tin tưởng được không?" cậu khàn khàn hỏi.

"Ơ, sao tự dưng lại hỏi vậy? Có chuyện gì à?" anh đi đến chỗ cậu, lo lắng hỏi.

"Người ta cho em hy vọng rồi lại phũ phàng dập tắt nó."

"Người ta làm gì cậu?"

"Lạnh lùng, giả vờ không quen biết khi gặp lại."

Anh trầm ngâm một hồi lâu, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu.

"Đó có phải là người trong ảnh trên đầu giường cậu không?"

Cậu khẽ gật đầu.

"Cũng là người mà cậu kể với anh. Người thân duy nhất từ ngày bé của cậu. Người cậu quen biết đầu tiên trên thế giới này. Cũng là người cậu chờ đợi bao năm nay?"

Cậu lại gật đầu.

Nhìn bộ dạng hiện tại của cậu, anh không khỏi đau lòng cũng tức giận thay cậu.

"Thằng đó đang ở đâu? Anh giúp cậu xử nó."

"Không cần đâu P'. Có lẽ ngay từ đầu là em sai, tự mình đa tình."

Cậu buông lại một câu tự trách rồi đi về phòng.

Pound đứng ở phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng cậu, trong lòng thoáng dâng lên nỗi buồn.

...

Sáng hôm sau.

"Gulf! Gulf ơi!"

"Có chuyện gì không anh?" cậu ở trong phòng nói vọng ra.

"Mau thay đồ đi. Anh đưa cậu đi chơi."

"Đi đâu ạ?" cậu ra mở cửa.

"Cứ vào thay đi. Anh chờ ở ngoài."

Cậu khẽ "ừm" một tiếng.

Chưa đầy 10 phút sau, cậu đi ra.

"Xong rồi."

"Chúng ta đi thôi." anh đứng dậy, đi đến chỗ cậu, thản nhiên nắm tay kéo cậu đi.

...

"Đêm qua mưa ạ?" nhìn mặt đường ướt, cậu hỏi.

"Ừm. Mưa to là đằng khác."

Cậu không hỏi thêm gì, dựa đầu vào cửa kính ô tô, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài.

Thấy cậu im lặng, anh cũng không nói nữa, chuyên tâm lái xe.

Hơn 20 phút chạy trên đường cao tốc, cuối cùng xe dừng lại ở một cửa hàng bánh ngọt.

"Ăn bánh ngọt ở nhà chưa chán ạ? Sao lại đến đây mua nữa vậy?"

"Ai nói với cậu là chúng ta đến mua bánh."

"Thế anh đưa em đến đây để làm gì?"

"Xuống xe sẽ rõ."

Cậu nhíu mày, khó hiểu mở cửa xe.

Cửa hàng bánh ngọt này tuy không quá lớn, cũng không quá nhỏ. Được trang trí bày biện theo phong cách thiên nhiên, đem lại cảm giác thoải mái và dễ chịu.

"Phong cách độc lạ nha."

"Đẹp không?"

"Không đẹp bằng quán mình."

Cậu nói với giọng tự hào.

"Nhưng rốt cuộc anh đưa em đến đây để làm gì?"

"Cậu nghĩ vào tiệm bánh ngoài việc mua bánh ra thì còn có thể làm gì?"

"Làm bánh!" cậu nghi ngờ nói.

"Đúng rồi đó." Pound giơ ngón cái ra với cậu.

"Nhưng đây là cửa hàng bánh của ai vậy?"

"Của bạn anh. Bạn anh là chuyện gia làm bánh, từng tham gia một cuộc thi làm bánh và ẵm trọn giải nhất."

"Rồi bạn anh đâu?" cậu ngó nghiêng ngó dọc.

"Đợi tí." Pound rướn cổ, lớn tiếng gọi. "Boun."

Không cần gọi đến câu thứ hai, người tên Boun lục đục từ trong nhà bếp chạy ra.

"Xin chào." Cậu và Boun nhìn thấy nhau, liền chắp tay, cúi đầu chào đối phương.

"Xin giới thiệu. Đây là Gulf, quản lí quán café của tôi. Còn đây là Boun, người mà anh nói."

"Hân hạnh được làm quen."

"Nghe Pound nói nhiều về em, giờ mới được gặp mặt."

"Khoan... Khoan... đây đâu phải là chuyên mục tìm hiểu làm quen. Mục đích chúng tôi đến đay là để làm bánh mà." Pound cắt ngang.

"Phải làm quen trước đã chứ. Nhưng mà trước khi làm bánh, tôi muốn giới thiệu với hai người một người." Boun nói.

"Ai vậy?" cả Gulf và Pound đồng thanh.

"Một người bạn mới từ nước ngoài trở về của anh." Boun nói xong, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần âu bước ra. "Xin giới thiệu, đây là Mew, mới vừa du học Mỹ về."

Mew bước ra cũng là lúc trái tim Gulf đau nhói. Nhìn người trước mặt mình, cậu vừa thấy vui cũng vừa thấy buồn.

Ánh mắt cậu nhìn anh chứa đựng sự đau lòng đến tột cùng. Hai tay cậu nắm chặt, vừa muốn vươn ra chạm vào anh nhưng cũng không dám vì sợ anh tránh né.

"Mew!" nhìn biểu cảm của cậu, cũng như biểu cảm của Mew, Pound có chút khó chịu.

"Hân hạnh được gặp mặt." Mew chìa tay ra trước mặt Pound, ngỏ ý muốn bắt tay nhưng mãi vẫn không nhận được sự hồi đáp.

"Cậu chính là Mew?" Pound nghiến răng nói.

"Đúng vậy." Mew khẽ gật đầu.

"Trái đất này tròn thật."

Buông lại một câu, Pound trực tiếp nắm tay Gulf đi vào trong bếp.

"Ba người quen nhau từ trước?" thấy thái độ khó chịu của Pound, ánh nhìn vừa xa lạ, vừa gần gũi của Gulf, Boun tò mò hỏi.

"Bạn cũ."

...

"Boun! Cậu chưa mua nguyên liệu à?" nhìn tủ lạnh trống trơn, Pound hỏi.

"Thôi chết. Hôm qua bận đưa Prem đi học nên quên mất."

"Có bao giờ cậu nhớ mua nguyên liệu như nhớ người yêu chưa?"

"Chưa."

Pound bất lực.

"Giờ tính sao?"

Boun nhìn đồng hồ.

"Vẫn còn sớm. Mew, Gulf, hai người đi mua nguyên liệu giúp anh nha."

"Hả? Em ạ?" cậu giật mình đáp, ánh mắt lén nhìn sang người bên cạnh.

"Ừm. Anh có chút việc muốn nhờ Pound nên hai đứa đi mua giúp anh nha. Tất cả nguyên liệu cần mua đều ở trong này." Boun đưa cho Gulf một quyển sổ nhỏ.

"Việc gì tính sau. Để tôi đi với Gulf cho." Pound chen ngang.

"Không được. Việc này gấp lắm. Không xong hôm nay là toi đó."

"Nhưng..." Pound nhìn Gulf rồi lại nhìn sang Boun.

"Không sao đâu. Mọi việc nhờ vào hai đứa nha."

Nói xong, Boun liền Pound đi lên lầu, để hai người ở dưới nhà.

"Đi."

Anh bỏ lại một từ rồi sải bước đi trước.

Cậu không biết phải làm thế nào đằng lủi thủi theo sau.

Trên đường đến siêu thị, cậu và anh tuy chung một xe nhưng lại giống như ở hai thế giới khác nhau.

Cậu bối rối, hai tay cứ vo vo mãi vạt áo, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng lại đảo về phía anh. Cậu có nhiều điều rất muốn nói với anh, nhưng lại không dám nói.

Đột nhiên...

"Cậu dạo này khỏe không?"

"Dạ?" cậu giật mình, quay sang nhìn anh ngạc nhiên.

"Dạo này... khỏe không?" gương mặt anh không chút biến đổi, đôi mắt kiên định nhìn về phía trước.

"Vẫn... vẫn khỏe." cậu ấp úng đáp.

"Ừm." anh ngừng một chút. "Đã có... bạn gái chưa?"

Bất ngờ trước câu hỏi của anh, cậu đứng hình vài giây.

"Hửm?"

"À... vẫn... à chưa." Cậu muốn đáp là "Vẫn đang đợi cậu" nhưng rồi lại thôi.

"Còn cậu... cô gái hôm trước... là bạn gái cậu sao?" Gulf hỏi.

"Ừm. Chúng tôi... đã đính hôn rồi." 

----------------------------------------------------------------------------

p/s: các nàng ráng đợi ad thi xong nha. Còn hai ngày nữa thôi. Khi nào thi xong, tôi sẽ đền bù lại cho các nàng khoảng thời gian mất hút không thấy tăm hơi của tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip