Chương 10: Cuộc gặp gỡ thương nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần Khởi My bị Nguyễn Văn Khánh nhìn chằm chằm khiến cả người không được tự nhiên. Ánh mắt của anh quá trần trụi, quá nóng bỏng, làm cô có cảm giác như là mình không mặc gì, trần trụi trước mặt anh vậy. Cuối cùng cô không nhịn được, lên tiếng:"Sao anh cứ nhìn tôi vậy?"

Nguyễn Văn Khánh đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt Trần Khởi My, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, dùng giọng nói trầm ấm, khêu gợi thì thầm vào tai cô:"Rất đẹp."

Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn ráo hoảnh trước những tình huống đã quá quen thuộc này của Trần Khởi My, đột nhiên trở nên lúng túng. Cô đứng yên tại chỗ, im lặng không biết làm gì.

Nguyễn Văn Khánh nhếch miệng gợi lên một đường cong đẹp mắt. Anh cầm lấy bàn tay thon dài trắng nõn của cô, dắt cô đi ra cửa.

Ngồi trên xe, Trần Khởi My không ngừng liếc trộm Nguyễn Văn Khánh. Trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại câu nói Alex ——"Tính cách của tôi đã đắc tội với rất nhiều người, nhưng tôi vẫn được bình yên vô sự là nhờ có Nguyễn Văn Khánh ở đằng sau. Anh ấy đã lặng lẽ giải quyết những người đó giúp tôi. Anh ấy là một người rất đơn giản. Nếu cô thật lòng đối với anh ấy, anh ấy cũng sẽ dùng sự chân thành để đáp lại cô."

"Có phải em đang muốn anh hôn em không ?"

Mặc dù Nguyễn Văn Khánh vẫn nhìn về phía trước, nhưng đối với mọi cử động của Trần Khởi My, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay. Anh lên tiếng trêu chọc cô.

". . . . . . . ." Grừ... Grừ... Tên đàn ông đáng ghét! Trần Khởi My xoay khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe chạy qua đoạn đường sầm uất, dừng lại trước một khách sạn được thiết kế theo phong cách hoàng cung, đang bật đèn sáng trưng. Khách sạn có diện tích rộng lớn, khí thế phi phàm, tổng cộng có hai tầng, chỉ cần đứng ở cửa thôi cũng đã cảm nhận được sự xa hoa, sang trọng của nó rồi. Các phòng ốc bên trong khách sạn đập vào mắt toàn là màu vàng, nhưng lại không hề có chút thô tục nào. Tất cả các chi tiết trong khách sạn từ lớn cho đến nhỏ đều được xử lý giống như phong cách lịch lãm, khiêm nhường của thân sĩ và thanh lịch, nhẹ nhàng của thục nữ.

Giữa trần nhà trong phòng khách được treo một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ óng ánh sắc vàng, nhìn nhẹ nhàng như chiếc váy thướt tha của người vũ nữ. Bao quanh chiếc đèn khổng lồ là vô số đèn nhỏ, khiến cho cả hội trường càng thêm nguy nga lộng lẫy. Thẳng phía dưới chiếc đèn chùm là một đài phun nước, đặt giữa hồ nước hình tròn. Bên trên đài đặt pho tượng nữ thần Hy Lạp cổ đại thanh lịch, cao quý, đang giơ cao chiếc gậy quyền lực. Xung quanh nữ thần là bảy thiên thần nhỏ. Tất cả các pho tượng đều được đúc bằng vàng ròng, trông vô cùng sống động. Từ cây quyền trượng của nữ thần từng dòng nước được phun ra, vô cùng chính xác chảy vào miệng những thiên thần nhỏ.

Lúc này trong phòng khách đã tụ tập rất nhiều nam thanh nữ tú trong những bộ đồ lộng lẫy. Mọi người đang ưu nhã nâng ly, chuyện trò rất vui vẻ, hài hòa.

Người đứng ở cửa vào phòng khách lớn tiếng tuyên bố:"Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn thị —— ngài Nguyễn Văn Khánh đến."

Ngay lập tức, những người tham dự không hẹn mà đều dừng nói chuyện, tất cả đều xoay người nhìn về phía người vừa tới, làm tư thế chào đón hết sức tôn kính, như nghênh đón Hoàng Đế vậy.

Nói Nguyễn Văn Khánh là Hoàng Đế trong giới thương nghiệp cũng không quá đáng. Không ai có thể biết được gia tài của anh tổng cộng có bao nhiêu. Sản nghiệp của Tập đoàn Nguyễn thị trải dài khắp toàn cầu, liên quan đến tất cả các ngành nghề khác nhau, bao gồm vũ khí, dầu hỏa, than đá, tài chính, truyền thông, giao thông vận tải, châu báu, bất động sản, và các ngành công nghiệp khác. Nghe nói, riêng mình anh đã nắm giữ tám mươi phần trăm số cổ phần của Tập đoàn Nguyễn thị rồi. Nếu chuyển đổi ra tiền, không thể nghi ngờ sẽ là một con số thiên văn(*).

(*)con số thiên văn: con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên.

Ngoài điểm nhiều tiền ra, Nguyễn Văn Khánh còn có bốn điểm nữa thu hút người khác: một là, anh rất có đầu óc kinh doanh, thủ đoạn cao siêu; hai là, anh anh tuấn đẹp trai, sức hấp dẫn bắn ra bốn phía; ba là, anh giữ mình trong sạch, đến nay vẫn độc thân; và bốn là, anh có quan hệ mật thiết với Bang chủ của bang Liệt Diễm, hắc bạch đều "chơi" được tất.

Mọi người đều tưởng rằng, trong cuộc gặp gỡ thương nghiệp này sẽ nhìn thấy anh đi đến một mình, không ngờ anh lại dẫn theo bạn gái. Đây chính là một tin tức vô cùng nóng hổi. Ai mà chẳng biết Tổng giám đốc Tập đoàn Lăng thị từ trước đến giờ đều không cho phép một ai đến gần, đặc biệt là phụ nữ chứ. Thế nhưng lúc này, anh lại tiếp xúc rất thân mật với người bạn gái bên cạnh.

Nhưng mà bạn gái tối nay của anh thật đúng là tuyệt sắc giai nhân, khó ai sánh được. Bộ lễ phục màu đỏ lộ rõ vẻ diễm lệ, quý phái, đầy quyến rũ, thanh lịch của cô. Nhìn hình ảnh hai người đi cùng nhau thật vô cùng đẹp mắt, khiến người ta không tự chủ được mà cho rằng họ chính là một đôi do trời đất tạo nên.

Đàn ông nhìn Trần Khởi My si mê, chị em phụ nữ nhìn cô ghen tỵ, mà không một ai để ý tới vẻ mặt Nguyễn Văn Khánh đang càng lúc càng đen lại.

Trần Khởi My cảm nhận được cái lạnh phát ra từ trên người Nguyễn Văn Khánh, cô ù ù cạc cạc, không hiểu được tại sao, nghĩ thầm: "Là ai đã chọc vào anh ta rồi?"

"Chào mừng các người đẹp, các quý ông đã tới tham dự cuộc gặp gỡ thương nghiệp hàng năm!" Sau giọng nói tràn đầy phấn khởi, cuốn hút của người đàn ông, giai điệu nhẹ nhàng, du dương chầm chậm vang lên.

Mọi người đều rời đi tầm mắt đang để trên người Trần Khởi My, cùng nhau khiêu vũ, nâng ly uống rượu, trò chuyện tán gẫu....... Lúc này, sắc mặt của Nguyễn Văn Khánh mới khá hơn một chút, cái lạnh trên người anh cũng dịu đi.

Trần Khởi My đã đói bụng không chịu được nữa rồi. Cô đang định rủ Nguyễn Văn Khánh đi kiếm chút gì đó để ăn, thì nhìn thấy mấy người đàn ông trung tuổi đang gạt bạn gái mình sang một bên, nhao nhao đi về phía Nguyễn Văn Khánh. Cô rất thức thời chỉ về cái bàn dài bên phải đang bày đồ ăn nói:"Tôi qua bên kia ăn chút gì đó."

Nguyễn Văn Khánh dùng cặp mắc sắc bén quét một vòng tình hình phía bên phải, xong mới nhàn nhạt lên tiếng:"Ừ."

Nhận được sự phê chuẩn, Trần Khởi My không nói hai lời, buông cánh tay Nguyễn Văn Khánh ra xoay người đi đến nơi cần đến. Cô vừa mới bước được hai bước thì bị người kia kéo lại. Cô dừng lại, nhìn anh đầy thắc mắc.

Nguyễn Văn Khánh hơi cong môi lên, tiến lên trước một bước, vòng tay qua eo Trần Khởi My, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn nói:"Em đi đi."

". .. . . . ." Đây là cái gì vậy hả? Hôn tạm biệt? Trần Khởi My trợn trừng mắt, hết chỗ nói rồi.

Trần Khởi My không hiểu, nhưng ở phía xa kia, người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa được vây quanh bởi một đám người đẹp thì hiểu rõ, hành động bất ngờ này của Nguyễn Văn Khánh đã ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa. Anh ta dùng phương thức này để nói cho mọi người biết, Trần Khởi My là người phụ nữ của anh ta, bất kỳ ai dám ngấp nghé đến cô, thì đều sẽ không có được kết cục tốt.

Nhưng phải làm thế nào đây? Người đàn ông kia đã nhìn trúng cô. Cái vẻ lạnh lùng như có như không, vẻ bất cần không coi ai ra gì, vẻ đoan trang cao quý không cho phép người khác coi thường, đã thu hút anh ta mãnh liệt. Bạch Triết Hiên từ từ đứng dậy, nói vài ba câu để thoát khỏi đám người đẹp đang vây quanh mình, sau đó bày ra nụ cười tự tin đi về phía Trần Khởi My.

Đám đàn ông quanh đó đương nhiên cũng nhìn thấy hành động cuối cùng của Nguyễn Văn Khánh, chính vì điều này mà ai cũng ngập ngừng không dám đến gần Trần Khởi My. Những người đẹp đi cùng bọn họ nhìn thấy người đàn ông của mình thi thoảng liếc trộm cô thì vô cùng khó chịu. Các cô nhìn Trần Khởi My đầy khinh bỉ, cho rằng cô chính là do quỷ đói chết đi đầu thai vào.

Vẻ mặt Trần Khởi My thưởng thức đồ ăn đầy hưởng thụ, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người khác.

"Đã bao lâu rồi chưa ăn đây?" Bạch Triết Hiên đứng bên cạnh Trần Khởi My, dịu dàng quan tâm hỏi.

Mọi người nhìn thấy Bạch Triết Hiên chủ động đi đến gần Trần Khởi My, phản ứng cũng khác nhau, nhưng phần lớn đều là muốn xem kịch vui. Bạch Triết Hiên - Tổng giám đốc Tập đoàn Bạch thị - doanh nghiệp duy nhất có khả năng đối kháng với Nguyễn Văn Khánh.

Mặc dù Nguyễn Văn Khánh đang nói chuyện với người khác, nhưng anh vẫn không ngừng để ý đến tình huống xung quanh Trần Khởi My, cho nên ngay từ đầu anh đã phát hiện ra hành vi tiếp cận của Bạch Triết Hiên. Anh áp chế lửa giận trong lòng, mặt không biến sắc tiếp tục trò chuyện cùng người khác. Anh muốn để xem thái độ của Trần Khởi My sẽ như thế nào.

Trần Khởi My dùng dĩa xiên một miếng thịt bò bít tết nhỏ cho vào trong miệng, xong mới tò mò quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói - tóc đen, mắt màu xanh lục, khuôn mặt như dao gọt, thân hình cao lớn. Cô xem xét xong thì đưa ra kết luận: đẹp trai, rồi lại đưa tầm mắt về khay thức ăn, vừa xắt thịt bò bít tết, vừa lạnh nhạt nói:"Bảy tiếng."

Bạch Triết Hiên không khỏi cảm thấy có chút thất bại. Chẳng lẽ lực hấp dẫn của anh ta còn không bằng món thịt bò bít tết kia sao? Anh ta dằn lòng lại, cười nhìn Trần Khởi My từ trên xuống dưới, thở dài nói:"Chắc từ hồi nhỏ em đã khiến người cùng giới phải ghen tỵ rồi, đúng không?"

Trần Khởi My lại xiên một miếng thịt bò bít tết nhỏ cho vào miệng, rồi mới hơi cau mày nhìn anh ta, như đang chờ câu nói tiếp theo của anh ta.

Bạch Triết Hiên nhìn thấy bộ dạng tham ăn này của cô, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Anh ta hài hước giải thích:"Em có thể ăn được như thế, đúng là người khác đều cầu mà không có được dáng người mê hoặc như em."

Trần Khởi My nhai xong miếng thịt bò trong miệng, gật đầu một cái, xong lại cúi đầu tiếp tục ra sức ăn.

Đối với hành động của cô, Nguyễn Văn Khánh rất hài lòng. Thậm chí anh có thể nhìn ra Trần Khởi My đã xây lên một bức tường vô hình giữa cô và Bạch Triết Hiên.

Bạch Triết Hiên là người từng trải trong tình trường, hiển nhiên cũng nhìn ra sự xa cách và lạnh lùng của Trần Khởi My đối với anh ta, nhưng mà anh ta cũng không vì vậy mà lui bước. Từ trước tới giờ, anh ta luôn thích sự khiêu chiến, Trần Khởi My như thế khiến anh ta nảy sinh dục vọng chinh phục mãnh liệt. Anh ta nhìn thấy mấy lọn tóc của cô bị rủ xuống do cúi đầu, thì không nhịn được đưa tay ra vén bọn chúng về yên vị.

Nguyễn Văn Khánh để ý thấy động tác của Bạch Triết Hiên, anh nhăn mày lại, ánh mặt lộ ra tia rét lạnh. Anh bỏ lại người khách đang bàn chuyện làm ăn với mình, bước nhanh về phía Trần Khởi My.

Động tác xắt thịt của Trần Khởi My đột nhiên dừng lại. Cô kìm nén kích động muốn chĩa dao về phía người kia, hơi lùi về phía sau đẩy tay của anh ta ra, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh ta, nghiêm giọng nói:"Tôi không thích người khác chạm vào mình."

Bạch Triết Hiên thu hồi cánh tay đang lơ lửng giữa không trung, giải thích có chút oan ức:"Tôi không có ác ý. Tôi chỉ muốn vén lại mấy sợi tóc giúp em thôi."

Nguyễn Văn Khánh đi tới bên người Trần Khởi My, tay trái anh vòng qua eo cô, tay phải đút trong túi quần, khinh khỉnh nhìn Bạch Triết Hiên, âm thầm tuyên thệ chủ quyền của mình.

Bạch Triết Hiên thấy Trần Khởi My không hề né tránh hành động động chạm của Nguyễn Văn Khánh, thì trên mặt anh ta có chút không muốn, trong lòng cũng không được tốt lắm, thì ra cô ấy nói "người khác" là ngoại trừ Nguyễn Văn Khánh ra. Nhưng anh ta cũng không phải là người dễ dàng buông tha như vậy. Lịch sử đã chứng minh, những người phụ nữ anh ta muốn cuối cùng đều không có một ai là ngoại lệ, đều phải quỳ gối trước sức hấp dẫn của anh ta.

Anh ta bày ra nụ cười lễ độ, đưa tay phải ra chào hỏi:"Chào Tổng giám đốc Nguyễn"

Nguyễn Văn Khánh nhíu mày, đưa tay phải ra dùng sức cầm lấy tay đối phương, ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng không cười, đáp lại:"Chào Tổng giám đốc Bạch."

Tay hai người âm thầm so tài, nắm được một phút rồi vẫn không buông ra. Rõ ràng Bạch Triết Hiên không khỏe bằng Nguyễn Văn Khánh, sắc mặt của anh ta đã chuyển thành xanh rồi, trên trán cũng đã toát mồ hôi lạnh, trong khi mặt Nguyễn Văn Khánh vẫn không đỏ, hơi thở không gấp gáp mà rất nhẹ nhàng.

Nhìn hành động trẻ con của hai người trước mặt, trên đầu Trần Khởi My hiện đầy vạch đen. Cô nói có chút bất đắc dĩ:"Các anh cầm tay nhau đủ chưa?"

Hai người nghe thấy thế, không hẹn mà cùng buông tay ra, nhưng trong lòng bọn họ lại không hề giống nhau. Bạch Triết Hiên rất vui mừng, bởi vì anh ta cảm thấy Trần Khởi My đang giúp mình. Còn Nguyễn Văn Khánh lại rất tức giận, bởi vì anh cũng cảm thấy Trần Khởi My đang giúp Bạch Triết Hiên.

Nhận thấy Nguyễn Văn Khánh tức giận, mặc dù Trần Khởi My không biết anh đang tức cái gì, nhưng cô vẫn cảm thấy ít nhiều cũng có liên quan đến người đàn ông trước mặt này, vì vậy cô chủ động đưa tay ra đặt lên tay trái anh, nhìn ánh mắt đang phảng phất lửa giận của anh nói:"Nhảy một điệu với em được không?"

Cô cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến việc Nguyễn Văn Khánh có tức giận hay không nữa.

Nguyễn Văn Khánh không nói gì, dẫn cô đi ra phía cửa khách sạn.

Bạch Triết Hiên thấy vậy, cố giấu đi sự không cam lòng, thừa lúc bọn họ mới đi được hai bước, cười nói:"Cô gái xinh đẹp, nhớ kỹ đấy, tôi là Bạch Triết Hiên."

Vòng tay Nguyễn Văn Khánh đang đặt trên eo của Trần Khởi My chợt siết chặt, khí lạnh trên anh người thổi vù vù ra bên ngoài, khiến cho nhiệt độ trong vòng bán kính hai mét giảm xuống không độ.

Trần Khởi My nhíu nhíu mày, không để ý đến sự không thoải mái của cơ thể, nói nhỏ:"Anh làm gì vậy?"

Từ đầu đến cuối, cô đều không cho Bạch Triết Hiên một câu trả lời nào.

Bạch Triết Hiên cũng chẳng bận tâm, anh ta thấy hai người đã biến mất trong tầm mắt mới cúi đầu nhìn xuống tay mình cười khổ, không biết có bị gãy xương không đây. Sức lực của Nguyễn Văn Khánh đúng là vô cùng khỏe.

Nguyễn Văn Khánh muốn đi đương nhiên không một ai dám ngăn cản anh. Phục vụ khách sạn lái xe đến trước mặt anh, cung kính mở cửa xe giúp anh. Nguyễn Văn Khánh buông bàn tay đang đặt trên eo Trần Khởi My ra, ngồi vào vị trí tay lái, nhấn mạnh ga, phi như bão táp.

Im lặng! Im lặng! Ngoài im lặng vẫn chỉ có im lặng. Không khí trong xe cực kỳ áp lực, cực kỳ nặng nề, như giông bão chuẩn bị ập đến vậy. Nguyễn Văn Khánh như vậy khiến Trần Khởi My cảm thấy rất xa lạ.

Trần Khởi My vừa mới bước vào nhà, lập tức bị Nguyễn Văn Khánh áp vào cửa. Cô chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã bị anh hôn tới tấp lên mặt, từ trán, mắt, mũi, môi, má, tai... không có một tấc da thịt nào có thể may mắn thoát nạn.

Đôi tay Nguyễn Văn Khánh rời khỏi người Trần Khởi My, như là đang tìm tòi gì đó, "roạt" một tiếng, cái khóa trên bộ váy dài của người kia bị kéo xuống dưới.

Đôi tay Trần Khởi My giữ gắt gao phần váy trước ngực tránh không cho nó tuột xuống. Đôi mắt đẹp của cô trợn tròn nhìn chằm chằm Nguyễn Văn Khánh, lớn tiếng chất vấn:"Rốt cuộc là anh tức giận cái gì hả?!"

Nguyễn Văn Khánh dừng động tác lại, nhìn Trần Khởi My nhấn mạnh:"Em là của anh!"

Nói xong không đợi Trần Khởi My phản ứng, đôi môi mỏng của anh lại hôn lên cổ cô, đồng thời hai tay dùng sức kéo chiếc váy đang tràn ngập nguy cơ kia xuống.

Với người bình thường mà nói, sức lực của Trần Khởi My đã là rất lớn rồi, nhưng so với Nguyễn Văn Khánh quả thật cô phải gọi bằng sư phụ. Nguyễn Văn Khánh đã kéo chiếc váy của cô xuống hai phần ba rồi. Trần Khởi My cấp bách, cô vốn không mặc nội y, lúc này cô không để ý được nhiều như thế, cô chợt đưa tay ra ôm chặt lấy Nguyễn Văn Khánh, tránh cho cảnh xuân trước ngực lộ hết ra ngoài, thức thời nói:"Tôi là của anh. Tôi vốn là của anh." Trước tiên phải dụ dỗ tên bạo chúa thất thường này đã.

Cảm thấy sự tức giận trên người Nguyễn Văn Khánh đã dịu đi một chút, cô cố gắng không để ý đến những nụ hôn không ngừng rơi trên cổ, trên vai và lưng mình, hai bàn tay đang vuốt ve khắp mông cô. Cô dịu dàng hỏi:"Tôi nói, tôi không phải của anh khi nào?"

Nguyễn Văn Khánh ngẩng đầu, trịnh trọng nói:"Bạch Triết Hiên ham muốn em."

Nói xong, anh nghiêm túc quan sát sắc mặt của Trần Khởi My.

Mẹ kiếp! Chỉ vì điều này? Cơn tức giận của Trần Khởi My dần dần bốc lên. Cô gào lên giận dữ:"Anh ta ra sao thì liên quan gì tới tôi! Tôi chẳng có chút hứng thú nào với anh ta cả!"

Bạch Triết Hiên không hề biết, vào giờ phút này, anh ta đã bị Trần Khởi My gán cho chữ "hận"......

Nguyễn Văn Khánh cười, cười đến dịu dàng duyên dáng, quỷ dị không ai bằng. Đột nhiên anh đưa tay lần xuống phần dưới của Trần Khởi My, cách chiếc quần lót mò mẫm. Anh áp gần vào tai cô, dùng giọng trầm thấp gợi cảm nói:"Đã ướt hết rồi sao!"

". . . . . . . Nguyễn Văn Khánh, anh vô liêm sỉ!" Trong chớp mắt, khuôn mặt của Trần Khởi My đã đỏ như con tôm hấp.

Nguyễn Văn Khánh chẳng bận tâm đến câu chửi bới của cô, hai tay anh tiếp tục vuốt ve trên da thịt mịn màng như tơ lụa của cô, hưởng thụ từng trận run rẩy trên cơ thể cô.

Cảm thấy mình chẳng khác gì cá thịt, còn người kia chính là dao thớt. Đôi tay Trần Khởi My chợt ôm chặt cổ Nguyễn Văn Khánh, cô đu người lên, hai chân kẹp chặt vòng eo rắn chắc của anh, treo mình trên người anh như con gấu Koala (gấu túi). Cô đưa đôi môi đến gần động mạch bên cổ trái của Nguyễn Văn Khánh, uy hiếp:"Anh còn động thủ lần nữa, tôi sẽ cắn anh."

Một tay Nguyễn Văn Khánh đỡ lấy cái mông đầy đặn, đang vểnh lên của cô, một tay tiếp tục ngao du trên lưng cô. Anh ôm cô đi về phía phòng ngủ, hào phóng nói:"Tùy ý em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip