Chung Cu Cua Cac Anh De Dam My Cu Nem Quyet Dinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
《 Cú ném quyết định 》xây dựng bối cảnh ở đại học Vũ Lưu, đội bóng rổ của trường mới thành lập, bị người ngoài giễu cợt vì đội bóng chỉ có duy nhất một người là đội trưởng Hàn Thụy. Cậu tân sinh viên Hoàng Chân vì ngưỡng mộ Hàn Thụy mà một lòng muốn gia nhập đội bóng. Bình thường Hoàng Chân luôn khoe khoang với cậu bạn cùng phòng mới, Lãnh Liệt, rằng kỹ thuật chơi bóng của mình tuyệt vời như thế nào. Lãnh Liệt lại chẳng tỏ ra hứng thú gì với chuyện này. Bởi vì lúc nào cũng lẻ loi cô độc lại lầm lầm lì lì nên vừa mới vào trường Lãnh Liệt đã khiến đám đàn anh khóa trên nhìn không vừa mắt, chỉ có Hoàng Chân vẫn nhiệt tình làm bạn với cậu, còn thường xuyên câu kéo cậu vào đội bóng rổ.

“Cậu cao như vậy, không đánh bóng rổ thật quá lãng phí.”

“Cậu muốn đánh không, tớ có thể dạy cậu a.”

Lãnh Liệt dần dần không thể thẳng thừng cự tuyệt sự nhiệt tình đến vậy của cậu bạn cùng phòng, thế nhưng vẫn khăng khăng cố chấp không chịu gia nhập đội bóng rổ.

Một lần nọ, Hoàng Chân cùng đám bạn hẹn nhau chơi bóng rổ trong công viên, vì giành sân với một đám thanh niên chơi bóng đường phố mà nảy sinh xung đột. Thủ lĩnh đội bóng đường phố được xưng tụng là thiên tài trong giới bóng rổ đường phố, Tư Ngang, có cách chơi bóng rất hung hãn, ác liệt hệt như tính cách ngỗ ngược bất kham của hắn. Trong lúc hai bên đọ sức, đội của Hoàng Chân không chỉ đánh không lại đối phương mà còn bị chế nhạo đủ điều. Tư Ngang thậm chí còn cố tình giở thủ đoạn, cầm bóng ném vào giữa trán, sỉ nhục Hoàng Chân. Lãnh Liệt đi ngang qua, vô tình đã chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng không kiềm chế nữa đã ra tay.

Hai người trình diễn một màn 1 vs1 khiến những kẻ khác phải sửng sốt. Lãnh Liệt cuối cùng đã dùng một động tác chơi bóng đường phố của chính đối phương, đem bóng nện một cái giữa trán Tư Ngang sau đó bắt lại, xoay tròn một bước khó tin, chớp mắt thoát khỏi đối phương sau đó dunk một cú vô cùng đẹp mắt.

Tư Ngang vốn chưa từng có đối thủ lúc này lại phải chịu đại đả kích, hỏi thăm chung quanh mới biết được Lãnh Liệt là sinh viên đại học Vũ Lưu, vậy là không cam lòng dẫn người tới khiêu chiến với đội bóng rổ trường Vũ Lưu một phen, thế nhưng lúc đó mới phát hiện Lãnh Liệt lại không ở trong đội bóng. Đội trưởng Hàn Thụy mang theo cái chân còn bị thương ra ứng chiến, Hoàng Chân ruột nóng như lửa đốt chạy đi tìm Lãnh Liệt, thuyết phục cậu đi giúp người. Lúc này Lãnh Liệt mới nói ra nguyên nhân mình không muốn đánh bóng rổ.

Hóa ra Lãnh Liệt hồi còn học năm thứ nhất cao trung đã là một ngôi sao mới sáng chói mắt trong giới bóng rổ trung học, thậm chí còn được huấn luyện viên rất có quyền uy lúc bấy giờ là Hoắc Tư Hiền chỉ đích danh muốn cậu gia nhập đội ngũ CBA hùng mạnh, nơi huấn luyện ra những ngôi sao bóng rổ tương lai. Trại huấn luyện này trong suốt gần mười năm đã đào tạo ra bốn cầu thủ người Hoa là ngôi sao ở NBA. Lãnh Liệt khi đó còn chưa tròn mười sáu tuổi, nếu như gia nhập đội bóng ngôi sao tương lai thì sẽ trở thành cầu thủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của đội, danh tiếng có thể nói là tăng vùn vụt. Lãnh Liệt khi đó tính tình cũng rất kiêu ngạo.

Thế nhưng ngay vào kì nghỉ hè khi Lãnh Liệt quyết định gia nhập trại huấn luyện kia thì lại bị một người bạn cùng tuổi ngay cả tên cũng không biết ở dưới quê lên đánh bại. Nói là đánh bại không là chưa đủ, phải nói là trong trận đọ sức kia, Lãnh Liệt đã thảm bại. Thực lực chênh lệch nhau xa như vậy, cậu hết lần này đến lần khác bị chắn không cho dunk, lại còn bị cú slam dunk dữ dội của đối phương khiến cho ngã ngồi trên mặt đất, mà tên nhóc quê mùa sún răng bẩn thỉu kia, tay xoay xoay trái bóng rổ, đứng nhìn xuống cười nói: “Đây là trình độ của ngôi sao tương lai CBA sao? Theo tôi thấy, trình độ của cậu căn bản không xứng đánh bóng rổ.”

Thất bại nặng nề lần đó đã để lại bóng ma ám ảnh sâu trong tâm trí Lãnh Liệt. Cậu từ chối đi trại huấn luyện, cả nhà suýt nữa phải đối mặt với khoản tiền bồi thường khổng lồ vì hủy ước. Hoàng Chân nghe thế cũng khiếp sợ. Có người có thể đả bại Lãnh Liệt dễ dàng như thế được sao, nhưng đồng thời cũng hiểu được Lãnh Liệt hóa ra không phải không muốn đánh bóng rổ mà chỉ là mỗi khi tiếp xúc với bóng rổ lại nhớ tới ký ức nhục nhã kia. Hoàng Chân kiên nhẫn bền bỉ cổ vũ Lãnh Liệt thêm lần nữa, cuối cùng Lãnh Liệt cũng chịu bước vào phòng tập bóng rổ.

Tư Ngang cuối cùng cũng chờ được đối thủ mà mình đang tha thiết mong đợi. Hai đội bước vào trạng thái dốc toàn lực thi đấu, không có gây hấn chơi xấu, khong có cố ý kích tướng và sỉ nhục. Chỉ có duy nhất tinh thần thể thao. Một hồi thi đấu hăng say khiến cho Lãnh Liệt một lần nữa tìm lại được cảm giác vui vẻ khi mới bắt đầu chơi bóng rổ. Cuối cùng, cậu quyết định ở lại đội bóng, mà Tư Ngang sau khi bị Lãnh Liệt đánh bại cũng bị bầu không khí của đội bóng cuốn hút, một tuần sau liền chuyển tới học ở Vũ Lưu.

Vậy là sau đó tuân theo lộ tuyến những tiểu thuyết về nhiệt huyết thể thao, đội bóng trên đường đi đã gặp đủ loại đội bóng mạnh yếu khác nhau, vượt qua mọi chông gai, vững vàng tiến từng bước một tới giải thi đấu bóng rổ toàn quốc. Rồi sau đó, Lãnh Liệt rốt cuộc trong giải thi đấu toàn quốc đã gặp lại cầu thủ thiên tài đã sỉ nhục cậu trước đây.

“Tóm lại đây là một bộ tiểu thuyết rất hot.” Thẩm Triệt gác cánh tay lên gờ lan can, mỉm cười hồi tưởng những tình tiết trong truyện, rất nhiều khoảnh khắc mà bây giờ nhớ lại, cậu mới cảm thấy kích động lòng người đến vậy.

“Lãnh Liệt trầm mặc ít lời nhưng cực kỳ trọng nghĩa khí. Ngoài mặt luôn lạnh như băng nhưng nội tâm lại tràn trề lửa nhiệt huyết.”

Trong trận chung kết, Lãnh Liệt gần như là đứng lên chiến đấu từ trong tuyệt vọng, cuối cùng đã dùng chính thực lực của mình khẳng định bản thân. Trận đấu kia đã khiến cho rất nhiều độc giả cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào mà rơi nước mắt.

Tần Tu nhìn Thẩm Triệt tay khoác lên lan can, kể chuyện rất chi là nhập tâm, nghe vậy trong lòng cũng nở nụ cười: “Cậu rất thích nhân vật Lãnh Liệt này đúng không?”

“Ừ. Cậu ấy tuy không đi theo motip phổ biến của các nhân vật chính đó là trẻ tuổi sôi nổi, tràn đầy nhiệt huyết, có lẽ không khiến độc giả yêu thích nhiều lắm, nhưng đây cũng là nhân vật nam chính hiếm có khiến cho những độc giả là nam cũng phải khâm phục. Nếu nhân vật này do anh diễn tôi còn cao hứng hơn nữa a.” Nói xong liền cười, cào cào tóc. Tuy rằng Jessica nói chưa có quyết định phân vai cuối cùng nhưng vai diễn này nếu không phải Tần Tu đảm nhiệm thì chẳng còn ai xứng nữa, Thẩm Triệt nghĩ bụng.

Tần Tu rất thích nhìn bộ dáng Thẩm Triệt khi cào tóc, gãi gãi má, anh vờ giấu ý cười, hỏi: “Nếu tôi diễn vai Lãnh Liệt thật tốt, cậu sẽ sùng bái tôi chứ?”

Thẩm Triệt không biết nên khóc hay nên cười, tâm nói anh sao lúc nào cũng xoắn xuýt muốn người ta phải sùng bái mình thế chứ. Lại nói, có ai cứ thấy người ta là lại hỏi “cậu sùng bái hay không sùng bái tôi?”, “Cậu có phải rất sùng bái tôi không?”, “Cậu muốn sùng bái tôi ư?” như thế này không cơ chứ. Nhưng mà dù sao đây cũng là vai diễn đầu tay của Tần Tu, nói không chừng hoa khôi trường cũng có chút căng thẳng, hưng phấn, cần cổ vũ, sờ đầu khích lệ, thế là gật bừa một cái rất thành thật: “Ừ. Xem như thế đi.”

Tần Tu bĩu môi. Với cái câu trả lời “xem như thế đi” này cũng không hài lòng lắm, nhưng mà tạm thời có thể chấp nhận.

Hai người cùng lúc vươn tay ra cầm lấy lon Coca đặt ở giữa.

Thẩm Triệt ngẩn người, buông ngón tay đang nắm lấy tay Tần Tu ra: “Anh uống trước đi, haha.”

Tần Tu tựa tiếu phi tiếu liếc cậu một cái, cầm lon Coca lên ngửa đầu uống một ngụm, sau đó giơ lon nước lên, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu nói xem thế này có gọi là gián tiếp hôn môi không?”

Thẩm Triệt mặt ửng hồng. Sao đột nhiên nói cái này làm chi ….

“Này thì có cái gì đâu mà đỏ mặt, chúng ta đến hôn lưỡi còn hôn rồi.” Tần Tu một tay chống cằm thích thú ngắm nhìn phản ứng của người bên cạnh.

Ấn tượng của Thẩm Triệt về lần miệng đối miệng với Tần Tu chỉ có nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lúc Tần Tu uống say lần đó, tuy rằng chính mình sau khi uống say hình như đã đòi được nợ rồi, thậm chí còn đòi cả lãi nhưng nói thực ra, cái chuyện như trao đổi nước miếng thế này cậu thực sự không còn đọng lại chút ấn tượng nào. Lại phải nói tiếp, nếu bảo không có gì nuối tiếc thì đúng là nói dối…

“À, đúng rồi, lúc đó cậu say khướt cơ mà. Chắc là chẳng nhớ gì đâu nhỉ.” Tần Tu nhún nhún vai, khóe miệng cong lên một câu, “Ai cho phép cậu không nhớ chứ” nói xong lại đem lon Coca đưa cho Thẩm Triệt, “Cầm lấy. Gián tiếp hôn đi.”

Thẩm Triệt than thở nhận lấy lon Coca. Cứ tưởng rằng nữ hoa khôi trường chắc chắn là khó hầu hạ, không ngờ rằng nam hoa khôi trường còn kiêu kì sang chảnh hơn. Cứ thích từng chút, từng chút làm tội làm tình người ta. T^T

Lúc hai người từ trên sân thượng đi xuống, vào gara để xe thì sau lưng chợt vang lên tiếng gọi Tần Tu. Thẩm Triệt quay đầu lại thì thấy Hạ Chinh bước xuống từ chiếc xe Chrysler Jeep được tân trang lại, xem ra anh ra chờ ở đây đã được một lúc rồi.

“Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một lát được không?” Hạ Chính nói với Tần Tu, lại nhìn nhìn Thẩm Triệt đứng bên cạnh.

Thẩm Triệt hiểu ý, cỗ vỗ vai Tần Tu: “Có chuyện gì thì nhá máy tôi nhé.”

Thẩm Triệt đi thẳng tới lối xe vào, quay đầu nhìn hai người kia đang đứng trong gara tranh tối tranh sáng. Không biết đang nói những gì, nhưng mà Hạ Chinh cho cậu cảm giác đáng tin hơn Doãn Long Nhất. Dù gì cũng là trưởng nhóm do Jessica tuyển định, chắc là không có vấn đề gì.

Trong gara, Tần Tu nhíu mi nhìn về phía Hạ Chinh, không ngờ rằng đối phương lại chủ động giải thích với anh về chuyện của Doãn Long Nhất, thế nhưng anh nghe vẫn chẳng thấy thông cảm tí nào:

“Đây không phải lỗi của anh, anh không cần thay hắn giải thích. Nhưng có chuyện này nhờ anh chuyển lời cho Doãn Long Nhất. Người bạn kia của tôi là một tên tốt bụng đến đần độn, nhưng nếu hắn có ý nghĩ rằng, sau này có thể chọn quả hồng mềm mà nắn thì hắn đã hoàn toàn sai lầm rồi đó.”

Hạ Chinh không khỏi nhìn Tần Tu bằng cặp mắt khác. Không ngờ rằng bề ngoài là vẻ lãnh khốc băng sơn, xa cách mọi người cả ngàn dặm, thế nhưng lại ngấm ngầm bảo vệ bạn tốt của mình như vậy. Tiếc là, hai người họ lập trường bất đồng:

“Cậu ta không phải muốn chọn quả mềm mà nắn. Cậu ta nhắm vào Thẩm Triệt cũng có nguyên nhân.” Hạ Chinh nhìn chàng trai tuấn mỹ như thiên chi kiêu tử đang đứng trước mặt, ánh mắt có chút ảm đạm: “Cậu có muốn biết không?”

“Nguyên nhân gì?” Tần Tu lãnh đạm nói, “Cậu bạn tôi mới vừa tới đây, sao đã đắc tội với hắn?”

“Trước khi Thẩm Triệt đến, thành viên nhóm đã xác định gồm bốn người chúng ta, và một người khác nữa là Ngô Tưởng.”

Hạ Chinh nói, thần sắc có chút buồn bã: “Doãn Long Nhất, Ngô Tưởng và tôi là anh em tốt gắn bó với nhau từ hồi học sơ trung. Ước mơ của chúng tôi là cùng nhau lập một ban nhạc rock. Cũng vì lí do này nên chúng tôi mới tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng của TPS. Sau đó chúng tôi ký hợp đồng với Quan Triều, trước mắt đã nhìn thấy cơ hội ra mắt thành công thì Ngô Tưởng bất ngờ lại gặp tai nạn xe hơi, bị thương ở cột sống, hiện tại vẫn còn nằm trong bệnh viện. Sáng nay, chúng tôi tới thăm mới biết được tin từ bác sĩ, rằng cậu ấy có lẽ phải nửa năm sau mới có thể xuống giường.” Nói xong lại nhún nhún vai, “Cậu biết đấy. Cái giới giải trí này nổi tiếng là không thể chờ đợi ai. Không thể chờ lâu như vậy nên Jessica mới tức thì chọn anh bạn kia của cậu.”

Tần Tu nghe xong trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới trầm giọng nói: “Nhưng đây cũng đâu phải lỗi của Thẩm Triệt.”

“Tôi biết.” Hạ Chinh thấu hiểu gật đầu, “Nhưng cái tên Doãn Long Nhất này, tính tình chính là như vậy. Nhìn theo góc độ của cậu ta, đầu tiên là việc cậu tới khiến cho ý tưởng thành lập ban nhạc của chúng tôi bị bóp chết từ trong trứng nước, sau đó ngay cả anh em tốt cũng không thể ở chung nhóm. Cậu ta giận chó đánh mèo lên Thẩm Triệt là không đúng, nhưng ít ra với tôi mà nói, không phải là không lý giải được…”

“Được rồi,” Tần Tu ngắt lời Hạ Chinh, “Mấy chuyện này Thẩm Triệt hoàn toàn không biết. Tôi hy vọng chuyện này chấm dứt tại đây, về sau không cần nhắc lại nữa.” Nói xong liền sải bước tới chiếc môtô, lập tức đội nón bảo hiểm lên, lại dừng một chút, sau đó lần thứ hai híp mắt quay sang nhìn Hạ Chinh, “Nếu các anh đã quyết định gia nhập nhóm này thì tôi nghĩ, đối với các anh mà nói, nhóm nhạc thần tượng này nhất định cũng có giá trị riêng.”

Hạ Chinh có chút kinh hãi trong lòng. Cái híp mắt của đối phương cùng đường kẻ mắt tự nhiên sắc bén như muốn xuyên thủng tâm tư kẻ khác. Anh ta cảm giác Tần Tu hình như đã sớm nhận ra điều gì.

“Một khi đã như vậy,” Tần Tu nói, “Mong anh với cương vị là trưởng nhóm sẽ giữ gìn cái nhóm này cho thật tốt. Đừng để cho cái tên kia giống như vừa ăn pháo, cứ đi phun hỏa khắp nơi như vậy.” Tần Tu rú ga, chiếc BMW S1000RR đèn sau lóe sáng, giọng nói của Tần Tu vang lên trong tiếng gầm gào của con mãnh thú kim loại, “Ngoài ra, về chuyện người bạn kia của anh, tôi cũng cảm thấy thật đáng tiếc.”

Hạ Chinh mắt nhìn Tần Tu hạ kính chắn gió xuống, chiếc môtô phân khối lớn nghênh ngang mà đi, trong tai vang vọng tiếng xe rít gào một lúc thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip