Ebook Can Bep Am Duong Ngo Ban Tien Chuong 1 200 Chuong 194 Van Co Chi Mau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Mấy thứ này... Mấy thứ này là cái gì vậy...".

Linh Nhi sợ hãi liên tục lùi về phía sau, kéo lấy cánh tay Bạch Thường.

Tuy cô bé không sợ rắn nhưng lại rất sợ mấy con côn trùng nhỏ như thế này.

Bạch Thường cũng sợ ngây người, bởi vì đám côn trùng sâu bọ kia đều là thứ hiếm có khó tìm trong thành phố này.

Có con rết khổng lồ đỏ thẫm, cả loài bọ cạp với cái đuôi siêu to, thêm con bọ cánh cứng kích thước siêu khủng với sáu cái chân đen ngòm, bonus thêm mấy loài côn trùng biết bay với đỉnh đầu là một cái sừng và đôi cánh sau lưng.

Xuất hiện luôn mấy thứ độc trùng kỳ quái mà Bạch Thường cũng chưa từng thấy bao giờ, cứ như một quân đoàn sâu trùng từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất đang chậm rãi tụ tập về phía này vậy.

"Con mẹ nó, không ngờ lại có nhiều độc trùng như thế, chúng nó từ đâu xuất hiện ra vậy... Tôi bảo này cô vợ nhỏ, cô có thể đối phó được hết với mấy thứ đó không?".

"Này, đừng có gọi linh tinh, tôi cũng đâu có biết là sẽ nhiều như thế, hơn nữa còn toàn là mấy thứ kịch độc, rốt cuộc là do ai làm, rõ ràng là đang muốn dồn anh vào chỗ chết đây mà.".

"Tạm thời đừng suy nghĩ nhiều thế làm gì, bây giờ cô gọi một đống sâu bọ côn trùng đến như thế, trước hết phải nghĩ biện pháp giải quyết chúng nó đã.".

Mã Dao Quang hừ khẽ, đưa tay kết ấn quyết rồi nói: "Mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua chỉ là chút sâu bọ có độc thôi mà, bây giờ chúng ta cùng nhảy hết lên bàn, để tránh cái đống dưới đất đi đã.".

Dứt lời, cô ấy là người đầu tiên nhảy lên trước, Bạch Thường nhìn mà hạn hán lời, thầm nghĩ đó là cái cách chó má gì thế không biết!

Hết cách, Bạch Thường tuy có nhiều thủ đoạn thật, nhưng với mấy thứ sâu bọ côn trùng lúc nhúc thế này thì hắn thật sự không thể nghĩ ra cách gì trong khoảng thời gian ngắn được, hơn nữa pháp bảo cũng không mang trong người, bây giờ đột nhiên bị bao vây thế này khiến hắn cũng luống cuống hết cả chân tay.

Ba người nhảy lên bàn, tay Mã Dao Quang vẫn kết ấn quyết bỗng nhiên thả ra, sau đó lấy một lá bùa trong túi, giơ lên vẽ vào giữa không trung, miệng khẽ nói: "Phục quỷ khu ma lệnh, yêu ma quỷ quái, DIỆT!".

Sau đó, cô vung tay ném lá bùa đi, vầng sáng đỏ chợt lóe, lá bùa nổ tung trên không, khiến khá nhiều con côn trùng đang bay bị nổ chết, rơi lả tả xuống đất.

Bạch Thường gãi đầu: "Được quá nhỉ, bùa bắt quỷ trừ ma mà cũng đuổi được sâu bọ, nếu thế thì tôi cũng làm được.".

Hắn thò tay xuống eo, cũng muốn rút ra một lá bùa, nhưng tay vừa chạm vào cái túi da bên hông dùng để đựng mấy món đồ chơi của mình thì bỗng nhiên tái mặt.

Bên trong túi da của hắn còn có một cái túi nhỏ khác nữa.

Lúc này, trong cái túi có thứ gì đó đang nhô lên, cứ như có con vật gì đó đang sốt ruột muốn lao ra ngoài vậy.

Bạch Thường giật mình, vội vàng mở túi da ra, đang muốn lấy cái túi nhỏ bên trong thì một luồng sáng vàng bỗng bay ra ngoài.

Ngay sau đó, vầng sáng xoay một vòng trên không trung, đám côn trùng bay kia nhanh chóng bị hút cạn trong nháy mắt, lao đầu xuống đất, chẳng mấy chốc đã biến thành một đống xác khô trên sàn nhà.

Sau đó, luồng sáng màu vàng đó phát ra tiếng xì xào, rồi lao vụt xuống bay vòng vòng trên mặt đất.

Số lượng độc trùng trên đất là nhiều nhất, nhưng gặp thứ kì lạ không rõ là gì kia thì đều nằm xuống, cử động một cái thôi cũng không dám.

Hệt như một đám thần dân ngoan ngoãn phục tùng trước vị vua của mình.

Trong nháy mắt, luồng sáng đó xẹt qua như gió thu cuốn đi hết lá vàng, nhìn xuống sàn nhà lần nữa thì chỉ còn lại một đống xác.

Mỗi một con côn trùng đều bị hút đến nỗi khô cạn, cứ như bị sấy khô, toàn bộ máu trong người đều bị hút sạch.

Lúc này, luồng sáng vàng đó lại phát ra tiếng xì xào, lượn một vòng lớn giữa không trung, khi mọi người đang trợn mắt há hốc miệng thì nó lại bay vụt trở về bên hông Bạch Thường.

Mã Dao Quang kẹp lá bùa trong tay cũng cạn lời hết nửa ngày không thể nói được gì.

Lúc, lúc nãy... Là thứ gì thế?

Nó lại có thể tiêu diệt từng đó độc trùng trong nháy mắt, không còn một mống.

Thủ đoạn này, dù cho có là Vu Cổ Môn của Tương Tây, vốn được mệnh danh là đệ nhất thiên hạ về dùng độc và diệt cổ, thì cũng không thể làm được.

Chẳng lẽ luồng sáng vàng lúc nãy chính là pháp bảo hiếm có khó tìm trên đời, hay là loại pháp thuật nào đó mà quán cơm Bạch Gia vẫn luôn che giấu?

"Bạch Thường... Bạch Thường, lúc nãy anh vừa dùng cách gì mà lại có thể tiêu diệt nhiều độc trùng trong nháy mắt như vậy?".

Sau khi bọn họ nhảy xuống bàn, thì Mã Dao Quang liền dùng vẻ mặt ngạc nhiên và nghi hoặc hỏi.

Bạch Thường còn hoảng hốt hơn cả Mã Dao Quang, hắn tháo túi da xuống, lấy một cái túi nhỏ bên trong ra, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào nó.

"Trong này là cái gì vậy?".

Mã Dao Quang đi tới, muốn xem cho rõ, Bạch Thường lại cản cô.

"Đừng đến đây, thứ bên trong đó không phải là loại cô có thể trêu đùa được đâu.".

"Rốt cuộc là thứ gì mà thần thần bí bí như vậy, chắc không phải là Diêm Vương lão tử gì đó đúng không?".

"Haizzz... Nếu mà là Diêm Vương lão tử thì tốt rồi, ít ra thì Diêm Vương còn biết nói đạo lý. Thật lòng mà nói thì tôi cũng chưa từng thấy thứ bên trong cái túi này bao giờ cả, nhưng từ bé tôi đã biết nó chính là một con Cổ Mẫu.".

"Cổ Mẫu, chẳng lẽ đó chính là Vạn Cổ Chi Mẫu trong truyền thuyết đó hả? Sao anh lại có được thứ này?".

Mã Dao Quang nhìn chiếc túi nhỏ đó với ánh mắt đầy khó tin, chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.

Vạn Cổ Chi Mẫu, đây chính là sự tồn tại đáng sợ nhất trên đời.

Cổ Mẫu, bản thân nó chính là con mạnh nhất trong đàn Cổ, tất cả mọi loại Cổ trùng đều phải bám vào Cổ Mẫu để sinh tồn.

Hay có thể nói, Cổ Mẫu có thể dễ dàng quyết định được sống chết của những loại Cổ trùng khác.

Nhưng trong truyền thuyết thì chỉ có loại Cổ đã cắn nuốt hơn vạn con Cổ Mẫu thì mới đủ tư cách để được gọi là Vạn Cổ Chi Mẫu.

Thứ này, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, dõi mắt tìm khắp thế gian này, hầu như không một thứ gì có thể khống chế được nó.

Bạch Thường cười khổ nói: "Cổ Mẫu thì không sai, nhưng nó cũng không hẳn là Vạn Cổ Chi Mẫu đâu, nó là thứ do tổ tiên Bạch gia để lại, mấy ngày trước trong bữa tiệc của nhà họ Thiệu, vì để đề phòng bất trắc nên tôi mới mang theo nó theo bên người. Không ngờ hôm nay lại được nhờ bởi vật nhỏ này.".

Mã Dao Quang khẽ cúi đầu nghĩ rồi bỗng nhiên nói: "Nếu thế thì tôi hiểu được phần nào rồi. Có lẽ chẳng có người nào muốn hại anh đâu, mà là do Cổ Mẫu của anh đã dẫn số độc trùng đó tới. Cũng hên là anh còn gặp may, bởi vì đống độc trùng đó cũng mới vào nhà anh mà thôi, nếu không, hậu quả thật sự rất khó lường trước được.".

"Tại sao cô lại biết đám độc trùng kia chỉ mới vào nhà tôi?".

"Đơn giản thôi, anh nhìn lại cái mạng nhện đó xem.".

Mã Dao Quang giơ tay chỉ vào góc tường rồi lại nói: "Đó là mạng nhện mới được giăng thôi, vẫn còn chưa hoàn thành xong, nhưng nếu để đến sáng ngày mai xem, ắt hẳn căn nhà này của anh sẽ rất náo nhiệt đó.".

"Được rồi, nói thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn cô, nếu cô không đến thì tôi còn chẳng biết được chuyện gì đang xảy ra nữa.".

"Cảm ơn thì thôi khỏi, nhưng cá nhân tôi lại muốn xem thử rốt cuộc Cổ Mẫu kia trông như thế nào.".

Mã Dao Quang tiện tay cầm lấy một đôi đũa gắp xác con nhện trong góc tường lên rồi đặt trên bàn.

Con nhện này chết sớm nhất, nhưng lại được toàn thây, Mã Dao Quang đặt con nhện lên bàn, ngay cạnh cái túi.

Nhưng chờ suốt nửa ngày, cái túi vẫn không có chút động tĩnh nào.

"Kỳ lạ, chẳng lẽ con nhện này không đủ sức hấp dẫn nên nó lười chui ra sao?".

Mã Dao Quang nhíu mày đoán, Bạch Thường bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, cười nói: "Cái này dễ thôi, tôi có cách này, chắc chắn nó sẽ không nhịn được mà chui ra ngay trong giây lát.".

"Cách gì?".

"Lát nữa cô sẽ biết.".

Bạch Thường nói xong liền dùng cái đũa gắp con nhện lên, đi vào trong bếp...

----------------------------------------

- Cổ Mẫu - 蛊母 /Gǔ mǔ/: Trong truyền thuyết, phương pháp luyện chế cổ trùng là đem các loại độc trùng có độc tính cực cao cùng đặt vào trong một cái hộp được bịt kín, để cho bọn chúng tự tiêu diệt lẫn nhau, cuối cùng con độc trùng còn sống sót duy nhất sẽ được gọi là Cổ hoặc cũng có thể gọi là 'Cổ Mẫu'.

"Cổ" là do mãnh trùng tạo thành, vốn chỉ những con trùng sống sót ...hoặc bị những thứ bị trùng ăn. Từng bước nói rõ ra, ngũ cốc thối rữa sinh ra trùng cùng với thông qua những thứ vật chết biến thể khác mà hình thành trùng cũng được gọi là "cổ". Những "cổ" bị cho là có tính chất biến ảo khó lường cùng độc tính không giống bình thường có thể được gọi là "cổ độc." 'Cổ' ở Miêu tộc được xưng là 'Thảo quỷ', tương truyền nó ký sinh trên người của nữ tử, có thể làm hại người khác. Những phụ nữ có 'cổ' được gọi là 'Thảo quỷ bà'. Có những học giả nghiên cứu về Miêu tộc cho rằng, toàn Miêu tộc cơ hồ đều tin vào 'cổ', họ chia thành Thanh Miêu tộc cùng Hắc Miêu tộc, chỉ là tín ngưỡng nặng nhẹ hai nơi khác nhau mà thôi. Bọn họ cho là ngoại trừ một ít triệu chứng bên ngoài, thì những triệu chứng như ho khan lâu dài, thổ huyết, sắc mặt tái xanh, cơ thể gầy gò, nội tạng khó chịu, cào ruột bụng trướng, lúc nào cũng thèm ăn...đều là biểu hiện của việc bị trúng 'cổ'.

Loại cổ thuật làm người khác sợ hãi này cũng không phải độc quyền của Miêu tộc. Cổ thuật từ đa sớm được lưu truyền ở vùng Giang Nam cổ đại. Lúc đầu, cổ chỉ là loại trùng sống trong những đồ vật dụng cụ, sau đó cốc vật thối rữa sinh ra bướm, cùng với những thứ biến thể khác mà sinh ra trùng cũng được gọi là 'cổ'.

Cổ nhân cho rằng, 'cổ' có tính chất thần bí khó lường cùng độc tính cực mạnh, cho nên gọi là 'độc cổ', có thể thông qua việc ăn uống mà đi vào cơ thể con người dẫn đến bệnh tật. Người mắc bệnh giống như bị quỷ làm mê mụi, thần trí bất minh. Thời Tần đã từng nhắc đến cổ trùng, phần lớn là do tự nhiên sinh thành thần bí độc trùng. Lâu dài, sự mê tín cổ độc lại phát triển thành quan niệm tạo 'cổ' hại người. Theo các học giả kiểm chứng, vào thời đại chiến quốc, vùng Trung Nguyên đã có người sử dụng cùng truyền thụ phương pháp tạo cổ hại người.

PHƯƠNG PHÁP TẠO CỔ.

Có vài người tạo 'cổ' nhấn mạnh phải vào ngày 5 tháng 5 âm lịch (ngày đoan ngọ) để luyện chế độc trùng, vì theo quan niệm truyền thống đây là ngày độc khí thịnh nhất.

Phương pháp luyện chế được ghi trong 《Thông chí》Phải dùng một trăm loại trùng, mà ban đầu chỉ cần mười hai loại. Trước khi nuôi 'cổ' phải dọn dẹp sạch sẽ chính sảnh, cả nhà già trẻ đều phải tắm, thành tâm thành ý dâng hương đốt nến trước bài vị tổ tông, im lặng khẩn cầu với quỷ thần thiên địa. Sau đó đào một cái hố to ở giữa chính sảnh chôn một cái lu (vại) xuống, cái lu (vại) này phải có miệng lớn mới tiện cho việc thêm nắp. Hơn nữa nếu miệng lu (vại) nhỏ thì sẽ không nhìn thấy được tình hình bên trong, mọi người sẽ càng dễ nảy sinh sợ hãi với thứ trong đó, và bởi vì sợ hãi mà sẽ sinh ra sự kính sợ. Miệng lu (vại) phải được lấp bằng với nền đất. Đến ngày 5 tháng 5 âm lịch (Đoan Dương), cần phải ra đồng ruộng tùy ý bắt mười hai loại bò trùng đem về (nếu không phải bò sát bắt vào ngày Đoan Dương thì sẽ không thể nuôi thành cổ) đặt trong lu (vại), sau đó đậy nắp lại. Những con bò trùng này thường là rắn độc, lươn, rết, ếch, bò cạp, giun, sâu lông xanh lớn, bọ ngựa...tóm lại ngoại trừ những sinh vật biết bay, những sinh vật có bốn chân biết chạy đều không được, chỉ cần loài bò trùng có một chút độc là được. Lấy mười hai loại trùng này bỏ vào trong lu (vại) , tất cả lớn nhỏ trong nhà mỗi đêm trước khi ngủ đều phải khấn vái một lần, không thể bỏ một ngày nào. Hơn nữa trong thời gian nuôi cổ cúng khấn vái nhất định không thể để cho người khác biết. Nếu để cho người ngoài biết thì cổ bản thân nuôi cũng sẽ bị vu sư dùng yêu pháp thu đi, trở thành vật sử dụng của vu sư, còn cả nhà chủ nhân sẽ chết hết. Cho dù không bị vu sư thu đi thì sau khi chúng thành cổ cũng sẽ quay lại hại chủ nhân.

Trong một năm, những con bò trùng đó sẽ cắn nuốt lẫn nhau bên trong lu (vại), con độc nhiều sẽ ăn con có độc ít, con mạnh sẽ ăn con yếu, cuối cùng chỉ còn lại một con. Con này sau mười một ngày ăn những con bò trùng khác, bản thân nó cũng bắt đầu thay đổi hình thái cùng màu sắc. Theo các loại truyền thuyết, chủ yếu là có hai loại. Một loại là "Long cổ", hình dạng giống như rồng, rất có thể là rắn độc, rết những trường thể bò trùng biến thành. Một loại gọi là "Kỳ lân cổ", có lẽ là ếch hoặc thằn lằn....?

Một năm sau cổ đã nuôi thành công, chủ nhân sẽ đào chiếc lu (vại) lên rồi cất ở trong một căn phòng ít không khí, ít ánh sáng. Nghe nói cổ thích ăn mỡ heo cùng trứng chiên, các loại cơm, sau khi chăn nuôi được một năm, cổ ước chừng dài hơn một trượng, chủ nhân sẽ chọn một ngày cát lợi mở nắp lu (vại), để cho cổ tự bay ra ngoài. Cổ sau khi rời nhà, đôi lúc có thể biến thành hình dáng giống như một quả cầu lửa, đi quanh quẩn trong núi rừng, có lúc có thể biến thành một cái bóng đen, thường tới lui trong những ngôi nhà trong thôn. Khoản thời gian ma lực của cổ đạt lớn nhất là hoàng hôn. Mỗi lần sau khi cổ về nhà vẫn ở trong lu (vại). ...., chủ nhân cũng không cần cho nó ăn gì khác. Chỗ tốt của việc nuôi cổ không phải là để cổ ở bên ngoài trực tiếp làm ăn trộm trộm bảo bối về dâng cho chủ nhân, mà là muốn mượn linh khí của cổ, khiến cho người nuôi cổ làm bất cứ chuyện gì cũng rất thuận lợi. Nếu như chủ nhân muốn buôn bán kinh doanh, mượn linh khí của cổ có thể một vốn vạn lời. Nếu như chủ nhân muốn thăng quan, mượn linh khí của cổ có thể thăng thẳng lên mây xanh. Trái lại, nếu như có chút sơ suất để cổ làm hại người bị người khác biết sau đó đi mời đi mời vu sư đến tịch thu cổ, chủ nhân nuôi cổ sẽ gặp nhiều chuyện xui xẻo, cả nhà đều chết.

Gia đình nuôi cổ, trừ những ngày thường phải thành kính hầu hạ ra thì đến ngày 24 tháng 6 âm lịch hàng năm phải làm lễ tế long trọng cho cổ. Lễ tế này kéo dài ba ngày, tức 24,25,26. Trong ba ngày này, mỗi ngày chủ nhân đều phải dùng một con heo, một con gà, một con dê tươi sống sau đó nấu chín, đến tối khi sao đầy trời, cả nhà đem heo dê gà chặt ra, bỏ vào bên trong lu (vại). Sức ăn của cổ rất lớn, ma lực rất cao. Lúc tế cúng, người ngoài không được tham gia, cũng không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của bản thân. Ngoại trừ cách "Tụ trùng hỗ giảo" (để nhiều loại trùng ở cùng một chỗ cho chúng tự ăn nhau), các loại độc cổ đặc thù sẽ có phương pháp chế tạo khác nhau.

Như vậy xem ra, cổ hẳn là một thứ vô cùng kinh khủng nhưng thực ra cũng không phải vậy, có vài loại cổ nữ chủ nhân của mình hết sức trung thành. Theo truyền thuyết, trong dãy núi Tuyết Lĩnh có một bộ tộc, mà tất cả cô gái trong bộ tộc đó đến 12 tuổi đều phải tự mình nuôi một loại cổ trùng biến dị chỉ thuộc về bản thân. Con cổ trùng này từ đó về sau chính là người bảo vệ của cô gái, chỉ cần cô gái bị ngoại giới xâm nhiễu, cổ trùng sẽ xuất hiện cứu giúp chủ nhân. Sau khi nữ chủ nhân chết, cổ trùng cũng sẽ theo đó mà chết đi. Cho dù là cổ trùng thiện lương hay cổ trùng ác độc, đều là thời đại đặc thù sẽ sản sinh sự vật đặc thù. Cho dù là hiện tại, cổ thuật vẫn còn được truyền bá trong một khu vực nhỏ ở Tương Tây, nhưng nó đã dần dần bị xã hội văn minh vứt bỏ. Nhưng có một điểm vô cùng quan trọng, cổ thuật là một chứng nhân ngàn năm lịch sử của Trung Quốc, nó sẽ luôn là một loại văn minh đặc thù được lưu truyền về sau.

----------------------------------------

#Ryuu #CBAD #CanBepAmDuong #NguyenHoangLong #NgoBanTien #QuanAnDem #hiimRyuu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip