- "người tôi thích hơn bốn năm, bây giờ đang ở bên tôi chẳng lẽ lại không yêu?"
nãy giờ anh và tôi nói chuyện nhưng không đối mặt với nhau, lúc này tôi mới quay sang phía anh, nhìn ngắm anh từ góc nào cũng mê người cả, anh đưa mắt lên ngắm nhìn hưởng thụ cái lạnh se se dưới bầu trời đầy sao kia, còn tôi thì cứ ngắm nghía cảnh đẹp là anh ngay trước mắt.
góc nghiêng của anh thật sự rất đẹp đến mê người. nhưng lạ thật, mỗi lần ở cạnh anh tôi đều cảm giác quen thuộc cùng nỗi lòng nhớ nhung vô tận cùng, tôi lại chả biết vì sao tôi lại mang cái nỗi niềm ấy trong lòng mỗi khi gần anh nữa.
- "em hỏi anh thêm một câu nữa nhé, yên tâm không còn như lúc nãy đâu"
- "cứ việc"
- "anh có...vết sẹo nào ở ngay chân không?"
người tôi run lên hẳn, bỗng trở nên mong chờ câu trả lời của anh đến kì lạ.
- "có, nhưng sao em lại biết tôi có vết sẹo ở ngay chân?"
- "vậy vết sẹo của anh...tại sao lại có vậy?"
- "lúc tôi 12 tuổi có chơi cùng một cô bé, hôm đó cô bé đó vô tình đẩy tôi khiến tôi có vết sẹo này, chúng tôi hẹn rằng sau này sẽ lại gặp nhau vì thế tôi vẫn giữ lại nó"
- "cô bé ấy cách anh bao nhiêu tuổi thế?"
- "6 hay 7 tuổi nhỉ? hmm do tôi sinh cuối tháng còn cô bé đó sinh đầu tháng, với cả sau này tôi có trải qua giai đoạn giảm trí nhớ do tai nạn xe nên mọi thứ đối với tôi nó mơ màng lắm"
tôi liền đơ người, anh là đang nói thật sao? nếu thế thì anh chính là người đó rồi, người anh lúc nhỏ chơi cùng tôi, đúng thật là anh rồi sao?
- "vậy thì-"
- "à nãy giờ tôi chỉ đang kể về trước kia thôi, còn giờ thì tôi đã tìm thấy người đó rồi, là minyoung đấy"
- "từ khi tìm được minyoung tôi đã dần nhớ rõ lại những chuyện trước kia hơn"
tôi đang vui mừng thì tâm trạng bỗng trở nên vô hồn, vậy là không phải anh sao? nhưng những chi tiết này lại rất giống mà.
thật buồn quá, tôi vẫn chưa gặp lại được người đó rồi.
- "vậy chúc mừng anh, tìm được người lúc nhỏ thật vui nhỉ"
- "ngay từ khi nghe tên tôi đã nhận ra minyoung rồi, chính vì thế mà mới thích đấy"
- "mà sao lại hỏi mấy câu như thế?"
- "à chả là có hơi trùng hợp, nhưng giờ không còn nữa"
- "thôi em về trước nhé, chào anh"
tôi vẫy tay anh rồi đi về nhà, trong đầu vẫn hiện lên những suy nghĩ về người đó.
nếu taehyung không phải thì thôi vậy nhưng tôi vẫn trách bản thân mình vì sao lại quên hết mọi thứ thế chứ. đến cả họ tên còn không nhớ nữa. à đúng rồi, thứ tôi nhớ duy nhất là biệt danh, biệt danh tôi đặt cho người đó là bwi, tôi không nhớ tên thật của người đó vì lúc nhỏ mà, tôi chỉ quen miệng gọi tên thân mật thôi.
///
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip