7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jinwoo cẩn trọng bước đến từ đằng sau người đang đứng mở tủ đựng đồ cá nhân, lặng lẽ chờ xem thái độ hiện thời của Seungyoon, hi vọng rằng cậu đang không giận dỗi.

- Giờ cậu đi tắm hả?

Khi Seungyoon đóng cửa tủ, để lộ ra nét mặt lạnh lùng, Jinwoo đã chuẩn bị sẵn tinh thần để giải thích về cuộc chuyện trò ban nãy. Thế nhưng lúc môi anh còn chưa chuyển động, thì chàng trai đứng cạnh đã cất giọng trìu mến.

- Ừ, ngồi đây đợi mình nhé?

Trong thoáng chốc được nhìn thấy nụ cười bình thản của Seungyoon, Jinwoo yên tâm thả lỏng người, anh tít mắt cười thật tươi, gật đầu với cậu một cái, rồi điềm tĩnh ngồi xuống hàng ghế đặt cạnh dãy tủ đựng đồ cá nhân, tiếp tục đọc cuốn sách mình mang theo với tâm trạng vui vẻ.

Trong lúc đó dưới làn nước tỏa ra từ vòi sen, Seungyoon cứ nâng tay vuốt đi vuốt lại khuôn mặt ướt đẫm, cảm giác như vẫn còn nghe thấy văng vẳng bên tai tiếng cười nói của Jinwoo và Mino.

Dù không muốn đem tính chiếm hữu của mình ra chèn ép Jinwoo, nhưng cảm giác ghen tuông vẫn đang cuộn trào ở bên trong Seungyoon, khiến một người thích hành động theo cảm tính như cậu đã phải tự kiềm nén chính mình rất nhiều để giả vờ tỏ ra bình thản ở trước mặt người yêu.

Seungyoon biết, vào những lúc như thế này, cậu càng phải chứng minh được sự tin tưởng của mình dành cho Jinwoo, càng phải bộc lộ cho Jinwoo thấy rằng cậu đã vì anh mà nhún nhường, giống như tụi Seunghoon và Taehyun đã từng nói, Jinwoo không thích mẫu người quá nóng vội...

Nhưng mẹ nó! Seungyoon thực sự muốn biết cái thằng ngoại quốc đó đã nói gì với người yêu của cậu quá, thực sự không muốn thấy Mino ve vãn quanh Jinwoo.

.
.
.

- Cậu muốn về nhà thay đồ hay chạy qua chỗ Seunghoon luôn?

- Chở mình về nhà đi, chứ nếu đến sớm quá thì có khi lại bất đắc dĩ trở thành đồng phạm với mấy trò phá phách của cậu ta.

- Hahaha, thằng đó lúc nào cũng nghĩ ra được chiêu trò để quậy, nhưng may là nó đi tới đâu cũng được yêu thích hết.

- Ừ...

Seungyoon ngớt tràng cười, đôi bàn tay đang vịnh lên volant có hơi mất tự nhiên, bởi vì đuôi mắt cậu đã phát hiện ra ánh mắt thăm dò của Jinwoo, anh chắc hẳn là đang thắc mắc tại sao cậu vẫn chưa đặt câu hỏi về chuyện ban nãy ở khu vực khán đài.

- Jinwoo này.

- Hửm?

- Mình... cho mình xin lỗi vì đã nói những lời không hay về chuyện cậu ở lại sửa bài giúp Mino nhé... Là do lúc ấy nóng giận quá, mình đã nói mà không chịu cân nhắc gì cả... Chứ cậu biết là mình chưa bao giờ xem thường cậu mà phải không??

- Ừm... Mình biết là cậu không cố tình mà.

Seungyoon mừng rỡ nhìn người đang mỉm cười trìu mến, rồi nhìn xuống bàn tay Jinwoo vừa chủ động đặt lên đùi mình. Lòng đã vơi bứt rứt, cậu mang tâm trạng hào hứng nói liến thoắt luôn mồm:

- Mà ngược lại mình còn rất ngưỡng mộ cậu đấy chứ! Cậu có thể làm được rất nhiều việc mà mình không thể, mình chỉ giỏi hơn ở khoản bơi lội thôi!

- Ừm, được rồi, mình hiểu ý cậu mà. Chúng ta đừng bao giờ nhắc lại chuyện tranh cãi đó nữa, được chứ?

- Ồ dĩ nhiên là được! Chỉ cần là điều cậu muốn, mình nhất định sẽ thực hiện!

Jinwoo mím môi cười hạnh phúc, rồi lặng lẽ đưa mắt sang ngắm nhìn Seungyoon, nhìn biểu cảm pha trộn giữa nhẹ nhõm và khoái chí đang xuất hiện trên khuôn mặt cậu.

Seungyoon tuy vẫn còn những lúc hành xử bốc đồng và thiếu chín chắn, thế nhưng chính những nét tính cách hết sức chân thật ấy đã tạo nên chàng trai mà Jinwoo yêu. Seungyoon của anh, một đứa trẻ hiếu thắng, một vận động viên siêng năng, một người đàn ông kiêu ngạo, một tên bạn trai thật thà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip