Chương 160: Cuoi Cùng Cũng Tốt Đẹp"Anh không muốn!" Võ Vũ Linh hấttay của Hà Liên ra, lạnh lùng nói:"Anh không muốn về nhà! Về nhà lạicãi nhau với cô ấy...... Anh khôngmuốn về!" Mỗi một lần cãi vả, đềulàm lòng của hai người có thêm mộtvết nứt anh rất sợ!Hướng Vi cảm thấy khó hiểu,"Tại sao lại cãi nhau? Anh không phảilà mua quà tặng cho Cô Triệu rồi sao?Cô ấy không thích sao?""Quà tặng?" Võ Vũ Linh cười nhưđiên, " ngay cả lấy ra quà tặng anh cũng không có. cơ hội.Em có biết không? Cô ấy nhìn thấychúng ta ở tiệm trang sức, thế nhưnghiểu lầm quan hệ của chúng ta, emnói không phải rất buồn cười sao?""...... Thật xin lỗi! Nếu như không phảilà em......""Em không có lỗi, người sai là cô ấy!"Võ Vũ Linh say khướt nói:"Em thấy có đúng không? Anh vìcô ấy làm tất cả, em đã thấy rồi! Anhthật sự không hiểu, Anh bỏ ra quánhiều thứ vì cô ấy, tại sao cô ấy lạiluôn muốn chống đối anh? Cho dùanh đã từng làm tổn thương cô ấynhưng bây giờ anh cũng bù đắp rồi!Chẳng lẽ trái tim của cô ấy, thật sự làsắt đá hay sao?""Anh đã cố gắng rất nhiều, rất rấtnhiều...... cứ như một giọt nước hắtvào trong biển lớn, không có chút ýnghĩa nào, không thể làm cho cô ấycó chút cảm động......" Càng nói càngcảm thấy đau khổ, càng nói càng không nhịn được hai mắt đỏ lên.Võ Vũ Linh hít một hơi thật sâu, cốgắng không khóc l cổ họng nghẹnđắng, giọng nói khàn khàn."Nhưng anh rất rất yêu cô ấy, anh thậtsự vô cùng yêu cô ấy, anh dùng hết tấtcả...... Dùng hết ta cả trái tim để yêucô ấy, anh thật sự không biết mìnhcòn có điểm nào làm chưa đủ tốt.""Nếu như cô ấy cảm thấy anh làmkhông đủ tốt, thì có thể nói với anh,tại sao, tại sao lại có thái độ lạnh lùngvới anh? Cô ấy không biết như vậy sẽlàm cho anh rất khó chịu hay sao?Anh thật sự không muốn cãi nhau vớicô ấyNhưng mỗi lần cô ấy lạnh lùng vớianh dù chỉ là một chút thì anh đãkhông chịu nổi rồi.....""Em hiểu, em rất hiểu anh." Hà Liên nhẹ giọng dụ dỗ anh như đối với mộtđứa trẻ vậy, bỗng nhiên Hà Liên cảmthấy rất đau lòng.Ở trong ấn tượng của Hà Liên, Võ VũLinh vẫn là anh hùng, là một ngườiđàn ông luôn bình tĩnh trong mọitrường hợp là một người dù trời cósập xuống, cũng sẽ không có ý nghĩagì với anh không ngờ có một ngày sẽ vì một người phụ nữ mà trở nên nhưvậy.Cô chỉ hi vọng anh được hạnh phúc,cho nên mặc dù yêu thầm Võ Vũ Linhrất nhiều năm, cũng chưa bao giờ HàLiên nói ra khỏi miệng, còn giúp anhtìm được Triệu Thoại Mỹ. NhưngThoại Mỹ chẳng những không quýtrọng, còn nghi ngờ anh, Hà Liên thậtkhông biết trong đầu Thoại Mỹ đangsuy nghĩ gì.Tổng tài cũng đã vì cô mà thay đổinhiều như vậy, Thoại Mỹ còn thấychưa đủ sao, thật sự làm cho ngườita thấy rất đáng ghét.Nhưng Hà Liên không biết làm gì chỉ có thể yên lặng nghe Võ Vũ Linhtâm sự. Anh đã say mèm không cònbiết gì, nhưng trong miệng vẫn lầmbầm, không muốn cho Hà Liên đưaanh về nhà. Cô không có cách nàokhuyên nhủ anh không thể làm gìkhác hơn là Hà Liên đành đưa VũLinh về nhà của mình trước.Bởi vì đến nửa đêm anh vẫn ói, lại cònsốt nhẹ, Hà Liên chỉ có thể ở bên cạnhVũ Linh chăm sóc cho anh.Nửa tỉnh mê , Võ Vũ Linh lại coi HàLiên là Triệu Thoại Mỹ, nói lung tungcô, còn cầm thật chặt tay của cô.Hà Liên không thể gỡ tay anh thoátra được, không thể làm gì khác hơn làmặc cho anh nắm, nhịp tim cô đậprất nhanh, mặt cũng nóng lên, cứ nhưvậy cả đêm cũng không ngủ, cứ nhìnanh mãi không thôi.Cho đến trời sáng, mơ mơ màng màngvừa muốn ngủ, đột nhiên bị chuôngđiện thoại di động đánh thức, là điệnthoại của Võ Vũ Linh. Sợ sẽ đánh thứcanh, Hà Liên vội vàng bắt máy."Allo!"Đối phương sửng sốt chốc lát."Xin hỏi đầu dây bên kia là......""Triệu tiểu thư, tôi là Hà Liên."Triệu Thoại Mỹ không nghĩ tới sẽ làHà Liên nghe điện thoại, trong lòngchợt đau đớn. Im lặng một hồi lâu,mới tiếp tục hỏi."Anh ấy ở chỗ Cô?""Tổng tài còn đang ngủ!" Nói ra câunày cô mới ý thức được lời nói củamình rấtmập mờ, vội vàng giảithích."Tối hôm qua tổng tài......""Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh ấy, chiều này phải đi họp phụ huynhcho bé Thiên.. Làm phiền Cô nói lạivới Anh ấyNói xong, không cho Hà Liên cơ hộigiải thích, trực tiếp cúp điện thoại.Hà Liên quay đầu liếc nhìn Võ VũLinh, vẫn còn ngủ say. Thầm nghĩnhiều ngày gần đây, Vũ Linh cũngkhông được ngủ một giấc thật ngon,mà họp phụ huynh lại là buổi chiều,nên cô không đánh thức anh.Còn ở bên kia, Triệu Thoại Mỹ quyếttâm chờ Võ Vũ Linh gọi điện thoại tớiđây giải thích. Cô cho rằng nhiều nhấtlà năm phút , cô sẽ nhận được điệnthoại của anh. Nhưng nửa giờ trôiqua hoàn toàn không có điện thoại,làm trái tim cô băng giá.Không nhịn được cười khổ, chẳng lẽquan tâm anh nhất, từ đầu đến cuốiđều có không chỉ một mình anh?......Võ Vũ Linh ngủ mấy giờ đồng hồ mớirời giường, mở mắt ra người đầu tiênnhìn thấy là Hà Liên. Đầu rất đau, anh hoảng loạn, liền cố gắng hết sức ngồidậy , tay chân đau nhức giống như bịxe đè nát hết xương vậy."Anh...... Tại sao anh lại ở đây?"" tối hôm qua anh uống say anh đãgọicho em. Bởi vì anh nói không muốnvề nhà, nên em chỉ còn cách đưa anhvề nhà em.""Hoá ra là như vậy...... Anh đã nói cáigì sao?""Anh lại lầm em là Triệu tiểu thư, cònnắm tay của em rất lâu."Anh giật mình chốc lát, sau đó nóimột câu, "Xin lỗi!"Hà Liên cố nén thất vọng, giả bộ nhưkhông có việc gì lắc đầu."Không sao, em hiểu lúc đó do anhuống say! Em đã chuẩn bị xong bữatrưa, anh muốn ăn một chút không?""Bữa trưa? Bây giờ là mấy giờ rồi ?""Hai giờ chiều.""Hai giờ?" Võ Vũ Linh tỉnhtáo lại, vội vã mặc quần áo."Triệu tiểu thư sáng nay có gọi điệnthoại tới, nhắc nhở anh buổi chiềuđến họp phụ huynh."Võ Vũ Linh như bị sét đánh giọng nóicó chút khó chịu."Vậy tại sao em không nói sớm? Bâygiờ là mấy giờ!" Vì hai người đang cãi nhau, nếu như anh lại trễ đến, sẽ rước thêm tai họa"Xin lỗi! Vì anh ngủ ngon, nên em không có đánh thức anh! Thật xin lỗi......""Thôi, chuyện không liên quan em! Anh phải đi rồi!""Nhưng là mà trưa......"Không đợi Hà Liên nói hết , Võ Vũ Linh đã phi như bay ra ngoài. Nhìn bữa trưa mà cô đã chuẩn bị cho anh, trong lòng cô thấy khổ sở. Không nhịn được cô tự cười bản thân mình, biết rõ không thể nào, tại sao còn hao tâm tổn sức? Cô thấy mình thật khờ!Võ Vũ Linh chạy đến nhà trẻ bằng tốc độ nhanh nhất, vừa xuống xe, thì nhìn thấy Triệu Thoại Mỹ dắt tay bé Thiên đứng chờ ở cửa. Mặt của cô đen thui, anh nhìn thấy liền rùng mình một cái, định mở miệng giải thích, thì bị cô chặn bằng một câu.”Người nói muốn tự mình dự buổi họp phụ huynh học sinh là anh, bây giờ còn tới trễ hai mươi phút, trong lòng anh rốt cuộc có con trai không vậy!”Bé Thiên cũng rất ấm ức, “đúng nha! Pa pa! Các bạn khác đều đi vào hết rồi, đi trễ không phải thói quen tốt đâu.””Xin lỗi bé Thiên, pa pa bận quá.””Bận sao?” Triệu Thoại Mỹ cười mỉa, “bận uống rượu với Hà Liên à?””Lý do đến trễ anh sẽ giải thích với em, bây giờ buổi họp quan trọng hơn.” Anh dẫn bé Thiên đi vào, lại nhận ra Triệu Thoại Mỹ còn đứng yên tại chỗ. “Đi thôi nào!””Chúng ta ly hôn rồi, em không muốn tham dự với anh, để tránh phiền phức. Anh tự đi đi, em ở ngoài đợi hai người!”Võ Vũ Linh muốn khuyên cô, nhưng nhìn thấy cô đã tự quyết định, rồi quay lưng đi, đành phải gạt bỏ ý nghĩ đó, dẫn bé Thiên vào dự buổi họp trước.Dự được một nửa, tranh thủ lúc giải lao, chạy ra ngoài. Nhìn thấy cô vẫn còn đứng ở chỗ lúc nãy, quay lưng với anh. Anh đưa tay ra kéo cô lại, lại bị cô đẩy ra,”đừng đụng vào em!” Quay đầu trừng mắt nhìn anh, ” thấy mà ghét!”Võ Vũ Linh cũng bực, nhưng vẫn nhẫn nhịn hạ giọng, giải thích: “Hôm qua anh uống say thật, nhưng không có uống cùng với Hà Liên! Sau đó cô ấy đến đón anh, rồi dẫn anh về nhà. Anh uống say, giữa bọn anh không có xảy ra chuyện gì hết! Em phải tin anh!””Tin anh, sau đó thì sao? Em thật không hiểu, lần này làm hòa, lần sau sẽ vì chuyện gì cãi nhau nữa đây. Em rất mệt, em biết anh cũng rất mệt. Có lẽ, có lẽ chúng ta ở bên nhau không hợp, giữa chúng ta luôn có nhiều mâu thuẫn xảy ra.”Võ Vũ Linh không ngờ cô sẽ nói những lời này, “cái gì mà chúng ta ở bên nhau không hợp hả? Không lẽ tất cả mọi chuyện đã trải qua, không là gì với em sao?” Bởi vì quá sợ mất đi cô, anh để hai tay lên vai cô, để cô nhìn mình,tranh thủ mọi cơ hội.”Khoảng thời gian chúng ta hạnh phúc ở Hà Lan, em quên hết rồi sao? Nếu chúng ta ở bên nhau không hợp thật, vậy những hạnh phúc kia là giả sao? Em không thể vì những mâu thuẫn tạm thời, mà phủ nhận sự thật chúng ta yêu nhau!””Anh cũng đã nói, ở đó là Hà Lan mà! Trở về Đài Loan, mọi thứ đã thay đổi rồi!””Anh nói, anh có thể trở về Hà lan với em! Vì em, anh không quan tâm chuyện gì cả! Nếu em cảm thấy nơi này làm em buồn bực và đau khổ, vậy bây giờ chúng ta quay trở lại Hà Lan Anh cái gì cũng không cần, chỉ cần em thôi! Được không? Chúng ta quay về đó!”Ánh mắt của anh, và những lời nói đó, làm lay động sự quyết tâm của Triệu Thoại Mỹ. Đang đứng trước ngưỡng cửa, do dự có nên ích kỷ một lần cùng anh về Hà Lan không.Thì một chiếc xe bánh mì ầm ầm chạy đến, cũng may Võ Vũ Linh nhạy bén, ôm Triệu Thoại Mỹ tránh qua một bên.Phía trước có vài người đàn ông ta khỏe mạnh xông đến, không đợi hai người bình tĩnh lại, thì đã nện hai nắm đâm đến, kéo hai người đang hôn mê lên xe, chạy như bay đi.Không biết trôi qua bao lâu, lúc Triệu Thoại Mỹ mơ màng tỉnh lại, trước mắt là màn đen, mắt bị bịt bằng vải đen. Tay chân bị trói lại, không thể nhúc nhích.Cô nhớ lúc đó cô và Võ Vũ Linh cãi nhau, sau đó có một chiếc xe bán bánh mì tông vào bọn họ, vẫn may là anh ôm cô kịp lúc, tiếp sau đó bị đánh một cái sau gáy, rồi ngất đi.Là ai muốn hại bọn họ chứ?Cô giãy không ra, miệng chỉ có thể phát ra vài tiếng, “ưm ưm………”“Jame, cô ta tỉnh rồi.” Có người đang nói tiếng anh, nhưng giọng nói này cô không quen.Tiếp theo đó, miếng vải đen được tháo ra, mắt của cô đau nhói, rất lâu sau mới cố gắng mở ra, đập vào mắt là một người đàn ông cao to gần một mét chín, “Jame sao?”“Luật sư Susan, không lẽ cô không nhớ tôi, tôi bị cô hại rất thê thảm nha!” Nói xong cho cô một cái tát vào mặt, mặt của cô sưng lên, còn có vài vệt máu.”Không phải anh bị nhốt trong tù rồi sao?”“Nói đến chuyện này, tôi còn phải cám ơn cô đã ban tặng. Để không phải ngồi tù, tôi đã lấy hết tài sản đi hối lộ, bây giờ trở thành kẻ nghèo túng! Chính cô, hại tôi chỉ trong một đêm, từ người giàu có, trở thành kẻ nghèo mạt!”“Anh vì tiền, mà chiếm đoạt đất đai, còn hại chết vài người nông dân, tất cả do anh tự làm tự chịu.”“Tôi khinh! Nếu không phải cô ra mặt, không ai dám đưa đơn lên tòa, đều là cô tự tìm đường chết thôi!”Trong mắt anh ta toàn là tơ máu, vô cùng ghê tởm, Triệu Thoại Mỹ tự biết mình chạy không thoát, nhìn thấy Võ Vũ Linh ở phía sau đang bị trói lại, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa. “Anh muốn gì thì nhắm vào tôi, thả anh ấy đi!”“Cô có tư cách gì ra lệnh cho tôi! Tôi sẽ giải quyết cô trước, rồi cho anh ta chôn cùng với cô.”Jame cầm một con dao, nở một nụ cười ghê rợn, đâm dao về phía Triệu Thoại Mỹ. Cô hoảng sợ nhắm mắt lại, nghĩ mình sẽ chết, nhưng lúc đó, đột nhiên Võ Vũ Linh nhào về phía cô, đỡ một nhát dao ngay lưng, da bị rách, máu chảy ròng ròng.“Đừng mà…” Triệu Thoại Mỹ gào to khàn cả giọng.“Đáng chết!” Jame đá Võ Vũ Linh qua một bên, tính đâm một dao qua nữa, thì đột nhiên có một chiếc xe phá cửa xông vào, phía sau còn có vài chiếc xe cảnh sát.Jame dừng tay muốn chạy trốn, nhưng không kịp nữa.Lúc Hữu Quốc chạy đến, Triệu Thoại Mỹ đang nằm bên người Võ Vũ Linh gào khóc.”Đừng mà………… Đừng mà………..” Người anh toàn là máu, lại còn chảy rất nhiều, người khác nhìn thấy cảnh này rất ghê sợ, vô cùng thê thảm.Hữu Quốc hít sâu, cởi trói cho hai người.“ Võ Vũ Linh………. Anh tỉnh lại đi………… Anh đừng chết……….. Anh đừng chết…………..mà……….”Sắc mặt của Võ Vũ Linh trắng bệch, môi cũng khô nức, nhưng vẫn cố căng môi nở nụ cười với cô, cố gắng nâng bàn tay đầy máu lên, hơi thơ mong manh cất tiếng. "Đừng....... Đừng khóc........... Xin lỗi em......... Anh không thể......... Chăm sóc cho em....... và bé Thiên rồi.........."Triệu Thoại Mỹ nắm chặt tay anh, lắc đầu liên tục. "Anh phải cố gắng, cố gắng lên! Xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi! Anh không được xảy ra chuyện gì, anh không thể chết! Anh không được..........Không được bỏ lại mẹ con em........""Nếu anh không chết............. Mà em................. vẫn muốn............. rời xa anh................ anh sống..............cũng không có ý nghĩa gì............... cứ coi như.............. coi như bù đắp vậy............""Không! Chỉ cần anh sống, em hứa với anh, cả đời này, em không rời xa anh.""Thật sao?""Thật mà!" Cô gật đầu thật mạnh. "Em hứa với anh!!! Em sẽ không rời xa anh.....""Vậy thì tốt quá......." Cuối cùng anh cũng yên tâm nhắm mắt lại."Vũ Linh...." Triệu Thoại Mỹ chảy nước mắt ròng ròng, gào to. "Cứu anh ấy đi....... Mau cứu anh ấy đi........."Em xin lỗi, xin lỗi anh, em không nên cãi nhau với anh! Không nên nghi ngờ anh! Chỉ cần anh có thể qua khỏi chuyện này, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa, xin anh phải vượt qua....................Ở bệnh viện.Bác sĩ đang tiến hành cấp cứu, Triệu Thoại Mỹ sốt ruột đứng chờ ngoài cửa, luôn chú ý mọi chuyện bên trong. Hữu Quốc thấy cả người cô run rẩy, đôi môi trắng bệch, bèn cởi áo ngoài khoác lên người cô. "Em yên âm, anh ta chỉ bị thương ở lưng, không nguy hiểm đến mạng sống đâu, em không cần quá lo lắng."
"Thật sao? Cho nên, cho nên anh ấy nhất định sẽ sống, đúng không anh? Anh ấy sẽ không có chuyện gì, đúng không?" Ánh mắt của Triệu Thoại Mỹ ngổn ngang, cả người bị vây trong tình trạng gần sắp điên lên.Lúc nãy đúng là nguy hiểm thật, nếu không phải anh định đi thăm bé Thiên, sau đó nhìn thấy cảnh này, vội đuổi theo, thì hậu quả không biết sẽ ghê gớm đến thế nào. Nhưng chuyện quan trọng nhất, vẫn là cô không sao, anh tin Võ Vũ Linh cũng nghĩ như vậy, nếu không anh ta sẽ không lấy mạng mình đỡ một dao cho cô.
Hai tiếng sau.Cuối cùng cũng kết thúc ca phẫu thuật, bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm. "Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi, không có bị thương đến cơ và xương, dưỡng bệnh một hai tháng là có thể mạnh khỏe trở lại."Nghe thấy tin này, sức lực cả người Triệu Thoại Mỹ đều bị rút hết, yếu ớt ngã vào lòng Hữu Quốc. "Anh ấy không sao.......... Anh ấy không sao rồi......... Hay quá........... Em phải đi xem anh ấy........."Cô vừa trải qua căng thẳng, đã không còn sức. Chưa đi được một bước, thì cô ngất đi, Hữu Quốc vội tìm y tá truyền dịch cho cô..........Ở bên cạnh chăm sóc Võ Vũ Linh một tuần, vết thương của anh cũng đỡ hơn rất nhiều, đã có thể ngồi dậy ăn uống. Tất nhiên Triệu Thoại Mỹ bận rộn phục vụ anh, chỉ sợ có một chút sơ sẩy. Về nhà nấu canh gà, rồi lại vội vã chạy đến bệnh viện.Võ Vũ Linh nằm dựa vào cái gối, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ."Anh tỉnh rồi à!""Ừ! Em chạy đi đâu vậy? Sáng sớm không thấy em đâu." Do được chăm sóc quá lâu, Võ Vũ Linh giống như một đứa trẻ, nói chuyện cũng mềm mại, còn có chút giọng điệu làm nũng."Buổi sáng em thấy anh ngủ ngon quá, nên không gọi anh dậy ăn sáng, chạy về nhà hầm canh mang đến đây."Võ Vũ Linh nắm lấy tay cô. "Những việc này, gọi Hà quản gia làm được rồi, sao phải tự mình chạy đi.""Anh không thích sao?""Tất nhiên anh thích rồi! Anh chỉ không muốn em vất vã quá thôi!""Chỉ hầm canh thôi mà, vất vã gì chứ!" Cô mở hộp đựng canh ra, mùi thơm của canh gà bay khắp phòng, Võ Vũ Linh lại cảm thấy rất buồn nôn, do anh uống quá nhiều. Một đôi lông mày rậm xinh đẹp cau lại, "anh không uống có được không? Ngán quá!""Bây giờ anh đang trong giai đoạn bình phục, cần phải bồi bổ cơ thể. Uống thêm một tuần nữa, mới có thể ăn cơm bình thường, anh chịu khó một chút đi!""Còn phải uống một tuần nữa sao? Không được không được! Đánh chết anh cũng không uống." Anh ngán muốn chết, lại giở tính, Triệu Thoại Mỹ đành phải dỗ anh như dỗ trẻ, nhẫn nhịn dỗ dành anh. "Chỉ uống thêm một tuần nữa thôi, được không?""Không muốn!""Ngoan đi!""Không uống không uống!""Anh không nghe lời, em sẽ giận đó!"Nhìn thấy cô nghiêm mặt lại, Võ Vũ Linh hết cách. Gì đây, một chút lòng thành cũng không có. Anh mới làm nũng mấy câu, thì cô đã mất bình tĩnh rồi. Nghĩ đến lúc trước, anh ngoan ngoãn với cô biết bao nhiêu. Nếu không thể thoát được chuyện uống canh gà, vậy thì phải tranh thủ lợi ích của mình. "Nếu anh uống canh, thì anh được lợi ích gì?""Lợi ích đó là cơ thể anh sẽ mau bình phục lại!""Vậy thì thôi đi!""Vậy anh muốn gì?"Anh ngoắc tay, "em đến đây anh nói cho em nghe!"Triệu Thoại Mỹ hết cách với anh, đành phải đi qua đó. Hôn một nụ hôn thật kêu trên má của cô, Võ Vũ Linh nở nụ cười rất hài lòng. "Thì là cái này nè!"Cô đỏ mặt, đánh nhẹ lên tay anh, anh lập tức cau mày lại. "Đau quá đi!""Thật sao? Đau ở đâu ở đâu vậy?"Anh kéo tay cô đạt ở trước ngực mình, giọng nói dịu dàng. "Ở đây đau quá đi! Em dám bạo hành gia đình với anh!"Triệu Thoại Mỹ hết biết nói gì. Người này cũng hơn ba mươi tuổi rồi, còn làm nũng như vậy, cứ như coi trai mình vậy, thật hết cách mà!Hai người đang anh em nồng thắm, đút từng muỗng canh gà, thì đột nhiên có người gõ cửa. Hữu Quốc và Hứa Linh Lung cùng đi vào.Triệu Thoại Mỹ vô cùng mừng rỡ, "hai người đến rồi!"