Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 106:

Phương Hồng Thủy thừa thắng xông

lên, thêm dầu vào lửa.

“Đàn ông đều như vậy cả, lúc mà

chưa chiếm được, thì đối xử tốt với

cô, nghĩ mọi cách lừa cô lên giường…

Một khi chiếm được rồi, sẽ vứt bỏ

như chiếc giày rách.  Võ Vũ Linh là

đàn ông, cũng không ngoại lệ. Đàn

ông và phụ nữ không giống nhau,

phụ nữ chỉ yêu người ở trên giường

cùng mình, còn đàn ông… Tình dục

và tình yêu phân biệt rất rõ ràng.”

“Cô nên cảm thấy may mắn khi tôi nói

hết tất cả cho cô biết, nếu không lúc

cô và anh ấy lên giường, trong đầu

anh ấy chỉ có tôi, sẽ càng làm cô thêm

đau khổ…”

“Đủ rồi!” Cô thấp giọng rít gào.

“Tôi không muốn nghe nữa!”

“Cô cho rằng trốn tránh có thể giải

quyết tất cả sao? Anh ấy không yêu

cô, người anh ấy yêu là tôi! Cô phải

chấp nhận sự thật! Tôi đã đẩy anh ấy

cho cô, là chính cô không thể giữ

được anh ấy, đừng có trách người

khác. Cô phải cảm ơn tôi, nếu không

cô mang lần đầu tiên cho anh ấy, phát

hiện anh ấy vẫn một mực lừa cô, cô

sẽ càng đau khổ hơn thôi.”

Giọng điệu của cô ta, giống như đang

bố thí sự thương hại cho một kẻ ăn

xin. Dường như tất cả những gì cô

đang có, đều do cô ta ban cho, cô phải

mang ơn, quỳ xuống cảm ơn cô ta.

Vẻ mặt kia khiến Triệu Thoại Mỹ ghê

tởm.

Cô giận dữ cười ngược lại, nụ cười

lạnh lẽo.

“Có lẽ cũng không đau khổ giống như

những gì cô đã nghĩ, dù sao tôi cũng

không còn lần đầu tiên rồi. Làm lần

thứ hai hay lần thứ ba, có gì khác

nhau chứ?”

Cô lúc đó hoàn toàn tức điên lên,

giống như một con thú nhỏ bị

thương, dựng hết gai nhọn trên người

lên, mặc kệ mọi thứ chỉ muốn bảo vệ

chính mình, ngay cả nói cũng không

suy nghĩ. Nhưng thực sự không ngờ

rằng, lời nói này mang đến cho chính

mình rất nhiều tai họa.

Phương Hồng Thủy giật mình, không

đoán được cô không còn là xữ nữ. Rất

nhanh, trong đầu nảy sinh ra một

mưu kế thâm độc, hạ quyết tâm tàn

nhẫn kéo cô xuống vực sâu không thể

nào ngoi lên được, không được siêu

thoát.

“Lời cô muốn nói đã nói xong rồi sao?

Cám ơn ‘lòng tốt’ của cô!” Vứt lại

những câu mỉa mai nay, cầm lấy túi

xách xông ra ngoài.

Cô ngây thơ, nhưng không có nghĩa là

cô ngu xuẩn, sẽ tin tất cả những gì cô

ta làm là muốn tốt cho cô. Cô ta chẳng

qua chỉ muốn khoe cho cô biết cô ta

có bao nhiêu lợi hại, còn cô đáng

thương bao nhiêu. Trước kia cô thật

có mắt không tròng, nhìn lầm cô ta,

lòng dạ của cô ta, và vẻ bề ngoài hoàn

toàn là hai người khác nhau.

Triệu Thoại Mỹ bắt xe, chạy thẳng về

nhà.

Nguyễn Hữu Quốc đang chăm chú

chọn một thị trấn nhỏ ở Italy, quay

đầu ngạc nhiên.

“Sao em lại quay trở về vậy?”

“Thu dọn hành lý.”

“Dọn nhà?”

“Du lịch!” Cô quay người đi về nhà

mình, Nguyễn Hữu Quốc vội chạy

quay đó. “Em uống nhầm thuốc hay

bị động kinh? Không phải không

muốn đi sao?”

“Anh không biết phụ nữ thay đổi ý rất

nhanh sao?”

“Biết, nhưng tôi không biết em là phụ

nữ đó!”

Cô mặc kệ anh, tự mình thu dọn quần

áo.

Nguyễn Hữu Quốc đè vali lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Nói tôi biết, ai

bắt nạt em hả?”

Cô vẫn nén những giọt nước mắt,

nhưng anh vừa hỏi một câu như vậy,

giống như tức nước vỡ bờ chảy ào ào.

“Tôi ngốc lắm phải không? Cứ bị

người ta lừa gạt hoài…”

Nguyễn Hữu Quốc ôm cô, đau lòng

hỏi:

“Em rất ngốc, nhưng mà, tôi thích em

ngốc nghếch như vậy. Đừng đau lòng

vì Võ Vũ Linhnữa, được không? Anh

ta không đáng! Em còn có tôi, tôi sẽ

luôn ở bên cạnh em.”

“Cám ơn anh….”

Hai người ôm nhau rất lâu, cho đến

khi di động của Nguyễn Hữu Quốc đổ

chuông, lại là Phương Hồng Thủy

“Tôi lấy khăn mặt giúp em.” Anh

mượn cớ đi vào nhà vệ sinh. “Cô lại

có chuyện gì nữa hả?”

“Để tôi đoán xem…. Buổi sáng hôm

nay anh đề nghị dẫn cô ta đi du lịch,

bị cô ta từ chối, nhưng bây giờ cô ta

đột nhiên thay đổi ý, có phải không?”

“Là cô chọc cô ấy khóc? Chết tiệt! Cô

lại giở trò gì đây hả?”

“Chuyện đó anh không cần quan tâm,

tóm lại, chuyên tôi làm được anh

không thể làm được, anh nên cảm ơn

tôi. Các người mấy giờ lên máy bay?

Tôi còn rất nhiều việc cần phải sắp

xếp.”

“Điều này, cô không cần thiết phải

biết!”

“Anh muốn qua cầu rút ván sao? Anh

đã quên chuyện anh từng đồng ý với

tôi sao?”

“Xin lỗi, bổn thiếu trước giờ rất dễ

quên, nói chưa bao giờ giữ lời. Qua

cầu rút ván, còn là chuyện rất bình

thường, để cô thất vọng rồi.” Anh

trực tiếp ngắt cuộc gọi. Sau này, anh

không muốn đến xỉa và có liên quan

gì đến người đàn bà độc ác này nữa.

………….

“ Nguyễn Hữu Quốc, Alo! Alo? Đáng

chết! Dám giở trò bịch bợm với tôi.

Anh cho rằng anh không nói, tôi sẽ

không biết sao? Chờ đó đi!.”   Phương

Hồng Thủy vội vàng chạy đến nhà

bếp, bảo đầu bếp hầm canh, bỏ thêm

chút ‘nguyên liệu’, tự mình mang đến

công ty Võ Vũ Linh.”

“Em lại đến rồi, có hoan nghênh

không?”

“Đương nhiên!” Bởi cãi nhau với

Triệu Thoại Mỹ nên cảm đêm Võ Vũ

Linhngủ không ngon, cả người tiều

tụy, tinh thần uể oải không phấn

chấn.

“Anh xem, sắc anh của anh rất kém

đó, mau uống canh đi, bồi bổ lại,

bằng không sẽ không đẹp nữa đâu.”

“Cám ơn em!” Lòng Võ Vũ Linh lơ lửng

mà uống canh, nhận thấy Phương

Hồng Thủy dường như muốn nói gì

đó: “Có chuyện gì à?”

“Có một chuyện, em không biết có nên

nói với anh không….” Phương Hồng

Thủy muốn nói rồi lại thôi, ấp a ấp

úng.

“Buổi sáng, Thoại Mỹ gọi điện thoại

cho em….”

Anh lập tức căng thẳng giữ lấy cô. “Cô

ấy nói gì?”

“Cô ấy nói lời chào tạm biệt với em,

hình như muốn bỏ đi với Nguyễn

Hữu Quốc. Nghe giọng điệu, có cảm

giác như đang bỏ trốn…. Chúng ta

muốn gặp cũng không gặp được!

Nhưng em không chắc chắn, cũng có

thể cô ấy chỉ ra nước ngoài du lịch!”

Cô muốn bỏ đi? Cùng Nguyễn Hữu

Quốc? Võ Vũ Linh càng nghĩ càng

hoang mang, không để ý đến 

Phương Hồng Thủy, tông cửa xông ra

ngoài.

Ánh mắt của Phương Hồng Thủy dừng

lại trên chén canh gà, lộ ra một nụ

cười thâm sâu.

Xem lần này, còn không thể chỉnh

chết cô không?

………..

Hành lý của Nguyễn Hữu Quốc đã đặt

ở trước cửa, quay người chạy qua

giúp Triệu Thoại Mỹ.

“Chết tiệt, bên trong em chứa bao

nhiêu đồ vậy? Nặng chết tôi rồi.”

Cô tỉ mĩ đếm đi đếm lại.

“Quần áo, giày dép, túi xách, bàn chải

đánh răng, kem đánh răng, thuốc,

mặt nạ, sách, còn có….”

Anh hết nói nổi. “Em tính di dân à?”

“Anh cũng không phải không biết đồ ở

nước ngoài rất mắc, có thể mang tất

nhiên phải mang rồi. A! Trong tủ lạnh

còn một ít đồ ăn, để tôi đi lấy.”

“Em đợi đây đi, tôi đi cho!” Để cô ai, ai

biết cô có ôm luôn nguyên cái tủ lạnh

đi không.

Triệu Thoại Mỹ tranh thủ kiểm tra lại

coi có bỏ sót gì không, thì cửa thang

máy đột nhiên mở ra.

Một dáng người tàn bạo của Võ Vũ

Linh vọt ra ngoài……..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip